Hắn nhìn Lạc Lạc, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa pha chút nghịch ngợm:
… “Vào trong. Cởi đồ ra.”
Lạc Lạc sửng sốt.
… “Hả… Không… Không đâu nha!”
Nàng đỏ bừng mặt, ôm lấy ngực chạy biến vào mật thất.
Cố Thường bật cười khẽ. Nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài trong chớp mắt.
Hai bóng người xuất hiện phía sau hắn. Một già, một trẻ. Một cười hiền hậu, một im lặng đầy cảnh giác.
“Vạn Hoa Thắm, Mạc Vấn… Các ngươi, vẫn ổn chứ?”
Ánh mắt Cố Thường trở nên xa xăm. Khung cảnh tan dần vào trong sương mù, dẫn lối đến một không gian khác…
Trong một gian miếu đá hoang tàn, một con khuyển thân đen sì, răng nanh dài bất thường, đang khâu lại một tấm áo choàng bằng vuốt. Mỗi mũi chỉ run rẩy, xiêu vẹo, nhưng vẫn đều đặn… như thể đó là cách duy nhất để giữ bản thân không phát điên.
Đó là Mạc Vấn.
Hay đúng hơn, thứ còn lại của Mạc Vấn, sau trận kinh biến một tháng trước.
Mạc Vấn nghiến răng, đôi vuốt siết nát cả mũi kim sắt.
“Thiếu chủ… nhờ ơn ngài, lão Mạc vẫn còn sống.”
Lửa bập bùng.
Hắn thở hắt, rồi lẩm bẩm, răng va vào nhau ken két:
“Vân Anh… con điếm… chờ đấy cho lão tử!”
Hắn nói xong, ánh mắt lóe lên, bên cạnh hắn một nữ mỹ phụ, đôi tóc đen mượt xõa lất phất, trên mặt nhầy nhụa tinh dịch đang ngoan ngoãn mút mạnh con cặc đen ngòm của hắn.
Tư thế nàng ngụp lặn trong thân côn thịt, không hề thấy mặt.
Ẩn hiện giới vạt áo mảnh khảnh già nua, một con mắt đen tuyền ở sâu trong bóng đêm đang quát sát, khí tức tỏa ra cực kỳ âm u quỷ dị nhưng đã bị một pháp chế che đi, nhưng nếu để ý sẽ thấy thân thể nàng có khí tức của hàn sương cực kỳ lạnh lẽo.
Ở một diễn biến khác.
Một toà lầu cát, ngập tràn cánh hoa, Vạn Hoa Thắm ngồi trên chiếc ghế, họa tiết được khắc rất tỉ mỉ và xa hoa.
Ở dưới chân nàng, một bóng hình quen thuộc đang quỳ gối, lưỡi hắn dài ngoằng đang liếm lấy chân nàng.
“Tiên tử, ta diễn như thế có tốt không?!” – Thiếu niên khuôn mặt trắng bệch, hai mắt đen ngòm, thân thể không có một tí sức sống.
Ở ngoài da thịt có chút rách ra và chấp vá lại trong rất kỳ dị.
Bên hông hắn có một sợi chỉ trắng tinh khiết bị nhuốm bởi máu khô, mặc dù chỉ thấy rõ phía sau lưng nhưng nếu Cố Thường ở đây, hắn sẽ nhận ra ngay thiếu niên này là ai.
Vạn Hoa Thắm mỉm cười nhàn nhạt, tu vi Nguyên Tinh Cảnh bộc phát ngay lập tức, ánh mắt nàng sâu không thấy đáy, cực kỳ sắc sảo, giống như một người hoàn toàn khác.
Vạn Hoa Thắm nhìn hắn, liếm mép, một tay cầm roi mây, quật lên người tên thiếu niên với vẻ mặt thích thú.
Nàng nhếch mép, môi hồng khẽ nói: “Diễn giỏi như vậy, để bản nương trọng thưởng cho ngươi!”
Tiếng chan chát đầy đau đớn vang lên, còn có tiếng rên rỉ đau đớn đầy kỳ quặc.
Sương mù lại che tầm mắt, rồi dần tan ra…
Hiện lên giữa núi non hiểm trở là một tòa kiến trúc khổng lồ, nằm lặng lẽ như hung thú đang ngủ say giữa thiên địa trắng xóa.
Toàn thân nó bám theo sườn núi, như thể mọc ra từ đá tảng, uốn lượn thành từng dãy điện cát nối liền nhau, mái cong vút cao, ngập trong hàn khí.
Ngụy Sơn Thế Tộc.
Một thế lực nằm ở phía đông Tuyết Sương Lĩnh, ẩn sâu giữa các mạch núi tuyết, không dễ tiếp cận.
Dù khoảng cách không xa, nhưng với một phàm nhân, muốn đến được nơi ấy… phải mất hàng chục năm đường dài, băng qua vô số rừng hoang, sông chết, đèo hiểm.
Ngụy Thần Đài.
Sương tan. Tuyết chưa kịp rơi lại. Không gian lạnh như tẩm tro.
Ngụy Tào đứng trước tấm phù đồ đang cháy dở. Ánh lửa hắt lên đôi mắt hắn, long lên đầy giận dữ, bên phải xuất hiện một hắc nhãn đen tuyền, sần sùi kỳ dị.
“Súc sinh! Mau đi kiểm tra lại cho ta! Nuôi các ngươi thật tốn cơm!”
Giọng hắn vang như roi quất. Gã áo xám quỳ dưới đất run rẩy:
“Xin… xin Tào trưởng lão bớt giận…”
“Cút!” – Ngụy Tào gầm lên, đá thẳng vào ngực hắn một cú.
Thân thể gã bay ngược, đập vào vách đá. Tiếng xương gãy giòn tan, máu phun đầy nền.
Các nô tỳ và thuộc hạ đứng quanh tái mặt, không ai dám thở mạnh. Lặng lẽ rút lui như đàn chuột.
Nhưng… chỉ một khắc sau.
Ngụy Tào ngồi xuống, phủi lại tay áo. Nét mặt hắn lại bình thản như gió xuân, đáy mắt thậm chí còn ánh lên chút trầm tư nhẹ nhàng.
Người ta nói, phẫn nộ là mất khôn.
Với hắn… phẫn nộ là nghệ thuật.
Và chỉ một số người biết được tính cách này, một vài kẻ thân tín.
“Vân Anh à…” – hắn khẽ nói, không rõ là lời gọi hay lẩm bẩm.
Hướng mắt về phía giường. Sau tấm màn trướng, một bóng người mảnh khảnh nằm trên đệm ngọc, thân thể rỉ máu, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn còn cười khẩy:
“Ngụy Tào… tên già dơ đó thật độc ác. Trước khi chết còn kịp chơi ta một vố.”
Ngụy Tào không đáp.
Hắn chỉ khẽ cười. Như thể Vân Anh vừa kể chuyện buồn cười.
Một nụ cười không có chút giận dữ, không có nỗi đau, cũng chẳng có yêu thương.
Chỉ có… sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Nhưng không sao!” – Vân Anh cười khanh khách rồi nói tiếp: “Hắn chết rồi, ta đã giết hắn, lấy sương cốt gâm vào tim hắn!”
“Chết?” – Ngụy Tào kinh ngạc, tuy hắn không biết trận chiến diễn ra thế nào nhưng một Nguyên Tinh Cảnh ở giai đoạn Tụ Khí kỳ làm sao có thể chết dễ như vậy được?
Hắn đứng dậy, cánh tay dài kéo lấy tấm rèm, đôi mắt nhìn sâu Vân Anh thắc mắc: “Trước đó có điều gì kỳ lạ không?”
Vân Anh suy nghĩ một chút liền nói: “Sau khi tên già ấy chết, sủng vật của hắn thấy thế thì bỏ hắn mà chạy trốn!”
“Ửm?” – Ngụy Tào nheo mắt, dường như đã phát hiện một chi tiết không hợp lý.
Sủng vật thấy chủ chết, không ở lại gào khóc, xót thương bảo vệ chủ mà chọn cách chạy trốn?
Ngụy Tào cười nhẹ, rót đầy chén rượu đưa lên miệng uống cạn sạch.
Trước ánh mắt ngơ ngác từ Vân Anh, con mắt đen ngòm kỳ dị lóe lên một cái, ánh mắt hắn đăm chiêu, tuy nhìn không ra hình dạng nhưng có thể thấy một hình ảnh mơ hồ trong đó.
Xâu chuỗi lại tất cả thông tin, Ngụy Tào nhếch mép giống như đã hiểu ngọn nguồn.
Một khoả ấn ký từ lồng ngực lấy ra.
“Sinh… Sinh Ấn Phù?” – Vân Anh tròn mắt vô thức nói ra.
Thứ vật chất quan trọng chứa đựng linh khí từ thiên địa. (Giống một dạng thẻ ngân hàng)
“Nàng tại sao lại thắc mắc? Không phải đã xem qua rất nhiều lần rồi sao?” – Ngụy Tào nheo mắt, cảm giác có điều gì kỳ lạ nhưng không biết giải thích sao.
Vân Anh thân thể khẽ run: “Phu quân, ngươi đa nghi quá rồi!” – Nói xong nàng làm bộ giận dỗi.
Ngụy Tào bật cười nhưng không nói thêm gì, vội đưa tín vật lên cao.
“Truyền lệnh, trong bán kính 700 dặm, giết sạch những con chó đen. Nếu ai mang đầu về, thưởng ngay 3 viên Hồng Tinh!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 43 |
Ngày cập nhật | 25/07/2025 06:39 (GMT+7) |