Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Truyện sex Tru Tiên » Phần 39

Truyện sex Tru Tiên


Update Phần 45
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 39

Trong lòng gã thiếu niên 22 tuổi, lúc này lại đượm nỗi sầu khổ như một ông già 60:

Hắn giơ tay, lần vào trong bọc, chạm lên thanh Thiêu Hoả Côn giá lạnh.

“Coong!” Một hồi chuông lanh lảnh ngân lên, làm Trương Tiểu Phàm giật thót, bừng tỉnh. Hắn ngoảnh đầu trông, thấy mười mấy đệ tử Triêu Dương Phong vẫn ở dưới đài, lão già râu bạc vẫn lờ đờ ngủ gật, nhưng đối diện hắn, trên sàn đấu, chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện một nam tử, tuổi ước ba mươi, đang ngó hắn mỉm cười.

Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, vội vàng hành lễ:

– Trương Tiểu Phàm đệ tử Đại Trúc Phong, mong Sở sư huynh chỉ giáo.

Sở Dự Hồng mủm mỉm nói:

– Không dám không dám, đất nước đời nào cũng có nhân tài, Trương sư đệ tuổi còn nhỏ, mà trước kỳ đại thí, vẫn giữ được thần sắc ung dung, không mảy may lo lắng, càng không có vẻ nhút nhát e dè, so với ta năm xưa thì vượt xa nhiều lắm, bội phục, bội phục!

Trương Tiểu Phàm ngây sững, lẩm bẩm nói:

– Không giấu gì sư huynh, đệ vừa rồi thực ra là đờ đẫn cả người đấy!

“Ha ha,” dưới đài bật lên một tràng huyên náo, mười mấy đệ tử Triêu Dương Phong chẳng ai là không cười đến nghiêng ngả, Sở Dự Hồng ngây ra, cuối cùng không nhịn được cũng bật cười, rồi lại cảm thấy thế là không ổn, bèn nén mình bảo:

– Trương sư đệ khéo nói đùa, ờ, đã đến giờ, ta xin được thỉnh giáo đệ!

Trương Tiểu Phàm giật thót, hồi hộp, lắp bắp nói:

– Mong Sở sư huynh thủ hạ lưu tình!

Sở Dự Hồng chỉ cười không đáp, có vẻ đã sắp đặt sẵn sàng, chỉ thấy tay phải khẽ lắc, loảng xoảng một tiếng, tiên kiếm hắt ánh vàng nhạt bật lên.

– Kiếm này tên là Thiếu Dương, Trương sư đệ, xin mời!

Trương Tiểu Phàm nhìn thanh Thiếu Dương, thấy ánh vàng thuần chính ôn hoà, lay động tinh thần, xem ra không phải là vật tầm thường.

Hắn khẽ nuốt nước bọt, bất giác mặt nóng bừng, nhưng rốt cục vẫn thò tay vào trong bọc, nắm lấy Thiêu Hoả Côn, rồi rút ra.

Tất cả mọi người, từ Sở Dự Hồng cho đến mười mấy đệ tử Triêu Dương Phong ở dưới đài, đều đổ dồn ánh mắt lên thanh Thiêu Hoả Côn đen sì sì.

Im ắng.

Rồi, “ha ha ha ha…” chẳng biết ai là người đầu tiên cười vang, phá tan bầu không khí im lặng, lát sau tiếng cười dắt nhau thành một tràng, lẫn vào cái giọng khó khăn lắm mới thốt được ra của ai đó:

– Vãi lồn các huynh ơi, kia, kia là cái lồn gì vậy?
– Ta đã nói rồi mà, Đại Trúc Phong toàn những kẻ cổ quái, khoan, hôm qua thì cái gã gầy gò dùng pháp bảo xúc xắc, đã gây nên một trò cười, thật không ngờ đến hôm nay, hôm nay lại có người dùng que cời lò, đúng, đúng là làm người ta cười vỡ bụng mất! Ha ha ha ha…

Giờ thì đến cả Sở Dự Hồng đứng trên võ đài cũng nhịn không được, cười mấy tiếng mới khổ sở nén lại, nói:

– Trương sư đệ, đây là, ha ha, là, ha ha, xin lỗi, ta nhịn không được, a! Đây là pháp bảo của đệ hả?

Trương Tiểu Phàm thấy người xung quanh cười mãi, mặt mày đỏ lựng, không thốt lấy một câu. Hắn vốn biết rằng dùng thanh Thiêu Hoả Côn này thật rất khó coi, nhất định là sẽ chọc người ta cười vỡ ruột, nhưng khổ một nỗi những thứ khác thì hắn không tài nào khu dụng nổi.

Cố gắng trấn tĩnh hắn lại, bỏ qua những lời nói văng tục, tho bỉ, thóa mạ, cười chê của lũ người xung quanh. Tiểu Phàm nghĩ tới hai chữ “phần thưởng” mà Linh Nhi dành cho hắn, Tiểu Phàm lại thấy rạo rực. Sâu trong thâm tâm, y lờ mờ cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi, mỏng mảnh, hy vọng Thiêu Hoả Côn sẽ giúp hắn chứng tỏ được mình.

Tiên kiếm Thiếu Dương trong tay Sở Dự Hồng, giữa những tiếng cười và tiếng reo từ phía dưới đài, chói sáng gần như có thể sánh với ánh nắng sớm đang lên, rực rỡ huy hoàng, chính khí lẫm lẫm.

Y dẫn pháp quyết, hô lên một tiếng, tiên kiếm Thiếu Dương theo đó tỏa sáng như mặt trời, lồng lộng áp xuống.

Một luồng nhiệt khí phả vào mặt Trương Tiểu Phàm, nhưng trái tim hắn thì lạnh như nước đá.

Không hiểu tại sao, nhìn vầng sáng ập đến đằng trước, chỉ trong nháy mắt, hắn bỗng nhớ tới một buổi sáng từ rất lâu rồi: Hắn và Lâm Kinh Vũ trải qua ngoài đồng một đêm kinh tâm động phách, khi trở lại thôn Thảo Miếu, thì đã thấy máu chảy thây phơi. Chính trong buổi sáng ấy, những hạnh phúc của hắn đều mất hết, thậm chí còn cảm thấy mình bị chôn sâu dưới biển máu kia, bèn cố sức giãy giụa, những mộng tưởng tìm được người thân cuối cùng không sao thực hiện được, cứ xoáy mãi vào tâm can.

Luồng nhiệt khí cơ hồ sắp làm bỏng rộp làn da, trước mắt hắn lại hiện lên một đêm u tịnh, bên đầm nước biếc, người con gái mỹ lệ, Linh Nhi sư tỷ của hắn và người yêu của nàng, Tề Hạo đang ôm chặt lấy nhau, quần thảo nhau say đắm dưới chân cầu Hồng Kiều. Sự việc sau đó hắn là người hưởng hết, nhưng không hiểu sao, trong đầu hắn chỉ toàn là những hình ảnh Tề Hạo và Linh Nhì trần truồng, đụ đéo nhau, ngước mắt lên chế giễu, cợt nhả hắn.

“A!” Gã thanh niên 22 tuổi khe khẽ thốt lên, nỗi thống khổ không diễn tả được càng thêm cường liệt, đến nỗi hắn hoàn toàn quên hẳn luồng sáng đang ập đến trước mặt, cứ cắn chặt môi, máu tươi đỏ sẫm, theo đó từ từ rớt xuống.

Rớt xuống thanh Thiêu Hoả Côn màu đen, trong nền đen thẫm lại điểm những dòng nhỏ hồng như máu.

Chỉ một tích tắc, hắn bị luồng sáng chói lọi tựa mặt trời phủ chụp, nuốt chửng lấy.

Dưới đài lan tiếng hoan hô, đệ tử Triêu Dương Phong chẳng ai là không mừng ra mặt, đây đó lẫn vào những tiếng la kinh ngạc, nghe rất rát tai.

Đột nhiên Tăng Thư Thư xuất hiện, chẳng mảy may bận tâm đến mười mấy ánh mắt thù địch bên cạnh, y kêu hò, thương cho người bạn của mình, tiếc là quy định của đại thí không cho phép giúp đỡ, nếu không, với dáng vẻ căm phẫn sôi sục của y, chắc chắn đã nhào lên võ đài rồi.

Đến lão già râu bạc ngồi bên cạnh tựa hồ cũng bị Tăng Thư Thư làm kinh động, bèn liếc mắt nhìn qua.

Trên võ đài, ánh sáng vàng kim chói lọi đan rợp ánh nắng mới lên, huy hoàng loá mắt, Sở Dự Hồng rất lấy làm đắc ý, y cảm thấy tu vi của mình đã lên đến đỉnh cao xưa nay chưa từng đạt tới, sau khi chiến thắng đối thủ không đáng nhìn không đáng động tay này, tất sẽ hát vang tiến mạnh, có khi cuối cùng lại giành được vòng nguyệt quế cũng chưa biết chừng! Qua được hôm nay, chỉ phải thắng thêm bốn trận nữa thôi!

Nghĩ tới đây, khoé miệng y không nén được toét ra nụ cười, Thiếu Dương tiên kiếm càng toả lan rực rỡ, thấy trong vầng sáng bỏng rãy, gã thiếu niên kia đang đau đớn nhăn mặt, thậm chí còn nhằn nát cả môi.

Đột nhiên, chính lúc ấy, tim gan y bỗng quặn thắt, dường như có ai đang cầm búa nện mạnh bên trong.

Đương khi tất cả mọi người đều chẳng nhìn rõ Trương Tiểu Phàm đâu nữa, thì Sở Dự Hồng, người đang đứng đối diện với Trương Tiểu Phàm, xuyên qua làn ánh sáng rực rỡ toả ra từ Thiếu Dương tiên kiếm, thấy hắn ngẩng đầu lên, trợn to mắt.

Đôi mắt vằn máu đỏ, đầy hung khí ác sát!

Một luồng băng lạnh vô hình không biết từ đâu nhanh chóng lan rộng ra, Sở Dự Hồng thấy thanh Thiêu Hoả Côn đen đủi kia bỗng như sống dậy, hắc khí đằng đằng, hạt châu gắn đầu gậy tỏa rực thanh quang, chiếu lên mình Trương Tiểu Phàm, tựa hồ hắn đã hoàn toàn biến ra một người khác.

Tất thảy những sự biến hóa ấy đều chỉ diễn ra trong vòng hào quang của Thiếu Dương tiên kiếm, ngoài Sở Dự Hồng ra, chẳng còn ai nhìn thấy.

Sở Dự Hồng kinh hãi, nhưng không đợi y kịp phản ứng, luồng khí lạnh đã luồn dưới ánh sáng Thiếu Dương, quấn lấy người y. Sở Dự Hồng lập tức cảm thấy trời xoay đất chuyển, toàn thân quay cuồng muốn nôn ói.

Giây lát sau, ánh xanh nhàn nhạt tỏa ra từ hạt châu trên đầu Thiêu Hoả Côn rọi lên mình y.

Dưới đài, Tăng Thư Thư căng thẳng trông Trương Tiểu Phàm bị quầng sáng kia chụp lấy, chợt nghĩ chắc giờ này hắn đã giống như một con khỉ quay (lẽ ra phải nghĩ là con lợn quay, nhưng không biết tại sao trong đầu Tăng Thư Thư chỉ xuất hiện ý nghĩ về con khỉ), y hầu như không muốn xem tiếp nữa.

Ngược lại, bọn đệ tử Triều Dương Phong lại vỗ tay hoan hô, vui mừng khôn xiết kể.

– Á… AAAAA…

Chính trong lúc ấy, đột nhiên mọi người nghe thấy trên đài Sở Dự Hồng rống to một tiếng, Thiếu Dương tiên kiếm bay lật lên, hào quang tiêu tán, để lộ ra bóng dáng Trương Tiểu Phàm.

Sở Dự Hồng như bị trúng thương rất nặng, liên tục thoái lui, giây lát sau, trước ánh mắt kinh ngạc của rmọi người, thất khiếu trên mặt y đồng thời rỉ máu, tay phải run lẩy bẩy trỏ Trương Tiểu Phàm, dường như định nói gì đó, nhưng không thể thốt ra được.

Giây lát sau, cả thân mình y rung lắc một hồi, rồi ngã vật ra đất, ngất xỉu đi.

Trên đài dưới đài, một bầu tịch mịch, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, kinh hãi không nói được thành tiếng.

Lão già râu bạc là người đầu tiên khôi phục lại phản ứng, lão chớp mình lên lôi đài, đến bên Sở Dự Hồng, tỷ mỉ xem xét một hồi, thấy y mình mẩy vẫn nguyên vẹn, cũng không có dấu vết trúng độc, tình trạng hiện thời có lẽ là do bị tiên gia pháp bảo đả thương, gây tổn hại vào nội phủ.

Lão nhíu mày, đứng dậy, ngó lại Trương Tiểu Phàm, bất giác nhìn hắn bằng cặp mắt khác, ánh nhìn theo đà trượt xuống thanh Thiêu Hoả Côn màu đen hắn đang nắm chặt trong tay.

– Con thắng rồi! – Lão nén nỗi nghi hoặc, bình tĩnh nói.

Đệ tử Triêu Dương Phong phía dưới nhốn nháo cả lên, nhưng sự thực bày ra trước mắt, chẳng thể nói gì được, chỉ có điều Sở Dự Hồng bị đánh bại một cách quá khó hiểu, vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, rõ ràng phần thắng đang nắm chắc trong tay, đột nhiên rống lên một tiếng lại biến thành thua, quả thực là làm người ta không tài nào chấp nhận nổi.

Lúc đó Tăng Thư Thư cũng đang nhìn đến đờ đẫn, nhưng nghe thấy lão già râu bạc nói ba tiếng ấy, y lìền xông lên, chạy tới bên Trương Tiểu Phàm, vỗ thật mạnh vào vai hắn, cười lớn:

– Há Há Há… Hảo tiểu tử, thì ra đệ giấu tài nhé, hóa ra mấy năm qua, đạo hạnh của đệ cũng cao thâm vãi cả lồn ra!

Tăng Thư Thư phấn khích chửi thề. Trương Tiểu Phàm vụt ngoảnh đầu lại, nét mặt đông cứng, lạnh lùng nhìn Tăng Thư Thư.

Đôi con ngươi đen láy, nhưng giá buốt!

Tăng Thư Thư chợt thấy ớn lạnh, kinh ngạc kêu lên:

– Tiểu Phàm, sao thế?

Trương Tiểu Phàm nghe hỏi, chợt rùng mình, tựa như nhớ ra điều gì, ánh mắt lập tức nhu hòa trở lại, vẻ băng sương kỳ dị cũng theo đó tan biến mất, khôi phục cảm giác bình thường, nhưng gợn thêm một chút thắc mắc:

– Không, không sao, đệ không việc gì, huynh làm sao thế?

Tăng Thư Thư trợn mắt bảo:

– Vãi lồn? Đệ còn hỏi ta làm sao, đệ hỏi ta cái gì, đệ không biết rằng đệ đã thắng trận này rồi ư?

Tăng Thư Thư quá đỗi ngạc nhiên, không thể không thốt ra một câu văng tục. Trương Tiểu Phàm giật thót, kinh ngạc:

– Cái gì, đệ thắng rồi ư, đệ đã thắng rồi? Há há, đệ thật sự thắng rồi. ĐỆ THẬT SỰ THẮNG RỒI SAO? HAHAHA…

Tăng Thư Thư phát hoảng, mặt mày trắng bệch, vội vàng thò tay ướm lên trán Trương Tiểu Phàm, nói:

– Khổ, chắc không phải là vừa rồi bị ánh lửa nung mà thành ra ngớ ngẩn chứ?

Thật ra Tăng Thư Thư đâu biết, vừa rồi là vô vàn cảm xúc lần lộn đan xen trong người y, không biết vì sao lại thắng, nhưng điều hắn vui mừng không phải vì hắn giành được thắng lợi trong trận này, mà đó là lời hứa về “món quà” mà Linh Nhi đã hứa sẽ tặng cho hắn. Nghĩ tới đây, không giữ nổi phấn khích, bất ngờ hét toáng lên, làm cho Tăng Thư thư giật bắn mình. Nói đoạn rồi hắn chạy lao đi nhanh như chớp, không nói cũng biết hắn chạy đi đâu…

Trương Tiểu Phàm chạy tới phía tây Vân Hải từ xa trông lại, thấy Điền Bất Dịch đầy vẻ giận dữ, mặt mày tái xanh, Trương Tiểu Phàm lâu nay vẫn khiếp nhược trước sư phụ, vừa nhìn thấy Điền Bất Dịch, vẻ mặt hớn hở của y tan biến ngay lập tức, quên luôn cả việc mình vừa thắng trận đầu. Lúc này y rón rén, len lén đi lại, bộ dạng giống y như một thằng ăn cắp chứ chẳng giống đệ tử Thanh Vân Môn chút nào. Điền Bất Dịch trông thấy hắn, nhưng lão quắc mắt nhìn ngay sang chỗ khác, thậm chí không hỏi một lời kết quả thi cử của hắn ra sao.

Tô Như, Điền Bất Dịch và các đệ tử khác đều đang đứng ở đây, chỉ thiếu mỗi đại sư huynh Tống Đại Nhân. Trương Tiểu Phàm liếc nhìn suốt lượt mọi người, thấy Điền Linh Nhi còn đỡ, chứ các vị sư huynh ai nấy đều có vẻ buồn rầu chán nản, bèn khe khẽ hỏi Đỗ Tất Thư đang đứng ngay bên:

– Lục sư huynh, sao thế?

Đỗ Tất Thư liếc Điền Bất Dịch, thấy lão không ngó lại đằng này, bèn thì thào bảo:

– Vừa rồi ngoài đại sư huynh ra, chúng ta đều dự đấu, kết quả là có mỗi tiểu sư muội thắng, nên sư phụ đang tức giận.

Trương Tiểu Phàm đờ người, nhất thời không biết nên nói sao mới được.

Tô Như đứng một bên, nhìn đám đệ tử rón rén sợ sệt, nhìn Điền Bất Dịch xanh xám mặt mày, lắc đầu thở dài, dịu dàng hỏi Trương Tiểu Phàm:

– Tiểu Phàm, con về rồi đấy ư, kết quả ra sao?

Trương Tiểu Phàm lúc này mới giật mình nhớ ra, nhưng không còn hớn hở như lúc nãy nữa, y khẽ khàng thưa:

– Sư nương, con, con may mắn thủ thắng ạ!

Tô Như:

– Ồ, cũng không sao, thua thì thua, coi như là mở rộng… – Giọng nàng chợt nhỏ đi, ngó Trương Tiểu Phàm, kinh ngạc hỏi:
– Con vừa nói gì kia?

Mọi người, kể cả Điền Bất Dịch cũng quay đầu lại phía Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, nhưng lần đầu tiên đứng trước nhiều ánh mắt chăm chú, nhất là trước ánh mắt kinh ngạc của Điền Linh Nhi lúc này đang ở bên cạnh Tô Như, phấn khích bất ngờ trở lại, bèn cất cao giọng, nhìn Điền Bất Dịch và Tô Như nói:

– Sư phụ, sư nương, con vừa rồi, đã may mắn thủ thắng!

Tất cả cùng ồ lên.

Người của Đại Trúc Phong giờ đến tụ tập dưới đài quẻ Khôn, xem Tống Đại Nhân, người cuối cùng trong ngày hôm nay thi đấu. Trên đài, Tống Đại Nhân và đối thủ đang kịch chiến, sau mấy năm qua, hầu như tất cả đám đệ tử Thanh Vân Sơn đều có những tiến bộ không ngờ, vượt xa tất thảy các dự đoạn của các bậc trưởng bối khiến cho họ hết sức vui mừng. Trước đối thủ của mình, tiên kiếm Thập Hổ của Tống Đại Nhân như hóa ra vô số hổ to hung tợn trong không trung, phát ra tiếng vang làm đất chuyển núi rung, kiếm nào cũng phách thẳng vào đối thủ, hoàn toàn chiếm được ưu thế.

Ở dưới đài mọi người vui mừng quá, nhưng vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi sự thực mà Trương Tiểu Phàm vừa kể ra.

– Tiểu sư đệ, đệ bảo là trong trận đấu ban nãy, đệ vốn sắp thua rồi, không ngờ cái gã đối thủ tên là Sở Dự Hồng gì đó bỗng nhiên phát bệnh, tứa máu đầy mặt mà ngất đi phải không?
– Vâng ạ, tứ sư huynh, huynh và nhị, tam, ngũ sư huynh đã hỏi đệ đến hai mươi hai lần rồi, còn gì mà hỏi nữa? Lục sư huynh, mau bảo bọn họ đi, những điều đệ nói đều là sự thực đấy!

Đỗ Tất Thư:

-… Tiểu sư đệ, đệ bảo là trong trận đấu ban nãy, đệ vốn sắp thua rồi, không ngờ cái gã đối thủ tên là Sở Dự Hồng gì đó bỗng nhiên phát bệnh, tứa máu đầy mặt mà ngất đi phải không?

Trương Tiểu Phàm ôm đầu rên siết:

-… vâââng, lần thứ hai mươi ba!

Điền Linh Nhi ở bên cạnh trách cứ:

– Các huynh đừng có ép y, Tiểu Phàm đâu thể nào nói dối? – Đến đây, nàng ta lắc lắc đầu:
– Có điều Tiểu Phàm ạ, số đệ tốt như vậy, phải chăng là hơi thái quá, trách nào người ngoài chẳng tin!

Trương Tiểu Phàm á khẩu tắt tiếng.

Mặc đám đệ tử lao xao không ngớt đằng sau lưng, Điền Bất Dịch và Tô Như vẫn cứ nhìn thẳng lên lôi đài. Giây lát, Tô Như chợt thấp giọng hỏi:

– Huynh thấy thế nào?

Điền Bất Dịch cau mày, hỏi lại:

– Nếu nói y nhờ vào bản lĩnh mà thắng, muội có tin không?

Tô Như cười cười:

– Gã đồ đệ này của chúng ta, số mệnh tốt lạ lùng!

Tô Như nghĩ thầm: “Tiểu Phàm thật sự tốt số đến vậy sao, chẳng nhẽ hắn biết sư nương cố vũ hắn nên hắn…”… nghĩ đến đây Tô Như cảm thấy vui rồi nở một nụ cười bẽn lẽn và bí hiểm: “Xem ra ta không thể nào thất hứa với ngươi rồi Tiểu Phàm, tiểu tử ơi tiểu tử ngươi quả là không làm ta thất vọng hihihi”. Nghĩ tới đây, hai má nàng lại khẽ ửng hồng lên một cách thẹn thùng, y như gái mới lớn. Dáng bộ trông vô cùng xinh đẹp và gợi dục…

Điền Bất Dịch nhìn sang, khẽ hừ.

“Rầm rầm!” Một tiếng vang cực lớn, Tống Đại Nhân bỗng nhiên gầm lên, chỉ thấy Thập Hổ tiên kiếm tỏa ánh vàng ngợp trời, sáng chói đến mức khiến người ta cơ hồ không mở nổi mắt, kéo theo thanh thế hung mãnh như chém núi bạt sông, đối thủ cuối cùng không đương cự nổi, bị đánh gục, miệng phún máu tươi bay vọt ra sau.

Người của Đại Trúc Phong hoan hô như sấm dậy, khuôn mặt Điền Bất Dịch rốt cục cũng rạng một nụ cười.

Tống Đại Nhân rời khỏi võ đài, quay về với đồng môn, trước hết đến gặp qua Điền Bất Dịch và Tô Như, sau đó là sự chúc mừng chan chứa nhiệt thành của các sư đệ sư muội.

– Ha ha, may quá may quá! Lục sư đệ đừng có nịnh cái kiểu khiến người ta nôn mửa lên thế! Í, tiểu sư đệ cũng về rồi à, hôm nay kết quả ra sao, không bị thương chỗ nào đấy chứ, nhìn cái bộ dạng đệ kìa, nghe đại sư huynh nói này, đệ tu chân chưa được bao lâu, cơ hội sau này còn nhiều, đừng để tâm gì một trận thắng bại… Hả, các đệ làm sao đều nhìn ta vậy?

Điền Bất Dịch quay mình bước tách ra, Tô Như cười cười với đại đồ đệ, rồi cũng bỏ đi theo trượng phu, Tống Đại Nhân vò đầu, nhìn mọi người hỏi:

– Chuyện gì thế?

Điền Linh Nhi lại gần kể với y một lượt, Tống Đại Nhân ngoảnh đầu nhìn, không thể tin nổi, Trương Tiểu Phàm từ thế hiên ngang, bị các vị sư huynh bây giờ làm cho thành co rúm người lại vì sợ hãi, nói:

– Đại sư huynh, đệ biết số đệ tốt quá thật chẳng hay ho gì, nhưng sự thể nó đã như thế, đệ cũng chẳng có cách…

Tống Đại Nhân mở to mắt:

-… Tiểu sư đệ, đệ bảo là trong trận đấu ban nãy, đệ vốn sắp thua rồi, không ngờ cái gã đối thủ tên là Sở Dự Hồng gì đó bỗng nhiên phát bệnh, tứa máu đầy mặt mà ngất đi phải không?

Trương Tiểu Phàm thất vọng ngã nhào. Mặt hắn đờ đẫn, miệng chửi thề:

– Ôi… đậu xanh rau má các huynh…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Thông tin truyện
Tên truyện Truyện sex Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện sex chế
Tình trạng Update Phần 45
Ngày cập nhật 10/03/2024 11:21 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vợ tôi dáng đẹp
Nguyệt Ánh đứng dậy đi vào nhà tắm trong khi tôi nằm vật ra giường thở hổn hển. Mệt quá! Đã lâu lắm rồi, cũng cỡ vài tuần rồi chúng tôi chưa quan hệ với nhau. Sự thật mà tôi dù cay đắng vẫn phải thừa nhận, tôi khá là yếu sinh lý. Dù cho tôi đã quan hệ với vợ nhiều lần, nhưng khi vừa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Vợ chồng
Cô Trang hàng xóm - Tác giả Dép Lào
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy thì thấy cô Trang đã thức dậy từ trước, còn cu Bin vẫn đang ngái ngủ ngon lành. Tôi xuống bếp thì thấy cô Trang đang tất bật nấu nướng, tôi bèn hỏi: Sáng nay ăn gì thế cô? Thằng quỷ, làm cô giật mình. Cô Trang khẽ trách. Xuống đây phụ cô rồi biết. Vâng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ với hàng xóm
Người mẹ góa
Tôi như đang ở trên thiên đường, khi người đàn bà tưởng tượng của tôi, mẹ ruột của tôi đang thích thú và hăm hở bú cặc cho tôi. Mẹ tôi đang làm ra những tiếng nhóp nhép, và mẹ cũng dùng bàn tay còn lại để săn sóc hai hòn dái của tôi. Tôi thích thú tận hưởng và khuyến khích mẹ khi nói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Thọc tay vô đít Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện dịch Truyện liếm lồn Truyện người lớn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân