Một con bé trong cặp sinh đôi em anh Đen háo hức nói:
– Lúc đi tìm gặp, rồi seo, be kể tiếp đi.
Con bé còn lại phụ họa:
– Đúng đó. Seo đó chuyện tình tay be lâm li bi đát nó diễn re như nèo be kể nữa đi.
Ba anh Đen phì cười nhìn hai đứa con gái sinh đôi đang bắt đầu nhổ giò trổ mã, mấy ngón tay lại vê vê trên vú con bé thiểu năng, đầu ngón tay đã ướt sữa.
Người đàn ông tóc đã muối tiêu nhìn vú con gái, nhìn những ngón tay của mình, rồi hắng giọng kể tiếp:
– Hồi ba chở hàng lên đó. Lúc đậu xe đợi lấy hàng cả mấy ngày trời, rảnh ba đi hỏi thăm. Hồi xưa nhà máy cùi bắp lắm, không như bây giờ đâu, làm gì cũng không có năng suất. Mà cũng nhờ vậy ba mới có thời gian đi tìm con. Lần đầu tìm không ra. Lần sau lên lại đi chỗ khác hỏi thăm. Tới lần thứ tư hay gì đó, thì hỏi ra. Người ta chỉ vô nhà luôn. Tới nơi thì thấy bên hông nhà có một bãi đậu xe lầy lội, vài cây gỗ nằm dọc ở sát góc rào là biết ít nhất nhà này có chở gỗ rồi. Xong bước vô nhà thì thấy hai thằng nhỏ, một đứa tầm mới biết đi chập chững hà, đứa kia 4 – 5 tuổi, hai đứa đang chơi giỡn với nhau. Đứa nào cũng chỉ mặc một cái áo, bên dưới trần truồng chạy lon ton. Chân cẳng, tay chân, mặt mày dính bùn đất lấm lem mà tụi nó vẫn vô tư chơi giỡn, còn vọc sình vọc đất cát trét vô nhau búa xua.
Kể tới đây, chất giọng đều đều và trầm của ba anh Đen như đưa đám thanh thiếu niên chìm vào hồi ức, quay trở về năm đó…
Cái ngày hắn tìm được căn nhà nhỏ trên Tây Ninh đó, trời vừa mưa một trật rất to. Nếu mong muốn tìm lại con không đủ mãnh liệt, có lẽ hắn đã không tìm được tới đây rồi.
Khi đó hắn nhớ rất rõ, là năm 1985, thời mà cuộc sống vẫn khó khăn kinh khủng. Ở vùng biên giới này, những hoạt động như buôn lậu, rồi tình hình chính trị với ngoại quốc vẫn căng thẳng. Trên đường thì xe chở gỗ khủng chạy ầm ầm như những đoàn tàu, rú còi hơi điếc tai dọa người, và chỉ có người khác tránh xe, chứ xe không tránh ai hết. Có những cây gỗ đường kính gần hai mét, được ràng bằng xích to nằm dọc từ đầu xe tới cuối xe, thò ra ngoài cả mấy mét, mà xe vẫn lưu thông vô tư trên đường, công khai chẳng khác nào “xe vua”.
Sau khi giao hàng xong, trong mấy ngày đợi nhận hàng mà nhà máy chưa sản xuất đủ, hắn lại đậu xe tải trong nhà máy, rồi mượn một chiếc xe Honda Dame 50cc biển “giun”, tức biển kiểm soát của Campuchia để tiếp tục hành trình đi tìm con gái như mọi khi. Cái xe tàn tạ đến độ đã bị tháo hết “dàn mủ” lẫn “bàn thờ”, tức là những phụ kiện bằng nhựa ốp xung quanh xe, lẫn phần đầu xe, công tơ mét, kể cả đèn chiếu sáng đều bị tháo hết, chỉ còn trơ lại hai cọng tay lái bằng sắt ống tròn y như tay lái xe đạp.
Sau nửa ngày đi tìm kiểu cuốn chiếu, từ ấp này qua ấp kia, thôn này qua thôn kia, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng hắn mới tìm đến căn nhà này.
Đứng trước nhà, hắn cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo lắng không biết con gái mình trông ra sao.
Lần cuối hắn nhìn con, thì con bé vẫn còn đeo tả lót, đi chập chững từng bước, bắt đầu nói được vài tiếng “ba, ba” rất dễ thương. Tính theo năm thì đến nay nó đã mười hai tuổi rồi, còn tính theo tháng thì có lẽ chưa tới. Hắn không rõ có đúng nhà này không, vì tìm không được thì vẫn dễ chịu hơn là tìm tới nhà, mang theo hy vọng nhưng rồi nhận ra là không đúng người. Mà chuyện trùng tên, trùng độ tuổi này làm hắn mừng hụt mấy lần rồi.
Mục đích của việc tìm kiếm này của hắn chủ yếu để gặp lại con gái, chứ mẹ nó thì tới giờ hắn cũng chẳng nhớ rõ mặt lắm nếu không lấy hình cũ ra xem lại. Mọi thứ cũng vì sau lần ăn trái cấm trong cơn say, hắn thẹn với thằng bạn, với gia đình nó nên rất ít qua đó. Còn sau khi con nhỏ đẻ thì hắn có qua, nhưng từ đó đến nay cũng khá lâu rồi, một đứa con gái 16 tuổi sau hơn chục năm với bao nhiêu biến động như vầy thì dung nhan thay đổi nhiều cũng có thể hiểu được.
Giờ cầm tấm hình đen trắng ở trong tay, trong đó chụp một thiếu nữ tóc uốn phồng kiểu đệ nhất phu nhân Ngô Đình Nhu thời đó, trên người mặc áo dài cách tân rất thanh thoát. Trên tay thiếu nữ đó đang bồng một bé gái chừng một tuổi mặc áo đầm xòe phồng kiểu công chúa. Cũng nhờ có tấm hình này dùng để hỏi thăm mà hắn mới tìm được tới chỗ này. Cảm giác lần này hắn sẽ không về tay không như những lần trước, hắn càng thêm hồi hộp.
Nhìn hai thằng nhóc khỏe mạnh chơi vọc bùn với nhau, hắn lại thấy vui vui. Hắn dựng chống xe, đi tới hỏi:
– Mẹ tụi con đâu rồi? Nhà có người lớn không hai đứa?
Đứa nhỏ hơn ngây ngô ngước gương mặt phúng phính dính đầy bùn sình lên nhìn hắn, đứa kia nãy giờ mê chơi, bỗng dưng thấy có người lạ thì khóc ré lên, rồi bỏ chạy vô nhà kêu lên:
– Huhu… Chị Hai ơi, huhu…
Trong nhà nhà có tiếng con gái kêu lên, dù có vẻ giận nhưng vẫn không ít đi phần dịu dàng:
– Sao vừa tắm xong em đã dơ hầy rồi? Chị đã dặn hai anh em không được vọc sình nữa mà cứ quậy hoài à…
Và sau đó một đứa con gái khoảng mười một mười hai tuổi thân hình mảnh khảnh, tóc ngang vai, mặc đồ bộ thun in bông quê mùa bế em đi từ trong nhà ra. Thằng nhóc khóc thét hồi nãy thì nước mắt vẫn còn ướt mi, ôm lấy chị nó nhìn về phía hắn.
Vừa nhìn thấy bé gái, hắn giật mình kêu lên…
– Ủa… Thư… có phải…
Nhưng chữ “Anh Thư” hắn đã kịp nuốt vô trở lại trong miệng, vì bé gái này trừ mái tóc và trang phục, còn lại mặc dù giống y chang em thằng bạn của hắn hồi đó, giống như bước từ trong tấm hình đen trắng đi ra ngoài đời thực vậy, nhưng tuổi thì nhỏ hơn quá nhiều.
Hắn nhìn bé gái, rồi cầm tấm hình lên nhìn, nhưng khác với bao lần, lần này hắn không nhìn người con gái tóc uốn phồng kiểu đệ nhất phu nhân, mà nhìn… em bé mặc áo đầm xòe được bế trên tay người con gái đó.
Bé gái đó vừa bế vừa dỗ em, rồi nhìn hắn, rụt rè hỏi:
– Chú… chú muốn tìm ai?
– Có phải… nhà này của Anh Thư không?
– Dạ đúng rồi… Mà mẹ con không có nhà đâu.
– Vậy… mẹ con chừng nào về?
– Tối. Có gì tối chú quay lại đi?
Con bé vẫn rụt rè, ánh mắt nhút nhát nửa muốn ngước lên nhìn hắn, nửa lại cụp xuống khi ánh mắt hắn chạm vào mắt nó. Càng nhìn hắn càng thấy nó giống mẹ, cảm giác mình đã tìm được đúng người rồi, nên hắn hồi hộp hỏi con bé:
– À à. Tối nay cũng được. Mà con tên gì?
– Con tên An Yên.
– Nguyễn Trường An Yên?
Nói tới đây giọng hắn có chút run rẩy, vừa hy vọng, vừa như sợ phải thất vọng vì khả năng là quá nhỏ bé. Sau khi ẵm con bỏ đi, hắn không rõ mẹ nó có còn giữ tên nó như cũ không.
Trong vẻ mặt đầy rung động của hắn, con bé mở to mắt ra ngạc nhiên, ngước lên nhìn hắn, hỏi:
– Sao chú biết tên con? Biết cả họ rồi chữ lót nữa!
Miệng hắn há ra trong vài giây, nhưng không thốt ra được lời nào vì quá xúc động. Cuối cùng hắn run giọng nói:
– Chú biết vì tên ở nhà của chú là Trường An, chỉ người thân mới biết, tên trên khai sinh của chú để bạn bè gọi lại là tên khác. Còn họ tên đầy đủ của mẹ con là Nguyễn Hải Anh Thư, cũng được ghép từ Nguyễn Hải là tên ông ngoại con đó. Nhà con có truyền thống ghép tên… cha vô tên con gái.
– Trời! Chú là ai sao biết rõ dữ vậy?! Mà sao… tên của con có ghép vô tên của chú nữa? Chú là ai? Chú là…
Con nhỏ ngạc nhiên lắm, và cũng có phần hoang mang nên nó lặp lại câu “Chú là ai?” Tới hai lần. Có vẻ con nhỏ đã lờ mờ đoán ra cái gì, chỉ là nó không dám nghĩ tới thôi, nên mới bỏ dở câu nói giữa chừng.
Hắn định trả lời bé gái đó ngay, nhưng rồi chợt nhớ ra một chuyện, hắn đưa tấm hình đen trắng đang cầm trong tay ra trước mặt con bé rồi hỏi:
– Có phải người trong hình này là mẹ con không?
Con bé nhìn vô tấm hình rồi nói ngay…
– Đúng hình mẹ con hồi đó rồi. Sao chú có hình mẹ? Mấy cái hình hồi trẻ này mẹ treo đầy trong nhà luôn. Con nhớ trong cuốn album cũng có hình này nữa. Này là mẹ con ẵm con hồi đó nè.
– Vậy là… đúng… đúng con rồi.
Hắn cảm thấy tay chân mình run hết cả rồi, nhưng để cho chắc hơn, hắn hỏi thêm chút thông tin cuối cùng…
– Có phải sinh nhật của con là ngày hai mươi bảy tháng hai năm bảy mươi ba không?
– Ủa. Sao… sao sinh nhật con chú cũng biết nữa? Chú là ai?
Hắn rất xúc động, cũng đầy bối rối vì không biết trả lời bé gái này như thế nào. Đúng ra thì hắn không dám trả lời ngay lúc đó. Không lẽ nói ta là cha của con đây. Hồi xưa có con là do một đêm ba say rượu ở cùng mẹ con. Sau khi con ra đời ba chỉ qua thăm có vài lần, lần nào cũng lén lén lút lút, rồi sau đó thì mất liên lạc với hai mẹ con luôn… Mấy cái đó hắn thấy mình rất khó mang ra làm “quà gặp mặt” với con bé.
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyensextv.com/truyen-loli/
Nửa tiếng sau, ngồi trong nhà trên bộ ghế sofa đơn sơ, không hề êm ái vì không được lót nệm gì cả, chỉ để gỗ trần như vậy. Nhưng nhìn kỹ lại bộ sofa này được đóng toàn bằng gỗ cẩm lai có vân rất đẹp, nên để trần cũng có mục đích khoe sớ gỗ chứ có lẽ không phải vì gia chủ không đủ tiền để lót nệm như ấn tượng ban đầu của hắn. Vây quanh bộ ghế là những tấm hình của một cô gái thời còn rất trẻ, giống y như cái hình hắn giữ, được phóng to, treo khắp bốn vách tường chung quanh, như để cho bất cứ ai ngồi trên bộ sofa, dù ở góc nào cũng có thể nhìn thấy người con gái xinh đẹp đó.
Con bé ngồi rất tĩnh lặng, lắng nghe tất cả những gì hắn nói. Lâu lâu lén ngước lên nhìn hắn, rồi cụp mắt xuống, rồi lại có thắc mắc, lại ngước lên nhìn hắn, rụt rè hỏi một câu, rồi lại cụp mắt xuống. Đang kể lại cho con mà hắn như nhìn thấy được hình ảnh em gái thằng bạn hồi đó, nhưng là phiên bản thu nhỏ đi vài năm, và bổ sung một đặc điểm về gen di truyền của gia đình mà hắn luôn tự hào, đó là đôi mắt con bé. Nhìn con bé rất giống mẹ nó, chỉ có cặp mắt là giống hắn như đúc. Mắt rất to, rất sáng, hàng chân mày khá đậm và rất đẹp, lông mi rất dài. Những lần con bé ngước lên nhìn hắn, rồi nhìn xuống bàn, thứ hắn cảm thấy thu hút nhất chính là hai hàng mi dài của con bé, cũng vẩy lên, rồi cụp xuống theo mi mắt nó. Nhìn cặp mắt con bé hắn có cảm giác máu mủ tương liên, dù thời bây giờ rất khó để làm phân tích DNA gì đó, nhưng chỉ cần thấy đôi mắt con bé, thêm cặp chân mày đậm và rất đẹp kia, hắn gần như đã có thể khẳng định đây là con gái hắn. Thực ra hồi nó mới được sinh ra, hắn đã có cảm giác đó rồi, bây giờ qua mười mấy năm gặp lại, con bé đã bắt đầu dậy thì, những nét thừa hưởng từ hắn càng lúc càng lộ rõ.
Càng nhìn con bé hắn càng cảm yêu thương hơn, những lo lắng, ngập ngừng khiến hắn khó mở lời lúc đầu, bây giờ đã hoàn toàn tan biến. Câu chuyện giữa hắn và mẹ con bé cứ thế mà tuôn ra từ miệng hắn. Hắn kể hết cho con bé về thân thế nó, về “thế kẹt” mà mãi tận bây giờ hắn mới đến gặp được nó, sau cả mười một, mười hai năm mất liên lạc.
Hắn kể với nó bây giờ hắn đã ly dị, ở một mình. Hắn cũng cho nó biết mong muốn cha con được đoàn tụ, tất nhiên phải được mẹ con bé đồng ý, và nhiều điều nữa hắn muốn nói với con…
Ngoài sân lại vang lên tiếng đùa giỡn của hai đứa nhỏ, vừa chơi vừa cười ré lên thích thú, có lẽ lại nhào vô bãi bùn ướt bên hông nhà rồi. Nhưng con bé đang ngồi đối diện hắn vẫn hoàn toàn không chú ý đến, bỏ qua hết ngoại cảnh, tĩnh lặng nghe hắn nói, cũng như hắn vừa kể vừa đặt hết chú ý của mình vào đôi mắt đẹp của con bé.
Khi đã kể xong về quá khứ, về ý định của mình, hắn cũng không biết nói gì thêm, chỉ nhìn con ngồi trước mặt tràn đầy mong chờ, mong chờ một câu trả lời của nó với đề nghị đoàn tụ của hắn, hay ít ra mong chờ một phản ứng nào đó của con bé. Trong ánh mắt chờ đợi, có phần hồi hộp và lo lắng của hắn, con bé cũng không nói gì thêm nữa. Nó chỉ ngồi yên lặng nhìn xuống cái bàn ngăn giữa hai cha con, cứ như những vân gỗ trên mặt bàn bỗng trở nên cuốn hút như một tác phẩm hội họa vậy.
Không khí trong nhà bỗng trở nên trầm xuống, tiếng cười giỡn của hai thằng nhóc đang chơi ngoài sân bỗng trở nên chói tai, và rất “không được chào đón”…
Mãi đến khi hắn nhận ra những ý định, và đề nghị của mình với con bé có vẻ quá sức viễn vông. Gần như suốt hơn mười một năm đầu đời của nó mình đều không có mặt bên cạnh. Lúc này đột nhiên xuất hiện, rồi nói “ta là cha của con đây”, sau đó muốn đón nó về đoàn tụ với mình, mong nó đón nhận mình, thậm chí tưởng tượng ra cảnh nó gật đầu lia lịa, giang tay chạy lại, vừa chạy vừa khóc lóc nói “con đợi ba bao nhiêu năm”, y như trong mấy vở cải lương của Thanh Kim Huệ. Có lẽ tất cả những điều đó chỉ là huyễn tưởng mà hắn tự dệt cho chính mình thôi.
Khi hắn cảm thấy mình đã hết hy vọng, đứa bé gái nãy giờ gần như chỉ im lặng, cúi mặt lắng nghe, bỗng nhiên gật đầu, dù rất nhẹ, nhưng hắn vẫn thấy rất rõ. Vẫn giữ tư thế cúi mặt xuống, hàng mi dài hơi chớp nhẹ, giọng nó lí nhí như tiếng muỗi kêu, nhưng rất gãy gọn:
– Con muốn ở với ba.
Theo quán tính, câu trả lời không làm hắn ngạc nhiên, hắn thầm thở dài thất vọng, gật đầu nói:
– Ừ. Con ở với ba mẹ hiện tại đến giờ cũng tốt rồi. Nên ba hiểu. Ba chỉ muốn con biết là…
Khi hắn bắt đầu nói, con bé nhìn hắn trong một thoáng, đôi mắt mở to, rồi theo thói quen nó lại cụp mắt xuống, xong hít một hơi lấy hết can đảm ngước lên nhìn hắn một cái nữa, rồi lại cúi xuống nhìn cái bàn, giọng nó lí nhí nhưng đủ dứt khoát để cắt ngang lời nói của hắn:
– Con muốn ở với ba. Là ba đó.
Vừa nói con nhỏ vừa rụt rè nhìn lên, giơ tay chỉ qua hắn, rồi cúi mặt nói tiếp, giọng vẫn thì thào như nói qua hơi thở:
– Còn ba kia… thì cũng hông phải ba ruột của con giống như ba.
Nghe những lời này xong, hắn phải mất vài giây mới tiêu hóa được, rồi sau đó là vui mừng, tiếp theo là cảm giác thực sự hạnh phúc ập đến khiến hắn gần như choáng ngợp.
Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào đứa con gái đang rụt rè ngồi trước mắt mình. Mọi biểu hiện của nó giống y như mẹ nó hồi trước, nhẹ nhàng, e thẹn, không dám tiếp xúc bằng mắt, cứ như là nếu có thể biến mình thành trong suốt trước mắt người khác, con nhỏ có lẽ cũng muốn làm vậy. Chỉ những khi cần thể hiện điều mình rất muốn nói, rất muốn làm, như lúc này, con bé mới như một con ốc sẵn sàng chui hết ra khỏi vỏ, lột bỏ lớp bảo vệ của mình để làm cho đến nơi đến chốn mà không nghĩ tới hậu quả. Làm xong rồi thì lại tìm cách… chui nhanh vô cái vỏ ốc đó lần nữa, quay trở về bản tính nhút nhát vốn có. Hắn như được thấy lại hình ảnh mẹ con bé mười mấy năm về trước. Lại nhớ đến biểu hiện như một người khác hoàn toàn của người con gái đó trong cái đêm hoang dại năm đó. Lại thấy gương mặt ngỡ ngàng, không thể tin nổi của thằng bạn khi báo tin cho mình em gái nó có bầu với mình…
Hồi con bé được sinh ra, nhìn đứa con gái thứ hai “được thống kê” của mình, hắn cảm thấy rất vui, nhưng lúc đó còn là công tử nhà đại gia, còn mải ăn chơi, lại chưa suy nghĩ sâu sắc gì nhiều về cuộc đời. Lúc này khi mọi thứ trong quá khứ đã trôi tuột đi, hắn mới biết trân trọng sự gắn bó với một đứa con. Và hắn còn hạnh phúc hơn khi con bé nói tiếp…
– Con cũng muốn đổi qua họ Ngô của ba luôn.
Hắn run giọng hỏi…
– Con… mẹ con cũng nói cho con biết họ của ba rồi hả?
Con bé gật gật đầu thay cho câu trả lời.
Hắn mừng rớt nước mắt. Thì ra người con gái đó vẫn dành cho hắn một vị trí rất quan trọng trong lòng nàng. Điều này không chỉ có thể cảm nhận, mà còn có thể thấy rõ qua cách đặt tên, qua cách dạy con gái… không ghét hắn như nhiều trường hợp “chia tay trở mặt thành thù” mà hắn biết, khi người cha, hoặc người mẹ bỗng trở thành “người xấu hoàn toàn” trong mắt con cái qua lời “dạy bảo tận tình” của người còn lại.
Hắn đang định nói cho con bé họ đó là họ gốc của hắn, nhưng họ trên giấy tờ của hắn hiện giờ đã khác hẳn, sau lần tốn rất nhiều vàng để đút lót cho cán bộ làm hộ tịch, đổi họ lẫn tên, cả nguyên quán, để trốn cái án phạt “sở hữu tài sản cá nhân” mà một thời chẳng khác án tử cho những người có của như hắn… thì chợt nghe trong nhà có tiếng con nít khóc oe oe.
Lúc này hắn mới để ý một cái võng mắc trên giường ở buồng trong, trên đó cũng có một đứa bé nằm ngủ, hình như là bé gái vì nó mặc cái áo đầm màu hồng, tuổi chắc cũng cỡ đứa bé nhỏ nhất đang chạy chơi trước sân. Trong lòng hắn thầm khen con bồ một đêm của mình quá sức… mắn đẻ. Hai trai, hai gái, vậy là đủ hai cặp nếp lẫn tẻ rồi.
Sau khi con nhỏ chạy vào dỗ em, đưa cái võng nhè nhẹ cho em ngủ, nó lại đi ra ngồi xuống ghế đối diện hắn. Có lời khẳng định muốn về sống với mình của con bé, hắn lại cảm thấy có thêm rất nhiều chuyện để nói với nó. Cho nên trong hơn một tiếng sau, hắn ngồi cùng con bé, nói cho nó rất nhiều những trải nghiệm của mình suốt thời biến động trong vài năm sau khi nó ra đời. Nói cho nó biết hắn đã sinh tồn như thế nào, mua mấy miếng đất, mấy căn nhà bằng số vàng hắn lén giấu lại được, cứ như có ruột gan gì hắn đều muốn mang ra nói hết cho con nghe…
Cuối cùng hắn cảm giác mình đã kết nối thành công với con gái, tìm được sự đồng cảm của nó. Việc cuối cùng, cũng là cửa ngõ khó khăn nhất cần thông qua để hai cha con được đoàn tụ: Mẹ con bé.
Cho nên hắn hỏi con bé lần nữa về thời gian có mặt của mẹ nó tối nay, rồi đứng lên, ngập ngừng đưa tay xoa đầu con, cảm nhận con bé đứng đó nhìn hắn nhoẻn miệng cười, mắt hơi ươn ướt, hắn liền nói…
– Lát tối ba quay lại. Con nhớ nói với mẹ nha.
– Dạ.
Trong đời hắn chưa thấy tiếng “Dạ!” Nào nhỏ nhẹ, nhưng lại dễ thương và ngọt ngào hơn thế. Hắn xúc động muốn vươn tay ra ôm con gái, nhưng lại sợ lúc này mình mang cho nó vui mừng và có lẽ là hạnh phúc là quá sớm. Rồi lỡ như chiều nay ngưỡng cửa là mẹ nó mình không vượt qua được, thì lại khiến cho con thất vọng nặng nề. Cho nên hắn dù rất không muốn, vẫn chỉ xoa nhẹ trên đầu con, rồi rút tay về mà không làm theo cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyensextv.com/truyen-loli/
Khi hắn quay lại căn nhà vùng ven Tây Ninh vào buổi tối, mẹ con bé và cả người chồng lái xe REO của nàng cũng có mặt ở nhà. Cái xe chở gỗ đó cũng đang đậu ở bên hông nhà, gắn biển số màu đỏ.
Không khí hơi nặng nề lúc bắt đầu được người phụ nữ của gia đình khai thông một cách nhẹ nhàng. Có lẽ nàng không còn là thiếu nữ nhút nhát, thầm yêu trộm nhớ hồi mười mấy năm trước đây nữa, mà phần quyết đoán khi năm đó nàng bộc lộ ra một lần duy nhất, dâng hiến cho hắn trong đêm hắn say mèm, bây giờ đã trở nên chín chắn hơn, phát triển hơn, bộc lộ ra ngoài hoàn toàn.
Sau khi nghe hắn trực tiếp nói chuyện, và có lẽ đã được con gái kể lại trước đó, nàng chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, nói với hắn mấy câu:
– Anh nhận nuôi con được không?
– Nhận nuôi nó có vướng víu gì tới vợ con trước đây của anh không?
– Em không muốn con mình thiệt thòi.
Khi nói, nàng không hề nhìn, hay tỏ vẻ phải tham khảo ý kiến người chồng hiện tại của nàng gì hết. Chỉ nhìn thẳng vô hắn và nói rất rõ ràng, đầy quyết đoán, như thể con bé là con của riêng nàng, không ai khác có thể làm ảnh hưởng đến quyết định của nàng.
Hắn cảm phục sự thay đổi này ở nàng. “Người con gái” nhút nhát rụt rè trước kia đã bị nàng chôn sâu tận đáy lòng rồi. Hiện giờ ngồi trước mặt hắn là một người mẹ trẻ đã trải qua một lần vượt biên đầy sóng gió, bị bắt lại, vẫn quật cường bế con bỏ xứ mà đi, lên cái vùng biên viễn này làm lại từ đầu. Tính cách đó của nàng đã khiến hắn phải lau mắt mà nhìn. Nên hắn không coi mình như một thiếu gia đang nói chuyện với thiếu nữ 15 tuổi từng chủ động dâng hiến cho mình mười mấy năm về trước, mà trả lời nàng đầy tôn trọng như người cha đề nghị với người mẹ về đứa con gái chung của họ:
– Anh muốn đoàn tụ cùng con, bù đắp cho nó những năm vắng ch… anh.
Hắn định dùng chữ “cha”, nhưng chợt nhìn qua chồng nàng ngồi kế bên rồi đổi sang chữ “anh”. Dù sao hắn đã không có mặt suốt mười một năm đầu đời của con, nên hắn không thể dùng chữ “cha” này mang ra nói với nàng, người trực tiếp nuôi dạy con được.
Và rồi hắn nói tiếp…
Vợ con… riêng trước đây của anh, đã không còn ảnh hưởng gì nữa. Chia tay, chia của dứt dạt rồi. Anh chỉ lâu lâu thăm viếng con… bên kia thôi. Em yên tâm.
Nàng nhìn hắn trong vài giây, rồi gật đầu nói:
– Mai anh tới đón con đi.
Hắn nhìn nàng đầy cảm kích, cũng có phần vì mọi việc diễn ra… dễ dàng, thẳng thắng, và nhanh đến khó tin. Không có đòi hỏi, không trách móc, không tỏ vẻ khó xử, không cần suy nghĩ lại, không cần hội ý với chồng, kể cả khi người chồng ngồi cạnh bên vừa nãy mới mở miệng định nói gì đó, thì câu nói “chốt hạ” trực tiếp của nàng đã khiến anh chồng phải nhịn xuống, ngậm miệng lại.
Hắn thì không muốn cho mọi thứ thêm rắc rối nên gật đầu tiếp ngay sau câu nói của nàng:
– Vậy chiều mai anh đánh xe tải đến đón con luôn được không? Giờ anh làm nghề…
– Em biết. Hồi nãy con nói với em rồi. Chồng em giờ cũng lái xe tải. Quá khứ… tư sản hồi đó của mình, cứ coi như… đừng có là tốt nhất.
Hơn cả nàng, hắn hiểu nhất điều này. Mình không còn là thiếu gia ngày xưa nữa, dù vàng hắn giấu được so với bình quân bây giờ vẫn là rất nhiều, nhưng còn nàng, sau khi vượt biên rồi bị tách khỏi gia đình, bị kẹt lại thì nàng như thế nào… hắn không biế. Trong bụng hắn chợt nảy ra dự tính muốn chia sẻ với nàng một ít hiện kim mà mình có, nhưng khi nhìn thấy chồng nàng đang ngồi cạnh bên nhìn mình và vợ hắn chằm chằm, hắn liềm bỏ ý định đó, và gật đầu đồng ý ngay. Người ta dù saoo bây giờ đã là gái có chồng, và có 3 con với chồng mới rồi. Mình tốt nhất cứ nghĩ tới con mình thôi.
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyensextv.com/truyen-loli/
Mãi cho tới khi ra khỏi căn nhà đó, chạy cái xe không đèn không gì hết, hắn mới có thời gian “nhâm nhi” cảm giác vui như tết đang “cuồn cuộn” lên trong lòng. Con đường tối thui chạy giữa hai bên là rừng cao su dài thăm thẳm nhưng hắn lại thấy “sáng” như ban ngày. Chạy xe trong cảm nghĩ hạnh phúc, hắn thấy đoạn đường này quá ngắn, nếu cho đi thêm cả trăm cây số nữa hắn cũng đi. Cái cửa ải hắn tưởng là khó nhất, căng não nhất, khiến hắn phải dùng cả đêm qua để suy nghĩ, sắp xếp lời nói, ý định của mình, thuyết phục nàng ra sao, thuyết phục anh chồng nàng thế nào, để hai người đó chịu trao con gái của hắn cho hắn nuôi… mọi thứ gần như không cần thiết. Hắn chỉ cần thỏa mãn hai câu hỏi cùng một đề nghị của nàng, liền được nàng chốt hạ bằng một câu đồng ý mà ngay cả chồng hiện tại của nàng cũng không thể đảo ngược.
Nghĩ đến đứa con gái mình sắp được đoàn tụ, hắn thấy những cố gắng đi tìm kiếm mẹ con nó bấy lâu nay đều được đền đáp.
Tấm hình đen trắng đó nàng vẫn để cho hắn giữ. Cũng nói sẽ tặng thêm cho con một album hình của nó hồi nhỏ, và tất nhiên có cả nàng thời đó, chắc để nó xem mà đỡ nhớ mẹ. Còn nàng có “gửi gấm” trong đó thêm ý gì khác “thâm thúy” hay không thì hắn không rõ, cũng không… quan tâm, vì giờ nàng đã có chồng và đẻ thêm 3 con với người ta rồi. Xem lại quá khứ chỉ để nhớ xem mình từng sống như thế nào là được, chứ còn bám víu vào đó để khỏi phải nhìn thấy hiện tại, đó không phải là cách của hắn. Hắn chỉ nhìn thực tại, và cùng lắm có chút mơ mộng về tương lai thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Truyện loli |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Loli |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 22/04/2022 03:33 (GMT+7) |