Trương Tiểu Phàm đứng phía sau không kịp tiếp ứng, kêu lên một tiếng: “Cẩn thận”, chỉ thấy Tam Vĩ Yêu Hồ đưa cặp mắt nhu mị liếc về phía Thạch Đầu đang tiến tới, hai tay nắm chặt lấy đường vân trạm trổ màu đỏ bao quanh viên ngọc, từ từ nâng lên ngang mặt. Viên ngọc nhẹ nhàng xoay chuyển, tựa hồ phản chiếu dung nhan ả.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên Huyền Hoả Giám, chẳng hiểu tại sao những nét chạm khắc trong giây phút đó bỗng trở lên sống động vô cùng, giống như đang thật sự bốc cháy. Thạch Đầu lăng mình lên không, Phá Sát Pháp Trượng mãnh liệt phá không bay tới, miệng hét lớn: “Yêu nghiệt, mau nạp mạng”.
Đúng lúc ấy, chính giữa Huyền Hoả Giám những hoả đồ chạm khắc đột nhiên cùng phát ra ánh sáng, vốn từ đỏ mờ nhưng chỉ trong giây lát lại chuyển thành màu đỏ tươi toả ánh hồng trong suốt. Nháy mắt, những đường hoả đồ tựa như bị cửu thiên thần hoả nung cháy hừng hực, bỗng chốc trở thành những ngọn lửa mạnh mẽ, biến hoá vô cùng. Lấy nữ yêu hồ đó làm trung tâm, một luồng khí nóng vô hình, xoẹt một tiếng nhanh chóng và mạnh mẽ toả ra tứ phía. Ngoài khoảng cách vài thốn quanh yêu nữ, thảo mộc trong vòng ba trượng đều bị cháy sém. Chỉ có điều không hiểu tại sao tuyệt không thấy có ngọn lửa nào.
Trương Tiểu Phàm với Bích Dao cùng thất sắc, thật không thể ngờ Tam Vĩ Yêu Hồ lại có trong tay thứ pháp bảo uy lực tuyệt luân như vậy. Thạch Đầu đang lăng không lao về phía yêu hồ, mắt thấy cảnh tượng vừa rồi, tuy ngạc nhiên về uy lực của Huyền Hoả Giám nhưng không hề sợ hãi. Hữu thủ lăng không đưa ra phía trước, cây Lang Nha Bổng trong tay phát ra ánh kim qua rực rỡ, gió rít ào ào, từ trong không trung hét lên một tiếng lớn, múa tít cự bổng nhắm đầu Tam Vĩ Yêu Hồ đánh xuống.
Thân bổng còn đang trên không trung, trên mặt đất đã ầm ầm cát bay đã chạy, Tam Vĩ Yêu Hồ xem chừng yếu thế, thân hình tựa hồ muốn bị gió thổi bay đi. Nhưng chỉ thấy ả ta cười nhạt, ngón tay bấu chặt lấy đường hoả đồ, thân hình khẽ uốn, nghênh tiếp lấy đòn của Thạch Đầu. Ánh sáng của Huyền Hoả Giám in vào đôi mắt nhu mị của yêu hồ, dường như xuất hiện thêm hai Huyền Hoả Giám đang cháy hừng hực.
“Đùng!” Một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung, từ giữa những hoả đồ của Huyền Hoả Giám đột nhiên phun ra một con hoả long uy mãnh, nhe nanh múa vuốt, thanh thế kinh thiên, toàn thân trên dưới rừng rực lửa cháy khiến cả khu rừng sáng bừng lên như ban ngày. Thạch Đầu cả kinh, chỉ thấy con hoả long nhanh chóng biến thành to lớn vô cùng. Khi mới xuất hiện thì chỉ là một đường lửa nhỏ nhưng chỉ loáng cái đã to gấp hai người thường. Hơi nóng phả vào mặt khiến người ta tưởng như đang ở trong hoả lò.
Ở phía dưới, Trương Tiểu Phàm nhìn lên chỉ thấy Thạch Đầu nằm trong tầm của hoả long đánh xuống, chưa hề giao thủ mà hai bên râu tóc đã cháy sém. Không cần nghĩ cũng hiểu Thạch Đầu đang trong tình cảnh thế nào. Nhưng xem chừng Thạch Đầu vẫn không hề run sợ, tuy kinh ngạc nhưng không rối loạn. Phá Sát Pháp Trượng dưới pháp lực của Thạch Đầu tiếp tục lún xuống, kim quang càng thịnh nghênh đón con hoả long đang lao xuống.
Hỏa long trong không trung gầm lên một tiếng, từ hai con mắt lớn phun ra hai luồng hoả diệm, há miệng đỏ rực ngoạm vào thanh Lang Nha Bổng. Sắc vàng sắc đỏ hòa quyện vây quanh, nhanh chóng lan rộng, chớp giật vang lừng. Trong giây phút đó, Thạch Đầu tự cảm thấy cây Phá Sát Pháp Trượng khó bề giữ vững, kinh ngạc giây lát, rồi khuyếch động thần lực, kéo tuột “Phá sát” pháp trượng khỏi miệng của hoả long.
Chỉ thấy hoả long bay lượn trên trời, gầm rú không ngừng gấp khai đại khẩu phun ra một cột lửa lớn hướng thẳng về phía Thạch Đầu. Thạch Đầu gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt pháp quyết, Phá Sát Pháp Trượng Hoành ngang trước mắt, ánh vàng chớp chớp, lập lên một bức tường ánh sáng ngăn chặn cột lửa đang giáng xuống, nhưng thân hình không thể tự chủ được, bị một luồng mãnh lực đẩy lui về phía sau.
Trương Tiểu Phàm mắt thấy Thạch Đầu lâm vào thế hạ phong, trong lúc nguy hiểm, vội vàng xuất thủ. Thiêu hoả côn âm thầm bay lên từ một phía đánh vào hoả long. Chẳng ngờ hoả long như có linh tính, tuy không nhìn thấy nhưng vẫn nhận biết, quay đầu trở lại trừng mắt há mồm lại phun ra một cột lửa lớn. Trương Tiểu Phàm không kịp phòng bị, mắt thấy cả núi lửa thế như bài sơn đảo hải lao tới không thể né tránh đành cắn răng thi triển pháp lực chống lại. Thiêu hoả côn phát khởi thanh quang bay lên phía trước ngăn chặn lấy cột lửa.
Đúng lúc đó, lại thấy Tam Vĩ Yêu Hồ cười lên một tràng dài, lăng thân bay lên, Huyền hoả giám trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ hướng về phía hai người. Trương Tiểu Phàm và Thạch Đầu đang lúc chống trả với hoả long, thấy vậy cả kinh. Ngay cả Bích Dao đang đứng sau lưng Tam Vĩ Yêu Hồ cũng kinh hãi không kém. Trong lúc cấp bách, miệng quát lên một tiếng lăng không bay lên, hữu thủ như ngọc, ngón tay co duỗi. Thương Tâm Hoa biến ra vô số cánh hoa bay lên đầy trời hướng thẳng về phía sau lưng Tam Vĩ Yêu Hồ đánh tới. Tả thủ của Bích Dao kín đáo đưa ra sau lưng, nhẹ nhàng rút lấy Hợp Hoan Linh.
Tam Vĩ Yêu Hồ dường như biết Thương Tâm Hoa lợi hại không dám nghênh tiếp, chớp thân tránh ra phía sau. Bích Dao cũng không truy đuổi, lăng thân lao tới đứng cạnh Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn qua đúng lúc sóng mắt Bích Dao nhìn lại. Trương Tiểu Phàm chẳng hiểu sao lập tức quay đầu ra chỗ khác. Chỉ thấy hoả long vẫn đang diễu võ dương oai trên không trung.
Tam Vĩ Yêu Hồ sau khi thấy Bích Dao lao đi, không có nửa phân do dự, vung tay xuất chiêu. Huyền Hoả Giám bay vòng trở lại trong tay, toàn thân hoá thành một đạo bạch quang, biến mất trong bóng tối của rừng cây. Bọn Trương Tiểu Phàm ba người bất giác khẽ run lên. Từ xa, Chu Nhất Tiên thở dài, nói: “Vẫn may, vẫn may, nhìn con Tam Vĩ Hồ kia đạo hạnh còn chưa đủ, không thể phát huy được uy lực thực sự của Huyền Hoả Giám, chỉ có thể hù doạ mấy kẻ trẻ tuổi. Nếu không, chỉ cần dựa vào uy lực của Huyền Hoả Giám thì ba người này hẳn đã nguy rồi.”
Tiểu Hoàn đứng tại một bên không phục nói: “Sao Gia gia biết đạo hạnh của ả chưa đủ? Cháu thấy dù một chọi ba, ả ta vẫn không bị rơi vào thế hạ phong.”
Chu Nhất Tiên trừng mắt nói: “Cháu thì hiểu cái gì, Huyền Hoả Giám vẫn là thần vật thượng cổ, uy lực tuyệt luân. Truyền thuyết kể rằng, nếu phát huy tới mức lợi hại nhất, Huyền Hoả Giám có thể xuất ra tới tám con hoả long, thiêu đốt hết vạn vật trên thế gian. Thế chẳng lẽ chưa đủ khiến mấy kẻ không biết trời cao đất dày kia đến mảnh tro tàn cũng chẳng còn hay sao”.
Tiểu Hoàn kêu ứ một tiếng, không để ý đến, quay đầu quan sát hiện trường, bất giác nhíu mày nói: “Gia gia, người xem bọn họ hình như lại thế rồi!”
Chu Nhất Tiên kinh ngạc, vội nhìn xem, quả nhiên thấy bọn Trương Tiểu Phàm đang quay lưng vào bóng tối đen thẫm, cũng là chỗ khi nãy yêu hồ tháo lui, dường như vừa thương lượng vài câu. Trong khi Thạch Đầu đã tiến lên trước, Trương Tiểu Phàm bước lên hai bước, chợt phát hiện Bích Dao không hề chuyển động, bèn quay đầu lại đối mặt với Bích Dao, dường như muốn nói điều gì, nhưng không hiểu vì sao, không cất lên lời, mặt bỗng đỏ dần lên. Nhưng Bích Dao bỗng nhiên lại mỉm cười, định nói gì đó nhưng dường như lại quên mất, nhìn Trương Tiểu Phàm hơi run rẩy, lắc đầu, rồi cũng bước lên phía trước.
Chu Nhất Tiên ngẩn người ra một lúc, nói: “Mấy tên thiếu niên này thật không biết sống chết, con yêu hồ có Huyền Hoả Giám trong tay, mà còn dám truy đuổi ?”
Tiểu Hoàn ở bên cắn một miếng kẹo hồ lô bọc đường, (từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa hề vất cái thứ này đi), nói không thành tiếng: “Không phải ông đã nói rồi đó sao, Tam Vĩ Yêu Hồ này đạo hạnh chưa đủ, không thể phát huy hết uy lực thực sự của Huyền Hoả Giám. Đã như vậy, ả có Huyền Hoả Giám trong tay cũng bằng không có, những người này có gì phải sợ nữa?”
Chu Nhất Tiên cứng họng, dường như bị nghẹn, một chốc không thể nói nên lời, phải qua một lúc lâu sau, đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói: “Nhanh, Chúng ta đi thôi!”
Tiểu Hoàn giật mình, nói: “Đi? Đi đâu ạ?”
Chu Nhất Tiên bước dài về phía trước, nói: “Tất nhiên là đi trừ yêu quái rồi.”
Tiểu Hoàn cười nhạt, đuổi theo nói: “Từ trước đến nay gặp bao nhiêu là yêu quái, to có nhỏ có, không to có, không nhỏ cũng có, sao lần nào cũng thấy ông chạy mất, chưa hề thấy ông tiến lên diệt trừ yêu quái bao giờ?”
Chu Nhất Tiên đỏ bừng mặt, đáp: “Chúng ta hành tẩu giang hồ, điều quan trọng nhất chính là phải tự biết đâu sáng đâu tối… ôi chao?” Đang nói dở chừng, đột nhiên Chu Nhất Tiên dừng bước, mục quang bị sự vật khác thu hút. Tiểu Hoàn ở bên, theo hướng mắt của lão nhìn theo, thấy cái mà Chu Nhất Tiên đang nhìn lại là một vật từ đầu đến giờ im lặng đứng yên, một chút động tĩnh cũng không hề có – Cái giếng cổ.
Lúc này bọn Trương Tiểu Phàm đã biến mất vào trong bóng đêm, lũ yêu vật đông nghịt lúc trước bây giờ cũng đã Hoàn toàn không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Trong rừng cây chỉ còn lại Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn hai người, ánh trăng lạnh lẽo, chiếu lên miệng giếng hiện lên sắc rêu xanh, có những dấu vết cổ sơ, phô bày những nét thê lương.
Chu Nhất Tiên hít một hơi thở sâu, đi lại gần. Tiểu Hoàn đi ngày phía sau, bất giác có chút run rấy, lo lắng, nói: “Gia Gia, người muốn làm gì vậy?”
Chu Nhất Tiên nhíu mày đáp: “Gia gia chỉ muốn xem một chút, xem bên trong cái giếng này rút cục có cái gì cổ quái, vì sao Tam Vĩ Yêu Hồ cứ một mực truy hỏi người thiếu niên đó cuối cùng đã nhìn thấy vật gì?”
Tiểu Hoàn đến chỗ cách cái giếng cổ vẫn còn ba bước thì dừng lại, trong lòng có chút sợ hãi lo lắng, chỉ cảm giác thấy cái tĩnh mịch của bóng tối xung quanh, nhưng trong bóng đêm dường như có gió thổi qua, không biết là trong bóng tối có bao nhiêu là con mắt đang dõi theo mình. Chu Nhất Tiên đi đến cái giếng cổ đó, ngẩng đầu nhìn về phía bốn hướng, nhìn thấy không có điều gì dị thường, bèn nhìn xuống dưới.
Tiểu Hoàn ở phía sau bỗng dưng thoáng run rẩy, gọi: “Gia gia, cẩn thận.”
Chu Nhất Tiên nhìn Tiểu Hoàn, mỉm cười đáp: “Không sao.”
Nói xong, lại nhìn xuống dưới, nhìn xuống phía trong cái giếng đó. Tiểu Hoàn nhìn chằm chặp vào sắc mặt của ông, đột nhiên nhìn thấy trên gương mặt vốn có chút lo sợ mà nghiêm túc của Chu Nhất Tiên, xuất hiện một nét biểu cảm ngạc nhiên, sau đó thì trong chớp mắt bồng chuyển thành vui vẻ, hân hoan, lại biến thành nghi hoặc, ngẩng đầu trầm tư suy nghĩ.
Tiểu Hoàn tiến lên phía trước, nói nhỏ: “Gia gia, ngừơi nhìn thấy cái gì vậy?”
Chu Nhất Tiên nhíu mày đáp: “Gia gia nhìn thấy một cái gì đó như là cả một núi vàng bạc.”
Tiểu Hoàn : “…”
Chu Nhất Tiên lẩm bẩm nói: “Bóng nước của cái giếng này, lẽ ra phải là bóng người, thật là kì quái…”
“A!” đột nhiên, ở bên Tiểu Hoàn bống truyền đến một tiếng reo nhẹ, Chu Nhất Tiên giật mình, vội quay đầu nhìn, lại nhìn thấy Tiểu Hoàn, không biết từ lúc nào cũng đến bên miệng giếng, và cùng nhìn xuống dưới rồi, lúc đó đang ngẩng đầu lên. Chu Nhất Tiên ngẩn người ra một lúc, nói: “Cháu nhìn thấy cái gì vậy?”
Tiểu Hoàn nhún vai, đáp: ” Giống như cả một núi kẹo đường hồ lô.”
Chu Nhất Tiên vội nhảy đến bên Tiểu Hoàn. Một lúc sau, cả hai người bọn họ nhìn về phía rừng cây thăm thẳm, Chu Nhất Tiên nói với Tiểu Hoàn: “Gia Gia nghĩ tới nghĩ lui, cái miệng giếng cổ này chỉ e rằng chính là cái giếng “Mãn Nguyệt Giếng” trong truyền thuyền nói tới. Chính là cái giếng mà vào lúc trăng tròn, nếu người nhìn xuống, sẽ nhìn thấy vật hoặc người mà mình yêu thích nhất. Chỉ có điều, gia gia vẫn chưa rõ, Tam vĩ yêu Hồ tại sao lại cứ truy hỏi người thiếu niên đó đã nhìn thấy gì? Nhưng bây giờ, chính Gia gia lại rất muốn biết, rốt cuộc chàng thiếu niên đó đã nhìn thấy cái gì mới được chứ?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tru Tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/03/2015 06:38 (GMT+7) |