Truyện sex ở trang web truyensextv55.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv55.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv55.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Tịnh nhưng không tịnh » Phần 7

Tịnh nhưng không tịnh


Update Phần 8

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv55.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 7: Âm Mưu

Căn phòng họp tầng mười ba của công ty Giang Hạ Group chìm trong bầu không khí căng thẳng. Ánh đèn trắng hắt xuống bàn dài phủ kín, nơi những gương mặt đang chăm chú nhìn nhau, xen lẫn giữa tò mò, toan tính và cả lo lắng. Tiếng gõ bút lách tách, tiếng lật giấy sột soạt vang lên giữa không gian im phăng phắc, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường đều đặn điểm nhịp, như nhắc mọi người rằng, giây phút quyết định đang đến rất gần.

Hôm nay, toàn công ty đang bỏ phiếu chọn ra Trưởng phòng Kinh doanh mới, một vị trí mà bất kỳ ai trong phòng này cũng thèm khát.

Ba ứng viên sáng giá: Tiểu Tịnh, Minh Hà và Trọng Tấn, mỗi người đều có điểm mạnh riêng.

Minh Hà người phụ nữ sắc sảo, dày dạn kinh nghiệm, ánh mắt luôn ánh lên tia bí hiểm, khó đoán.

Trọng Tấn chàng trai năng động, giỏi giao tiếp, từng mang về vài hợp đồng lớn.

Và Tiểu Tịnh cô gái trẻ nhất phòng, nhưng lại là người khiến ai cũng phải nể phục bởi sự tận tâm, tinh tế và thái độ khiêm nhường.

Không khí dần nóng lên khi từng người phát biểu bảo vệ quan điểm của mình. Những lời khen, lời phản biện, thậm chí cả những câu nói ẩn chứa sự cạnh tranh khéo léo được tung ra. Có lúc, giọng ai đó vang cao hơn một chút, khiến vài người ngước nhìn nhau, nửa ngại ngần nửa hứng thú.

Tiểu Tịnh ngồi yên, đôi tay khẽ đan vào nhau, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu lắng. Cô không nói nhiều, chỉ lắng nghe. Dáng vẻ ấy lại khiến mọi người càng chú ý hơn. Trong ánh sáng phản chiếu lên gương mặt cô, có điều gì đó rất khác, vừa bình thản, vừa tự tin.

Cuộc bỏ phiếu bắt đầu…

Những lá phiếu được gấp cẩn thận, bỏ vào chiếc hộp thủy tinh đặt giữa bàn. Mỗi người, khi đặt lá phiếu xuống, đều mang theo một chút do dự, một chút suy tính. Ánh mắt người này nhìn sang người kia, rồi lặng lẽ cúi xuống, không ai nói thêm một lời.

Khi Tổng giám đốc mở từng lá phiếu ra đọc, nhịp tim trong phòng như hòa vào nhau, dồn dập, nặng nề.

Một lá… hai lá… ba lá…

Tên Tiểu Tịnh vang lên lần lượt, khiến mọi ánh nhìn đều hướng về cô. Đến lá cuối cùng, tổng cộng Tiểu Tịnh giành được số phiếu cao nhất.

Trong khoảnh khắc đó, căn phòng như nổ tung trong tiếng vỗ tay.

Tiểu Tịnh khẽ đứng dậy, gương mặt thoáng ngỡ ngàng nhưng rồi nở nụ cười dịu nhẹ. Không phải nụ cười kiêu hãnh, mà là sự biết ơn chân thành. Cô cúi đầu chào mọi người, giọng nói mềm mại mà đầy cảm xúc.

Ai nấy đều biết… Tiểu Tịnh không chỉ là người có năng lực, mà còn là người có nhân cách. Nhìn những món đồ hiệu cô mặc trên người, cũng đủ hiểu, gia đình cô thuộc hàng danh giá, giàu có, nhưng cô chưa từng tỏ ra kiêu kỳ. Trong suốt thời gian qua, cô luôn sẵn lòng giúp đỡ đồng nghiệp, âm thầm gánh vác phần việc khó, luôn mang lại cảm giác dễ chịu cho những người xung quanh.

Nhìn Tiểu Tịnh đứng đó, trong tiếng vỗ tay rộn ràng, có người mỉm cười, có người trầm ngâm, và chỉ có một người…

Cô nhìn Tiểu Tịnh, môi khẽ mím lại, rồi mỉm cười gượng gạo.

Một nụ cười đủ để người ngoài thấy cô vẫn lịch sự, nhưng sâu trong đó là nỗi cay đắng nuốt không trôi.

“Cô ấy thắng… nhưng liệu có giữ nổi vị trí đó lâu không?” Minh Hà thầm nghĩ.

Trong mắt cô, lóe lên một ánh nhìn lạnh lẽo, mỏng manh như sợi chỉ, nhưng ẩn chứa cơn giông tố sắp đến.

Ba ngày sau, tại tầng 39 của tòa cao ốc Giang Hạ Group đón chào một diện mạo mới.

Giữa không gian ngập tràn ánh sáng, văn phòng riêng của Tiểu Tịnh đã được hoàn thiện, căn phòng mà chỉ ít hôm trước, cô còn bước qua nó với tư cách một trợ lý bình thường.

Phòng không quá rộng, nhưng mọi thứ được bài trí tinh tế và thanh lịch.

Bàn làm việc bằng gỗ óc chó sáng màu, mặt kính trong suốt phản chiếu ánh đèn trần dịu nhẹ. Trên bàn là một chậu cây nhỏ xinh, mà ai đó đã khéo léo đặt vào góc, một chấm xanh mềm mại giữa sắc trắng, xám của không gian.

Tường kính bao quanh bốn phía. Từ đây, Tiểu Tịnh có thể nhìn thấy toàn cảnh khu làm việc bên ngoài: Những đồng nghiệp cũ đang mải miết với máy tính, tiếng điện thoại vang lên rộn ràng, và cả dáng ai đó khẽ cúi chào khi ánh mắt họ vô tình bắt gặp cô qua lớp kính trong suốt.

Tiểu Tịnh mỉm cười đáp lại, nụ cười vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác lạ, vừa tự hào, vừa ngượng ngùng.

Cảm giác được đứng ở vị trí cao hơn người khác, nhưng cũng chính lúc đó, cô nhận ra rằng mọi ánh mắt đang dõi theo mình, khen ngợi có, ngưỡng mộ có, và đâu đó… cả sự soi mói, nghi ngờ.

Tấm kính trong suốt khiến cô có thể nhìn ra ngoài, nhưng đồng thời, mọi người cũng có thể nhìn vào.

Dù đang ở trong phòng riêng, cô lại có cảm giác như đang bị “quan sát”. Mỗi cử động, mỗi biểu cảm đều có thể trở thành chủ đề bàn tán.

Cô hít sâu, khẽ vuốt lại mái tóc, mở máy tính lên làm việc. Trên màn hình, hàng loạt kế hoạch và chỉ tiêu hiện ra, phần việc của một trưởng phòng mới thực sự bắt đầu.

Ngoài kia, Minh Hà bước ngang qua hành lang, dừng lại một thoáng trước vách kính.

Ánh mắt cô dừng lại nơi bóng dáng Tiểu Tịnh đang cúi đầu chăm chú gõ phím. Một tia nhìn khó hiểu thoáng qua, không hẳn là thù ghét, nhưng đủ lạnh để khiến không khí như đặc lại.

Tiểu Tịnh ngẩng lên, chạm phải ánh mắt ấy, rồi khẽ gật đầu cười nhẹ.

Minh Hà mỉm cười đáp lại, một nụ cười hoàn hảo đến mức không ai có thể trách, nhưng ẩn sâu trong đó là một lời thách thức không nói thành lời.

Khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài vài giây, nhưng đủ để khiến Tiểu Tịnh cảm thấy lạnh dọc sống lưng.

Cô chợt nhận ra rằng, chức vụ mới không chỉ là niềm vinh dự, mà còn là khởi đầu của một cuộc chiến thầm lặng.

Bên ngoài, Minh Hà ngồi ở bàn làm việc của mình, chỉ cách phòng kính của Tuệ chừng vài bước chân.

Mỗi khi ngẩng đầu lên, cô đều nhìn thấy bóng dáng Tiểu Tịnh, Minh Hà giả vờ chăm chú đọc tài liệu, nhưng lâu lâu, ánh mắt cô lại lén lướt qua lớp kính trong suốt.

Trong ánh nhìn ấy, có chút ghen tị, chút giễu cợt, và một nỗi bực bội không tên.

“Ngồi đó mà ra dáng trưởng phòng mới sao?”

Cô nghĩ thầm, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười nửa như mỉa mai, nửa như đang tính toán điều gì đó.

Minh Hà vốn là một người phụ nữ đẹp theo kiểu sắc sảo và đanh đá.

Gương mặt cô có đường nét rõ ràng, đôi mắt dài, hơi xếch lên ở đuôi, khiến ánh nhìn của cô lúc nào cũng phảng phất một nét tà mị, vừa quyến rũ vừa khiến người khác dè chừng.

Cô thích trang điểm đậm: Phấn nền trắng hơn da thật vài tông, môi đỏ tươi rực rỡ, mi cong và dài như muốn che đi ánh mắt thật bên trong.

Mỗi sáng, Minh Hà đều xuất hiện trong những bộ váy sặc sỡ, ôm sát, diêm dúa, như thể cả văn phòng là sàn diễn thời trang của riêng cô.

Nhưng hôm nay, phía sau vẻ ngoài chỉn chu đó, tâm trí cô lại rối như tơ vò.

Trong đầu Minh Hà, những suy nghĩ cuộn lên không dứt:

“Cô ta được chọn vì cái gì chứ? Vì cái vẻ ngoan hiền đó à? Hay vì biết giả vờ khiêm tốn? Nếu cô ta có thể lên được, mình cũng có thể khiến cô ta ngã xuống.”

Ánh mắt Minh Hà lại hướng vào phòng kính.

Tiểu Tịnh vẫn đang cắm cúi viết gì đó, chẳng hề biết rằng có người đang dõi theo mình từng cử động.

Làn tóc đen nhạt của cô khẽ lay động dưới ánh đèn, tôn lên vẻ mềm mại, thanh lịch, đối lập hoàn toàn với sắc đỏ rực rỡ, trên đôi môi của Minh Hà bên ngoài.

Một cơn gió nhẹ từ máy lạnh lướt qua, làm tấm rèm nơi hành lang khẽ rung.

Minh Hà nhấp một ngụm cà phê, hương đắng lan trong miệng, nhưng nơi khóe môi cô lại thoáng hiện nụ cười ranh mãnh, một ý định nào đó vừa lóe lên trong đầu.

Và từ giây phút ấy, cô biết, cuộc chiến thật sự giữa cô và Tiểu Tịnh đã bắt đầu.

Chiều hôm đó, ánh hoàng hôn hắt qua khung cửa kính tầng 39, nhuộm văn phòng một màu vàng nhạt mờ ảo. Nhân viên đã lần lượt ra về, chỉ còn lại vài ánh đèn bàn sáng yếu ớt.

Giữa không gian yên tĩnh đến lạ, Minh Hà vẫn ngồi ở bàn làm việc của mình, đôi mắt dán lên màn hình máy tính nhưng đầu óc lại không hề tập trung. Cô giả vờ như đang tăng ca, tay gõ vài phím cho có lệ, trong khi ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhanh về phía phòng của Tiểu Tịnh, căn phòng kính sáng trưng, nơi cô gái kia vẫn đang cặm cụi làm việc.

Thời gian trôi chậm rãi. Kim đồng hồ đã chỉ gần tám giờ tối. Cả tầng chỉ còn tiếng quạt điều hòa đều đặn và âm thanh xa xăm của thang máy thỉnh thoảng mở ra rồi khép lại.

Bỗng, Minh Hà thấy Tiểu Tịnh đứng dậy, cầm một tập hồ sơ bước ra ngoài.

“Đi in tài liệu…” Minh Hà đoán thế, nhếch nhẹ môi, đôi mắt thoáng sáng lên một tia lạnh lẽo.

Khi bóng Tiểu Tịnh khuất sau hành lang, Minh Hà từ từ đứng dậy, bước thật nhẹ về phía cánh cửa phòng kính.

Cô dừng lại giây lát, ngó quanh hành lang vắng tanh.

Một tiếng “click” khẽ vang lên khi cô mở cửa.

Bên trong, căn phòng vẫn phảng phất hơi ấm người. Ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt bàn gọn gàng của Tiểu Tịnh: Máy tính, chồng tài liệu, chiếc ly trà còn bốc hơi nhẹ, và một chậu hoa nhỏ xinh đặt sát mép bàn.

Minh Hà bước đến, rút từ túi quần ra một gói bột nhỏ màu trắng được gói cẩn thận đã chuẩn bị từ trước.

Đôi mắt cô ánh lên vẻ đắc ý. Cô mở nhẹ, đổ toàn bộ thứ bột ấy vào ly trà của Tiểu Tịnh, rồi dùng tay khẽ đảo cho đều.

Không mùi, không dấu vết. Mọi thứ trở lại như cũ, chỉ có ánh nhìn của Minh Hà là thay đổi, sâu và đầy thích thú.

Cô liếc quanh lần cuối, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, quay về chỗ ngồi.

Vài phút sau, Tiểu Tịnh trở lại, tay cầm xấp tài liệu mới in. Cô đặt xuống bàn, ngồi vào chỗ, khẽ với tay cầm ly trà nhấp vài ngụm, như thói quen khi làm việc.

Từ bàn ngoài, Minh Hà nhìn thấy hết.

Cô rút điện thoại ra, nhắn vội vài dòng tin cho ai đó, ngón tay gõ nhanh, rồi màn hình tắt.

Khóe môi cô cong lên, tạo thành một nụ cười tà mị, vừa đủ để ánh đèn từ trần, phản chiếu lên, làm sáng đôi mắt đầy ẩn ý.

Sau đó, cô đứng dậy, cầm túi xách, bước ra thang máy.

Tiếng giày cao gót vang lên chậm rãi, đều đặn. Mỗi bước đi như gieo một nhịp căng thẳng vào bầu không khí tĩnh lặng của tầng 39.

Khi cánh cửa thang máy khép lại, ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt Minh Hà, và trong giây lát, nụ cười ấy vẫn còn đó, nửa như mãn nguyện, nửa như mở đầu cho một âm mưu.

Không lâu sau, lướt sơ lại tài liệu, thu dọn lại. Tiểu Tịnh cầm túi xách bước ra khỏi phòng.

Bước vào thang máy, lòng khẽ dâng lên một cảm giác lạ, bức bối, choáng váng, như thể cả ngày dài đổ dồn lại trong một khoảnh khắc.

Cô tựa nhẹ vào vách thang, hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Khi cửa mở ra ở tầng sảnh, Tiểu Tịnh bước ra, nhưng bước chân có phần mất thăng bằng.

Tiếng giày cao gót cô vang lên yếu ớt trên sàn đá cẩm thạch, xen lẫn tiếng gió thổi từ cửa kính lớn.

Ánh đèn đại sảnh phản chiếu trên gương mặt Tiểu Tịnh tái nhợt. Cô dừng lại một lát, khẽ xoa trán, trong đầu thoáng qua hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn. Có lẽ do căng thẳng công việc, hay do suốt buổi chiều chưa kịp ăn gì.

Nhưng cảm giác ấy vẫn không tan đi. Mọi thứ quanh cô như mờ dần, tiếng nói, tiếng bước chân của nhân viên bảo vệ cũng xa dần.

Tiểu Tịnh cố bước về phía cửa ra vào, nhưng trước mắt cô, mọi thứ chỉ còn lại một khoảng sáng trắng nhòe nhoẹt.

Một cảm giác bất an mơ hồ thoáng qua và rồi…

Ở nơi góc khuất gần trước cửa công ty, nơi ánh đèn đường yếu ớt chỉ hắt xuống một quầng sáng lờ mờ, gió thổi làm mấy tờ rơi dính ở góc tường bay phần phật, bỗng có hai bóng người từ trong bóng tối bước ra…

Người thứ nhất dáng gầy, cao lêu nghêu, khuôn mặt hốc hác xấu xí, đôi mắt nhỏ và sắc lẹm như dao cứ liếc nhanh nhìn quanh. Ánh đèn phản chiếu lên vết sẹo dài kéo từ gò má xuống tận cằm khiến khuôn mặt hắn thêm phần dữ tợn. Hắn nhếch môi cười, nụ cười méo xệch nhưng lạnh lẽo đến rợn người.

Người còn lại có nước da ngăm đen, bắp tay nổi gân, chiếc cằm nhọn làm gương mặt hắn càng thêm gian xảo. Đôi mắt hắn láo liên, nhìn đâu cũng như đang dò xét con mồi. Hắn vừa cười khành khạch vừa liếm môi, giọng nói khàn khàn bật ra vài câu cười cợt thô tục.

Cả hai cùng bước ra, chậm rãi nhưng cố tình chắn ngay lối đi trước cửa công ty, nơi Tiểu Tịnh đang loạng choạng bước ra, với dáng vẻ loạng choạng và hơi siêu vẹo. Ánh mắt họ đổ dồn về phía cô, nụ cười của cả hai càng lúc càng đậm nét hiểm ác, khiến không khí nơi góc khuất ấy trở nên đặc quánh, ngột ngạt và đầy mùi nguy hiểm rình rập.

Đúng lúc tình thế trở nên nguy hiểm tột cùng, khi Tiểu Tịnh gần như không còn đủ sức phản ứng, thì từ phía bóng tối bên cạnh cổng công ty, một bóng hình màu nâu đỏ bất ngờ lao ra nhanh như tia chớp.

Đó là Tiểu Hoang con chó to lớn vạm vỡ, thân hình rắn chắc như một khối thép, đôi chân sau bật mạnh khiến mặt đất như muốn rung lên. Lông trên lưng nó dựng đứng, bờm cổ xù ra dữ tợn. Trong ánh đèn vàng mờ, đôi mắt nó ánh lên một màu đỏ ngầu rực lửa, toát ra vẻ hung hãn đến lạnh người.

Tiểu Hoang đứng chắn ngay trước cô gái, toàn thân nó căng cứng, gầm gừ từng tiếng trầm đục vang vọng, như tiếng sấm nhỏ trong cổ họng. Tiếng gầm ấy khiến hai gã đàn ông xăm trổ đột ngột khựng lại.

Người gầy có vết sẹo mặt tái đi, ánh mắt sắc lẹm bỗng run rẩy, còn gã da ngăm thì lùi hẳn về sau, miệng lắp bắp mấy câu chửi nhưng giọng run như cọng bún. Khi Tiểu Hoang bước lên một bước, nhe hàm răng trắng sắc, ánh mắt vẫn không rời họ, hai người kia lập tức hoảng loạn, xoay người bỏ chạy thục mạng.

Tiếng giày họ trượt trên nền gạch ướt, loạng choạng té lên té xuống, vừa chạy vừa ngoái lại trong nỗi sợ hãi tột cùng. Tiểu Hoang vẫn đứng đó, không đuổi theo, nhưng ánh mắt nó dõi theo như một lời cảnh cáo lạnh lẽo: Rằng chỉ cần họ quay lại thêm một bước thôi, hậu quả sẽ không thể quay đầu.

Sau khi hai gã đàn ông hoảng hốt bỏ chạy khuất dần vào con hẻm tối, không gian trước cửa công ty chỉ còn lại tiếng gió thổi nhẹ và hơi thở gấp gáp của cô gái. Đôi mắt cô mờ dần, mọi thứ xung quanh như đang nhòe đi, chỉ còn lại hình dáng to lớn màu nâu đỏ đang đứng chắn phía trước.

Tiếng gầm gừ trầm đục khi nãy vẫn còn văng vẳng bên tai, cùng với mùi lông ấm và hơi thở nồng nàn tỏa ra từ sinh vật ấy, khiến trái tim cô thắt lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn kìm được nữa, đôi chân như tự động bước tới, rồi cô nhào người vào ôm chầm lấy Tiểu Hoang cánh tay cô run rẩy vòng quanh cổ nó.

“Tiểu Hoang… của ta…” cô nghẹn ngào, giọng vỡ ra trong nước mắt.

Con chó khẽ rên lên một tiếng, vùi đầu vào lòng Tiểu Tịnh, bộ lông dày cọ vào chiếc áo mỏng của cô, ấm áp và thân thuộc đến lạ. Nó không sủa, chỉ khẽ cọ mũi vào vai cô, như đang muốn nói rằng nó vẫn ở đây, vẫn bảo vệ cô, như lần trước kia…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Thông tin truyện
Tên truyện Tịnh nhưng không tịnh
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Người và thú (Sex thú), Sextoy, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 8
Ngày cập nhật 06/11/2025 11:16 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Bi kịch gia đình
Thằng Cường bay vào tường sau đòn của Giang. Cả thân hình nó đổ sụp xuống nền nhà cái phịch. Giang tiến tới, hai mắt đỏ ngầu. Con dao nhọn giơ lên, ánh sáng bạc lẹ làng vút xuống... Á... á... hai tay thằng Cường huơ huơ trong không khí... Nó giật mình tỉnh giấc, một giấc mơ kinh hoàng. Mồ hôi...
Phân loại: Truyện sex ngắn Truyện loạn luân Đụ dì Đụ lỗ đít Đụ mẹ ruột Sextoy Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện người lớn Truyện sex Full Truyện sex hay
Trường học dâm loạn
Tiết học tiếp theo là tiết của thầy Hải. Thầy bước vào, cơ thể trần như nhộng. Thầy im lặng tiến đến bàn giáo viên, không nói một lời. Rồi thầy bắt đầu bài giảng và đại số và hình học. Hóa ra là học toán. Hoa gà gật, thật chán. Reng reng... Chuông báo giờ ra chơi đã điểm. Hoa toan đi...
Phân loại: Truyện sex ngắn Truyện bú cặc Truyện sex học sinh
Anh rể tôi - Tác giả Thu Minh
Đêm đó tôi thủ dâm thêm một lần nữa trước khi đi ngủ. Có lẽ vì mệt quá nên tôi thức trễ. Lúc tôi thức dậy thì chị Hằng đã đi làm, như mọi thường lệ chị bới cơm sẵn cho tôi để trên bàn. Tôi định đi tắm và chuẩn bị đi làm, nhưng nhìn đồng hồ thấy cũng trễ hơn một tiếng đồng...
Phân loại: Truyện sex ngắn Phá trinh lỗ đít Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân