Truyện sex ở trang web truyensextv99.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv99.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv99.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Thư ký và người tình » Phần 9

Thư ký và người tình


Update Phần 9

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 9

Một tuần sau ngày bà Lệ nhập viện, bà Lệ tiến bộ hơn mỗi ngày, da hồng hào, ăn được, nói được, ngủ sâu giấc. Hôm nay bà được bác sĩ cho ra ngoại trú vậy nên từ sáng Chi đã túc trực để làm thủ tục ra viện rồi đón mẹ về phòng trọ của mình. Cô thật sự muốn mẹ ở gần để chăm sóc, còn cô sẽ gấp rút lo vấn đề nhà cửa tiền nong, sẵn sàng cho cuộc đại phẫu của bà sắp tới.

Chi từ quầy thanh toán của bệnh viện bước ra, không phải gương mặt bần thần của người mới mất một cục tiền to, mà là gương mặt với dấu hỏi to tướng bên trên.

– Sao mất chưa đến 5 triệu là thế nào nhỉ, mình nhớ bảo hiểm đâu chi trả phòng yêu cầu đâu chứ, sao ở đây ghi tiền giường có hơn 170k ngày đầu tiên, những ngày sau có hơn 50k. Còn dịch vụ y tá 24/7 cũng không thấy ghi trong mục cần thanh toán, cả các loại thuốc ngoại thường tiêm truyền cũng không thấy liệt kê. Hỏi các chị kế toán check kỹ lại rồi mà, sao lạ thế nhỉ.

Rồi như sực nhớ ra một việc, đúng hơn là một người, cô ồ lên.

– Chắc lại là chú rồi, nợ chú nhiều quá, bán nhà rồi phải trả chú ngay.

Chi biết những ngày mẹ cô lao đao trong bệnh hoạn, sếp cô, ông Danh đã giúp đỡ rất nhiều. Từ việc tác động để mẹ em được xếp ưu tiên trên danh sách chờ tạng, cho đến nhờ vả các chuyên gia. Mặc dù ông không nói, cũng ít khi xuất hiện ở đây, nhưng Chi biết nếu không có ông thì mẹ con cô đã không bao giờ được hưởng đãi ngộ như thế này. Giờ ông còn thanh toán phần lớn viện phí, ơn nghĩa này cô biết lấy gì trả đây.

Bà Lệ về ở cùng Chi, còn Chi em đã nghỉ quá nhiều vì thế phải đi làm lại ngay tức khắc. Thế nhưng ông Danh dường như đang lo việc gì đó rất quan trọng và bí mật, ông liên tục bay qua Trung Quốc, Thái Lan và Campuchia. Cô đi làm trở lại đã 2 tuần mà thời gian gặp ông cũng rất ít. Những lúc hiếm hoi đó chủ yếu là có công việc cực kỳ quan trọng ở công ty, chỉ có ông mới có đủ thẩm quyền để giải quyết. Hai tuần mà ông đã có vẻ xanh xao, nhìn ông vất vả như thế mà mình không thể chung vai, Chi rất xót xa. Cô cũng chủ biết chăm chỉ và tập trung hơn trong công việc, không để ông phải bận tâm những việc nhỏ nhặt cũng không tạo thêm rắc rối cho ông.

Đêm qua hình như ông mới bay về từ Campuchia, sáng nay Chi đến đã thấy ông ngồi trầm tư trên bàn làm việc, tay liên tục lật dở những tệp hồ sơ. Như thủ tục thông thường, Chi vào trong phòng nghỉ của ông Danh để mang quần áo bẩn đi giặt.

Có vẻ như khối lượng công việc quá nhiều khiến ông quá gấp gáp. Không như mọi lần quần áo được vất gọn vào trong giỏ xách, lần này nó vẫn còn treo trên móc trong nhà vệ sinh. Chi thu lại lần lượt từng món, một bộ vest màu xanh, một chiếc áo sơmi trắng và… một chiếc sịp đùi. Vừa ý thức được vật đó là gì mặt Chi lập tức đỏ. Dễ hiểu thôi cũng do cô bé chưa từng tiếp xúc với vật này bao giờ, kể cả những lần mang đồ đi giặt trước đây, ông Danh cũng chưa một lần lộ đồ lót. Còn đến khi đồ được trả về sẽ có túi nilon đựng tất và đồ lót riêng.

Mắt Chi nhắm tịt lại, bàn tay run run dùng hai ngón kẹp lấy mảnh vải nhỏ đó vất chung vào một đống với mấy thứ đồ kia. Xong xuôi Chi mới hé mắt ra nhìn, một mắt rồi sau đó là cả hai mắt cùng mở to.

– “Ồ, nó không phải hình tam giác mà hình dáng giống như quần bảo hộ của nữ. Hơi khác là ở giữa hơi phồng, chắc tại… ôi ngại chết mất.”

Cô gái nhỏ bị ý nghĩ tò mò của mình làm mặt càng đỏ thêm, nhưng có lẽ vì sự gần gũi của cô với ông Danh mà vô thức cô chạm tay lên lần nữa. Đến khi có tiếng động nhỏ ngoài phòng cô mới giật mình đi ra.

Cả buổi sáng hôm đó những hình ảnh kia cứ quấy nhiễu tâm trí của Chi. Phải khó khăn lắm em mới quên đi được hình dáng miếng vải đó, đoạn phồng ở giữa hay một sợi tơ khác màu, xoăn tít mà cô nghĩ đó là… lông.

Đầu giờ chiều, hiếm hoi lắm mới thấy ông Danh không làm việc trên sổ sách. Chi nhân lúc ông đang nghe điện thoại mà pha một ấm trà, đợi đến khi ông nói chuyện xong cô mới dám tiến lại định nói lời cảm ơn. Nhưng khi cô vừa đặt tách trà xuống ông đã vội vàng nói luôn.

– Chú cảm ơn, nhưng không kịp uống rồi, có tin vui muốn nói với cháu đây, tìm được thận để thay cho mẹ cháu rồi đấy. Người đó đang sắp đến bệnh viện rồi, cháu gọi điện cho mẹ đi, đến bệnh viện làm xét nghiệm thêm rồi sắp xếp mổ.

Chi như nghe thấy tiếng trời, tay cô run run bám lên cạnh bàn, vừa cười vừa khóc, đến khi bàn tay to lớn ấy đặt trên vai xoa dịu, em mới biết mình phải làm gì.

Chiếc xe đỗ ngay dưới nhà, bà Lệ đã chờ ở đây từ lâu, bước lên xe cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy ân nhân của mình. Bà lập tức cúi đầu chân thành cảm tạ.

– Cảm ơn ông Tổng Giám đốc nhờ ông mà tôi mới được thế này, ơn nghĩa của ông tôi và con gái cả đời cũng chẳng dám quên.
– Khà khà, ân nghĩa gì chị ơi, cháu Chi nhà chị giúp đỡ tôi trong công việc rất nhiều. Tôi làm vậy cũng là thay lời cảm ơn với cháu, hơn nữa nếu chị nhanh khỏe thì cháu nó cũng sẽ yên tâm công tác, công việc của tôi cũng trôi chảy hơn. Thế nên việc tôi làm vì tôi là chủ yếu, chị không nên nghĩ ngợi nhiều.

Bà Lệ nhìn con, đôi mắt thầm cười vì con đã tìm được công việc tốt, có người sếp tốt bụng và đàng hoàng.

Bệnh viện chiều thứ Sáu luôn đông và vội hơn ngày thường nhưng bà Lệ hầu như không cần phải đợi khi làm các xét nghiệm. Chi cùng mẹ đi qua hết các phòng ban, cô chú ý đến từng nét mặt của từng vị bác sĩ. Mỗi khi mặt ai đó trùng xuống tim cô như thắt lại, mỗi khi nhìn thấy vị bác sĩ nào cười lòng cô cũng nở hoa.

Cả buổi chiều bước chân hai mẹ con hầu như không nghỉ, đến cuối ngày họ được sắp xếp về căn phòng yêu cầu cũ để nghỉ ngơi. Mọi thứ đã được sắp xếp kỹ càng kể từ những bữa ăn. 7h tối khi bà Lệ định bật kênh thời sự lên xem thì có chị y tá quen cười tươi bước đến.

– Bà Đặng Thị Lệ đã đủ điều kiện ghép tạng, lịch phẫu thuật ấn định vào 7h sáng mai. Đây là cam kết mổ, em hãy ký vào và nghe chị dặn kỹ những việc sau để ngày mai ca mổ của mẹ diễn ra thật trơn tru.

Sau đó chị dặn Chi về cách cho mẹ ăn uống vệ sinh rồi những gì cần kiêng khem và chuẩn bị. Chi nghe và ghi nhớ từng việc dù là nhỏ nhất, đến khi chị ra về cô mới sung sướng mà nhào lên ôm mẹ.

– Mẹ ơi, mẹ được mổ rồi. Vậy là mẹ sắp khỏe lại rồi, mẹ con mình sẽ lại vui vẻ như xưa, con sẽ được sống bên mẹ thật lâu, con vui quá.
– Ừ, mẹ cũng rất vui.

Bà Lệ cũng tươi cười, bà đâu quá già, tất nhiên muốn sống lâu, sống khỏe với con gái. Ông trời đã cho bà thêm một cơ hội nữa giờ chắc chắn bà sẽ biết quý trọng cuộc sống này hơn để chờ đến ngày con gái cho bà cháu bế.

Đêm đó khi bà Lệ đã ngủ sâu Chi vẫn còn ngồi đó. Cô ngồi cạnh mẹ, hai tay nắm chặt lấy tay bà vì hồi hộp. Trong lòng cô dù luôn tin rằng mẹ sẽ không sao, sẽ còn ở bên cô thật lâu nhưng lúc này muốn bình tĩnh thật không dễ. Giá cô học được sự mạnh mẽ và điềm tĩnh của người ấy thì giờ phút này cô đã có thể làm chỗ dựa vững vàng hơn cho mẹ.

Ý nghĩ của em lại trôi về ông rồi không thể nào dừng lại. Chi cứ như vậy rơi vào một mớ bòng bong các cảm xúc. Ngưỡng mộ có biết ơn cũng có và kèm thêm cả một chút nhớ nhung. Cô tự hỏi vì đâu mà ông làm tất cả những thứ này, có phải vì muốn cô vui hay không, liệu ông có đòi hỏi em phải báo đáp hay không, bản thân cô sẽ làm gì nếu đòi hỏi của ông nhạy cảm? Cả đêm quay cuồng trong những ý nghĩ mơ hồ, lúc thì cười, đôi lúc lại đăm chiêu, làm em gần như thức trắng.

Sáng hôm sau trời chỉ mới tờ mờ hai mẹ con đã đậy chuẩn bị vệ sinh cá nhân xong xuôi. Nhìn mẹ mình tinh thần sáng láng, Chi cũng thấy mình can đảm hẳn lên. Đến khi chị y tá đem xe lăn đến tận phòng đón mẹ, cả hai người đều cảm thấy sẵn sàng cho trận chiến hôm nay.

Chưa đến 7h, và là buổi sáng của một ngày thứ bảy, nhưng hành lang cửa phòng mổ đã rất đông. Các bác sĩ, nhân viên y tế có nhiệm vụ cho từng khâu, từng bộ phận đã sẵn sàng. Và kia, bóng lưng vĩ ngạn luôn làm cô yên tâm đang thẳng tắp đứng đó, đứng cùng ông bắt tay nói cười là vài vị bác sĩ có mái tóc hoa râm. Chắc hôm nay họ sẽ là những người phụ trách chính.

6h55 bà Lệ được điều dưỡng cho nằm trên cáng đẩy vào phòng mổ. Trước khi 2 cánh cửa nặng nề kia khép lại là những cái nắm tay chào đầy bịn rịn của bà với Chi.

Hành lang lại trở về vắng lặng, sự cồn cào xao động chỉ còn lại trong lòng Chi. Cô vẫn luôn tự nhủ bản thân rằng hãy yên tâm nhưng vẫn không ngăn nổi sự sợ hãi vẩn vơ luôn thường trực.

Thời gian như bị kéo dài ra gấp bội. Một tiếng… rồi hai tiếng trôi qua. Cô đứng dậy đi lại, rồi lại ngồi xuống. Đầu gối run nhẹ, bàn tay mướt mồ hôi. Chỉ đến khi bàn tay ấy đặt nhẹ lên vai, truyền cho cô chút hơi ấm cô mới có thể bình tâm trở lại.

– Chắc từ sáng cháu vẫn chưa ăn gì đúng không? Ăn tạm đi mới có đủ sức mà chờ, ca mổ sẽ kéo dài lắm đấy.

Cô nhận lấy hộp sữa và cái bánh mì nhỏ từ tay ông rồi lí nhí nói lời cảm ơn.

– Những lúc như thế này ta càng phải thêm vững vàng, vì cuộc đời không phải là một khoảnh khắc đó là một hành trình dài. Trong hành trình đó có những thử thách tàn nhẫn luôn trực chờ ập xuống, nhiệm vụ của ta là bằng mọi cách không được đổ gục, tiếp tục sống và hoàn thành hết hành trình của bản thân.

Ông nói mà hơi ngửa đầu lên trần, giọng trầm buồn như nhớ về một nỗi đau xa xôi vẫn còn day dứt. Chi không biết ông đã trải qua những gì, nhưng có được sẻ chia lúc này cô cũng đỡ thấy cô đơn.

Nhưng chờ đợi ngoài phòng mổ luôn là quãng thời gian dài và kinh khủng nhất, đặc biệt khi người nằm trong đó là người thân yêu nhất của mình. Cứ mỗi lần có một người bước ra là tim cô như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

5 tiếng đầu tiên trôi qua, một y tá bước ra, Chi muốn chạy ra ngay để hỏi thăm tình hình thì ông Danh đã đứng dậy trước, ông ra hiệu cho em ngồi xuống, còn mình thì đến tìm hiểu xem sao. Nhìn cách nói chuyện với gương mặt thoải mái của 2 người, Chi cảm thấy mình được thả lỏng, nhịp tim cũng bình ổn lại như thường. Ông Danh trở về nói với cô với giọng rất lạc quan.

– Tiến triển tốt lắm cháu ạ, thận đã lấy ra khỏi cơ thể người hiến, hiện tại sẽ chuyển sang cơ thể mẹ cháu. Có thể tạm yên tâm được rồi, cháu nghỉ ngơi và ăn trưa đi, chú tranh thủ xử lý ít công việc còn tồn đọng từ hôm qua.

Lần đầu tiên Chi thấy vẻ vội vã của ông, vậy mới biết vì bệnh tình của mẹ cô ông đã phải lao tâm khổ tứ thế nào. Sự biết ơn càng trở nên sâu sắc.

Tuy đến giờ trưa nhưng Chi chẳng hề thấy đói, cảm giác lo lắng bồn chồn khiến cô chẳng nghĩ nhiều đến chuyện ăn. 2 tiếng sau, một chiếc cáng được đẩy ra, Chi vội vã đứng lên nhưng hóa ra đây là người hiến tạng được đẩy ra chứ vẫn không phải mẹ. Đây là một người đàn bà, tuổi chạc 30, đậm người và có làn da đen cháy. Lần đầu tiên được gặp, Chi nắm lấy tay chị nói lời cảm ơn dù chị vẫn đang hôn mê không thể nghe thấy gì.

Ông Danh lúc này cũng quay trở lại, hỏi thăm người kia biết rằng họ không sao ông mới trở lại chỗ Chi ngồi.

Hai giờ tiếp theo, giờ thứ 9, đèn phẫu thuật vẫn sáng. Chi giờ đã ngồi thẫn thờ ở hàng ghế chờ. Mắt cô thâm quầng vì thiếu ngủ, bụng réo lên vì từ sáng chưa ăn gì nhưng lại chẳng muốn ăn. Cô tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại một lát… rồi giật mình mở choàng mắt khi có tiếng chân đi lại qua hành lang.

Giờ thứ 10 trôi qua. Chi bắt đầu lẩm nhẩm cầu nguyện. Cô cầu cho mẹ mình vượt qua, cầu cho các bác sĩ tỉnh táo, bàn tay không run, để cho mọi nỗ lực không uổng phí. Bóng ông Danh vẫn lặng lẽ bên cô, vững vàng và đáng tin như một điểm tựa.

Gần tròn 11 tiếng, đèn phẫu thuật tắt, Cánh cửa bật mở, một bác sĩ bước ra tháo khẩu trang. Mắt ông hơi mệt nhưng sáng lên vẻ mãn nguyện.

– Ca mổ thành công. Bệnh nhân bây giờ được chuyển về phòng hồi sức hậu phẫu. Người nhà có thể yên tâm, mọi chỉ số đều ổn định, phản ứng mô rất tốt. Xin chúc mừng.

Chi ngồi sụp xuống ghế, tay ôm mặt, bật khóc nức nở. Cô không còn giữ được hình ảnh bình tĩnh nữa, cứ như đứa trẻ òa lên giữa chốn đông người. Một bàn tay quen thuộc đặt lên vai cô, ông Danh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng siết vai cô một cái. Cái siết ấy khiến cô thấy mình được chở che, vô thức cô choàng ôm ông.

– Chú ơi thế là mẹ cháu được cứu rồi… huhu… mẹ cháu sẽ ở lại với cháu, cháu vẫn sẽ có mẹ thật lâu thật lâu… huhu.

Ông Danh nhẹ vỗ về cô gái nhỏ và để cô trút hết ra gánh nặng trong lòng. Đôi vai Chi run run như thế một lúc lâu rồi mới ngừng được, thân thể kiệt quệ cứ như vậy mà gục hẳn trên vai ông thiếp đi.

Một lúc sau, cô thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, ông Danh đã bế cô lên, nhẹ nhàng đưa vào chiếc giường trống trong phòng cạnh phòng hậu phẫu. Chi lịm đi, tận hưởng sự thả lỏng sau cơn ác mộng dài.

Khi tỉnh lại, trời đã nhá nhem. Cô bàng hoàng ngồi dậy, chăn đã được đắp kỹ, bên cạnh là một chiếc khăn ấm vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc của ông. Cô vội vàng lao ra cửa, bước dọc hành lang để tìm giường của mẹ.

May sao Chi tìm thấy chị y tá vẫn hay chăm sóc mẹ mình, Chi hỏi thì được chị cho hay.

– Em cứ yên tâm nghỉ đi, mẹ em đã sử dụng gói chăm sóc đặc biệt, có hộ lý, điều dưỡng và cả bác sĩ riêng theo dõi 24/24 trong phòng yêu cầu. Tạm thời em nên về, đến chiều mai khi mẹ em tỉnh táo em có thể vào thăm, còn bây giờ thì không được.
– Lại là dịch vụ chăm sóc đặc biệt, cứ thế này phải bao nhiêu đất mới đủ trả nợ sếp đây.

Tuy nghĩ vậy nhưng Chi vẫn rất vui, không gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ, để bà được chữa chạy tốt nhất, bán hết đất thì cũng có sao. Cô quay bước ra về với cõi lòng ngập tràn biết ơn và hạnh phúc. Thang máy có thêm vài người y tá, Chi nhìn họ lúc này thật thân thương, nhưng câu chuyện của họ khiến cô đặt hết sự chú tâm của mình vào.

– Mày biết hôm nay viện mình có ca mổ đặc biệt khó nào không, sao thấy cả trưởng khoa cũ cũng quay về tham gia hội chẩn vậy.
– Cũng không phải là ca khó hẳn, chỉ là người nhà của họ yêu cầu mọi thứ tối ưu và đảm bảo nhất mà thôi. Mày không biết chứ cả phó giám đốc bệnh viện Đại Học Y cũng tham gia vào kíp mổ đấy.
– Mổ gì mà cần nhiều chuyên gia như vậy hả.
– Ghép thận, nhưng người nhà chấp nhận bỏ thật nhiều tiền để đảm bảo cho ca mổ được thành công. Mà mày còn không tưởng tượng được cái quả thận kia mang về đến đây kỳ công và tốn kém như thế nào đâu.
– Kể đi.
– Trên danh nghĩa là hiến tặng để hợp pháp với quy định của nhà nước mình thôi. Nhưng tao là người chăm sóc người tặng tao biết, chị này là người Việt Nam nhưng đi làm tận mãi bên Campuchia. Nhà nghèo lắm, hôm vừa rồi đi khám bệnh thì tự nhiên có người đến nói chuyện, sau khi hỏi thăm nhóm máu với mấy vấn đề sức khỏe linh tinh người này liền hỏi mua thận của chị. Mới đầu chị cũng sợ không dám bán, thì người này gạ cho chị kiểm tra sức khỏe miễn phí. Người Việt mình thấy miễn phí thì nhận lời. Kiểm tra xong thì người kia lại tăng giá mua lên khiến chị này hoa mắt luôn.
– Nhiều không.
– 3 Tỷ.
– Thế là gấp mười lần giá bình thường, lại còn qua bao nhiêu cầu môi giới từ đây sang Campuchia nữa, chắc tổng cộng phải 5 đến 7 tỷ mới đưa về được đến đây.
– Chưa hết, ngoài ra còn hứa cho cả chị ấy với chồng công việc tốt hơn nếu chị này muốn về hẳn Việt Nam. Chị này thấy thế thì không cưỡng lại được, mang cả chồng con về nước. Sáng nay lên giường mổ hiến luôn, cái cô tên Lệ kia kể cũng may, vừa mới vào danh sách chờ tạng chưa bao lâu đã được ghép.
– Nhà người ta nhiều tiền thế cơ mà.

Chi đứng trong góc, nghe như nuốt lấy từng lời. Thì ra để có được ca mổ này người kia đã phải làm nhiều như thế, đấy chắc cũng chính là lý do ông bay đi Trung Quốc và Campuchia liên tục những ngày qua. Cả những vội vã ít thấy hay thêm những mệt mỏi và vết quầng thâm trên mắt của ông chắc cũng vì việc này.

Đến lúc này việc ông làm đã không thể dùng tiền cùng một vài lời nói là đủ để cảm ơn. Chi vội chạy ra ngoài, cô vẫy một chiếc taxi rồi cho bác tài chạy đến công ty nhanh nhất.

– Công việc còn nhiều, chắc chắn chú ấy sẽ ở công ty.

Cô chắc chắn điều đó cũng như chắc chắn chính cảm xúc của mình.


Còn tiếp…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Thông tin truyện
Tên truyện Thư ký và người tình
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ thư ký, Truyện bóp vú
Tình trạng Update Phần 9
Ngày cập nhật 02/09/2025 05:58 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Chat sex
Kể từ sau những sự kiện dồn dập kéo đến, Như dường như trở thành một người khác. Con quỷ tình dục dường như đã được đánh thức trong người Như. Nàng thấy mình suy nghĩ thoáng hơn, tự tin hơn và trên hết là sự khao khát đang lớn dần lên, cháy bỏng trong người nàng. Không biết tự bao...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chat sex Con gái thủ dâm Đụ công khai Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Thác loạn tập thể Trao đổi vợ chồng Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex mạnh
Chị hàng xóm
Nó ngả lưng xuống tấm nệm mùi thơm từ cơ thể chị lại tỏa vào mũi nó. Do chị nằm nghiêng nên hiện giờ mặt nó đang đối diện với chiếc gáy trắng trẻo của chị. Nó dịch người nằm sát lại nghe tiếng thở của chị đều đều nó áp sát mũi vào gáy chị, chim nó cũng cứng lên chọc vào mông...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ với hàng xóm
Hương đàn bà
Có thể đối với Hương, đêm nay là đêm ác mộng... nhưng với Tuấn, đây sẽ là đêm tuyệt vời nhất mà hắn từng được tận hưởng... lúc này đồng hồ chỉ mới hơn 7h tối... Tuấn sẽ có cả một đêm dài và có thể là nhiều đêm sau nữa để hãm hiếp bà chị vợ của mình... Điều tuyệt vời...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Chị dâu em rể Đụ tập thể Thuốc kích dục Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện người lớn Truyện sex bạo dâm Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân