– Sếp không khó tính, nhưng cũng không nói nhiều. Anh ấy cũng không có sở thích gì quá cầu kỳ hay sa hoa kiểu quý tộc đâu. Chỉ có lúc thảnh thơi hoặc có chuyện gì rất vui anh ấy sẽ tự thưởng cho mình một ấm trà sen Tây Hồ pha theo cách cầu kỳ hơn một chút. Khi đấy em hãy ngồi bên cạnh sẽ học hỏi được rất nhiều từ bề dày kinh nghiệm sống của anh.
Chi cẩn thận ghi chép lại những thứ này vào trong một cuốn sổ tay, thấy Chi biết lắng nghe như vậy chị cũng hứng thú mà chia sẻ thêm thật nhiều.
– Những khi có công việc nhiều sếp thường ngủ lại ở đây. Phòng ngủ của sếp ở bên kia liền kề cùng phòng tắm, nếu đợt nào nhiều việc như thế em phải tinh ý thay xà phòng sữa tắm của sếp đấy nha. Anh ấy không thích những loại quá thơm, cũng không cần cầu kỳ hàng ngoại nhập. Dễ lắm.
Rồi như xực nhớ ra điều gì, Hạ quay sang nói với Chi nhấn mạnh hơn tất cả những điều vừa nãy.
– Còn một điều rất cần em lưu tâm nữa, đó là hạn chế hỏi về gia đình của sếp nếu sếp không chủ động kể. Hôm nay cứ ghi nhớ tạm những điều này đã, lúc nào chị nhớ thêm ra điều gì thì chị sẽ nhắc cho em ghi vào. Giờ em hãy cầm cuốn sổ kia ra ghi những điều sếp muốn lưu ý trong ngày hoặc lịch trình phát sinh cần nhắc nhở.
Chi làm theo như chị nói, cầm cuốn sổ đến gần ông Danh nghe ông nói để ghi. Lần thứ hai đứng trước ông, tuy nhiên cô vẫn còn hồi hộp chỉ có điều cô tỏ vẻ tập trung để giấu đi cảm xúc của mình. Và cũng vẫn là ông tinh ý, để giúp cô thả lỏng bằng một câu hỏi đầy quan tâm.
– Đêm qua không quá hồi hộp mà mất ngủ đấy chứ. Làm với chú là phải tỉnh táo và tập trung 100% nhớ ăn ngủ thật điều độ vào.
Câu hỏi khiến cô khựng lại mấy giây, quả thật đêm qua vì trằn trọc nghĩ đến vị trí này mà cả đêm cô thức trắng. Ông ấy nhận ra phải chăng vì gương mặt cô hốc hác hiện rõ lên vẻ mỏi mệt. Một động tác vô thức cô đưa tay chạm lên mặt mình. Lúc này ông lại cười thật tươi, lời nói tiếp theo của ông như vỗ về làm người cô nhẹ nhõm hẳn.
– Vẫn xinh lắm, không phải do gương mặt, chú đoán dựa trên sự hồi hộp của cháu thôi. Không sao đâu, ai thử sức ở vị trí mới cũng đều phải có chút lo lắng. Quan trọng là lấy lại niềm tin bằng cách học hỏi và tiến bộ từng ngày, rồi tinh thần sẽ dần thoải mái, đâu lại vào đấy cả thôi.
– Dạ vâng cháu biết rồi ạ. Giờ chú có thể cho cháu biết hôm nay có lịch trình gì phát sinh hay công việc gì khác cần phải lưu ý không ạ.
Sự thấu hiểu trả về cho cô sự bình tĩnh, cô lấy lại sự tập trung cùng tác phong chuyên nghiệp của một thư ký riêng. Thậm chí cô còn đứng chếch sang cạnh bàn, gần ông, để ông không cần phải nói to mà cô vẫn có thể nghe rõ.
Tuần đầu tiên trôi qua như một guồng quay liên tục, nhưng nhờ sự tận tâm chỉ dạy của chị Hạ, chỉ vài ngày Chi đã đã dần quen. Cô được theo sát lịch trình từng ngày, học cách lên lịch hẹn, sắp xếp tài liệu, cách phản hồi với các phòng ban. Đôi khi cả cách xử lý khéo léo những tình huống tế nhị, như một cuộc gọi cá nhân xen giữa giờ họp, hay một cuộc tiếp khách đột xuất không nằm trong kế hoạch. Hạ rất vừa lòng với thái độ cầu thị và sự tập trung mà Chi thể hiện, vì thế cô cũng dồn mọi tâm huyết chỉ dạy, mong em tiến bộ nhanh hơn. Cô cũng thường hay nói với em.
– Chị chỉ hướng dẫn em được phần việc đơn giản nhất, còn sau này lúc làm việc bên cạnh anh ấy, được anh ấy chỉ dạy em sẽ tiến bộ rất nhanh. Anh ấy có rất nhiều thứ đáng để noi theo.
Và quả thật, chỉ cần để ý, Chi đã thấy được nhiều điểm đáng quý ở ông. Ví như sự điềm tĩnh đáng kinh ngạc mà ông có. Dù là lịch họp dồn dập, giấy tờ chồng chất, ông vẫn không bao giờ cao giọng hay hối thúc. Ngay cả khi Chi vô tình để sót một tệp tài liệu quan trọng hôm thứ Tư, ông chỉ khẽ nói.
– Lần sau nhớ kiểm tra hai lần trước khi ra khỏi phòng, nếu là quan trọng thì 3, 4 lần càng tốt. Hãy để sự chỉn chu trở thành thói quen cả trong những việc làm nhỏ nhất, đó chính là chìa khóa thành công, hoặc chí ít khi thất bại ta không phải tự trách bản thân mình.
Không dùng trách móc để cô phải áy náy, thay vào đó là lời nhắc nhỏ bao dung cùng những chỉ dẫn có ích cho cô cả đời. Cô đã không phải rối rít xin lỗi mà cúi đầu cảm ơn, sự rộng lượng đó của ông khiến Chi cảm phục từ tận đáy lòng.
Càng làm việc nhiều ngày hơn cô cũng dần nhận ra, ông không giữ khoảng cách lạnh lùng như nhiều người quyền cao chức trọng. Ngược lại, ông gần gũi một cách kỳ lạ, như thể đã quen cô từ lâu.
Ngày thứ Năm sau khi nghe tin tốt về tình hình tài chính của công ty, cô và chị Hạ đã được ông mời thưởng món trà mà ông thích.
Trong ánh nắng cuối ngày vắt ngang qua khung cửa, ông Danh mặc một chiếc sơmi xanh nhạt, tay áo xắn cao, cặm cụi ủ nóng ấm trà thơm và cháng qua bộ ly tách đất nung. Mái tóc ông lấm tấm sợi bạc, đôi mắt kính bị hơi nước làm mờ đi cũng không che giấu được ánh mắt chú tâm của ông lúc này.
Cả Hạ và Chi đều say sưa chìm đắm trong khung cảnh yên bình hiếm hoi. Với Chi có lẽ là sự mới mẻ khi ông Sếp mới trút đi vẻ bận rộn đăm chiêu trong công việc, thể hiện ra một sắc thái khác lạ lẫm mà lại gần hơn. Còn với Hạ, đây như là sự thưởng thức đã thành thói quen mỗi mùa Sen Tây Hồ, nhưng khi sắp chia tay cô mới thấy mình lưu luyến hình ảnh này biết bao.
– Trà sen cũng như người, muốn giữ được cái hồn thì phải kiên nhẫn mà ủ, mà chờ. Và để tri ân công sức của người làm ra thứ thức uống thanh tao mà thắm quyện này ta càng phải tỉ mỉ.
Không phải là lời thuyết giảng, mà như một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng giữa ba người đồng hành, không câu nệ vai trên vai dưới. Rồi ông rót từng chén trà nhỏ, tay thành thạo, ánh mắt ân cần, rồi đẩy chén về phía Chi trước tiên.
– Sen Tây Hồ ướp trà Shan Tuyết cổ thụ trên 300 năm, đây là tuyệt phối, cháu thử thưởng thức xem nào. Đừng ngại, trà nhẹ mà thanh lắm.
Chi đỡ lấy ly trà bằng cả hai tay, nhỏ nhẹ cảm ơn nhưng không uống ngay mà chờ ông Danh và chị Hạ cùng nâng ly mới uống. Vị chan chát lúc đầu làm nàng không thích lắm, nhưng bù lại cái mùi hương thoang thoảng ve vuốt quanh vòm miệng của Sen và trà thì rất dễ chịu, nhẹ nhàng hợp ý cô.
– Trà Sen Tây Hồ ướp theo lối xưa, Mỗi bông sen phải chọn lúc tờ mờ sáng, khi hương còn ngậm kín trong cánh. Ủ kín, rồi thay gạo Sen từ 5 đến 7 lần, mỗi lần ướp là cả ngày trời không ít. Vì thế mà hương Sen mới thấm sâu, quyện chặt vào lá trà như vậy. Mỗi một ngụm uống vào là lại có cảm giác hương sen thoang thoảng chạy quanh vòm miệng, cộng với vị ngọt hậu của những búp trà qua tuyển chọn công phu. Thật sảng khoái, khà…
Lời ông dẫn dắt cho ngụm trà của hai cô gái cũng nồng đượm thêm mấy phần. Chi tấm tắc gật gù, còn Hạ cười nhưng đôi mắt thoáng vương lại nét buồn.
– Sếp cứ như vậy, ai còn nỡ rời xa.
Không khí có chút hơi lắng lại đến khi ông Danh nói sang chủ đề khác.
– Đâu gọi là rời xa, em vẫn đồng hành hỗ trợ anh nhưng với trọng trách nặng nề hơn, tương xứng với năng lực mà em sở hữu. Mà thôi nói chuyện gần hơn đi, chỉ mấy hôm mà anh thấy Chi chắc tay hơn rồi đấy, thư phản hồi các phòng ban viết rất chi tiết, trả lời thẳng trọng tâm. Em xem nếu có thể thì để cô ấy đảm trách thêm nhiều mảng khác, em dành thời gian đọc báo cáo dưới phân xưởng mới, rồi lập kế hoạch chi tiết cho anh. Chứ tình hình ở đấy còn rối quá, anh chưa yên tâm.
Hạ lấy lại tinh thần gật đầu chắc chắn. Cô biết phải rất tin tưởng ông mới giao cho cô trọng trách cao như thế ở nơi được coi như trái tim của cả công ty. Vì vậy để đáp lại niềm tin đó của ông cô phải cố gắng gấp nhiều lần hơn trước.
Những ngày tiếp theo Chi chia sẻ nhiều đầu việc hơn với chị Hạ, có khi cô đem cả việc về nhà làm. Còn chị Hạ cũng càng nhiệt tình chỉ dẫn hơn, có những thứ chị dùng cả quãng thời gian dài mới có thể đúc rút, nhưng chỉ cần Chi thắc mắc là chị lấy mọi hiểu biết của mình để chỉ lại cho em. Hoặc có những hôm biết Chi mang việc về nhà làm đến muộn thì đến 1, 2 giờ đêm chị vẫn gọi điện hỏi thăm, nếu có thắc mắc chị cũng chẳng nề hà giải đáp đến khi em hiểu rõ thì mới thôi.
Chi rất cảm kích với sự nhiệt tình giúp đỡ của chị, nhưng cô cũng biết chị làm những điều đó chẳng phải vì cô. Tất cả những điều chị làm là vì ông Danh, có lẽ chị ấy không muốn việc mình rời đi để lại lỗ hổng quá lớn khiến công việc của ông gặp khó khăn. Tâm huyết của chị Chi thấy còn vượt trên cả một người nhân viên mẫn cán, có khi Chi thấy chị chị coi ông như một người thầy. Ánh mắt chị tràn đầy tôn sùng và ngưỡng vọng, đôi lúc cũng lấp lánh chút gì đặc biệt hơn mà em chưa kịp định nghĩa.
May sao Chi cũng chứng minh được mình xứng đáng để chị trao gửi niềm tin và không tiếc công lao mà truyền thụ. Sau tuần đầu chuệch choạc những ngày tiếp theo Hạ chỉ cần giao việc là Chi sẽ hoàn thành. Những công việc cũng tăng dần độ khó, từ mới đầu chỉ đảm trách việc sắp xếp lịch làm việc cho ông Danh, trả lời điện thoại thư từ với chuẩn bị tài liệu họp… vv… Thì giờ đây Chi đã tiếp xúc nhiều hơn với việc giám sát tiến độ các phòng ban để báo cáo lại hoặc sâu hơn là làm cầu nối giữa ông Danh và cấp dưới, hay hỗ trợ soạn thảo cả thông báo, công văn.
Chuyên cần, sáng dạ, không ngại khó khăn mà lại được thầy giỏi hỗ trợ, Chi tiến bộ từng ngày. Từ những bức thư hồi đáp ban đầu phải chỉnh sửa cả câu cú lẫn từ ngữ sao cho đủ mềm mại mà không ra vẻ luồn cúi. Giờ đây đến cả công văn cô viết ông Danh cũng phải dành lời khen.
– Tốt lắm, cháu viết rất đủ ý và gọn gàng, trực tiếp nhưng lại không đột ngột. Cứ vậy phát huy nhé.
– Cháu cảm ơn chú. Cái này là chị Hạ mới vừa hướng dẫn cháu xong, cháu chỉ làm theo thôi ạ.
– Nhân viên mới mà theo kịp chị Hạ cũng đủ để cháu nhận lời khen ấy rồi, hai chị em tiếp tục phối hợp ăn ý hơn nha.
– Dạ vâng ạ.
Ông để lại nụ cười khuyến khích cùng ánh mắt hiền hậu như cha rồi quay lưng đi, cũng là lúc trong lòng cô mừng vui khấp khởi. Được công nhận bởi một người giống như truyền thuyết trong công ty, chính là lời khẳng định chắc chắn nhất việc cô đang từng ngày lớn lên. Hơn thế nữa cái cảm xúc trào dâng khi đó, cô không biết gọi nó là gì nhưng cô chỉ muốn gặp lại nhiều lần hơn. Đấy là cảm giác khi tìm được người dẫn đường chăng, hay chỉ vì say mê những nụ cười và ánh mắt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 6 |
Ngày cập nhật | 01/09/2025 05:58 (GMT+7) |