Thiên Bảo được nhanh chóng đưa đến một cánh rừng, đứng dưới đám cây rậm rạp, hẳn vươn mình hít thở thật sâu cảm nhận cái không khí thiên nhiên mà đã lâu hắn chưa được hít thở. Lúc này đã bắt đầu vào đông, không khí hơi lạnh bao phủ cả thân thể, làm cho toàn thân cảm thấy thanh tịnh. Dưới chân có hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, ở xa xa có một ít loài hoa cỏ bắt đầu điêu tàn, khung cảnh hơi có vẻ tang thương và đượm buồn.
Vài tia sáng yếu ớt xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, hình thành từng cột ánh sáng màu vàng, sáng tối giao thoa nhau. Như ẩn như hiện như tiên như quỷ, như ma như phật. Tất cả cảnh vật trong rừng cây lờ mờ, từng làn khói xuất hiện theo từng hơi thở của hắn.
Ngước nhìn xung quanh hắn lại thở dài chán nản. Hắn đang ỏ dưới đáy cốc khá sâu xung quanh là vách núi cheo leo gần như thẳng đứng.
– Kiểu này lại phải tốn sức nữa rồi, nghĩ cái khoa khỏe mai rồi tính ah.
Thiên Bảo nằm trên một chiếc giường bằng lá cây và cỏ do hắn tự làm, nằm một mình lạu suy nghĩ miên mang, không biết lúc này nhóm người Trác Nhất Hàn thế nào rồi? Mãi suy nghĩ hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
Sáng ngày hôm sau, sau khi lấp đầy cái bụng đói khát của mình hắn dùng khinh công bày lên vách núi, đến cực hạn lại vận công lên tay đánh thủng vách đá để lấy điểm tựa cứ như thế đến lưng chừng núi hắn lại phát hiện ra có một sơn động.
Sơn động khá sâu, gió trên núi thổi vào gào rít từng hồi, bốn phía bóng loáng, chắn chắn là có người mạnh mẽ tạo nên.
Đi sâu vào trong cuối động có một cái bệ đá, có một cái thây khô ngồi phía trên, cũng không biết chết bao lâu, một thân áo thư sinh, mái tóc dài tỏa ra khí tức cương mãnh, uy áp đáng sợ
– Ai vậy, vì sao lại chết ở đây?
Thiên Bảo không khỏi thầm than, một cao thủ như này lại chết ở đây.
Sau đó hắn lại không khỏi vui mừng cường giả chắc chắn có đồ tốt à nha, hắn lục lọi tìm thấy túi trữ vật lưu lại.
Cầm túi trữ vật vào trong tay hắn hô hấp dồn dập, chủ nhân trữ vật giới chỉ đã chết, nên chỉ nhỏ máu nhận chủ xong.
Mở túi trữ vật ra Thiên Bảo liền kinh hỉ, đúng là trúng số đọc đắc rồi bên trong là vô sô thiên tài địa bảo, cùng rất nhiều bạc cùng linh thạch. Còn cả bí kiếp võ công các hệ. Kiểm kê xong tài sản hắn liền đảo mắt nhìn kĩ lại xem còn xót cái gì không, nếu bỏ xót thì thật là mang tội ah.
Phía dưới thây khô có một thanh trường cung bằng ngọc láp lánh chắn chắn là hàng tốt, liên tiện tay nhặt lên lập tức trường cung tỏa ra hào quang sáng chói chiếu sáng cả gian thạch, làm cho hắn không thể mở mắt ra được.
Sau khi hào quang tắt đi một giọng nói trẻ trung rơi vào tai Thiên Bảo.
– Đã hơn vạn năm rồi.
Trong thanh trường cùng chiếu ra một hình ảnh thanh niên áo trắng rất thư sinh, vô cùng mỹ nam khí chất thoát tục.
– Tiền bối người là ai? Thiên Bảo liền thi lễ hỏi.
– Ta là Cường Vô Địch cung chủ của Cường Dương Cung, vạn năm trước ai cũng biết đến ta với cái tên Sát Hoa Mỹ Nam.
Khuôn mặt nam tử liền có chút tự hào rồi lại chuyển sang buồn bã.
– Nhưng giờ đây chắc chả còn ai nhớ đến nữa.
Năm đó trong lúc đột phá truyền thuyết cảnh thất bại tu vi bị tụt lại cộng thêm bị địch nhân vây giết, ta bị trọng thương trốn đến đây. Đại nạn ập đến nên chết tại nơi này, vận dụng thủ đoạn cuối cùng lưu lại một đạo tạn hồn vào Chấn Thiên Cung không ngờ thoắt cái đã vạn năm mới có ngươi tới.
– Thôi không dông dài tàn niệm của ta cũng không duy trùy được lâu, tiểu tử ngươi cũng coi như cùng ta có duyên, có nguyện ý làm đồ đệ ta không. Nam tử không khỏi chờ mong hỏi Thiên Bảo.
– Tất nhiên là nguyện ý. Thiên Bảo liền đồng ý, Cường Vô Địch là cao thủ Vô Song cảnh nữa bước Truyền Thuyết Cảnh, làm đồ đệ người ta sẽ được truyền thụ tuyệt học không chừng còn có cả tài sản khác, chuyện tốt như này có óc chó cũng sẽ đồng ý.
– Đồ đệ Thiên Bảo ra mắt sư phụ. Thiên Bảo quỳ xuống bái lạy.
– Tốt làm đồ đệ ta phải đáp ứng ta một cái điều kiện. Cường Vô Địch nhìn Thiên Bảo nói.
Thiên Bảo không khỏi nghi ngờ nhìn Cường Vô Địch tên này không phải có ý định lừa mình để đoạt xá đấy chứ, nhìn mặt cứ cười suốt gian chết mẹ ah.
– Ah người an tâm đây không phải là việc trái luân thường đạo lý và lại ta cũng không có hại ngươi.
– Đệ tử đồng ý. Thiên Bảo đáp lại.
– Ta muốn ngươi đáp ứng ta chính là sau này đi tới thành Đà Lạt tại đông Lâm, tiếp quản cung chủ Cường Dương Cung, tầm tâm toàn ý phát hưng quang đại nó và nếu ngươi gặp người của gia tộc Cường Vô thì hãy giúp ta chiếu cố cho họ.
Cường vô địch thở dài, trong gương mặt khô héo, ánh mắt hõm sâu ảm đạm xuống, hắn biến mất Cường Dương Cung như rắn mất đầu không biết sau vạn năm có còn được như xưa. Còn Cường Vô gia tộc hắn chính là tộc trưởng nhưng lại chưa làm được gì cho người thân mình cả.
– Đệ tử nhất định sẽ không để người thất vọng. Thiên Bảo vỗ ngực nói.
– Tốt Cường Vô Địch kết ấn đưa vào đầu Thiên Bảo vô số thông tin.
Công pháp tu luyện của Cung chủ Cường Dương Cung đó là Cường Dương công, sẽ giúp thân thể đại bồi bổ dương khí, thân thể sẽ trở thành chí dương chí cương, nó làm cho hỏa thuộc tính và Lôi thuộc tính trong cơ thể đại tiến trong tu luyện.
Cường Dương công chia làm năm cấp độ: Tráng Dương cường thận, Dương Khí quật cường, Cường Dương khí thể, Dương Khí đại hồi phục và Kim Cương bất diệt thể.
– Đạo tàn hồn này của ta không chèo chống được bao lâu, túi trữ vật ngươi cũng nhận lấy à khi ngươi tu luyện Cường Dương Công co thể sẽ tỏa ra dương khí rất hấp dẫn người khác phái, thân thể cùng mỹ mạo của ngươi cũng càng ngày càng hoàn mỹ trở thành mỹ nam như ta vậy. Công phu trên giường cũng sẽ mạnh mẽ muôn phần à nha nhớ ngày xưa ta có đến phải trăm lão bà chết mê chết mệt vì ta ấy chứ. Ngoài ra ngươi sẽ thi triển được Thần Dương Hộ Thể vận dụng dương khí để phòng thủ hoặc tấn công. Ta thăng đây, tần hồn Cường Vô Địch khẽ nháy mắt một cái rồi biến mất.
Thiên Bảo thu hồi Chấn Thiên Cung cùng toàn bộ những gì có giá trị ở đây vào tay. Sau khi chôn cất thây khô của sư phụ mình hắn liền rời đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời thế tạo thánh chịch |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2018 06:36 (GMT+7) |