Cũng giống như việc nhận được lệnh bài của Âm Phủ, trở thành âm sai làm việc cho Minh giới.
Đối với chuyện này, tôi vẫn luôn chẳng hề hay biết gì.
Lần duy nhất tôi nghe nói về nó là khi tôi gặp phải tên quỷ sai đầu trâu nọ ở U Dạ Sơn Trang, cuối cùng đánh chết gã.
Nhưng trước kia tên này chết, gã đã đeo một tấm bùa câu hồn viết “Ngưu A Bàng” lên trước ngực tôi.
Lúc này, tôi mới tỉnh dậy sau giấc mộng kia, đêm thứ hai, Hắc Bạch Vô Thường bị tấm bùa nọ thu hút, tới để câu hồn phách của tôi.
Nhưng họ lại bất ngờ phát hiện ra, tôi lại chính là Dương Sứ do chính tay mình lựa chọn, mà dương thọ của tôi vẫn chưa tận.
Chỉ là tấm bùa câu hồn nọ vẫn dán trước ngực của tôi.
Hơn nữa, đó còn là đồ của đối thủ một mất một còn với họ, Ngưu A Bàng.
Cho nên, Tạ Tất An trực tiếp ra tay, nhanh chóng xé nát tấm bùa ấy.
Thấy dương thọ của tôi chưa hết, ông ấy bèn thả tôi ra.
Lúc ấy, tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy hai chữ “Dương Sứ”.
Chỉ là nhiều năm đã trôi qua, cảnh tượng Dương Sứ trong mơ đã bị tôi quên sạch từ lâu rồi.
Mãi cho tới ngày hôm nay, tôi mới lại nghe được từ này lần nữa.
Cho nên, tôi có chút kinh ngạc.
Bạch Vô Thường thấy tôi có chút kinh ngạc, chỉ cười “Khanh khách”:
“Nhóc con, năm đó bổn âm sai đã chọn cậu làm Dương Sứ. Đó là bởi vì thấy cậu không phải người xấu, tuổi thọ còn kéo dài tới 60 năm. Đây là một phước lành lớn cho nhóc con nhà cậu, mà sau khi cậu chét đi, công đức của cậu có thể được nhân đôi. Nhưng nào ngờ, cậu lại chẳng học được cái gì tốt. Hiện giờ mới chỉ được mấy năm chứ, thế mà cậu đã làm biết bao nhiêu là chuyện xấu? Tuổi thọ hơn 60 năm đều đã bị câu lãng phí hết rồi. Xem ra, lúc trước bổn âm sai chọn cậu làm Dương Sứ, đã là sai lầm rồi.”
Bạch Vô Thường có vẻ rất hối hận vì không thể luyện sắt thành thép, khi nói cũng không rõ lắm.
Nhưng lúc ấy, tôi vẫn chưa hiểu được Dương Sứ là gì.
Nghe ông ta nói như vậy, tôi liền có chút tủi thân.
Ông đây cả đời vì bảo vệ Đạo mà diệt yêu trừ ma.
Đã làm ra chuyện xấu gì chứ?
Cái gì mà gọi làm chuyện xấu, lãng phí dương thọ hả?
Phải biết rằng sở dĩ ông đây chết đi, chính là vì phải đồng vu quy tận với lão Giáo chủ của Hắc Liên Giáo đấy.
Tôi có chút không hài lòng: “Thất gia, Đinh Phàm tôi đây là người ngay thẳng chính trực, cả đời tôi, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý cả (chuyện ác tày trời).”
Tôi vừa dứt lời, Hắc Vô Thường đứng ở một bên lại trầm mặt xuống.
Vẫn là cái dáng vẻ như ai đang nợ ông ta 500 vạn vậy.
“Có làm hay không, cậu xuống mà nói với Diêm Vương đi!”
Nói rồi, ông ta vươn tay ra.
Một sợi dây xích bắn ra, “Vèo vèo vèo” vài tiếng, trực tiếp cuốn lấy tay và chân của tôi…
… Bạn đang đọc truyện Thi – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensextv.com/thi-quyen-5/
Bạch Vô Thường Tạ Tất An sau khi chính thức tuyên bố tôi đã tử vong…
Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu, liền dùng xích khóa hồn trói chặt tôi lại.
Thứ này cứng rắn vô cùng, quỷ quái bình thường căn bản không thể nào trốn thoát khỏi nó được.
Mà hiện tại, tôi cũng không có ý định phản kháng.
Hơn nữa, với tình huống hiện tại của tôi, cũng chẳng có sức lực đâu mà phản kháng.
Huyết độc chú kia, không chỉ giết chết thân xác của tôi.
Còn làm cho ba hồn bảy phách tôi bị tổn thương nặng.
Giờ tôi chẳng có cách nào phát huy được dù chỉ là một chút sức mạnh.
Nhưng bất ngờ, vào đúng lúc này…
Tôi bỗng nhiên cảm nhận được một trận âm hàn khí đánh úp lại.
Từng đợt sát khí cực kỳ hung hãn truyền từ xa tới, không ngừng đánh úp lại phía bên này.
Cả tôi và Hắc Bạch Vô Thường đều bị thu hút ngay từ giây phút đầu tiên.
Hai chúng tôi cùng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy, trên đường phố ở phía xa…
Đang có một lệ quỷ áo tím, đang nhanh chóng lao về phía này.
Nơi cô ấy đi qua, gió lạnh thổi quét, nước mưa hóa thành băng.
Nhìn qua thôi cũng khiến cho người ta sợ hãi.
Chính là, tôi vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đó là ai.
Người nọ không phải ai khác, chính là người con gái tôi yêu nhất, Mộ Dung Ngôn.
Tôi có chút cảm động, đi về phía trước một bước.
Sát khí uy áp cũng đã đánh lại phía này.
Ngoại trừ tôi cùng Hắc Vô Thường, mười mấy quỷ hồn bình thường đều bị luồng sát khí mãnh liệt trước mặt dọa cho phát run.
Thậm chí còn có mấy quỷ hồn không nhịn được, hoảng sợ đến mức đã hét lên sợ hãi và bắt đầu khóc lóc.
“A! A!”
“Đừng mà, đừng mà…”
“Ô ô ô ô…”
“…”
Sát khí này khiến bọn họ sắp không chịu được rồi, mười mấy quỷ hồn bình thường bắt đầu xôn xao.
Hắc Bạch Vô Thường cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tuy rằng bọn họ đều là quỷ sai, là âm soái của Âm phủ.
Nhưng nơi này là dương gian, bọn họ cũng phải chịu hạn chế của quy tắc tại đây.
Trên dương gian, bọn họ căn bản không thể thi triển được hết toàn bộ thần lực của mình.
Giờ phút này, thấy một lệ quỷ áo tím siêu mạnh đánh tới, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khẩn trương và ngưng trọng.
Hắc Vô Thường vội nâng cây gậy khóc tang của mình lên, nhanh chóng hướng cây gậy ấy về phía Mộ Dung Ngôn.
Trong miệng hai người họ cùng hừ lạnh một tiếng: “Lệ quỷ nơi nào, dám to gan tới đây làm càn trước mặt bổn âm sai?”
Giọng nói này vừa vang lên, liền nghe được giọng nói của Mộ Dung Ngôn truyền đến: “Trả lại cho tôi, trả Đinh Phàm lại cho tôi…”
Trong lời nói này mang theo sát ý nồng đậm.
Sát khí cuồng bạo dường như hóa thành hồng thủy, sóng thần mà vọt tới.
Trong lòng tôi run lên, sắc mặt đột biến.
“Đây, đây là làm sao vậy? Mộ Dung Ngôn, sao lại, sao lại tỏa ra sát khí nồng đậm đến như thế? Hơn nữa, còn biến thành lệ quỷ, lệ quỷ áo tím?”
“Đinh Phàm đã là người chết rồi, một tiểu quỷ bình thường như cô cũng dám tới đòi ư?”
Bạch Vô Thường nghiêm túc nhìn cô ấy, đầu lưỡi thật dài hơi lay động vài cái.
Ngay sau đó, một đạo sát khí cùng gió lạnh phóng tới.
Mộ Dung Ngôn đứng thẳng lưng trước mặt tôi chừng 5 mét.
Tôi nhìn Mộ Dung Ngôn, cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Lúc này, cả người cô ấy đã bộc phát những luồng sát khí mạnh mẽ và cường đại.
Tôi dám nói, tôi chưa từng gặp qua được quỷ quái nào có sát khí cường đại đến như vậy.
Sức mạnh này, chỉ e là đã vượt qua cả cảnh giới Đạo Thánh rồi.
Càng quan trọng hơn nữa là…
Mộ Dung Ngôn trước mắt tôi còn không phải là thực thể, không phải chân thân.
Mà hiện giờ, cô ấy chỉ là một luồng linh môi…
Nhìn Mộ Dung Ngôn, khuôn mặt của cô ấy vẫn xinh đẹp như cũ.
Thế nhưng có xen thêm vài tia tàn nhẫn.
Hơn nữa, trên mặt cô ấy, từ khóe mắt đến tận cằm có thêm hai vệt máu đỏ tươi.
Mộ Dung Ngôn là quỷ, làm sao lại, làm sao lại còn chảy máu được?
Ngay sau đó, một suy nghĩ kinh người nảy sinh trong đầu tôi.
Máu chảy ra từ mắt của nữ quỷ.
Là, nước mắt, nước mắt nữ quỷ ư?
Chẳng lẽ, là bởi vì cái chết của tôi, đã khiến Mộ Dung Ngôn chịu kích thích lớn, nên mới hóa thành lệ sát ư?
Lòng tôi nghĩ như vậy.
Mộ Dung Ngôn lại đột nhiên lên tiếng: “Đinh Phàm, em đến đón anh trở về. Em đã đợi anh 300 năm, kiếp này em không muốn lại mất anh lần nữa.”
Trong giọng điệu của cô ấy còn kèm theo tiếng nức nở, nhưng mỗi một câu một chữ đều chạm tới tận trái tim của tôi.
Nhưng không đợi tôi kịp trả lời, Hắc Bạch Vô Thường lại đột nhiên bay về phía Mộ Dung Ngôn: “Nữ quỷ to gan, dám cướp đoạt âm hồn. Hôm nay, xem bổn âm sai có giết cô hay không!”
Tạ Tất An lắc lư đầu lưỡi dài ngoằng của mình, hừ lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, ông ta cầm theo gậy khóc tang của mình, muốn xông tới giết chết Mộ Dung Ngôn.
Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu, lúc này cũng quay lại đối mặt với tôi.
Xích câu hồn trên người tôi lập tức bị nối với mặt đất, trực tiếp khóa chặt tôi tại chỗ này.
Sau đó, Hắc Vô Thường cũng lao lên định giết Mộ Dung Ngôn.
“Đừng mà…” Tôi hét lên một tiếng, liền xông lên ngăn cản.
Nhưng bản thân tôi đã bị xích câu hồn khó chặt cứng, gần như không có cách nào để thoát ra được.
Sức mạnh của tôi cũng đã tiêu hao gần hết.
Tôi đã không còn năng lực để ngăn cản trận chiến của bọn họ.
Nói cách khác, hiện giờ tôi đã không còn bất cứ khả năng chiến đấu gì.
Mộ Dung Ngôn thấy hai vị âm sai vọt lên, cũng chẳng hề có chút do dự.
Cô ấy hét lên một tiếng, rồi vung vuốt quỷ, bay vọt lên đón đầu hai vị âm sai.
Chớp mắt một cái, Mộ Dung Ngôn cùng Hắc Bạch Vô Thường đã lao vào vòng chiến đấu.
Hắc Bạch Vô Thường đã là âm soái tại Âm phủ rồi.
Thực lực của họ đương nhiên không thể xem thường, cho dù là ở dương gian, đã bị quy tắc của đất trời áp chế.
Nhưng vẫn có thể phát huy sức mạnh cấp thánh của mình.
Tuy nhiên, Mộ Dung Ngôn ở phía đối diện còn bộc phát tu vi khủng bố hơn.
Cho dù đây không phải cơ thể thật của cô ấy, nhưng vẫn có thể lấy một địch hai, không bị rơi vào thế hạ phong.
Thậm chí, còn áp đảo cả hai vị âm soái.
Nhìn Mộ Dung Ngôn hóa sát thành lệ quỷ, giờ phút này, lại liều mạng mà chiến đấu với Hắc Bạch Vô Thường, lòng tôi vô cùng khó chịu.
Tôi hiểu rất rõ, cô ấy làm tất cả là vì tôi.
Vì tôi, Mộ Dung Ngôn mới biến thành dáng vẻ như vậy.
“Mộ Dung…”
Tôi giãy giụa kêu gào, thân thể cũng bởi vì kích động mà bất chợt lóe sáng lập loè.
Huyết độc đã khiến linh hồn tôi bị tổn thương.
Hiện tại lại bởi vì quá mức kích động, khiến cho hồn lực bị suy giảm nhanh chóng.
Mộ Dung Ngôn đang trong trận chiến cũng nhanh chóng phát hiện ra tình hình của tôi.
“Đinh Phàm!”
Nói xong, cô ấy đột nhiên phóng nhanh về phía bên này.
Sát khí cường đại bùng nổ, lập tức hất văng cả hai người Hắc Bạch Vô Thường.
Sau đó, cô ấy bước nhanh tới trước mặt tôi.
Thấy hồn thể của tôi lúc sáng lúc tối, cô ấy kích động nói với tôi: “Anh không sao đó chứ, để em đưa anh đi, đưa anh rời khỏi nơi này.”
Nói xong, trên tay cô ấy dồn lực xuống.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, xích câu hồn nối liền với mặt đất đã bị Mộ Dung Ngôn trực tiếp chặt đứt từng đoạn.
Hắc Bạch Vô Thường đứng ở phía xa nhìn thấy thế, không khỏi sợ tới tái mặt mày.
Sức mạnh của Mộ Dung Ngôn đã vượt quá sự dự đoán của bọ họ rồi.
“Đi, bây giờ chúng ta đi thôi!” Mộ Dung Ngôn nói xong, liền định dẫn tôi rời đi.
“Các người không được đi đâu cả!” Hắc Bạch Vô Thường lại lần nữa bay vây chúng tôi, chặn đứng đường đi.
Bạch Vô Thường kết ra một đạo thủ ấn.
Chỉ trong tích tắc, một lớp kết giới trực tiếp hình thành ngay trên ngã tư này.
Trong kết giới này, không ai có thể rời khỏi đây được.
Một luồng ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm toàn bộ ngã tư.
Xe cộ xung quanh đều chết máy mà chẳng có lý do.
Đèn báo giao thông cũng bắt đầu nhấp nháy loạn xạ.
Rất nhiều người đi đường đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không thấy được cảnh giương cung bạt kiếm ngay giữa giao lộ.
Mộ Dung Ngôn thấy thế, hai mắt trở nên lạnh lùng.
Cô ấy nhất quyết muốn dẫn tôi đi.
Cho dù phải đối mặt với quỷ sai, đối mặt với Hắc Bạch Vô Thường – sứ giả Câu Hồn trong truyền thuyết, cô ấy cũng chẳng có chút sợ hãi nào.
Trong giây phút ấy, tôi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hóa ra người con gái tôi yêu cũng yêu tôi nhiều như vậy.
Chỉ tiếc rằng, kiếp này của tôi đã đi đến đích cuối rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thi - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 505 |
Ngày cập nhật | 22/08/2025 02:22 (GMT+7) |