Sau khi được chọn, cha mẹ của lão Phong trông rất đau buồn.
Bởi vì sau khi bị lựa chọn, một trong hai anh em bọn họ sẽ bị giết và trở thành gửi hồn.
Người được gọi là “gửi hồn” chính là Phong ca.
Nhưng nhà họ Lương đã truyền thừa trên trăm năm, có sức ảnh hưởng rất lớn.
Cha mẹ của lão Phong căn bản không có lựa chọn nào khác ngoài việc gửi lão Phong và Phong ca còn chưa đầy một tháng tuổi đến chỗ gia tộc.
Trưởng lão của gia tộc đã dựa theo nghi lễ cổ xưa.
Đặt ba cặp người thừa kế lên tế đàn, cũng giết một người trong số họ và để người đó trở thành gửi hồn.
Quá trình này vô cùng huyền bí và kỳ lạ, có chút khác biệt so với những gì tôi và sư phụ suy đoán vào năm đó.
Mà tỷ lệ thành công đã được người nhà họ Lương tăng đến hơn 80%.
Khi đó, có một cặp anh trai em gái vì không hợp nhất được việc gửi hồn mà thất bại, cả hai đều bị hồn phi phách tán.
Cuối cùng, chỉ còn lại lão Phong và một đứa trẻ khác còn sống.
Tuy nhiên, quá trình hiến tế này vô cùng tàn nhẫn.
Tàn nhẫn đến mức nào?
Sau khi anh em sinh ra cùng mình bị giết chết, vì để hai linh hồn hòa quyện vào nhau, sống chung trong một thể xác.
Trong những tháng đầu tiên, mỗi ngày họ đểu phải uống máu của cha mẹ mình.
Cha mẹ của lão Phong chỉ là những người bình thường trong gia tộc này, căn bản không thể cãi lại lời gia tộc.
Chỉ có thể làm theo lời của trưởng lão trong gia tộc.
Thời gian từng ngày trôi qua, trong nháy mắt, lão Phong đã được ba tuổi.
Mà thân là gửi hồn, Phong ca không chỉ trưởng thành mà còn hiểu rõ hơn nhiều.
Anh ấy cảm nhận được nỗi đau khổ của cha mẹ, biết mẹ đang khóc sau lưng, cha cũng rất đau lòng.
Cũng biết tại sao bản thân lại chết.
Tại sao lại trở thành song hồn sống chung một cơ thể với em trai mình.
Kể từ lúc đó, Phong ca bắt đầu bài xích gia tộc của mình.
Mà những người được chọn để kế thừa gia tộc như họ còn phải trải qua nhiều đợt huấn luyện tàn khốc khác nhau.
Mục đích là làm cho gia chủ tương lai của gia tộc trở nên cứng rắn, máu lạnh, tàn nhẫn và mạnh mẽ.
Cho đến năm năm tuổi, mẹ của lão Phong đã không thể đành lòng nhìn con mình phải chịu đựng những đau khổ đó nữa.
Cũng không muốn hai đứa trẻ trở nên tàn nhẫn và máu lạnh, bà cho là số phận của chúng đã đủ khổ rồi.
Rốt cuộc thì hai đứa trẻ đó cũng đều là máu mủ ruột thịt của họ.
Sau đó, bà đã thương lượng với cha của lão Phong, bí mật đưa lão Phong rời khỏi gia tộc.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, trong một đêm nọ.
Họ đã chạy ra khỏi núi Kim Phượng.
Nhưng trên đường lại bị người nhà họ Lương phát hiện.
Bọn họ bị truy đuổi khắp nơi, cha mẹ của lão Phong thề chết cũng phải bảo vệ cho cậu ấy.
Lão Phong tuổi còn nhỏ nên đã lâm vào hôn mê.
Còn Phong ca thì không ngừng đồng hành cùng cha mẹ trong các trận chiến.
Đối mặt với một gia tộc khổng lồ, cha mẹ của lão Phong chỉ có thể lựa chọn trốn ra biển.
Kết quả là vẫn bị đuổi theo.
Trên biển xảy ra một trận chiến khốc liệt, cha mẹ cậu ấy bị các trưởng lão trong gia tộc bắt được và bị kết án tử hình vì tội phản bội gia tộc.
Lão Phong cũng lại rơi vào tay gia tộc.
Thật không may, trên đường về họ gặp phải một cơn bão.
Sóng thần ập đến, con thuyền đang trên đường quay về đã bị lật.
Lão Phong được một trưởng lão ôm trong lòng, lúc này mới miễn cưỡng sống sót.
Vất vả ở trên biển rộng chờ đợi cứu viện.
Sau đó, không đợi được đến khi người nhà họ Lương đến cứu.
Cuối cùng, họ gặp được thế lực Hải Đầu Tiêu chiếm cứ trên đảo Xương Rồng.
Lão Phong cùng vị trưởng lão nhà họ Lương kia đã được giải cứu.
Nhưng thế lực Hải Đầu Tiêu kia lại là một nhóm cướp biển.
Trưởng lão của nhà họ Lương đã trực tiếp bị giết chết, lão Phong lúc đó còn nhỏ, được chọn làm thuyền quỷ của tàu mẹ Hải Đầu Tiêu.
Đối mặt với một nhóm hải tặc biết tu luyện, Phong ca đành phải ẩn nhẫn không ra mặt.
Tránh được tầm mắt của mọi người, cũng không có ai biết anh ấy tồn tại, lúc này mới chôn xuống cơ hội cuối cùng để trốn thoát.
Mà bởi vì lão Phong đã rơi xuống nước quá lâu.
Sau khi lên tàu, cậu ấy bị nhốt trong phòng tối trong khoang thuyền mà không được chăm sóc, kết quả là đã bị sốt cao.
Từ khi được cứu lên, cậu ấy đã quên hết khoảng thời gian cha mẹ bị giết trước đó cùng với bản thân bị tra tấn lúc nhỏ.
Điều duy nhất cậu ấy nhớ rõ chính là Phong ca.
Đây chính là bí mật trong lòng Phong ca.
Mà đây, cũng chính là thân thế mà lão Phong vẫn luôn muốn biết…
… Bạn đang đọc truyện Thi – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensextv.com/thi-quyen-5/
Hóa ra đây là thân thế của lão Phong, cũng là câu trả lời mà lão Phong vẫn luôn theo đuổi.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng hiểu.
Đau khổ trong miệng Phong ca nói là gì, vì sao lại hận người nhà họ Lương đến như vậy?
Sao không kể hết mọi chuyện cho lão Phong nghe? Bởi vì sự thật rất là đau lòng.
Ngay từ đầu Phong ca chỉ muốn tự mình gánh chịu mọi thứ.
Lúc này mới giấu giếm như vậy, không nói cho lão Phong đã mất đi đoạn ký ức ấy biết.
Thật ra, Phong ca đúng là một người anh trai đáng để tôn kính.
Vừa nghĩ tới đây, Tần Hương lại lên tiếng:
“Vừa rồi ba người kia đã xin sư phụ trả người. Để Phong sư đệ trở về gia tộc. Lúc này anh trai của Phong sư đệ mới nói ra sự thật. Khiến cho Phong sư đệ nổi điên, cuối cùng bị sư phụ trấn áp. Nhưng sư phụ cũng không ra tay đối với ba người kia. Bởi vì đó là chuyện của người nhà họ Lương, mà nhà họ Lương cũng là một phần của liên minh. Ngoại trừ chế độ tàn khốc của các đời gia chủ ra, họ chưa hề làm điều gì xấu đối với bên ngoài. Suy cho cùng thì trong Đạo môn ngày nay, mỗi gia tộc đều có gia quy riêng của họ. Sư phụ để Phong sư đệ tự mình lựa chọn, Phong sư đệ đã lựa chọn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lương…”
Nghe đến đây, tôi đã hiểu rõ toàn bộ quá trình.
Chỉ là không biết bây giờ lão Phong đang nghĩ gì.
Tôi thở dài, chắp tay với Tần Hương: “Cảm ơn.”
“Không có gì, Phong sư đệ cũng rất đáng thương. Hai người là anh em tốt, sau khi trở về thì khai thông tư tưởng cho em ấy một chút đi.” Tần Hương lại nói.
Tôi “ừ” một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Khi trở về chỗ ở của mình, tôi thấy lão Phong đang ngồi trong sân nhỏ với vẻ mặt ngơ ngác. Đôi mắt có chút đỏ.
Nhưng từ trong người cậu ấy lại không ngừng phát ra những lời mỉa mai của Phong ca.
“Đồ vô dụng, mày mịa nó không phải muốn biết sự thật sao? Bây giờ biết được sự thật rồi, có vui không? Biết sự thật rồi mày có sung sướng không? Nhưng còn may là mày đã làm đúng một điều, đó là cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với nhà họ Lương. Một gia tộc máu lạnh như vậy, theo tao thấy, hẳn là nên bị xóa sổ khỏi thế gian này…”
Phong ca không ngừng nói, mà lão Phong lại không nói một lời.
Tôi đi đến sân nhỏ và liếc nhìn lão Phong vài lần.
Cuối cùng chỉ nói: “Lão Phong, Phong ca, hai người có muốn uống rượu không?”
“Uống rượu? Được thôi! Đã lâu rồi tôi không uống rượu.”
Phong ca cười nói, nhưng vì đang là ban ngày nên anh ấy không thể xuất hiện.
Đôi mắt lão Phong đỏ hoe, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Lúc này sau khi nghe những lời tôi nói, cũng sững sờ một lúc: “Được…”
“Vậy được rồi, để tôi đi tìm bình rượu rồi quay lại.”
Nói xong, tôi quay người rời đi và bước ra khỏi sân nhỏ.
Nhưng sau khi ra ngoài, tôi phát hiện mình hoàn toàn không biết đường.
Tôi mịa nó phải đi tìm rượu ở đâu đây?
Hết cách rồi, chỉ có thể tìm ai đó để hỏi thôi.
Tình cờ, tôi phát hiện trong khu vườn hoa cách đây không xa.
Có một nữ đệ tử Bách Hoa Cung đang ngồi trong đình tự rót rượu cho mình.
Bộ dáng trông còn khá là xinh đẹp.
Tôi cũng không quan tâm cô ấy là ai, trực tiếp bước tới.
“Đạo hữu này, làm phiền một chút, xin hỏi tôi có thể lấy rượu từ chỗ nào của Bách Hoa Cung?”
Cô gái nghe tôi hỏi, động tác rót rượu trên tay cũng không ngừng lại.
Chỉ là nghiêng người và nói với tôi: “Vết thương của cậu có lẽ vẫn chưa lành hẳn đâu! Bây giờ mà đã nghĩ đến việc uống rượu rồi sao?”
“Không sao đâu, chỉ cần nói với tôi chỗ nào có quầy rượu là được!”
Người phụ nữ kia ngừng lại và nhìn tôi.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô ấy.
Bộ dáng này thực sự rất thanh tú xinh đẹp.
“Rượu đúng là có, chỉ sợ là mạnh đến nỗi khiến cậu uống say đến chết.”
“Ồ? Bách Hoa Cung còn có loại rượu mạnh như vậy sao?” Tôi cười nói.
Cô gái cũng mỉm cười, ném ly rượu trong tay thẳng về phía tôi: “Tiếp lấy…”
Ngay khi cô ấy ném ly, tôi đã cảm nhận được sự dao động của đạo khí.
Cô gái trẻ này là một cao thủ.
Tu vi nhất định đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn.
Tuổi còn trẻ như thế mà đã có tu vi như vậy.
Trước đó, tôi còn tự nhận. Trong thế hệ trẻ, chắc chắn tôi là người duy nhất đạt tới cảnh giới Đạo Tôn.
Bây giờ xem ra có vẻ như không phải vậy.
Trên núi Bách Hoa quả nhiên là ngọa hổ tàng long* (chỉ người tài nhưng chưa được phát hiện hoặc những người giấu tài).
Tôi giơ tay cầm lấy ly và ngửi.
Hương rượu tràn ngập, chỉ cần ngửi một chút thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy say.
Không chút do dự, tôi nói thẳng: “Cảm ơn đạo hữu ban rượu.”
Nói xong lập tức uống hết một ngụm.
Nuốt xuống một ngụm này khiến tôi cảm thấy cổ họng mình vô cùng tanh và cay.
Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy mình có chút lâng lâng. Nhưng loại rượu này đúng là đã được ủ rất lâu.
Đặc biệt thuận miệng và ngon. Chỉ là rượu này thực sự rất mạnh.
“Rượu ngon, không nghĩ tới trong Bách Hoa Cung lại có rượu ngon như vậy.”
Cô gái mỉm cười: “Nếu cậu muốn uống rượu, vậy thì ở lại uống cùng tôi đi?”
Nhưng tôi lại lắc đầu: “Cảm ơn lòng tốt của đạo hữu, nhưng anh em của tôi vẫn còn đang đợi tôi lấy rượu về. Nếu đạo hữu không chê, vậy hãy trở về với tôi đi. Hơn nữa anh em của tôi cũng là đệ tử của Bách Hoa Cung.”
“Ồ! Thật thú vị.”
Nói xong, người phụ nữ không hề do dự.
Vô cùng sảng khoái mà cất bình rượu đi, cầm ấm trà to bằng cái chậu bên cạnh rồi nhảy xuống khỏi đình.
Nhìn ấm trà to một cách “đáng sợ” trong tay cô ấy, tôi nghi hoặc hỏi: “Đạo hữu, ấm trà này?”
Cô gái mỉm cười: “Ấm trà gì chứ, đây là bình rượu. Không phải muốn uống rượu à? Thế thì phải uống thật sung sướng mới được chứ. Ngày thường cái gì tôi cũng đều không thích, chỉ thích uống rượu…”
Thấy vị đạo hữu xinh đẹp trước mắt lại hào sảng như vậy, khiến bản thân tôi cũng cảm thấy kinh sợ.
“Ha ha”.
“Đạo hữu khí phách, đi thôi…”
Nói xong, tôi dẫn đường đi thẳng đến sân nhỏ.
Vừa đi tôi vừa nói: “Đạo hữu, không biết nên gọi cô là gì? Tôi tên là Đinh Phàm…”
Cô gái mỉm cười: “Nhiều năm trước tôi đã từng gặp cậu, cũng biết tên cậu là gì.”
“Ồ?” Tôi hơi ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của tôi, tôi không có chút ấn tượng gì về cô gái này cả!
Cô gái mỉm cười: “Tôi đã ở trên khán đài trong đại hội Đạo môn. Về phần tôi, mọi người đều gọi tôi là ma nữ Cửu Quế Đồng, cậu gọi tôi là Cửu Quế Đồng hoặc là A Đồng đều được…”
Hóa ra cô ấy cũng có mặt trong đám đông tại đại hội Đạo môn.
Vậy thì việc biết tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Rốt cuộc thì năm đó tôi đã giành được danh hiệu đệ nhất trong thế hệ người trẻ tuổi.
Còn về tên của cô ấy, nó khiến tôi cảm thấy buồn cười.
Ma nữ Cửu Quế Đồng. Nhưng cũng có thể từ bên cạnh nhìn thấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thi - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 515 |
Ngày cập nhật | 23/08/2025 02:22 (GMT+7) |