Ánh nắng sớm chiếu vào phòng, từng tia ánh nắng vàng chói làm căn phòng sáng rực.
Phương đã tỉnh giấc, kế bên nó là thân ảnh mềm mại đêm qua cùng nó khoái lạc. Khẽ mỉm cười hài lòng, nó mới bắt đầu rời khỏi phòng.
Trà My cũng đã thức, nhưng nàng vẫn còn thẹn thùng bởi vì đêm qua quá nồng nhiệt. Cứ đổi lỗi cho đó là do rượu gây ra đi, nhưng dư âm đêm qua làm sao nàng có thể quên được.
Nàng rõ Phương đã tỉnh giấc và rời khỏi giường, vẫn chưa biết làm thế nào nên Trà My vẫn rút vào chăn và giả vờ ngủ tiếp. Ngủ cũng là sở trường của cô, với một chiếc giường êm ái như thế này thì cho cô ngủ tới chừng nào cũng được.
Phương cũng biết Trà My đã tỉnh giấc và nó cũng biết nàng khó xử. Không làm phiền nàng, nó cho người chuẩn bị thức ăn sáng và một bộ quần áo mới.
Tắm rửa xong xuôi thì lúc này nó mới mở điện thoại lên xem, số lượng tin nhắn chờ phải làm nó chợt giật mình một phen.
Một nhóm mới được anh Long thêm nó vào, thì ra đây là nhóm bạn bè thân thiết của anh. Cũng là nhóm người hôm qua đã ngồi ăn nhậu trong phòng Vip.
Khẽ cười nhẹ, qua sự việc hôm qua chắc có lẽ anh Long có cái nhìn khác về Phương rất nhiều. Có thể so với anh thì Phương không hề thua kém, rất có thể trong tương lai còn huy hoàng hơn anh nhiều lần.
Sau khi hỏi ý những người bạn thì hầu như ai cũng cảm thấy được Phương là một người đáng tin cậy, đáng để họ giao tiếp và nâng cao mối quan hệ.
Cũng đúng thôi, việc kinh doanh chứng khoán không dễ dàng. Cho dù kinh doanh chứng khoán có sụp đổ đi chăng nữa thì với tình hình của Hàng Châu hiện tại vẫn có thể gồng gánh nổi.
Đám người họ trong đầu cũng hiểu được, Phương đã kinh doanh thì chắc chắn rằng ngoài Hàng Châu ra đương nhiên cũng sẽ có sản nghiệp khác. Không một ai điên khùng mà dồn hết tài nguyên vào một chỗ cả.
Nhận ra tiềm lực khủng khiếp của Phương, quen biết được với một chàng trai trẻ như vậy làm các anh không cảm thấy tiếc.
Trong nhóm lúc này tuy sáng sớm, nhưng đã rôm rả tin nhắn. Chỗ anh Duy từ sáng tới giờ không ngớt lời khen ngợi, nhờ mấy ly rượu đêm qua mà hôm nay bà xã lại trở nên phơi phới.
Hàng chục tin nhắn tab tên Phương vào hẹn ngày gặp mặt để nhận vài hũ rượu mà đêm qua Phương đã mở lời tặng anh ta.
Bên cạnh đó anh Trung cũng vô cùng vui vẻ, đã ở cái tuổi này rồi, sức khỏe sinh lý đã giảm dần.
Nhưng vợ ở nhà thì không hẳn như vậy. Người xưa có câu phụ nữ ba mươi như sói bốn mươi như hổ, nhu cầu tình dục trong thời gian này nâng cao rất nhiều.
Hơn nữa các anh là dân kinh doanh, không có nhiều thời gian ở nhà, và đôi khi làm việc mệt mỏi nên việc tình dục có phần không đáp ứng được mấy bà vợ.
Đêm qua vừa vặn đáp ứng nhu cầu của vợ, quần quật cả đêm và hơn nữa sáng sớm thức dậy cảm thấy cơ thể không chút mệt mỏi, với tuổi của các anh thì đêm xuống có khi bị vợ hành cho ra lên bờ xuống ruộng.
Tuy nhiên sáng sớm thức dậy là thấy trong người sảng khoái vô cùng, dấu hiệu mệt mỏi cũng tan biến đâu mất.
Cảm thấy mức độ thần kỳ của thứ rượu Phương tiếp đã mọi người đêm qua thì sáng nay ai nấy đều không ngớt lời khen ngợi nó.
“Nếu có thời gian rảnh mời mấy anh sang Hàng Châu làm ly café nhé.” Bỏ lại một tin nhắn, sau đó nó quay trở ra.
Trà My vẫn còn nằm trên giường, nhân viên cũng đã chuẩn bị đồ cho cả nó và Trà My. Chỉ có ánh mắt của mấy người nhân viên nhìn nó hơi khác thường mà thôi, chắc có lẽ đêm qua dọn phòng nên thấy chiến tích của cả nó và Trà My.
Cũng may nó dặn quản lý Hiếu bảo ban đám nhân viên, hạn chế tiết lộ thông tin ra ngoài.
“Dậy rồi còn giả vờ ngủ…” Phương tới gần bên giường, nắm chiếc chăn kéo hẳn ra ngoài.
“Ơ… Gì vậy…” Trà My bị Phương kéo mất chiếc chăn, giật mình ngồi dậy. Cảm thấy cả người mát mẻ, thì ra đêm qua nàng đâu có mặc đồ, sau khi xong chuyện chỉ khoác chiếc khăn tắm rồi ngủ một giấc say sưa tới sáng.
Khẽ quơ chiếc khăn nằm dưới người, che lại mấy bộ phận trọng yếu rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Phương khẽ cười, định trêu chọc nàng thêm mấy câu nhưng rồi lại thôi.
Tắm rửa thay đồ xong, Trà My đứng trước gương soi lại bộ quần áo mà Phương chuẩn bị. Âm thầm khen ngợi một cái, quả thật bộ quần áo này vô cùng phù hợp với nàng.
“Đủ xinh đẹp rồi. Nhưng mà tao có chuyện muốn nói với mày.” Phương bước lại gần Trà My, ngắm cô một vòng rồi nghiêm túc nói.
“Hử?” Trà My chợt bất ngờ, nàng nghe lời nó của Phương có chút gì đó làm nàng hốt hoảng mà không biết lý do gì.
“Lại bàn ngồi đi.” Phương nghiêm nghị, sau đó bước tới bàn bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Tấm màng chỉ hơi hé mở để ánh nắng hắt vào phòng, nhìn ra có thể dễ dàng thấy được khúc cua lớn của dòng sông ôm trọn lấy Hàng Châu.
“Có chuyện gì?” Trà My hồi hộp ngồi xuống, ánh mắt bối rối nhìn Phương.
“Chuyện của mày… Cũng là chuyện của tao.” Phương ngồi bắt chéo chân, hai tay chống lên ghế, bắt đầu nói rõ:
“Chuyện của tao và mày, đương nhiên không thể mãi sẽ như thế này. Và tao cũng muốn xác định rõ là mày muốn gì. Mày cũng biết giờ tao không phải như xưa, bên ngoài không có ít các mối quan hệ và mày cũng nằm trong số đó. Rõ chứ.”
“Bởi vậy tao muốn mày lựa chọn mối quan hệ của tao và mày sẽ là như thế nào. Tao cho mày tự lựa chọn.”
“Một là mày sẽ là của tao, mối quan hệ này sẽ mãi là như thế này, không thể tiến xa hơn được nữa. Tuy nhiên, tao sẽ cung cấp cho mày bất kỳ thứ gì nếu mày muốn.”
“Hai là mày sẽ có cuộc sống riêng của mày, cũng có thể làm bất kỳ thứ gì mày muốn nhưng mày sẽ phải quên đi mối quan hệ giữa tao và mày.”
Trà My ánh mắt đăm chiêu, lời Phương nói vô cùng rõ ràng và Trà My cũng hiểu rõ vấn đề mà Phương nói.
Một người quen biết bao nhiêu năm nay lại đột ngột trở nên như vậy thì chắc chắn sẽ có những bí mật, mà những bí mật này sẽ không thể cho người ngoài biết.
“Cho mày thời gian suy nghĩ.” Phương lại tiếp tục nói, nhìn dáng vẻ đắn đo của nàng thì cũng biết rõ ràng khó mà lựa chọn.
Hơn nữa hai người cũng xem như là quen biết nhau khá lâu, thời gian đó tuy là vô lo vô âu nhưng cũng có những kỷ niệm.
“Có lựa chọn thứ ba không?” Chợt ánh mắt Trà My lóe lên, nàng suy nghĩ tới một điều gì đó.
“Nói đi…” Phương ánh mắt chăm chú, nhưng nhẹ nhàng nói ra.
“Tao muốn tao với mày mãi như thế này… Tao sẽ cố gắng vì tương tai… Tuy biết tao không đẹp… không tài năng… Nhưng mà… tao biết tao có thể cố gắng…”
Ánh mắt trở nên trong suốt hơn, Trà My quyết định tự lựa chọn con đường cho mối quan hệ này.
“Có thể là một trong số… cũng được…” Trà My lại nói ra, có thể thấy được sự xúc động trong lời nói của nàng.
Phương không cần suy ngẫm quá lâu, Trà My rõ ràng là một cô gái thông minh, biết rõ ưu khuyết điểm của bản thân, hơn nữa cá tính trong nàng không thể bị khuất phục. Rõ ràng nó vô cùng hài lòng trước cá tính của nàng.
“Được… Nếu vậy thì quá tốt rồi…” Phương khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng vô bờ bến. Một lựa chọn quá sức hài lòng so với tưởng tượng của nó, nó cũng sợ mối quan hệ này phải kết thúc, nhưng chuyện gì cũng phải rõ ràng.
“Vậy thì…” Trà My chưa kịp nói thêm câu nào thì đã bị Phương chủ động tiến tới, hai ánh mắt khẽ va vào nhau, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Phương cướp thế chủ động.
Mật ngọt trong miệng Trà My lại bị Phương chiếm lấy, không thô bạo nhưng lại mạnh mẽ khiến Trà My mềm nhũn.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyensextv.com/sinh-vien/
“Ting Ting Ting”
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngắt nhịp say nồng của hai người. Quản lý Hiếu gọi cho Phương nhắn có chỗ anh Long tới tìm, nó chuyển lời kêu các anh đợi một lát.
Chuyện của Trà My nó sẽ xử lý trong sớm muộn, tạm chia tay căn phòng, Trà My vẫn còn muốn nằm nghỉ ngơi ở lại đây một lát.
Việc đi làm của nàng không bị cản trở bởi Trà My hiện tại vẫn đang là hệ thử việc, bây giờ nếu có cho nghỉ cũng chẳng sau. Có hẳn một anh giám đốc đứng phía sau thì còn việc gì phải e ngại nữa.
Dặn dò Trà My mấy câu, nó lại bước xuống sảnh.
Phòng café nằm ở bên cạnh phòng ăn sáng, cũng định ăn sáng nhưng sợ chỗ anh Long chờ lâu nên nó đi thẳng sang quầy café luôn.
Buổi sáng nắng nhẹ, quầy café hướng ra sông đón gió sớm. Làn gió kèm theo hơi ẩm làm người ta cảm giác thoải mái.
Đa phần quan khách sẽ lựa chọn ngồi ngắm dòng sông sau khi ăn sáng, vì thế quầy café của Hàng Châu hiện đang có rất nhiều khách.
Nhìn số lượng khách này làm nó vô cùng hài lòng, Hàng Châu phát triển ngày một nhanh làm nó quá khá bất ngờ.
Tốt nhất vẫn là nhân viên và quản lý có tâm với công việc này, từ sau khi Phương lên giữ cương vị chủ của nơi này thì Hàng Châu như khoác lên mình chiếc áo mới.
Đi thẳng tới bàn của anh Long, nó khẽ chào một câu:
“Đêm qua ngủ ngon chứ các anh.”
“Tới rồi hả ông chủ. Nhờ phúc của em mà sáng nay anh được bữa ăn sáng vô cùng thịnh soạn đấy.” Anh Trung khẽ cười, nhớ lại cảnh tượng đêm qua làm anh vô cùng rạo rực.
Một người ngoài bốn mươi như anh muốn có được phong độ đó quả thật là rất khó, vừa đáp ứng được nhu cầu của vợ mà sáng ra lại khỏe mạnh, chuyện đó dù anh có ước cũng không được.
“Một đêm cật lực… Nhưng mà rất đáng… Hahaha…” Anh Duy cũng tham dự buổi café sáng hôm nay, vô cùng sảng khoái cười lớn, vẻ mặt hồng hào vô cùng.
“Đến cả anh Thanh còn nói như vậy, thì xem ra em cũng không nói thêm làm gì nữa cả.” Anh Nghĩa bồi thêm một câu, tiếc nuối rằng không thể quen biết được Phương sớm hơn.
“Xem ra ai nấy cũng tràn đầy tinh lực. Công dụng rất tốt…” Phương chống tay lên ghế, cười cười rồi khẽ ngồi xuống ghế bắt đầu bàn tán.
Nhóm năm người ngồi lại bàn tán rôm rả một hồi, âm thầm tán thưởng vẻ đẹp của Hàng Châu thay đổi khiến người ta không nắm bắt kịp.
Trò chuyện thêm một lát, Phương nhờ người mang rượu ra tặng các anh. Ở đây ai cũng được nó tặng thêm hai hũ rượu, loại rượu này công dụng tráng dương bồi bổ. Cho nên rất phù hợp với độ tuổi của các anh.
“Không biết các anh có hay sử dụng thuốc không nhỉ?” Phương quay sang hỏi.
“Thuốc gì?”
“Thuốc giống như thế này. Tráng dương bồi bổ.” Phương ra vẻ thần bí, lại hỏi tiếp.
“Em định kinh doanh thuốc nữa à?” Anh Long khá bất ngờ, quay sang hỏi.
“Uống thuốc tốt hơn so với uống rượu. Các anh có muốn thử hay không?” Phương lại tiếp tục hỏi tiếp.
Đây cũng là thuốc mua từ hệ thống, thuộc loại thuốc đông y và có thể điều chế được một cách vô cùng dễ dàng bằng các dược liệu có sẵn trong dân gian.
Bỏ ra cái giá không nhỏ để mua nhưng nghĩ lại thì vô cùng xứng đáng, tin chắc rằng sau khi đăng ký buôn bán loại thuốc này thì lợi nhuận phát sinh sẽ vô cùng cao.
“Có thật sao? Anh đồng ý thử trước.” Anh Duy vẫn là con người sảng khoái, mở miệng đi trước.
“Loại thuốc này trong giai đoạn thử nghiệm, so sánh hiệu quả cao hơn so với loại rượu kia. Rượu chung quy vẫn có chứa chất kích thích, ít nhiều sẽ gây hại cho cơ thể. Còn thuốc này hiện tại vẫn cho kết quả tốt hơn rất nhiều.”
Phương mở miệng giải thích, tay thuận tiện để một hộp thuốc viên trên bàn. Chiếc hộp thủy tinh khá nhỏ, chứa đầy bên trong là những viên thuốc tròn màu nâu nhạt.
“Có muốn thử hay không?” Anh Duy đánh ánh mắt khiêu khích về mấy người bạn, ở đây anh không lớn nhất cũng không nhỏ nhất, nhưng gan nhất thì phải nhắc tới anh ta.
“Không thành vấn đề.”
“Ý tốt của Phương đương nhiên phải nhận rồi.”
Chỗ anh Long với anh Trung đương nhiên là nhanh chóng đồng ý, đối với Phương thẳng tính như em út trong nhà.
“Được… Vậy em sẽ cho mỗi người vài viên về thử trước nhé.” Phương khẽ mỉm cười, lại bắt đầu chia mớ thuốc trong chiếc hũ thủy tinh ra những cái hũ nhỏ khác.
“Có hứng thú với những sản phẩm này, nên tương lai sẽ tiếp tục mở rộng. Xem ra phải nhờ các anh một phen rồi.” Phương lại xoa mũi, chia cho mỗi người một hủ sau đó lại nói.
“Nếu thật sự có công dụng như vậy thì chắc chắn sẽ thành công cho mà xem.” Anh Long khẽ vỗ vai Phương, ngày càng không ngờ tới Phương lại chính là một cậu thanh niên mà anh ta không thể nhìn thấu nổi.
Từng tiếp xúc trong thời gian ngắn, từ một cậu sinh viên mới ra trường cho tới bây giờ. Chứng kiến sự thay đổi đáng kinh ngạc của nó khiến anh ta thậm chí còn không tin được.
Ai mà tin được một thanh niên hai mươi bốn tuổi lại có khối tài sản đáng ngưỡng mộ như vậy, từ việc kinh doanh đã ngoài sức tưởng tượng rồi. Đến bây giờ mỗi lần Phương hé lộ tài sản lại làm anh bất ngờ thêm một lần.
“Khi nào mở mang kinh doanh nhớ cho bọn anh hay nhé.” Anh Trung mỉm cười động viên, từng trải qua thời kỳ này nên hiểu hơn bao giờ hết.
Trò chuyện thêm một lát, cũng đã tới giờ làm việc nên mọi người đành tạm biệt rồi rời đi.
Phương lại quay trở lên phòng, xem ra thời gian sắp tới phải khá là bận rồi. Sắp xếp công việc ở Hàng Châu và đưa Trà My về trọ xong thì nó mới về nhà.
Hôm nay xử lý công việc ở bệnh viện Hạnh Phúc, Phương sau khi mở lên thì vô số hồ sơ đã được chỉnh chu gửi cho nó vào máy tính.
Ngồi vào bàn làm việc, bên trên có Javis hỗ trợ. Các thông tin mà nó cần tìm nhanh chóng xuất hiện trên màn hình ở không gian ba chiều trước mặt nó. Mỗi một màn hình xanh là một bộ hồ sơ khá hoàn chỉnh.
Để tìm kiếm các tài năng trẻ từ các trường đại học, những người có thành tích tốt, nổi trội sẽ được lọc ra. Từ trong đó Phương không muốn tất cả.
Thứ nó muốn đó chính là những tài năng xuất thân từ hoàn cảnh không được tốt, gia đình nghèo thốn hay mất cha mất mẹ. Cũng có thể trong thời gian học bị những điều kiện ngoại cảnh làm gián đoạn việc học tập thì cũng được lưu ý.
Nó biết có thể thuê mướn bất kỳ những bác sĩ hay tài năng giỏi về. Nhưng việc đó cũng tiềm ẩn những nguy cơ. Nhưng người đó có thể vì một thứ gì đó mà phản bội lại nó, như việc nhóm bác sĩ đã mưu đồ ăn cắp sơ đồ điều trị, như những người bán đứng đồng nghiệp mà gây chia rẽ nội bộ.
Nhìn lại những công ty mà hệ thống đã trao cho nó, từ chú Định được hệ thống hỗ trợ cứu vớt từ vực sâu. Chỗ ông Khải cũng sắp tới bên bờ phá sản, hay chỗ Hàng Châu.
Chung quy lại một điều, chỉ có việc đưa than sưởi ấm mới có thể đánh sâu vào tiềm thức của họ, khiến họ khó lòng phản bội lại mình.
Phương hiểu đó không thể là hoàn toàn, nhưng có thể hạn chế mức thấp nhất liền có thể an tâm đi đôi chút. Có thể nắm rõ được tình thế sẽ khiến họ ngoan ngoãn hơn trong công việc, từ đó tiến tới sự trung thành đối với nó cũng như đối với công ty.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sinh viên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên |
Tình trạng | Update Phần 127 |
Ngày cập nhật | 07/05/2024 06:38 (GMT+7) |