Buổi trưa, Đại Phục Thịnh mời Hạ Tưởng ăn một bữa cơm thường, đã là cơm thường, thì sẽ khác với các bữa tiệc chính thức, giống như các bữa cơm thân mật, nhưng khác với các bữa cơm thân mật đơn thuần, tóm lại là một bữa cơm vừa thân mật vừa có chút khách sáo.
– Sự chuyển đổi kinh tế dựa trên nguồn năng lượng của tỉnh Tây rất thành công, chính là phương hướng tiếp theo để chính phủ chuyển đổi kinh tế, có thể tin tưởng chắc chắn rằng, những gì tỉnh Tây đã thử nghiệm, có ý nghĩa lịch sử của thời đại, nhất định sẽ được lưu vào sử xanh.
Đại Phục Thịnh không hết lời khen ngợi sự thành công trong chuyển đổi kinh tế ở tỉnh Tây.
Hạ Tưởng khiêm tốn nói vài câu.
Đại Phục Thịnh xua tay nói:
– Cậu không cần phải khiêm tốn, tình hình tỉnh Tây tôi hiểu rất rõ, nói thật, thành công của cậu làm tôi cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng rõ ràng rằng, rất khó để có thể nhân rộng thành công của tỉnh Tây. Bởi vậy, theo như tình hình kinh tế trong nước, quốc hội cũng có không ít tranh chấp, có nên thúc đẩy tiến trình chuyển đổi hình thức kinh tế trong cả nước, làm thế nào để kinh tế không bị trượt dốc nữa, Tổng Bí thư ủy thác tôi và vài Phó tổng Bí thư khác, đang nghe ý kiến từ nhiều chuyên gia khác nhau.
Mỗi chính sách mà nhà nước ban hành, đều phải được đem ra trưng cầu ý kiến, sau khi so sánh một cách tổng hợp và một lần nữa đem ra thảo luận nghiên cứu một cách nghiêm túc, mới có thể đưa ra được quyết định. Không giống như những lời đồn rằng nhà nước đưa ra chính sách chỉ dựa vào đề xuất của một vài người.
Mỗi chuyên gia lại có một điểm yếu của mình, nhưng tự bản thân mỗi người lại không nhận ra được khuyết điểm của mình. Mắt nhìn ra ngoài chứ không nhìn vào bên trong, đó chính là lí do mà con người luôn chỉ trách móc người khác, còn nghĩ rằng chính bản thân mình thì hoàn hảo rồi. Mỗi một chính sách chính phủ đưa ra, đều liên quan đến những chuyện quốc dân đại sự, làm sao lại chỉ có thể dựa vào một luận điểm của một chuyên gia kinh tế cơ chứ?
Nghe một bên tất ngu muội, nghe nhiều phía mới khôn ngoan.
Cho đến bây giờ Hạ Tưởng đã hoàn toàn khẳng định được những dự đoán của mình, thật ra trong việc lưới điện tỉnh Tây sắp sáp nhập vào lưới điện quốc gia, Đại Phục Thịnh chẳng có lập trường vững vàng gì cả, sở dĩ ông ta nhiệt tình như thế, quá quan tâm đến mạng lưới điện tỉnh Tây, thứ nhất cũng vì một chút ân tình- còn về phần tình cảm phía sau vấn đề mạng lưới điện quốc gia, Hạ Tưởng không tài nào biết được, thứ hai, Đại Phục Thịnh chính là muốn mượn chuyện mạng lưới điện quốc gia lấy cớ tiếp cận với hắn một cách nhanh chóng.
Không sai, trước khi Đại Phục Thịnh sắp sửa lên làm Tổng Bí thư, ông ta đã bắt tay vào sắp xếp tình thế, lôi kéo Hạ Tưởng là việc quan trọng đầu tiên của ông ta.
Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Quan Viễn Khúc rất tốt, mặc dù chưa đến mắc thân thiết như với Tổng Bí thư, nhưng ai cũng không dám đảm bảo rằng sau khi lên nhận chức, Quan Viễn Khúc sẽ không nhanh chóng thiết lập một mối thân tình với Hạ Tưởng. Với xu thế quật khởi của thế lực gia tộc, Quan Viễn Khúc và Hạ Tưởng có cơ sở để nhanh chóng bắt tay với nhau.
Sau Đại hội Đảng 18, cục diện trong nước sẽ biến đổi một cách rõ rệt.
Đầu tiên, Quan Viễn Khúc đi lên đỉnh cao quyền lực đã dự báo sự quật khởi của các thế lực gia tộc, dựa vào xuất thân từ gia tộc truyền thống và lập trường chính trị của Quan Viễn Khúc để phán đoán thì thế hệ này của các gia tộc truyền thống có hy vọng phát triển mạnh mẽ. Điều đó càng khiến Đại Phục Thịnh vô cùng khâm phục mối quan hệ chặt chẽ giữa Hạ Tưởng và nhà họ Quý. Nhà họ Quý và Hạ Tưởng bắt tay chính là một nước cờ tuyệt diệu, thật sự là nhìn xa trông rộng. Như vậy, các thế lực gia tộc mới vốn có quan niệm không giống các gia tộc truyền thống cũng có sự ủng hộ Quan Viễn Khúc nhất định, khá xem trọng triển vọng của ông ta.
Quan Viễn Khúc là kết quả của sự cân bằng các thế lực, nhưng không thể không nói rằng, Quan Viễn Khúc và Đoàn Hệ không thân thiết cho lắm, thậm chí có thể nói rằng, lực ảnh hưởng của thế lực gia tộc mới đối với Quan Viễn Khúc còn lớn hơn cả Đoàn Hệ, nếu lại thêm cả sự liên kết của nhà họ Quý và nhà họ Trịnh, tình thế nhất định sẽ trở nên mất cân bằng.
Như thế thì tầm ảnh hưởng của Hạ Tưởng lại càng trở nên lớn hơn.
Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Quan Viễn Khúc, bây giờ là không quá thân nhưng cũng không quá xa cách, thân hơn so với mối quan hệ với Đoàn Hệ, nhưng tình thế làm nên anh hùng, ai cũng không dám nói sau Đại hội Đảng 18, Hạ Tưởng và Quan Viễn Khúc có hợp tác với nhau hay không. Vì sự hợp tác đó mà xa lánh phái bảo thủ, phái bình dân… thậm chí là Đoàn hệ, tất cả đều có khả năng xảy ra!
Đại Phục Thịnh nhận thấy tính cấp thiết của vấn đề, nên ý thức được cần phải tăng cường qua lại với Hạ Tưởng để tăng cường thêm tình cảm, mặc dù các mối quan hệ khác của Hạ Tưởng như với Cổ Thu Thật, với Trần Hạo Thiên cũng rất tốt, nhưng lại không qua lại nhiều lắm với ông ta, nên ông ta phải chủ động tiếp cận Hạ Tưởng, nếu không, một khi mất đi rồi, sẽ phải nỗ lực hơn gấp mười lần mới lấy lại được.
– Nửa tháng sau tôi sẽ có chuyến viếng thăm châu Âu, nếu tiện, cậu có thể đi với tôi một chuyến.
Đại Phục Thịnh tỏ ra vô cùng có thiện ý đối với Hạ Tưởng.
Cùng với Phó Thủ tướng sang thăm châu Âu là một chuyện vô cùng tốt đẹp, chứng tỏ chính phủ rất coi trọng và tán thành với kinh tế của tỉnh Tây, cũng có thể thấy rằng nhà nước có rất nhiều chính sách ưu đãi cho tỉnh Tây, nếu lại có nguồn đầu tư nước ngoài một cách thích hợp thì rất có thể sẽ rót vốn cho tỉnh Tây.
Nhưng Hạ Tưởng rất hiểu ngụ ý của việc đi cùng Đại Phục Thịnh sang thăm châu Âu, từ khi hắn đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh, chưa bao giờ tháp tùng bất kì nhà lãnh đạo quốc gia nào đi thăm viếng các nước khác cả, nếu lần đầu tiên lại là đi mà lại đi tháp tùng cho Đại Phục Thịnh, như vậy trong con mắt của mọi người, đều cho rằng hắn dựa vào Đại Phục Thịnh.
Hơn nữa, Hạ Tưởng cũng hiểu rõ là động thái này của Đại Phục Thịnh là biểu lộ thành ý với ông Cổ, trong chuyến viếng thăm châu Âu lần này của Đại Phục Thịnh, tình cờ lại đi qua thành phố nơi Cổ Ngọc ở, Hạ Tưởng đi cùng, có thể danh chính ngôn thuận mượn cớ để gặp Cổ Ngọc, tin chắc rằng anh ta đi xa như vậy đến hỏi thăm Cổ Ngọc sẽ làm cô vô cùng vui mừng, đồng thời cũng có thể khiến ông Cổ nhớ đến ân tình của Đại Phục Thịnh.
Đại Phục Thịnh không phải lấy danh nghĩa của mỗi bản thân mình ra để mời Hạ Tưởng, mà chính là dùng danh nghĩa của cả Đoàn hệ , Hạ Tưởng do dự một chút rồi vui vẻ gật đầu:
– Tôi rất sẵn lòng đi tháp tùng Phó Thủ tướng trong chuyến viếng thăm châu Âu.
Đại Phục Thịnh cười nói:
– Được, vậy cậu đợi thông báo của tôi nhé.
Ông ta không thể vì chuyện Hạ Tưởng đồng ý tháp tùng ông ta sang châu Âu mà làm mất đi danh dự bản thân mình được, nhưng như thế cũng nói lên một điểm, Hạ Tưởng đang đứng trung lập trong mối quan hệ giữa ông ta và Quan Viễn Khúc.
Đại Phục Thịnh cũng hiểu rất rõ rằng, mặc dù ông ta và Quan Viễn Khúc chưa chắc đã bất đồng quan điểm nhưng đầu tiên nên khẳng định được lập trường của Hạ Tưởng mới làm ông ta cảm thấy yên tâm hơn.
Sau khi tiễn Hạ Tưởng, Đại Phục Thịnh nghĩ ngợi một lát, liền gọi điện cho Cổ Thu Thật.
– Thu Thật à, Hạ Tưởng là một thanh niên rất kiên định, chẳng thể thay đổi được lập trường của cậu ta.
– Tôi hiểu Hạ Tưởng, vì sự ổn định của đại cục, trong thời gian này cậu ta sẽ không thay đổi lập trường. Trung lập cũng là một chuyện tốt, đều phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người.
Cổ Thu Thật hiểu rất rõ Hạ Tưởng không thể nào hoàn toàn đi theo Đại Phục Thịnh hay Quan Viễn Khúc được, thậm chí nhìn xa hơn một chút, Hạ Tưởng cũng chưa chắc đã toàn diện ủng hộ ông ta.
Hạ Tưởng rất có trọng lượng, chỉ cần hắn ta nghiêng về bên nào thì tình hình sẽ lập tức trở nên mất cân bằng, trong một thời gian ngắn thì đó có thể là chuyện tốt, nhưng về lâu về dài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự liên kết giữa các thế lực, ngược lại còn có thể gây thêm căng thẳng hơn.
– Hóa ra như thế.
Đại Phục Thịnh nói, lần đầu tiên khoảng cách giữa ông ta và Hạ Tưởng lại gần đến thế, thu hoạch được rất nhiều thứ, nhưng ông ta quả thật là không thể hiểu nổi Hạ Tưởng.
– Không cần phải lo lắng về Hạ Tưởng đâu, bất kể là đứng trên lập trường của quốc gia hay cá nhân, cậu ta đều rất đáng tin.
Cổ Thu Thật rất tin tưởng và đánh giá cao về Hạ Tưởng.
Còn về phía Trung Nam Hải, Hạ Tưởng không quay về nhà họ Ngô, mà đi thăm ông Cổ trước.
Ông Cổ không hề biết Hạ Tưởng sẽ đến, đang nghỉ trưa ở trong nhà, Hạ Tưởng vốn không muốn đánh thức ông dậy, nhưng vẫn bị cảnh vệ làm ông ấy thức giấc.
Thấy Hạ Tưởng, ông Cổ vui mừng nói:
– Sao cháu lại đến thế? Đến rồi mà cũng không chào hỏi một câu. Tối hôm qua ta vừa mới thu hoạch được một mớ rau, nhất định cháu sẽ thích ăn cho mà xem, đang định gọi điện cho cháu, nhưng lại quên mất, đúng là người già mà, rất chi là lẩm cẩm.
Ngay cả người luôn kiệm lời như ông Cổ mà nói nhiều như vậy, có thể thấy thứ nhất là vì ông đã già rồi, thứ hai chính là vì Cổ Ngọc không ở bên cạnh ông nên ông nhất định rất cô đơn, trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng thương xót, nắm tay ông Cổ:
– Ông cứ cất tạm trong tủ lạnh đã, cháu sẽ lại đến ăn mà.
Ông Cổ cười:
– Đã cất trong tủ lạnh rồi, chính là đậu cô-ve, rau dại, rất ngon, bình thường nhất định cháu muốn cũng không có mà ăn.
– Đã đến đây rồi, tối nay đừng về, luộc lên ăn, cùng ta uống vài chén.
Hạ Tưởng định nói với ông Cổ vài câu rồi quay về nhà họ Ngô, bây giờ đã thay đổi ý định, quyết định tối nay sẽ ở lại ăn cơm với ông Cổ.
Nói vài chuyện, bàn luận vài vấn đề liên quan đến quân đội quốc gia và Đảng chỉ huy, thấy trời đã tối, ông Cổ liền kêu người đi nấu cơm, cả một đời làm sĩ quan chiến đấu oanh liệt của ông, lúc này đây cũng như những người già khác, nhớ Hạ Tưởng thích ăn gì, đối với Hạ Tưởng như con của mình vậy, cứ lẩm bẩm nói mãi
– Ít lâu nữa cháu sẽ đi châu Âu một chuyến, cháu đi tháp tùng Phó Thủ tướng Đại trong chuyến viếng thăm châu Âu, may quá có thể tiện thể đi thăm Cổ Ngọc
Hạ Tưởng đợi ông Cổ thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng hắn cũng đã nói ra chuyện này.
Ông Cổ vui mừng:
– Tốt quá, nhớ mang mấy bức ảnh của con bé đó về đây nhé, mặc dù con bé có nói chuyện qua webcame với ta, nhưng cảm thấy không thật lắm, ta rất muốn có vài bức ảnh của nó, hình như con bé cũng sắp về rồi, cháu nói với nó, ông nội nó rất nhớ nó, hi vọng nó sớm quay về, ông nội ở trang trại chỗ ngoại thành, có cỏ cây hoa lá, còn có cả đất để trồng rau nữa, tất cả đều là tự nhiên, ngoại trừ việc không khí không thoáng đãng như ở bên nước ngoài ra, bảo đảm từ nước đến rau cỏ, tất cả đều sạch.
Hạ Tưởng cảm thông sâu sắc với nỗi lòng của ông Cổ, trong lòng hắn dấy lên một nỗi buồn sâu sắc, bây giờ đất nước giàu rồi, vững mạnh rồi, nhưng những người có quyền có thế, đều đi ra nước ngoài để sinh sống, chẳng lẽ là do trong nước có điểm nào không tốt sao? Kỳ thật là không phải như thế, chính là do vấn đề ô nhiễm ở trong nước rất nghiêm trọng, ngăn ngừa được ô nhiễm nguồn nước, không ngăn được muối, ngăn ngừa được muối rồi, thì không ngăn được vấn đề sữa.
Cứ cho là có thể mua được những thứ đắt tiền nhất cũng không thể giải quyết được vấn đề ô nhiễm không khí, …Công bố của quốc gia về mức độ ô nhiễm luôn phải hạ thấp xuống thật khiến người ta đau lòng. Thậm chí sứ quán các nước đều công bố mức độ ô nhiễm trong nước cao gấp ba lần so với công bố của Nhà nước, phía Chính phủ ngoại trừ mãnh liệt yêu cầu các sứ quán nước ngoài không công bố thông tin trái ngược với Nhà nước thì vẫn chưa có giải thích gì về vấn đề ô nhiễm.
Lừa dối một hai năm thì không khó, cái khó chính là làm sao để giấu được cả đời.
Sau khi ăn cơm với ông Cổ xong, Hạ Tưởng trở về nhà họ Ngô, nhà họ Ngô đã lên đèn, Ngô Tài Dương và ông Ngô đều ở trong nhà, hiển nhiên là đang đợi hắn.
Điều Hạ Tưởng không ngờ được là, vừa mở cửa bước vào nhà, liền nhìn thấy nụ cười quen thuộc của Quan Viễn Khúc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |