Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 21 » Phần 131

Quan Trường - Quyển 21

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 131

Cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ mọi người đẩy, đúng là đạo lý đối nhân xử thế cực kỳ đặc sắc, Quốc Hoa Thụy đã kịp thời quay lưng trước khi Nha Nội thất thế, phù hợp với tính cách của gã.

Hạ Tưởng cũng không cự người ngoài ngàn dặm, cười ha hả:

– Được, được, tôi nghe đây.

Quốc Hoa Thụy nhận thấy Hạ Tưởng không có ý chối từ nên lại càng thêm can đảm:

– Cảm ơn chủ tịch Hạ đã tin tưởng, mấy năm nay tôi đi theo Nha Nội nên không ưa những gì ông ta làm…

– Thế này nhé…

Hạ Tưởng cười ha hả, ngẫm nghĩ:

– Hoa Thụy, giờ tôi rất bận, có việc gì cứ trao đổi trực tiếp với Dương Uy nhé.

Quốc Hoa Thụy hơi tự ái, Hạ Tưởng không trực tiếp nghe gã báo cáo, hiển nhiên là khinh thường gã nhưng suy cho cùng, gã và Hạ Tưởng đâu có giao tình gì, người ta đường đường là chủ tịch tỉnh lại đang là lực lượng hậu bị trổi dậy nhanh chóng, làm gì có thời gian mà nghe gã báo cáo về những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi của Nha Nội.

Mọi việc đều phải suy xét về lâu dài sau này là tốt nhất, chỉ cần chủ tịch Hạ đồng ý nhận gã thì lương hưu tuổi già không đáng lo ngại. Đầu năm nay, thật khó khăn, ai cũng chẳng muốn già cả, chứ sống mà chỉ dựa vào mấy ngàn hưu trí thì đúng là thời buổi cùng cực, thật là đáng sợ.

Đúng là Hạ Tưởng quá lợi hại, nắm được vấn đề dưỡng lão chẳng những khiến cho người bên Nha Nội tan rã, ngay cả Quốc Hoa Thụy cũng lâm trận phản chiến có thể thấy dưỡng lão đúng là chuyện lớn, ngay cả những người chức cao vọng trọng như Nha Nội và Quốc Hoa Thụy cũng không dám phớt lờ huống hồ là bách tính mỗi ngày đều phải tính kế sinh nhai?

Theo sắp đặt bước đầu của Hạ Tưởng là tối nay sẽ về thành phố Yến, trước là gặp mặt đám người Bành Vân Phong, thảo luận chi tiết hơn một chút, vì, ngày mai sẽ mở đại hội.

Sau khi chia tay Nha Nội, Hạ Tưởng về nhà họ Ngô gặp mặt Liên Nhược Hạm rồi cùng cô đến thành phố Yến, nhưng cô tay dắt tay bồng cũng có phần bất tiện, trước tiên phải thu xếp cho Liên Hạ và Liên Tâm, đúng lúc khởi hành, Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Phó Tiên Tiên.

Nhận điện thoại của Phó Tiên Tiên chẳng có gì là lạ, nhưng lạ là không ngờ Phó Tiên Tiên lại đang ngồi cùng với Vệ Tân và Tống Nhất Phàm.

Tính cách của Phó Tiên Tiên như ngựa thần lướt gió tung mây: cô ta giữ mối quan hệ bình thường với tất cả mọi người cho dù đó là Quý Như Lan, Nghiêm Tiểu Thì hay là Cổ Ngọc, mối kết giao giữa họ bình thường như nước, có thể nói, cô hoàn toàn tự do ở vòng ngoài giữa những người phụ nữ quanh Hạ Tưởng.

Mối quan hệ giữa Nghiêm Tiểu Thì và Quý Như Lan khá tốt, sau này cô cũng thân thiết với Cổ Ngọc, trở thành mẹ nuôi của con trai Cổ Ngọc mà những năm tháng sau này Quý Như Lan và Lý Thấm cũng thiết lập được tình bạn mật thiết không thể tách rời.

Mối quan hệ thân tình mật thiết giữa Vệ Tân và Tống Nhất Phàm như chị em.

Dường như chỉ có một mình Phó Tiên Tiên là giữ khoảng cách với tất cả mọi người.

Nhưng may mà Phó Tiên Tiên thân là đại tiểu thư nhà họ Phó vừa không cô đơn cũng chẳng thiếu thân tình, mình cô một cõi cũng không sao khiến Hạ Tưởng lo lắng được, điều Hạ Tưởng không ngờ là sao cô lại ngồi cùng Vệ Tân và Tống Nhất Phàm?

– Anh ngạc nhiên thế sao?

Phó Tiên Tiên đoán biết Hạ Tưởng rất kinh ngạc, cười nói:

– Anh ngạc nhiên cũng phải thôi, sau này em còn làm nhiều việc khiến anh ngạc nhiên hơn nữa. Đừng có xem thường em, em luôn luôn cất giấu bản lĩnh thật sự của mình mà.

Hạ Tưởng cười hì hì:

– Anh sẽ chờ một ngày em cho anh thấy bản lĩnh thật sự.

– Không cần đâu, bây giờ anh đến đây là được, em, Vệ Tân và Nhất Phàm đợi anh ở biệt thự Tây Sơn.

Vừa dứt lời, Phó Tiên Tiên liền ngắt máy.

Đùa trò gì thế này, nhà họ Ngô cách biệt thự Tây Sơn một quãng, nếu mà tới đó cũng phải mất ít nhất hơn một tiếng, Hạ Tưởng nhìn đồng hồ tay, còn chưa nói, Liên Nhược Hạm đã mở miệng.

– Lại em nào hẹn gặp anh?

Mở miệng ra là giễu cợt.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ buông tay:

– Em nào chứ, công việc thôi, thành viên tổ chức kinh tế…

– Dù sao cũng quá quen với việc anh nói dối không máy mắt rồi.

Liên Nhược Hạm nhéo Hạ Tưởng một cái, không đau cũng không quá đau:

– Không phải em lo cho anh đâu mà là muốn cảnh cáo anh, sau này anh là người phải lo việc lớn, không cần vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn, phải đứng thẳng đứng đường hoàng thì mới có thể xử lý chu toàn mọi việc được.

Nếu như mấy câu nói trước là khá khéo léo và rất mực độ lượng thì câu cuối cùng chính là khẩu khí của hoàng hậu nương nương, xử lý chu toàn mọi việc? Giống như là Hạ Tưởng cần đối xử bình đẳng với những người phụ nữ của mình mà không được thiên vị một ai.

Đương nhiên, lý giải thành bảo Hạ Tưởng đối đãi bình đẳng với mỗi một thành viên tổ chức kinh tế cũng được, tóm lại một câu, Liên Nhược Hạm ám chỉ chính là nhắc nhở Hạ Tưởng nên thu lại được rồi, lại không khiến Hạ Tưởng quá mức khó chịu

Hạ Tưởng cười ha hả, ôm Liên Nhược Hạm:

– Nếu là thời cổ đại em sẽ là cô bồ nhí đáng kính nhất.

– Thôi đi, anh là bồ nhí thì có.

Liên Nhược Hạm cười mắng một câu.

– Nếu là thời cổ đại em còn không có danh phận gì sao? Ít nhất phải là một danh phận nagng với vợ cả.

– Ha ha ha.

Hạ Tưởng cười lớn.

– Không đúng, nếu là thời cổ đại em sẽ là Liên Quý phi của trẫm.

– Vậy nếu như chẳng may hoàng hậu ốm chết thì em có phải là hoàng hậu đường đường chính chính không?

Liên Nhược Hạm cười ác ý, cố ý nói với một giọng trầm trầm.

– Thôi đi, trò cung đình xem nhàm rồi, hậu cung trong hoàng thất nơi nơi đều có những lục đục như thế?

Hạ Tưởng vui vẻ, Liên Nhược Hạm vẫn là Liên Nhược Hạm của năm xưa dám yêu dám hận dám làm dám chịu, mười mấy năm rồi vẫn luôn ôm trong mình mối tình đầu không đổi.

– Được rồi, nếu hẹn với giai nhân thì mau đi đi. Em sẽ không đến thành phố Yến cùng anh đâu, em đi trước đây, em muốn gặp Lý Thấm trước đã để thương lượng một chút chuyện.

Liên Nhược Hạm đập đập vào vai Hạ Tưởng, vô cùng rộng lượng:

– Coi như anh thành thật không như những người khác, số của gái thì lưu thành lãnh đạo cấp trên, số của em ba là Thị trưởng, em tư là Bí thư tỉnh ủy, Thị trưởng và Bí thư mà gọi tới thì tới ngay cả bà xã cũng cổ vũ chồng khẩn trương đến gặp lãnh đạo để báo cáo công tác, còn khích lệ ông xã cố mà làm cho tốt…

Hạ Tưởng bị Liên Nhược Hạm giễu cho tới nỗi không thể nói được gì, chỉ có thể ha hả cười mãi không ngừng.

Liên Nhược Hạm đến thành phố Yến trước một bước, theo sau, Hạ Tưởng tới chào ông cụ và Ngô Tài Dương, sau đó đến thẳng biệt thự Tây Sơn.

Lần trước, Hạ Tưởng cùng đến xem căn biệt thự với Vệ Tân và Tống Nhất Phàm, dưới sự giám sát của Vương Chi Chí, một tháng sau ngôi biệt thự đã tu sửa xong và được đưa vào sử dụng. Sự biết ơn của Vương Chi Chí dành cho Hạ Tưởng không thể diễn tả nổi bằng lời, ông ta đã dốc toàn bộ tình cảm của mình vào căn biệt thự này khiến cho tốc độ tu sửa không những nhanh chóng mà còn sử dụng toàn những vật liệu thân thiện với môi trường.

Cốt lõi nhất chính là Vương Chi Chí không nhận bất cứ một xu nào.

Vệ Tân vốn muốn qua một thời gian nữa mới dọn về ở, cô ta và Hạ Tưởng đều là người hoài niệm, nhà cũ khó quên. Nhưng Tống Nhất Phàm lại có lòng muốn cô dọn tới, lại bị sự háo hức của Tống Nhất Phàm mời gọi, Vệ Tân đã đồng ý.

Nhà mới quả thật khá tốt, có ban công rộng rãi, có hồ bơi, trước sau đều có hoa viên lại thêm hòn non bộ, không khí trong lành, quả đúng là một vùng đất trù phú phong thủy tốt dễ thích nghi

Vệ Tân rất vui vẻ!

Hạ Tưởng tới biệt thự Tây Sơn, gõ cửa phòng Vệ Tân nhưng người mở cửa là Phó Tiên Tiên.

Vừa thấy Hạ Tưởng Phó Tiên Tiên đã nhăn nhó:

– Sao, không ngờ là em à? Không ngờ em lại đến đây mà lại còn có thể làm bạn với Vệ Tân và Tống Nhất Phàm chứ gì? Nói cho anh hay, bản lĩnh em khá mà chỉ là anh không biết thôi.

Hạ Tưởng chịu thua.

– Có ai nói bản lĩnh em nhỏ đâu, không phải người câm cũng đâu cần phải líu ra líu ríu đến để chứng minh đâu.

– Anh lại muốn mắng khéo em à?

Phó Tiên Tiên khoanh tay trước ngực không cho Hạ Tưởng vào, không ngờ khí thế hăng hái của cô lại bị người ta kéo sang một bên.

– Anh vào nhanh đi, đợi anh lâu lắm rồi.

Là Tống Nhất Phàm.

Tống Nhất Phàm chẳng để ý Phó Tiên Tiên là ai, không ai có thể ngáng đường Hạ Tưởng. Phó Tiên Tiên đành phải trở về hình dáng cũ, nhẹ nhàng bước theo sau Hạ Tưởng, bộ dạng y chang như một đứa trẻ mắc lỗi.

Hạ Tưởng cũng không đếm xỉa tới cô, bị bàn tay nhỏ của Tống Nhất Phàm kéo lên ban công tầng hai. Trên đó có ô che nắng và mấy chiếc ghế dựa, Vệ Tân vội vàng sắp dưa hấu và các loại hoa quả mang lên.

Hạ Tưởng cười hỏi:

– Làm gì vậy? Nhưng anh nói trước hai tiếng nữa anh phải tới thành phố Yến nên không rảnh rang đâu.

– Không mất nhiều thời gian của anh đâu.

Vệ Tân lau lau mồ hôi trên trán, lọn tóc của cô nhẹ nhàng xõa xuống chặn mất tầm nhìn, Hạ Tưởng tiện tay giúp cô vén lên nhưng ngay tức khắc bị cô khéo léo khước từ đẩy ra.

Lúc ấy Hạ Tưởng mới ý thức được không những Tống Nhất Phàm ở đó mà Phó Tiên Tiên cũng có mặt, đúng là không tiện thể hiện những cử chỉ thân mật như thế.

Nhưng Vệ Tân cũng mỉm cười hạnh phúc, một người đàn ông vì cô mà vén tóc rất tự nhiên như thế chứng tỏ tình yêu dành cho cô rất sâu sắc, trong lòng cô ngập tràn hạnh phúc.

– Không mất nhiều thời gian của anh đâu.

Phó Tiên Tiên lặp lại lời của Vệ Tân một lần nữa rồi nói tiếp:

– Muốn bàn bạc với anh chuyện này, nhiều nhất mất khoảng một tiếng thôi. Một tiếng sau ba chị em em sẽ đi cùng anh tới phía Nam thành phố Yến, thế nào, anh vui chứ?

Hạ Tưởng mỉm cười:

– Bàn việc chính trước đã.

Tống Nhất Phàm cầm miếng dưa hấu đưa lên miệng Hạ Tưởng:

– Anh Hạ, ăn dưa đi, em đã để trong nước lạnh như thế sẽ ngon hơn nhiều so với để dưa trong tủ lạnh.

Khó mà từ chối lời của người đẹp, Hạ Tưởng đành phải ngồi xuống ăn dưa. Giờ đúng một giờ chiều, biệt thự Tây Sơn tựa vào núi nên ánh dương chiều vượt núi xuyên nước và rớt xuống trên ban công thành từng vệt dài.

Quả nhiên là chốn tuyệt đẹp, Hạ Tưởng thầm nghĩ, xem như là mua đúng, Vệ Tân ở đây lâu cũng hợp với tính tình thản nhiên của cô.

Ăn xong dưa, Hạ Tưởng mất cả hình tượng Chủ tịch tỉnh khi lau miệng, nói:

– Nói đi, có chuyện gì cần bàn bạc.

– Em muốn rót vốn vào bệnh viện.

Phó Tiên Tiên vừa nói ra đã làm Hạ Tưởng rất ngạc nhiên.

– Tại sao lại muốn rót vốn vào bệnh viện?

Hạ Tưởng khó hiểu.

– Vì bệnh tình của Vệ Tân.

Phó Tiên Tiên bình thường là một cô gái tùy tiện, không ưu sầu thương cảm cũng chẳng tâm sự nhưng đột nhiên giọng trầm hẳn, vẻ mặt trầm tư:

– Em mới biết căn bệnh quái ác của chị Vệ thấy rất buồn. Mỗi năm bệnh của chị đều phải chi tới mười mấy ngàn, nếu là gia đình bình dân thì không thể trị nổi, chỉ có nước chờ chết mà thôi nên em trộm nghĩ, nếu em đầu tư vào một bệnh viện công ích thì hàng năm có thể cứu được hàng mấy chục tới hàng trăm bệnh nhân cũng coi như là đáng giá.

Hạ Tưởng ngẩn người không ngờ một Phó Tiên Tiên bình thường vô tư lự chưa bao giờ quan tâm khó khăn nhân gian đột nhiên lại có lòng thiện tâm, có lẽ do bệnh tình của Vệ Tân khiến cô biết quan tâm tới khổ đau của nhân gian.

Bởi vậy, cũng khiến cho Hạ Tưởng nhìn thẳng vào hiện tượng quan trọng là ngọn núi lớn của vai trò y tế

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 21
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 12/02/2018 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lăng Tiếu – Quyển 15
Lăng Tiếu lời này có bao nhiêu phần mang một chút ý tứ an ủi Tàn Báo ở bên trong. Tuy nói sau khi đạt tới Thánh Giả, linh hồn cũng có thể Xuất Khiếu. Nhưng không phải ai cũng đều có thể bảo toàn linh hồn không tiêu tan mà sống được. Có điều, chỉ cần trước khi chết mà linh hồn thoát khỏi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lục Thiếu Du – Quyển 19
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du nói: Tiểu tử ngươi có biết Địa Tâm Linh Ngọc là vật ra sao không? Tiểu tế biết một chút. Lục Thiếu Du nhìn phản ứng của Vân Khiếu Thiên, hắn cũng biết độ trân quý của Địa Tâm Linh Ngọc, sợ rằng lần này muốn lấy được nó cũng không dễ. Địa Tâm Linh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Miêu Nghị – Quyển 14
Về sau Yêu Nhược Tiên không còn cơ hội tẩy rửa oan khuất cho mình nữa, dù gã có lật lại lời nói cũng không ai tin, ai biết ngươi nói câu nào thật câu nào giả? Tương đương với Yêu Nhược Tiên chịu nỗi oan cả đời. Mạc Quân Lan chỉ nhìn mắt Yêu Nhược Tiên, không nói một câu, nhìn đôi mắt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân