Còn nữa, trên lĩnh vực chính trị, giao tình lớn đến mấy cũng làm sao lớn bằng lợi ích?
Hạ Tưởng trầm ngâm một lát, nâng chén hướng Diệp Thiên Nam ra hiệu:
– Cảm ơn anh Thiên Nam.
Diệp Thiên Nam vẻ mặt khó hiểu:
– Anh Hạ, anh khẳng định đã có sách lược ứng đối, có thể làm tới cùng hay không, nói cho tôi biết một chút, nếu không, tôi vẫn sẽ không yên lòng.
Mặc kệ Diệp Thiên Nam là thật tâm quan tâm hắn, hay là thầm nghĩ muốn thăm dò hắn, Hạ Tưởng tất yếu phải cùng Diệp Thiên Nam giao tình tới cùng, để biểu hiện hắn rất cảm tạ Diệp Thiên Nam đã mạo hiểm chính trị.
– Sách lược ứng đối thật ra có, nhưng không dám nói nhất định sẽ khả thi. Tôi chỉ có thể nói cho anh Thiên Nam chính là, thời điểm ở quận Hạ Mã tôi đã bắt đầu vật lộn sóng gió, thẳng cho tới hôm nay, tôi vẫn như cũ đứng thẳng đầu ngọn sóng!
Hạ Tưởng giọng điệu rất kiên quyết, ánh mắt rất kiên định.
Diệp Thiên Nam đón nhận ánh mắt Hạ Tưởng, ước chừng có nửa phút không nói gì. Y đứng lên, không để ý lễ tiết quay lưng về phía Hạ Tưởng, mặt hướng ngoài cửa sổ, tay chắp sau lưng, bóng dáng cô độc mà tĩnh mịch.
Hạ Tưởng không dám xác định Diệp Thiên Nam lần này đến, là chỉ đại diện cá nhân y, hay là có thay hệ bình dân đến thử ý hắn, cho nên lời nói mới kiên quyết mà quyết đoán, không để đường rút lui. Chính là nếu chẳng may Diệp Thiên Nam đại diện thế lực một phương đến thử lập trường của hắn, lời của hắn chính là câu trả lời rất có lực … hắn không sợ hình thức công kích như thế nào, cũng có đủ thực lực vật lộn sóng gió, và sẽ cười đến cuối cùng trước đầu ngọn sóng.
Mà Diệp Thiên Nam quay lưng, lại đầy thâm ý.
Năm đó khi Hàn Tín dụng binh tự trọng, và Lưu Bang, Hạng Võ hình thành thế vạc ba chân. Tiến, có thể cùng Lưu, Hạng chia ba thiên hạ, tự lập làm vương. Lùi, ông ta trợ giúp ai, người đó độc chiếm thiên hạ. Lúc ấy dưới tay ông ta có một mưu sĩ, xem tướng cho ông ta, nói lưng ông ta là tướng đế vương
Ngụ ý tất nhiên là bảo ông ta phản Lưu Bang, tự lập vương. Nhưng Hàn Tín chung quy không có hạ quyết tâm, cuối cùng giúp đỡ Lưu Bang hoàn thành nghiệp đế vương, nhưng kết cục cũng là rất thảm.
Phỏng chừng Diệp Thiên Nam lúc này cũng là nhớ tới thế khó xử của Hàn Tín năm đó, y lưu tấm lưng cho Hạ Tưởng thấy, là muốn nói cho Hạ Tưởng biết y muốn quay lưng rời bỏ phe cánh hiện tại? Hay là muốn ám chỉ Hạ Tưởng có nguyện ý nhận y cải tà quy chính?
Hạ Tưởng trầm ngâm trong chốc lát, mới đứng phía sau lưng Diệp Thiên Nam nói:
– Anh Thiên Nam, cảm ơn thịnh tình của anh hôm nay, tôi nợ anh một bữa cơm thịnh soạn. Khi cơ hội thích hợp, nhất định sẽ mời lại.
Diệp Thiên Nam chậm rãi chuyển mình, vẻ mặt có chút vui mừng, khẽ gật đầu:
– Chủ tịch tỉnh Hạ khách khí, hôm nay bữa tiệc hơi đơn giản một chút, chủ yếu là thời gian quá gấp gáp, đồ ăn tuy rằng đơn sơ, nhưng đầy ắp tâm ý.
Một đối một đáp. Hạ Tưởng và Diệp Thiên Nam đã hoàn thành một cái bắt tay không dấu vết.
Diệp Thiên Nam đưa Hạ Tưởng đến ngoài cửa, cầm chặt tay Hạ Tưởng nói:
– Bí thư Trần vẫn luôn nhớ Chủ tịch tỉnh Hạ. Ông ta thỉnh thoảng nhắc tới anh, Chủ tịch tỉnh Mễ cũng vậy. Tỉnh ủy Lĩnh Nam, những người nhớ Chủ tịch tỉnh Hạ không phải số ít nha…
Hạ Tưởng hiểu tâm tư Diệp Thiên Nam, với lực ảnh hưởng của hắn ở Lĩnh Nam, nếu cùng Trần Hạo Thiên, Mễ Kỷ Hỏa chào hỏi một tiếng, Diệp Thiên Nam công tác ở Lĩnh Nam sẽ thuận lợi hơn
Đợi ô tô Hạ Tưởng biến mất ở xa xa, Diệp Thiên Nam mới thu hồi vẻ mặt hơi hơi cứng ngắc, lấy điện thoại gọi tới một dãy số.
– Hồng Cơ, cuộc hẹn ngày mai tạm thời hủy bỏ, tôi đột nhiên gặp một tình huống, không thoát thân được.
Chu Hồng Cơ ngạc nhiên:
– Không phải đã nói trước rồi sao, anh Thiên Nam, việc này… Không tốt lắm đâu?
– Thật ngại quá, tôi sẽ tự mình giải thích với Thủ tướng một chút.
Diệp Thiên Nam không đợi Chu Hồng Cơ nói hết, lập tức ngắt điện thoại.
Ở cửa câu lạc bộ Lĩnh Nam ngây người một lát, thần sắc Diệp Thiên Nam dưới ánh sáng ngọn đèn chiếu rọi xuống, âm u không định, nhưng vô cùng kiên nghị, y ngồi trên chiếc xe chuyên dụng đến đón y, vừa lên xe, lại gọi một cuộc điện thoại:
– Mời chuyển cáo Thủ tướng, sáng mai tôi có chuyện quan trọng phải báo cáo.
…
Ngồi xe về tới chỗ ở của Vệ Tân, Hạ Tưởng gõ cửa, thấy Vệ Tân và Tống Nhất Phàm đều đang đợi hắn.
Vệ Tân và Tống Nhất Phàm mặc áo ngủ giống nhau như đúc, vừa nhìn giống như chị em sinh đôi. Kỳ thật trước kia Hạ Tưởng chưa bao giờ cảm thấy Vệ Tân và Tống Nhất Phàm giống nhau, nhưng hai người cùng một chỗ thật có điểm giống như hai chị em.
Giống như nam nữ cùng ở một chỗ lâu sẽ có cảm giác giống như vợ chồng, có lẽ đây là đạo lý tính cách gần mà tướng mạo giống nhau.
Hạ Tưởng vừa mới ngồi xuống, Tống Nhất Phàm đưa lên chén trà, Vệ Tân tiếp trái cây, hai người săn sóc như vậy, ngược lại khiến Hạ Tưởng sinh cảnh giác, không khỏi hỏi:
– Nói đi, có yêu cầu gì phải không.
Tống Nhất Phàm cười nói:
– Anh thật là quá đáng, không cần nói trực tiếp như vậy được không?
– Đúng vậy, ít nhiều cũng phải nói được uyển chuyển, hàm súc một chút, hơn nữa anh lại là Chủ tịch tỉnh.
Vệ Tân cũng phụ họa theo Tống Nhất Phàm.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ, đành phải một lần nữa nghiêm mặt:
– Hai đồng chí Vệ Tân, Nhất Phàm, các cô trong công tác gặp khó khăn gì có thể nói với tổ chức, chỉ cần điểm xuất phát là vì công việc, tôi nhất định sẽ ủng hộ hết mình. Nhưng về sau không được đùa giỡn đi đường ngang ngõ tắt, nhớ kỹ chưa? Nể tình các cô là nữ đồng chí, tôi trước hết tha các cô một lần, nhớ kỹ, lần sau sẽ không có ngoại lệ đâu!
– Ha ha!
Tống Nhất Phàm cười ngặt nghẽo, ôm bụng ngồi ở trên mặt đất, không có một chút hình tượng thục nữ, bởi vì thái độ ngồi dưới đất không đúng, khiến cho áo ngủ hất lên phía trên đùi, lộ ra một đôi chân sáng bóng tràn đầy sức xuân.
Tống Nhất Phàm vẫn như cũ, vẫn có được vốn thanh xuân kiêu ngạo lòng người.
Vệ Tân còn đỡ, tuy rằng cũng vui cười, nhưng vẫn giữ được tư thái, không ngã ra
Hạ Tưởng còn rất khó hiểu:
– Cười cái gì mà cười? Thực sự đáng cười như vậy sao?
Kỳ thật hắn bình thường trong công việc cũng không ít lần dùng vẻ mặt để dạy người khác, nhưng khi cùng Vệ Tân, Tống Nhất Phàm ở cùng một chỗ, tự nhiên liền tháo ngụy trang, không giống như một số cán bộ làm quan lâu năm, chẳng phân biệt được thời gian trường hợp đều là một vẻ mặt cán bộ.
Hạ Tưởng không cảm nhận thấy, nhưng ở trong mắt Tống Nhất Phàm và Vệ Tân thì cảm thấy buồn cười, cũng quả thật hắn bình thường có tính tùy ý, chỉ cần bên người không có thư ký, lái xe và những cán bộ tiền hô hậu ủng lớn nhỏ, hắn sẽ quên mất thân phận Chủ tịch tỉnh của chính mình, trong lòng Tống Nhất Phàm và Vệ Tân hắn cũng chưa từng là Chủ tịch tỉnh.
Sợ là Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh không có quan uy nhất trong nước.
Kỳ thật Hạ Tưởng không phải không có quan uy, chẳng qua bình thường sẽ không để lộ ra ngoài mà thôi. Người thật sự đi đến địa vị cao, cuộc sống hàng ngày và trong công việc tuyệt đối hoàn toàn không giống nhau, chỉ có cán bộ tầng thấp nhất mới có thể cả ngày bày ra một bộ mặt tự cao tự đại, ở trong phố xá sầm uất hô to “Cha của tôi là vị này vị nọ” , bình thường cũng đều là con cái của cán bộ cấp sở.
Đợi các cô cười đủ rồi, Hạ Tưởng mới cười nói:
– Được rồi, đừng náo loạn nữa, nói chính sự đi, anh lát nữa còn phải đi về.
Đêm nay cũng không thể ngủ lại chỗ Vệ Tân nữa, Tống Nhất Phàm rõ ràng là làm bóng đèn rồi.
– Em và chị Vệ đã thương lượng một chút, đưa ra một quyết định đầu tư trọng đại … phải mở một công ty xuất bản tư nhân!
Tống Nhất Phàm được Vệ Tân kéo đứng lên, cô mặt áo ngủ nghiêm trang báo cáo, thật sự chẳng ra cái gì cả,
– Mời lãnh đạo phê chuẩn.
Lực chú ý của Hạ Tưởng lại không rớt xuống trên quần áo Tống Nhất Phàm, hắn bị ý nghĩ của Tống Nhất Phàm cuốn hút, không tồi, công ty xuất bản tư nhân những năm gần đây phát triển nhanh chóng, có xu thế thay thế được nhà xuất bản. Hơn nữa theo sự phỏng đoán của Hạ Tưởng đối với tương lai kinh tế phát triển của Trung Quốc, ngành văn hóa chắc chắn rất hưng thịnh.
Xuất bản tư nhân… Bao hàm ở bên trong ngành văn hóa!
Đối với xuất bản tư nhân, Hạ Tưởng nghiên cứu không nhiều lắm, nhưng sớm có chú ý, cũng có biết một phần. Kỳ thật từ mười mấy năm trước thời điểm Văn Dương biên thư, thao tác thủ pháp của ông ta chính là hình thức ban đầu của công ty xuất bản tư nhân. Hiện giờ đại bộ phận dễ bán trên thị trường cơ bản đều là một tay công ty xuất bản tư nhân bày ra, nhà xuất bản đã lui về phía sau màn, vừa không có năng lực bày ra sách dễ bán, lại không có con mắt nắm chắc thị trường, con đường thương mại hoàn toàn lưu lạc vào tay công ty xuất bản tư nhân.
Nếu thị trường xuất bản hoàn toàn mở cửa … không, chỉ cần mở cửa một phần nhỏ là được … đại bộ phận nhà xuất bản địa phương, nhà xuất bản ngành sản xuất sẽ gặp phải tình trạng đóng cửa, cũng phải, nhà xuất bản thể chế xơ cứng, nghiêm quản chính sách xuất bản, tác phong hình thức cơ quan, không ít nhà xuất bản ngoại trừ xuất bản sách giáo khoa và sách tham khảo để kiếm tiền, thì trên cơ bản đã hoàn toàn tách rời với thị trường .
Giống như rất nhiều tạp chí văn học đang hấp hối, chỉ đăng một ít tài liệu văn tự ngâm nga vô vị và một số tiểu thuyết chỉ chú trọng đến cảm nhận nội tâm của chính mình, không chú ý đến cuộc sống và thời đại, tuyệt đại bộ phận văn học tạp chí phát hành số lượng ít đến đáng thương.
Phải nói, Tống Nhất Phàm nghĩ hướng tới phát triển ngành xuất bản, là ý tưởng cực tinh mắt, Hạ Tưởng lúc này tỏ vẻ tán thành:
– Hay, ý tưởng tốt lắm, anh hoàn toàn tán thành. Em và Vệ Tân về sau xuất bản một ít bộ sách mang tính tích cực, dẫn đường quan niệm cuộc sống lành mạnh và hạnh phúc.
– Tán thành suông như vậy không được, còn phải nhờ lãnh đạo ủng hộ nhiều mới được.
Tống Nhất Phàm kéo cánh tay Hạ Tưởng
– Anh Hạ, anh gọi cho Tưởng Tuyết Tùng một cú điện thoại, để ông ta hỏi đến chuyện này một chút…
– …
Hạ Tưởng hết chỗ nói rồi, đùa kiểu gì vậy, thành lập một công ty xuất bản tư nhân phải kinh động đến đường đường là Ủy viên bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, làm như Tưởng Tuyết Tùng bí thư Tưởng thật sự rảnh rỗi không có việc làm ư?
Tống Nhất Phàm hiển nhiên cũng hiểu một ít quy củ quan trường, lại nói thêm:
– Công ty xuất bản tư nhân ở Bắc Kinh tính cạnh tranh mãnh liệt, em và chị Vệ lại không có danh tiếng, muốn nhanh chóng mở ra thị trường, không đi đường tắt sao được? Muốn mời bí thư Tưởng đặt tên cho công ty, lại muốn mời bí thư Tưởng đánh tiếng một cái, để các thủ tục phê duyệt, đăng kí bớt rườm rà đơn giản một tý, mau chóng mở ra thị trường, được không anh Hạ, giúp bọn em được không?
– …
Nếu Vệ Tân ra mặt, Hạ Tưởng phỏng chừng sẽ cự tuyệt, nhưng là Tống Nhất Phàm ra mặt, hắn cũng chỉ có thể vô nguyên tắc đáp ứng. Không có biện pháp khác, ai bảo hắn yêu thương Tống Nhất Phàm nhất.
Nếu trên đời chỉ có một người có thể khiến Hạ Tưởng vi phạm nguyên tắc của chính mình mở miệng cầu tình, chỉ có thể là một mình Tống Nhất Phàm mà thôi.
Hạ Tưởng nể tình Tống Nhất Phàm và Vệ Tân, gọi điện thoại cho Tưởng Tuyết Tùng.
Cú điện thoại này không gọi đi thì không cần lo, một khi đã gọi đi, liền lộ ra một đại sự liên quan tới Cổ Thu Thật có đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Bắc Kinh hay không!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |