Cụ Phó từng oai phong một thời, hình dáng gầy gò, nằm trên giường bệnh trong nhà, đã gần đến bên bờ dầu hết đèn tắt.
Gần như đã chuyển bệnh viện đến nhà họ Phó, lại thêm bác sĩ riêng, có vô số người vây xung quanh cụ Phó đi đi lại lại, chỉ đáng tiếc, dược y bất tử bệnh, đối với người sắp chết, y thuật có cao minh hơn nữa, dược phẩm có cao quý hơn nữa, cũng không cách nào xoay chuyển trời đất.
Hạ tưởng từng nghe người khác nói, phàm là hai mắt sắc bén, người đối nhân xử thế hay gây sự với người khác, bởi vì tinh khí tiết ra ngoài quá nhiều, đại đa số sẽ không thọ lâu. Bốn ông cụ Ngô, Mai, Khâu, Phó, ông cụ Ngô rất trọng đại khí, cụ Mai ôn hòa hàm súc, cụ Khâu tâm cơ ẩn sâu, mà cụ Phó…tâm tư đa nghi mà hành sự đa biến, lại thích cường thế áp người, mấy ông cụ tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, cụ Phó bệnh nguy kịch trước tiên, có thể thấy cách nói vừa nãy tính cách là vận mệnh, không phải vô căn cứ.
– Hạ Tưởng…
Cụ Phó nhìn thấy Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm, ánh mắt không đổi, nhìn thấy Hạ Tưởng, lại bỗng nhiên khôi phục lại vài phần thần thái, dường như trong chốc lát liền rất có tinh thần, ông ta vật lộn ngồi dậy, ngoắc tay với Hạ Tưởng:
– Đến đây, tôi có lời muốn nói với cháu.
Bỗng nhiên thấy cụ Phó tinh thần tốt hẳn lên, Hạ Tưởng trong lòng than thở, cụ Phó thật sự là không ổn rồi.
Quay đầu nhìn lại, Phó Tiên Tiên còn tưởng bệnh của ông có chuyển biến tốt, lặng yên cười, Phó Tiên Phong sắc mặt lại ảm đạm.
Rất nnhiều người trong lòng đều biết, cụ Phó chỉ là ánh sáng lóe lên.
Hạ Tưởng đến gần phía trước:
– Ông…
Muốn nói cái gì lại nói không ra, bất cứ ngôn ngữ nào đứng trước việc đại sự sinh tử đều không có sức lực.
– Nhà họ Phó và cháu, từng có hiềm khích, cũng có ân oán. Hạ Tưởng, cháu đừng cần ghi nhớ trong lòng, ít nhất, nhà họ Phó đã bồi thường một đứa con gái, cũng coi như không nợ cậu gì.
Lời vừa nói ra, Phó Tiên Phong mặt lộ vẻ xấu hổ, Phó Tiên Tiên hơi thẹn thùng, cúi đầu nhìn mũi chân, ngẩng đầu nhìn lén Hạ Tưởng.
Khâu Tự Phong giả vờ không nghe thấy, Mai Hiểu Lâm vẻ mặt có chút biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ bi thương, hai tay nắm chặt vào với nhau.
Hạ Tưởng lại không có thái độ gì, cũng không nói chuyện.
Cụ Phó tiếp tục nói:
– Hạ Tưởng, ông đi, nhà họ Phó thiếu một nhân vật trụ cột, Bá Cử không biết nhìn đại cục, Tiên Phong khả năng đấu tranh chính trị có hạn, tầm mắt quá nhỏ bé, trong bốn nhà Ngô, Phó, Mai, Khâu, chỉ có nhà họ Phó nhân tài suy yếu, không người kế tục.
Ngay trước mặt Phó Tiên Phong, Phó Bá Cử, cụ Phó chỉ ra những chỗ còn thiếu sót của họ, hai người trong lòng có chút buồn rầu nhưng không bất mãn.
– Cháu tuy rằng là người của nhà họ Ngô, hơn nữa trong bốn nhà, lại có quan hệ xa cách nhất với nhà họ Phó, nhưng ông hy vọng sau khi ông đi rồi, cháu có thể chiếu cố đến nhà họ Phó nhiều hơn một chút, đặc biệt là Tiên Phong…
Cụ Phó giơ tay chỉ Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong cũng tiến lên phía trước, nước mắt lưng tròng.
– Cháu và Tiên Phong đã từng hợp tác một lần ở tỉnh Tương, hơn nữa bây giờ hợp tác cũng rất vui vẻ, ông rất vui mừng. Nhà họ Phó từ nay trở đi, nguyện trở thành bạn của cháu, vĩnh viễn không coi cháu là địch!
Cụ Phó dường như dùng toàn bộ sức lực cơ thể, giọng nhất thời cao lên tám độ:
– Hạ Tưởng, toàn thể nhà họ Phó đều ở đây, lời của ông bọn họ không dám không nghe. Sau này, cho dù là ai chủ động đối nghịch với cháu, do Tiên Phong một tay xử lý.
– Nhà họ Phó gia già trẻ nghe rõ chưa, sau này ai cũng không được làm một việc bất lợi cho Hạ Tưởng, nếu không, ta chết không nhắm mắt!
Nhà họ Phó, với Phó Bá Cử dẫn đầu, toàn thể già trẻ đều đồng thanh:
– Vâng.
Hạ Tưởng cảm xúc dâng trào, người khôn khéo như cụ Phó, giống như là vì nhà họ Phó tranh thủ một đồng minh kiên định, là vì đảm bảo con đường sau này của nhà họ Phó đi được thông suốt.
Hắn chưa chắc có thể giúp nhà họ Phó tiến lên nhanh, nhưng nếu đối nghịch với nhà họ Phó, ít nhất có thể ngăn chặn sự phát triển của nhà họ Phó. Hơn nữa nếu nghĩ sâu thêm, việc cụ Phó lo lắng nhất chính là sợ hắn liên hợp với nhà họ Ngô, nhà họ Khâu và nhà họ Mai hủy đi nhà họ Phó.
Người sắp chết, lời nói cũng thiện, Hạ Tưởng không thể trầm mặc:
– Ông, ông nói quá lời rồi, cháu từ trước đến nay đều là bạn của nhà họ Phó và Tiên Phong, sau này, cũng sẽ không có xung đột với nhà họ Phó.
Có lời hứa ngàn vàng của Hạ Tưởng, cụ Phó cười vui vẻ:
– Dựa vào ánh mắt nhìn người bao nhiêu năm nay của ông, ông sẽ không nhìn nhầm người. Lời cháu nói trước mặt Tiên Phong, Hiểu Lâm, sẽ không hối cải, ông chết cũng nhắm mắt được rồi.
Hạ Tưởng đang muốn khuyên an ủi vài câu, lại nhìn thấy sự sáng rọi trong mắt cụ Phó trong nháy mắt liền ảm đạm, toàn bộ tinh lực giống như bị rút hết, trong nháy mắt đã trở nên ủ rũ, đầu nhẹ nhàng ngửa về phía sau, hai tay buông thõng, như vậy đột ngột mà ra đi.
Cái chết của cụ Phó, sẽ ảnh hưởng sâu đậm đến cục diện chính trị trong nước.
Nhà họ Phó trên dưới lập tức tiếng khóc tang thương.
Người sáng lập nhà họ Phó … một trong bốn đại gia tộc, một cụ Phó cả đời tung hoành chốn quan trường chưa từng nếm mùi thất bại, mang theo một chút tiếc nuối và luyến tiếc, ra đi như vậy, còn vào trước ngày Tết âm lịch đến!
Tâm tình của Hạ Tưởng, rất lâu khó có thể bình tĩnh.
Không chỉ là sự ra đi của cụ Phó làm cho Hạ Tưởng nhớ đến mấy ông cụ nhà họ Ngô, Mai, Khâu, cũng đều là những người tuổi già, còn nhớ đến lào Cổ, mấy ông cụ trải qua tang thương, cũng sẽ giống với cụ Phó, sẽ có một ngày buông tay nhân gian, vậy thì những quyền lực và phú quý đã từng có, từng nổi danh và quản lý thiên hạ, còn có ý nghĩa gì?
Một đời người, có thêm bao nhiêu phú quý cũng không thể mang đi một phân, cũng chỉ là mây khói trong nháy mắt, duy chỉ có người thực sự vì nước vì dân, thật sự coi sự hưng vượng của thiên hạ là trách nhiệm của bản thân, mới không uổng công một đời như sóng tràn bờ.
Hạ Tưởng càng kiên định lý tưởng và niềm tin.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 18 tại nguồn: http://truyensextv.com/quan-truong-quyen-18-full/
Hậu sự đều có nhà họ Phó xử lý, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm cáo biệt nhà họ Phó, bước trên con đường trở về.
Sau khi khóc thút thít một phen, Khâu Tự Phong lại nhắc đến sự thân thiết quá mức của Thủ tướng:
– Sự quan tâm của Thủ tướng với cậu có chút hơi quá thân thiện, có phải trong vấn đề đối đãi vị ở Tây Nam kia, Thủ tướng và cậu có tiếng nói chung?
Đối với việc Thủ tướng chuyện bé xé ra to lấy sự kiện thư đe dọa ra nói, thậm chí còn kinh động Bộ An ninh Quốc gia, làm cho Hạ Tưởng hiểu rõ dụng tâm của Thủ tướng … cơ bản giống như lời Khâu Tự Phong nói, chính là Thủ tướng cần một sự việc để duy trì mối quan hệ với hắn, để đạt tới mục đích dắt tay cùng tiến, Phạm Tranh rất không may liền trở thành điểm tựa, mà còn là điểm tựa chịu lực.
Chỉ là…Hạ Tưởng chung quy không muốn liên thủ với Thủ tướng, bởi vì trong việc đấu sức ở Lĩnh Nam và Tây Nam, hắn nhạy bén phát hiện một điểm quan trọng khác … nhà họ Quý ở Lĩnh Nam.
Nhìn bề ngoài, nhà họ Quý ở Lĩnh Nam dường như không có liên quan đến việc gia nhập bộ của Trần Hạo Thiên, kỳ thực không phải, nội bộ chính trị Lĩnh Nam ổn định, khí tiết thanh minh, cũng liên quan đến chiến tích của Trần Hạo Thiên, chiến tích quyết định năng lực, năng lực quyết định đại kế gia nhập bộ.
Thế lực của nhà họ Quý chỉ là khiêm tốn, không phải tan rã.
Nếu như Khâu Tự Phong đã hỏi chuyện Lĩnh Nam, Hạ Tưởng liền thuận thế hỏi thế lực nhà họ Khâu ở Lĩnh Nam:
– Thủ tướng lòng mang thiên hạ, việc liên quan đến lê dân, quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường, anh đừng có nghĩ lung tung nữa. Nhưng có một việc, tôi muốn hỏi anh… Lĩnh Nam đã từng nằm trong phạm vi thế lực của nhà họ Khâu, nhưng từ sau khi Trần Hạo Thiên lên nhận chức, thế lực của nhà họ Khâu ở Lĩnh Nam dường như đều mai danh ẩn tích, trong đó đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Hạ Tưởng đi ra từ nhà họ Phó, quyết định hôm nay sẽ lần lượt đến thăm các cụ, đầu tiên là nhà họ Khâu, vì vậy bây giờ hắn mới ngồi cùng xe với Khâu Tự Phong.
Mai Hiểu Lâm lái xe về nhà, chuẩn bị cơm tối, bởi vì Hạ Tưởng buổi tối sẽ ăn cơm ở nhà họ Mai.
– Nhà họ Khâu ở Lĩnh nam có một ảnh hưởng nhất định, nhưng sau khi Bí thư Trần nhận chức, dời đi, trầm mặc trầm mặc, hiện tại không thể nói Lĩnh Nam nằm trong phạm vi thế lực của nhà họ Khâu nữa, nguyên nhân thì…
Khâu Tự Phong chuyển động tay lái một cách thành thục, anh ta cũng giống như Hạ Tưởng, chỉ cần điều kiện cho phép liền tự mình lái xe, cười cười nói:
– Có liên quan đến nhà họ Quý.
Lại là nhà họ Quý, Hạ Tưởng càng ngày càng có hứng thú với nhà họ Quý. Nhà họ Quý giống như không khí không chỗ nào là không có, có liên quan mật thiết đến mỗi người mỗi sự kiện, nhưng lại không làm cho người ta ý thức được sự tồn tại.
Nhà họ Quý ở Lĩnh Nam chính là mưa thuận gió hòa, là vật nhỏ không tiếng động.
Nếu như những điều hắn dự đoán là không sai, giữa Trần Hạo Thiên và nhà họ Quý, từng có một quá khứ không vui vẻ.
– Nói rõ một chút, đừng nói một nửa.
Hạ Tưởng thử mở miệng của Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong bất đắc dĩ khoát tay chặn lại:
– Tôi thật không rõ, rốt cuộc phía sau xảy ra chuyện gì, lúc đó cấp bậc còn thấp quá, vẫn chưa tiếp xúc đến trung tâm vấn đề, hơn nữa dựa vào ánh mắt lúc đó, cũng không có hứng thú với những việc ấy. Dù sao cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần cậu tiếp xúc với nhà họ Quý, sẽ đều hiểu rõ. Có một điểm đừng trách tôi không nhắc cậu, cậu muốn thi hành chính sách gì ở Lĩnh Nam, hoặc muốn đạt đến mục đích chính trị gì, không có sự hợp tác của nhà họ Quý hoặc nói gật đầu, đa phần sẽ bỏ dở giữa chừng, chính là hành động đặc biệt vừa mới đề xuất, cậu đảm nhiệm Tổng chỉ huy, coi như phải đối diện với nhà họ Quý gia.
Quả nhiên… Hạ Tưởng trong lòng rõ thêm vài phần, Trần Hạo Thiên trọng dụng hắn, coi trọng không chỉ có mối quan hệ giữa hắn và Tống Triêu Độ, còn có quan hệ của hắn và nhà họ Khâu, thậm chí là quan hệ với lão Cổ.
Mà lão Cổ, quan hệ với nhà họ Quý không tồi, từ sớm đã nằm trong đại kế trù tính chung của Trần Hạo Thiên. Chính là nói, hắn ở Lĩnh Nam, mọi mạng lưới quan hệ của hắn có thể sử dụng cho Trần Hạo Thiên.
Đương nhiên, tiền đề là, hắn nguyện ý làm trợ thủ đắc lực nhất cho Trần Hạo Thiên.
Trần Hạo Thiên dưới tình hình loạn trong giặc ngoài, đối ngoại, mọi chuyện tính không chút sơ hở, đối nội, lại ít làm gì, xem ra có quan hệ với việc nhà họ Quý năm đó rút lui về phía sau màn mà thế lực của nhà họ Khâu bại lui ở Lĩnh Nam.
Sự tình càng ngày càng phức tạp, vấn đề nan giải mà Hạ Tưởng đang phải đối mặt, so với tưởng tượng còn lớn hơn.
Hôm nay lại có sự tham gia bất ngờ của Thủ tướng, cũng tăng thêm không ít biến số. Về việc Thủ tướng có cho Bộ An ninh Quốc gia bắt Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn hay không, Hạ Tưởng thậm chí không cần đoán.
Đến nhà họ Khâu, nhìn thấy Khâu Nhân Lễ và cụ Khâu, nói đến sự ra đi của cụ Phó, đều không tránh khỏi thổn thức, lại nói chuyện với Khâu Nhân Lễ về cục thế của tỉnh Tề.
Giữa trưa, ở nhà họ Khâu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, cụ Khâu nghỉ trưa, Khâu Nhân Lễ, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, ba người ngồi ở phòng khách uống trà.
Khâu Tự Phong nói về cuộc hội ngộ bất ngờ với Thủ tướng hôm nay, lại nói đến sự thân thiết Thủ tướng dành cho Hạ Tưởng, Khâu Nhân Lễ nghe rồi không tránh khỏi lắc đầu.
– Việc Lĩnh Nam và Tây Nam, chỉ là lâu dài, trước mắt Thủ tướng có một việc rơi vào người cậu. Nếu như cậu không ngăn chặn từ giữa, khả năng thành công rất lớn.
Khâu Nhân Lễ nhìn về phía Hạ Tưởng:
– Chắc là cậu cũng đoán được rồi, vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề, Thủ tướng có ý tiếp tục để Diệp Thiên Nam đảm nhiệm.
Hạ Tưởng đúng là đã đoán ra, mỉm cười:
– Diệp Thiên Nam muốn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề? Đừng, tôi đã vì anh ta mà thiết tưởng một chỗ còn tốt hơn, Thủ tướng và anh ta có lẽ đều không hài lòng, nhưng tôi…cực kỳ hài lòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |