Trên thực tế, khách sạn Hoàng Gia đang gặp một mối nguy cơ to lớn.
Bốn người Nhâm Xương, Nhâm Hải Bảo, Ngô Công Tử, Thi Khải Thuận ngồi cùng nhau, nét mặt mỗi người đều lộ vẻ giận dữ.
– Chú Nhâm, tôi đã nói Hạ Tưởng chẳng tốt lành gì, cho dù tôi có nhượng bộ, hắn cũng sẽ lấy khách sạn Hoàng Gia khai đao. Xem đi, bị tôi nói trúng rồi đó. Mẹ nó, tiểu nhân đắc chí, lần trước lẽ ra phải trị chết hắn!
Ngô Công Tử không kìm nổi giận dữ vỗ mạnh lên bàn.
Thi Khải Thuận hơi xua tay:
– Trị hắn một trận, chỉ hả giận nhất thời, cũng không thể thật sự làm gì được hắn. Thật không nghĩ tới, Hạ Tưởng này quả thật thâm độc, không ngờ lại nhân cơ hội trả đòn, trực tiếp hủy bỏ tư cách chọn địa điểm của khách sạn Hoàng Gia, ngược lại thành ra chúng ta tạo cơ hội cho hắn? Thật khốn kiếp. Chúng ta quá khinh thường hắn, trước kia hắn khẳng định đã biết khách sạn Hoàng Gia là sản nghiệp của ai? Kể cũng lạ, Bộ trưởng Nhâm, Hạ Tưởng mới đến, tại sao lại biết rõ tình trạng nội bộ của tỉnh ủy Lĩnh Nam đến thế?
Nhâm Xương đang lúc nóng giận, đối với sự gây hấn của Ngô Công Tử lại không chỗ phát tiết, bởi vì khi trưng cầu ý kiến, thái độ của y cũng là đồng ý, không muốn đem đá tự đập vào chân mình, thật xui xẻo. Nhưng cũng chứng minh được một điều, Hạ Tưởng quả thật cả người đầy gai, rất khó giải quyết.
Lời của Thi Khải Thuận càng như đổ dầu vào lửa, y trào phúng nói:
– Thi Bộ trưởng, Hạ Tưởng là trợ thủ mà Bí thư Trần phí tâm phí lực điều động đến, nghe nói quan hệ của hắn và Mễ Kỷ Hỏa cũng rất tốt, nói không chừng trước khi hắn đến Lĩnh Nam đã sớm biết rõ tình hình nội bộ của tỉnh ủy …
Lời nói từ trong ra ngoài không phải không mang ý oán giận, quả thật trách Ngô Công Tử quá sĩ diện, kết quả khiến tư cách chọn địa điểm của khách sạn Hoàng Gia bị hủy bỏ, chỉ riêng vụ này đã khiến mỗi năm tổn thất ít nhất trên mười triệu!
Điều này cũng chưa là gì, bởi vì bị Tỉnh ủy lạnh nhạt sẽ khiến tình hình kinh doanh giảm bớt trên bảy phần. Nói trắng ra, năm nay khách sạn Hoàng Gia có thể duy trì tiếp được không còn phải xem lại. Đừng thấy bên ngoài náo nhiệt phi phàm, thật chất khách lẻ cũng không lời được bao nhiêu, khách hàng hái ra tiền vẫn là những vị khách trong cơ quan chính phủ có tiền có thế.
Nhâm Xương đau lòng muốn chết.
Nhâm Hải Bảo không nói một lời, trong lòng thật ra hận thấu xương Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vừa đến thành Dương đã đụng hư xe Bentley của y, hơn nữa bây giờ còn chặt đứt đường tài lộ của y, Hạ Tưởng sao có thể khó ưa đến thế? Nói thật, hiện tại y hận không thể một cước đá chết Hạ Tưởng.
Cùng suy nghĩ giống lão ta còn có Ngô Công Tử.
Màn kịch đầu tiên Ngô Công Tử nghênh đón Hạ Tưởng nhậm chức, không ngờ bị Hứa Quan Hoa phá hỏng, tổn thất một chiếc Bentley là chuyện nhỏ, mất thể diện mới là chuyện lớn. Cho nên gã mới vội vàng lập kế hoạch trả đũa lần hai, không ngờ kết quả càng thê thảm hơn, tổn thất đâu chỉ hơn mười triệu!
Nếu thật sự tính hết tất cả từ đầu đến cuối, hai lần ra tay ở thành Dương tổn thất đã gần đến hai mươi triệu, mà Hạ Tưởng vẫn bình an vô sự. Ngô Công Tử vô cùng phẫn nộ, gã muốn lấy lòng khuê nữ của gia tộc Chiêm Thùy ở thành Dương mới ức hiếp nữ binh kia, cũng chỉ là một câu nói thôi? Gã luôn luôn thuận lợi, thế nhưng lại thua đến hai lần trước Hạ Tưởng, còn khiến chân tay xây xước, mối nhục này sao có thể nuốt xuống!
Hơn nữa còn liên lụy đến Nhâm Hải Bảo suýt nữa không còn đường lui, lòng hận thù gã dành cho Hạ Tưởng đã đến mức nghiến răng nghiến lợi.
– Chú Nhâm, đừng lo, về sau để chú Thi và Hải Bảo nói chuyện hợp tác, không có Tỉnh ủy, khách sạn Hoàng Gia vẫn có thể kiếm nhiều tiền.
Ngô Công Tử nhìn về phía Thi Khải Thuận:
– Chú Sáu, nói gì đi.
Thi Khải Thuận là Bộ trưởng quân khu hậu cần ở thành Dương, nắm quyền rất lớn, quản lý toàn bộ mua bán đối ngoại trong quân khu ở thành Dương. Vung bút một cái, cùng khách sạn Hoàng Gia thành lập quan hệ hợp tác. Một năm vung tiền chi cho khách sạn Hoàng Gia mười mấy triệu chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng quyền chi tiêu không thể chỉ do hắn một người quyết định, còn phải do chính ủy, Phó tư lệnh đồng ý, cuối cùng thông qua Ngô Hiểu Dương quyết định, đây không phải việc Ngô Công Tử một câu liền có thể quyết định.
Một bên oán thầm Ngô Công Tử thật sự rất không hiểu chuyện, một bên nói:
– Trở về xin chỉ thị của Ngô tư lệnh, hẳn là không thành vấn đề.
– Hừ, cái gì hẳn là không thành vấn đề, là nhất định phải được. Lão ta dám không đáp ứng, tôi sẽ không để yên cho lão.
Ngô Công Tử vỗ ngực khẳng định.
Nhâm Xương và Nhâm Hải Bảo sắc mặt lúc này mới dịu đi chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi, bởi vì sự căm hận trong lòng với Hạ Tưởng vẫn chưa tan.
– Không thể cứ như vậy để yên cho Hạ Tưởng!
Ngô Công Tử lại vỗ mạnh lên bàn:
– Hải Bảo, nghĩ biện pháp xem, làm cách nào bôi đen Hạ Tưởng, mẹ nó, không trị hắn một lần, tôi ngay cả ngủ cũng không yên.
Có Nhâm Xương, có Thi Khải Thuận, thế nào cũng không tới phiên Ngô Công Tử đập bàn, nhưng gã chính là đã vỗ, Nhâm Xương khẽ nhíu mày, Thi Đường Thuận âm thầm lắc đầu.
Nhâm Hải Bảo nhíu mày:
– Có thể có cách gì? Hắn là Phó bí thư tỉnh ủy, còn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lại có Trần Hạo Thiên chống lưng, ai có thể làm gì được hắn?
– Trần Hạo Thiên có lợi hại đến đâu, cũng quản không được quân đội, đối phó Hạ Tưởng, còn phải dùng đến đại binh.
Ngô Công Tử cười nham hiểm.
– Quân khu thành Dương không phải còn có Hứa Quan Hoa?
Nhâm Hải Bảo chưa gặp qua Hứa Quan Hoa, nhưng vẫn hận thấu xương, chiếc Bentley của y chính là bị Hứa Quan Hoa phá hỏng.
– Hứa Quan Hoa lập tức sẽ đến Lam Hải chấp hành một nhiệm vụ bí mật, ngày mai sẽ lên đường …
Thi Khải Thuận chêm thêm một câu.
Ánh mắt Nhâm Hải Bảo dần dần sáng lên:
– Cơ hội tốt …
Lời còn chưa dứt, Nhâm Xương đứng lên:
– Tôi ra ngoài một chút.
Thi Khải Thuận thầm mắng một câu cáo già, Ngô Công Tử nhưng lại không hiểu ý, không biết Nhâm Xương là có ý né tránh, miễn cho sau này một thân phiền toái, gã còn lo lắng Nhâm Xương không đi:
– Chú Nhâm chú có việc cứ đi trước, có tôi là được.
Thi Khải Thuận âm thầm lắc đầu, Ngô Công Tử thật sự rất nhiệt tình, đáng tiếc, chỉ số thông minh quá thấp.
Ngay khi Ngô Công Tử, Thi Khải Thuận và Nhâm Hải Bảo bí mật lập mưu đồ, Hạ Tưởng cũng lần nữa cùng Quan Hoa ngồi bàn bạc với nhau.
Là một quán trà khá phong tình, những nữ phục vụ đều mặc những bộ sườn xám xẻ cao, thân hình thon dài duyên dáng, mỗi khi bước đi, bắp đùi như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.
Nhưng Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa lại không hề để ý, cũng không hề trêu ghẹo những nữ phục vụ ấy, ánh mắt hai người đều dừng trên hai tập tài liệu.
Một xấp tài liệu là Hạ Tưởng mang đến, bên trong liệt kê các chứng cứ trốn thuế mấy năm gần đây của khách sạn Hoàng Gia, cùng với những vụ kinh doanh khống khác.
Một xấp tài liệu khác là Hứa Quan Hoa mang đến, Hạ Tưởng còn chưa kịp nhìn kỹ, đã nghe Hứa Quan Hoa nói, bên trong là chứng cứ chứng minh Thi Khải Thuận tham ô hủ bại. Ừ nghĩ cũng đúng, Thi Khải Thuận quản lý hậu cần, Bộ hậu cần là nơi lợi nhuận béo ngậy.
– Ngày mai tôi phải đi Lam Hải chấp hành nhiệm vụ, phải rời đi khoảng một tuần. Bí thư Hạ, tôi đi rồi, anh phải chú ý an toàn. Dương Thành không thể so với Bắc Kinh, anh lại thế lực đơn bạc, nếu nhượng bộ được thì cứ nhượng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ lấy về gấp bội.
Hứa Quan Hoa rất lo lắng cho thế cục khi hắn rời đi thành Dương, bởi vì Hạ Tưởng ra tay quá nặng, sự việc ở khách sạn Hoàng Gia đã động đến đường tài lợi của một gã thường vụ Tỉnh ủy.
– Quan Hoa, anh không cần lo lắng cho tôi, trước làm tốt nhiệm vụ của anh đi. Tôi còn lo anh đi chấp hành nhiệm vụ là kế điệu hổ ly sơn, có khả năng sẽ có người thừa dịp anh vắng mặt, bố trí thủ hạ của anh, làm loạn thế cục do anh bày.
Hạ Tưởng biết rằng, nhược điểm chung của hắn và Hứa Quan Hoa chính là căn cơ không ổn, bên người không có một nhóm thuộc hạ trung thành và tận tâm trợ giúp.
– Tôi không sao, có Mộc Phong đi theo, sẽ không nguy hiểm. Bí thư Hạ, tôi đề nghị anh cho Tiêu Ngũ, Nga Ni Trần cũng đến thành Dương, bên người cũng có người ứng chiếu lẫn nhau.
Sự quan tâm mà Hứa Quan Hoa dành cho Hạ Tưởng quả thật xuất phát từ nội tâm:
– Đúng rồi, gần đây lão Cổ muốn đến thành Dương một chuyến, ông ấy không đến một mình, nghe nói sẽ đến cùng một vị quân đội cấp cao.
Hạ Tưởng vô cùng khó hiểu, lão Cổ đến thành Dương cũng chẳng có gì lạ, nhưng cố tình lại đến cùng quân đội cấp cao, liền có chút ý vị sâu xa. Trước nhiệm kỳ mới này, lão Cổ đã sớm tỏ thái độ người ngoài cuộc, nếu hiện tại lại đột nhiên cùng xuất hiện với quân đội cấp cao, nhất định sẽ khiến người ngoài liên tưởng.
Người ngoài suy nghĩ thế nào, Hạ Tưởng mặc kệ, Hạ Tưởng chỉ muốn biết lão Cổ muốn gì?
Chẳng lẽ là muốn tiếp tục lót đường cho Hứa Quan Hoa?
Hứa Quan Hoa vẫn chưa giải đáp nghi vấn trong lòng của Hạ Tưởng, khẽ cười lắc đầu:
– Đừng hỏi tôi, tôi cũng không rõ lắm. Có lẽ ông ấy chỉ là muốn đi ra ngoài một chút, cũng có thể là còn có suy tính khác, dù sao ông cụ không tiết lộ trước. Chờ ông cụ đến rồi, anh hỏi sẽ biết thôi.
Hạ Tưởng cười nói:
– Quan Hoa, anh cũng học được xảo quyệt rồi.
Hứa Quan Hoa thu lại nụ cười:
– Nói thật, tôi nghe nói Ngô Công Tử bởi vì việc của khách sạn Hoàng Gia thẹn quá thành giận, chuẩn bị tiếp tục ra tay với anh, anh nhất định phải cẩn thận một chút, Ngô Công Tử chính là một tên khốn kiếp vô lại, người bị gã để ý, không chết cũng mất lớp da.
Nha Nội đã từng là người khó đeo bám nhất, hiện tại cũng bị Hạ Tưởng trị cho khó mở miệng, một Ngô Công Tử lại có năng lực thế nào? Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng sẽ không khinh địch, Ngô Công Tử và Nha Nội khác nhau ở chỗ, Nha Nội sẽ bề ngoài tuân thủ qui định, Ngô Công Tử nhưng lại là một tên lưu manh chính gốc, không những không giống lẽ thường, còn làm xằng làm bậy, chủ yếu là ỷ vào bối cảnh quân đội của ông già gã, thứ khiến hắn khó giải quyết nhất.
Hạ Tưởng ha hả cười lớn:
– Gã muốn tìm tôi phiền toái, là chuyện tốt, tôi cũng đang muốn tìm hắn phiền toái đây, còn tỉ mỉ chuẩn bị bữa tiệc lớn cho gã, chỉ chờ xem khẩu vị của gã tốt đến cỡ nào.
– Một câu thôi, cứ việc tới đây!
Thấy Hạ Tưởng hào khí ngất trời, Hứa Quan Hoa cũng là tâm tình kích động:
– Tốt, xuất ra khí thế ở Tần Đường năm xưa, đừng nói một tên Ngô Công Tử, cho dù Ngô Hiểu Dương tự mình ra mặt, gã cũng không phải đối thủ của anh.
Ngày hôm sau, Hứa Quan Hoa sáng sớm liền lặng lẽ rời khỏi thành Dương.
Điều mà Hứa Quan Hoa không biết chính là anh ta vừa rời khỏi thành Dương, Hạ Tưởng đã ra tay, hơn nữa vừa ra tay liền kinh sợ rất nhiều người.
Đầu tiên là cảnh sát thành Dương xuất động với quy mô lớn, lấy lý do nghi ngờ giao dịch mại dâm và mua bán thuốc phiện tiến hành điều tra khách sạn Hoàng Gia, ngay tại chỗ xét ra hơn một ngàn gram thuốc và mấy chục vụ mua bán mại dâm. Khách sạn Hoàng Gia bị cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn, Nhâm Hải Bảo bị Cục Công an thành phố bắt đi tại chỗ.
Cùng lúc đó, Cục thuế đất thành Dương nhận được tố cáo khách sạn Hoàng Gia trốn thuế, chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật rõ ràng, số tiền đặc biệt lớn.
Sau khi Nhâm Xương hay tin, thiếu chút nổi trận lôi đình. Gã vừa muốn liều mạng thậm chí bỏ cả tôn nghiêm cũng phải tìm Hạ Tưởng lý luận, lại truyền đến một tin tức khác, tức khắc khiến gã khiếp sợ tột đỉnh.
Hải quan thành Dương đột nhiên hành động, truy bắt Điền Dư Lượng, chủ công ty thương mại quốc tế Viễn Kiến tội danh buôn lậu ô tô. Ai cũng biết, ông chủ thật sự đứng sau công ty thương mại quốc tế Viễn Kiến chính là Ngô Công Tử!
Nhâm Xương cực kỳ hoảng sợ, thật sự quá thâm độc, lẽ nào Hạ Tưởng điên rồi?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |