– Vị cảnh quan này là ai, sao trước đây chưa từng thấy?
– Cô gặp được tôi mới là lạ.
Lưu Nhất Cửu cười, nụ cười rất kỳ lạ,
– Nghe nói cô bị cưỡng dâm?
– Đúng vậy, xin ngài minh oan cho tôi.
Chu Minh Nhã không hiểu sao rất có hứng thú với Lưu Nhất Cửu, ánh mắt nhấp nháy, giả bộ đáng thương.
– Làm chủ cho cô không thành vấn đề, tuy nhiên cô phải hợp tác với tôi một chuyện.
Lưu Nhất Cửu cười một cách thần bí, đưa cho Chu Minh Nhã một cái bút không có nắp, nói với Chu Minh Nhã:
– Giúp tôi đóng lại nắp bút.
Chu Minh Nhã không hiểu ý của Lưu Nhất Cửu nhưng vẫn làm theo, cô cầm chiếc bút máy đưa về phía trước, tay mà Lưu Nhất Cửu cầm nắp bút lại né ra xa, cứ như thế vài lần liên tiếp đều trượt, Chu Minh Nhã tức giận, để chiếc bút xuống bàn, nói:
– Anh đưa lên đưa xuống như vậy, làm sao tôi có thể đóng được?
– Đúng vậy.
Lưu Nhất Cửu với tay lấy lại bút, dùng hai tay đóng lại bút, đồng thời nói với Chu Minh Nhã:
– Nếu cô không phối hợp, làm sao Mạnh Thiên Nguyên có thể làm như vậy được. Làm sao có thể là cưỡng dâm, rõ ràng là thông dâm.
Chu Minh Nhã giờ mới biết mưu kế của Lưu Nhất Cửu, nói:
– Tôi nói vị cảnh quan này, ông không nên cố tình gây sự ở đây, có được không? Rõ ràng tôi lúc ấy bị Mạnh Thiên Nguyên trói vào giường, hắn mới có thể hành động. Nếu không trói tôi, tôi sẽ phản kháng đến cùng.
Lưu Nhất Cửu đột nhiên hỏi một câu:
– Lúc hắn cưỡng dâm, có mang bao cao su không?
– Không có.
Chu Minh Nhã trả lời trái lại rất dứt khoát.
– Quả thực không có?
Lưu Nhất Cửu bỗng nhiên mỉm cười,
– Nhưng trong video tôi nhìn thấy rõ ràng là có mà?
Chu Minh Nhã ngây người, một lúc lâu sau đáp lại:
– Lúc đó tinh thần tôi kích động, làm sao tôi nhớ được chứ, bây giờ tôi nhớ lại rồi, quả thật là có mang.
Lưu Nhất Cửu đập bàn thanh sắc đều mãnh liệt nói,
– Mang áo mưa không tính là cưỡng dâm.
Chu Minh Nhã sợ ngây người, cô chưa từng nghe qua lý luận như vậy, ngạc nhiên không nói được gì, một lúc lâu sau mới nghĩ ra, hỏi Hoàng Đắc Ích:
– Phó cục trưởng Hoàng, rốt cục thì anh ta là ai? Quả thật không thể nói lý, đừng nghĩ tôi thiếu kiến thức pháp luật, tôi sẽ đi tố cáo anh ta.
Hoàng Đắc Ích vội hòa giải, nói Chu Minh Nhã là em của Chu Minh Hoành, không phải là người dân thường, mà có thể tùy tiện hù dọa. Lưu Nhất Cửu cũng thật là, danh ngôn trước kia là “Cưỡng dâm không bằng đi chơi gái”, giờ lại phát minh một câu “mang áo mưa không tính là cưỡng dâm”, quả thực là hồ đồ mà.
Khuyên can mãi cuối cùng Chu Minh Nhã cũng đi rồi, Hoàng Đắc Ích muốn trách móc Lưu Nhất Cửu, lại không biết nói thế nào, dù sao cũng không thân thiết, hơn nữa lại có mối quan hệ thân thiết với Bí thư Hạ, có muốn nói cũng không nói được.
Cũng may Lưu Nhất Cửu sau đó theo quy củ hơn nhiều, ít nhất cũng lễ phép với Kim Cương, sau khi thẩm tra chiếu lệ xong, chỉ để Kim Cương nói rõ tình hình, sau đó thả người.
Gia Cát Phách Đạo vẫn không thấy xuất hiện, rõ ràng là kiêu căng, không coi Cục công an Thiên Trạch ra cái gì, Lưu Nhất Cửu liền tức giận:
– Phó cục trưởng Hoàng, nếu như Gia Cát Phách Đạo không đến, tôi sẽ đi bắt người.
Hoàng Đắc Ích nhìn ra, Lưu Nhất Cửu có chút ngang ngược, nói bắt người thì sẽ bắt, nói không chừng y sẽ làm to chuyện. Y thân là Phó cục trưởng Cục công an Tần Đường, nếu như vậy là quá mất mặt, đành phải khuyên Lưu Nhất Cửu đợi thêm một chút, sau đó gọi điện thúc giục Gia Cát phách Đạo khẩn trương đến.
Thể diện là qua lại, nếu như Lưu Nhất Cửu lấy lý do phối hợp phá án, bắt Gia Cát Phách Đạo đi, đến Thiên Trạch tạm giam 24 tiếng, Gia Cát Phách Đạo cũng không có cách nào, bởi vì Lưu Nhất Cửu làm theo quy định, có quyền được mời Gia Cát Phách Đạo đến Thiên Trạch để phối hợp điều tra, đồng thời cũng có quyền giữ lại.
Không ngờ, ngay cả Hoàng Đắc Ích mời nhiều lần, Gia Cát Phách Đạo cũng không chịu xuất hiện, chẳng những không xuất hiện mà còn không chịu lên tiếng đáp lại, thật là lên mặt, đến Hoàng Đắc Ích cũng nổi giận.
Lưu Nhất Cửu đưa người tới không nhiều, cũng chỉ có bảy, tám người, sau khi y đợi thêm nửa tiếng đồng hồ, không thấy Gia Cát Phách Đạo đến, bèn dẫn người đi thẳng đến tổng công ty thực nghiệm Trung Thiên. Hoàng Đắc Ích cũng không cản, ngược lại còn phái hai xe cảnh sát hộ tống phía sau.
Lưu Nhất Cửu vừa mới đi, Phó cục trưởng Cục sở công an thành phố Lang cũng dẫn người tới thành phố Tần Đường, về việc tranh chấp mậu dịch giữa công ty hữu hạn thực nghiệp Kim Cương và một công ty thương mại của thành phố Lang, yêu cầu người chịu trách nhiệm của Kim Cương ra phối hợp điều tra, làm sáng tỏ sự thật. Đồng thời đề cập đến Gia Cát Phách Lộ có liên quan đến vụ án kích động hành hung người, cũng lấy danh nghĩa Cục công an thành phố Lang, phát giấy gọi triệu tập Gia Cát Phách Đạo.
Hoàng Đắc Ích hít phải một hơi khí lạnh, giỏi, Bí thư Hạ quả thật tài giỏi, chỉ có Bí thư Hạ mới có quyết đoán như vậy, trực tiếp xuất ra lực lượng Cục công an của hai thành phố, trực tiếp bao vây hai công ty lớn là thực nghiệp Kim Cương và Thực nghiệp Trung Thiên, hay cho một kế vây Ngụy cứu Triệu.
Không, cũng có thể gọi là rung cây dọa khỉ.
Điều mấu chốt là, càng làm cho Hoàng Đắc Ích khâm phục chính là, hai thành phố ra quân đều là Phó cục trưởng toàn những nhân vật hạng nặng, vấn đề của Tần Đường không coi trọng không được, đặc biệt là làm cho y càng khâm phục một điểm, đối phương đều nắm được trong tay một chút chứng cứ về Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo. Mặc dù tuy không đủ chứng cứ để bắt Kim Cương và Gia Cát Lộ Đao, nhưng như vậy cũng đã đủ đánh động rồi.
Anh Thành vừa nghe Lưu Nhất Cửu đã dẫn quân đi tới thực nghiệp Trung Thiên, liền để lại một người ở Cục công an ngồi đợi Kim Cương, sau đó dẫn bảy, tám người tới thực nghiệp Trung Thiên.
Hoàng Đắc Ích hôm nay bận tối mày tối mặt, Cục công an thành phố Tần Đường lâu lắm không náo nhiệt như vậy. Y cũng biết rõ, sự biến động của Cục đã đánh động đến Thành ủy, đoán rằng sẽ có sóng to gió lớn.
Quả thật, sự phối hợp giữa Cục công an của hai thành phố, mũi tên hướng tới chính là Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo, dụng ý không cần nói cũng biết, giữa Kim Cương, Gia Cát Phách Đạo và Bí thư Hạ có hiềm khích gì đó, và càng tăng thêm phỏng đoán sự kiện lần này tuyệt đối là một đòn phản kích mượn súng để đánh chó.
Tất cả mọi người đều mỏi mắt trông chờ, muốn xem Gia Cát Phách Đạo cứng rắn đến khi nào, muốn xem cuối cùng mọi chuyện sẽ kết thúc ra sao, muốn xem Ngưu Lâm Quảng có thể dựa vào lực lượng cá nhân nữa hay không, có thể chống lại lực lượng của Cục công an của hai thành phố không?
Ngưu Lâm Quảng hoành hành ở Tần Đường đã bao năm, cuối cùng cũng đã gặp phải một lần khiêu chiến chính diện lớn nhất, không ít người đều đang suy đoán, Ngưu Lâm Quảng chẳng lẽ lại giương súng chống lại hai Phó cục trưởng Cục công an của hai thành phố?
Từ lúc Lưu Nhất Cửu mới đến Cục công an, tin tức đã truyền đến Thành ủy, hơn nữa còn được truyền qua người này người kia, dư luận bắt đầu nổi lên khắp nơi, nói Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo phạm vào án mạng, giờ công an thành phố Thiên Trạch đến bắt người.
Khi Chương Quốc Vĩ nghe được tin, bỗng giật mình, vội gọi điện đến Cục công an chứng thực, khi biết rằng chỉ là gọi người đến lấy chứng cứ, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy nhiên ngoài trong cái thở dài ấy ra, trong lòng vẫn cảm thấy căm tức vô cùng, hành động của Bí thư Hạ quả thật quá ầm ĩ, để Cục công an thành phố Thiên Trạch đến chấn chỉnh Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo, tạm thời có hữu dụng hay không thì chưa nói, chỉ là lần gây sức ép này, phải nợ bao nhiêu ân tình?
Chẳng lẽ Bí thư Hạ lại dùng thủ đoạn ấy? Chương Quốc Vĩ không khỏi có chút khinh thường Hạ Tưởng.
Tuy nhiên, cho đến khi y nghe được tin Cục công an thành phố Lang cũng đem quân đến Tần Đường, mới hiểu hóa ra thứ mà Hạ Tưởng muốn không phải là khua chiêng gõ trống, mà là từ bên sườn phá vòng vây, từ bên sườn hóa giải nguy cơ. Đồng thời, đánh động đến Gia Cát Phách Đạo, Cục công an của hai thành phố hành động giống nhau, Gia Cát Phách Đạo cho dù có tự cao hống hách ngang ngược ở Tần Đường, cũng khó tránh khỏi lo lắng ở trong lòng. Thành phố Tần Đường là địa bàn của y, nhưng ra khỏi Tần Đường thì sao đây? Bị Cục công an bên ngoài treo số chung quy không phải là chuyện tốt, không chừng vừa ra khỏi Tần Đường đã bị vây bắt rồi.
Thủ đoạn của Hạ Tưởng, quả nhiên có chỗ đáng để cân nhắc, Chương Quốc Vĩ tim bắt đầu dồn ngược lên trên, vội gọi điện thoại cho thư ký Dịch Diễn thông báo với Phó cục trưởng thường trực Cục công an thành phố Cao Khải Tân, nói với Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo hành sự cẩn trọng, không được cứng nhắc quá, công an nơi khác không giống như công an bản địa, có lúc vì lợi ích kinh tế, thực sự dám đưa Kim Cương đi, lấy lý do giải quyết vụ án yêu cầu Kim Cương bồi thường khoản nợ tranh chấp kinh tế.
Thậm chí có thể trực tiếp đưa Gia Cát đi, nếu như một bên tạm giam đến 24 tiếng, tức là sẽ mất 48 tiếng, ai biết Gia Cát Phách Đạo sẽ bị trừng trị một trận hay không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |