Tối hôm đó, Tiểu Qùy liền đi vào trong nhà. Nhà của Hạ Tưởng là ba phòng, phòng trống rất nhiều. Tiểu Qùy liền chọn một căn phòng hướng về phía mặt trời, cách phòng của Hạ Tưởng một phòng.
Hạ Tưởng trở lại phòng sách đọc một ít sách, duyệt văn kiện khoảng nửa tiếng thì nghe thấy âm thanh vội vàng của Tiểu Qùy ở bên ngoài liền đẩy cửa ra xem thì giật mình kinh hãi.
Căn phòng hầu như hoàn toàn thay đổi. Không những sô pha bị sắp đặt lại vị trí mà mấy chậu hoa cũng bị di chuyển, hơn nữa tất cả các góc nhà đều được lau đến sáng loáng. Tiểu Qùy cũng thật là tinh mắt. Với sự điều chỉnh của cô, căn phòng chẳng những sáng sủa hơn rất nhiều mà cũng khiến cho người ta có cảm giác thoải mái.
Trong nhà có một người phụ nữ thật là khác biệt hẳn. Hạ Tưởng hơi cảm thán, lại nhìn thấy ghế sô pha rất nặng. Tiều Qùy không ngờ lại có thể xê dịch được như vậy. Một cô gái mà có sức khỏe tốt như vậy. Hắn liền khen một câu:
– Tiểu Qùy rất giỏi, rất giỏi.
Tiểu Qùy thay một bộ quần áo, vừa nhìn thì thấy khá giống với nhân viên phục vụ nhà hàng, nhìn kỹ một chút thì nơi cần bó thì bó, nơi cần lộ ra thì cũng lộ ra, càng thể hiện được sự đẫy đà và thành thục như một đóa hướng dương. Hơn nữa lại là một đóa hướng dương trong mùa hoa. Hạ Tưởng trong lòng thầm trách cái người thiết kế ra kiểu áo này, đúng thật là không có lòng tốt gì
Cũng may hắn tuy rằng tuổi trẻ, đúng là cái tuổi tình cảm đàn ông mãnh liệt. Nhưng là người đã rèn luyện bao lâu bên trong khóm hoa, nên trong con mắt của hắn, Tiểu Qùy đẹp thì đẹp nhưng lại giống như một cô em gái, khiến người ta yêu thương chứ không phải là trong lòng sinh tà ý.
Tiểu Quỳ cười ngượng ngùng :
– Em chưa xin ý kiến Bí thư mà đã tự mình dọn dẹp lại phòng, anh không mắng là tốt lắm rồi ạ.
Hạ Tưởng nói:
– Không sao, ngoài phòng sách của tôi ra thì các phòng khác đều có thể thu dọn được.
Trực giác nói cho Hạ Tưởng biết Tiểu Quỳ cũng là một cô gái có tâm cơ.
Ngày hôm sau vừa đi làm, Lương Thu Duệ sớm đã đến văn phòng của Hạ Tưởng xin chỉ thị việc sắp xếp công tác cả ngày. Thái độ của anh ta đã thân thiết hơn hôm qua rất nhiều. Có thêm một mối ràng buộc với Hạ Tưởng, tự nhiên cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Lương Thu Duệ rất hiểu chức trách của Trưởng ban thư ký Thành ủy. Nếu như Trưởng ban thư ký Thành ủy không được Bí thư trọng dụng thì không những quyền lực sẽ mất đi rất nhiều, mà còn có khả năng hoàn toàn bị rơi vào những sự vụ cơ quan rườm rà, không được thành ủy coi trọng. Công việc của Trưởng ban thư ký Thành ủy chính là nhận trên chuyển dưới. Nếu như Bí thư không hài lòng thì chi có thể chuyển dưới thôi, chứ không thể nhận trên được. Không thể nhận trên đối với người trong quan trường mà nói, có ý nghĩa là đoạn tuyệt con đường làm quan.
Báo cáo xong công tác, xin chỉ thị sắp đặt công việc của Bí thư trong một ngày, Lương Thu Duệ rất thông minh không nhắc đến chuyện của Tiểu Qùy. Lúc quay người bước đi thì Hạ Tưởng gọi anh ta lại.
– Thu Duệ, chuẩn bị một chút tài liệu hội nghị Bí thư chiều nay.
Ánh mắt của Hạ Tưởng đầy thâm ý nhìn Lương Thu Duệ, lại nhẹ nhàng nói một câu:
– Việc của Trưởng ban thư ký cũng không dễ làm. Nhiều chuyện quá thì dễ phân tâm. Đơn độc quá thì sẽ được cái này mất cái kia.
Lương Thu Duệ hiểu được rằng Bí thư Hạ tạm thời thu nhận và giúp đỡ Tiểu Quỳ. Nhưng đối với hành động ngày hôm qua của y thì rất là bất mãn. Lương Thu Duệ không dám nói nhiều, chỉ gật đầu liên tục.
Thân là nhân vật số một, phải nắm trong tay đại cục thì phải ban ân huệ và khiến người ta ghi nhớ, chính là phải biết dùng người. Lòng ai cùng hướng về, chính là sự tồn tại của quyền lực.
Hạ Tưởng quyết định lợi dụng Tiểu Qùy làm cơ hội, để hoàn toàn thu phục Lương Thu Duệ. Lương Thu Duệ cẩn thận, kiên nhẫn, ngòi bút cũng rất tốt. Tuy suy nghĩ hơi nhiều nhưng với vai trò là một Trưởng ban thư ký thì cũng có thể hiểu được.
Nếu y đã có ý quy phục, Hạ Tưởng sẽ có lòng thu nạp
Thu nạp thì cũng cần chú ý đến sách lược. Phải để Lương Thu Duệ biết bản tính của hắn, thì về sau trong công việc mới có thể làm suôn sẻ ăn ý được.
Lương Thu Duệ đi được chưa lâu, Thường Công Trị xuất hiện. Thường Công Trị khá to béo, vẻ mặt phúc hậu. Hàng năm Ủy ban Kỷ luật không để cho ông ta thể hiện sự nghiêm túc. Vẻ mặt ông ta ngăm đen nhưng mặt lại đầy hào quang, lúc nào cũng tươi cười khiến cho hắn hoài nghi ông ta rốt cuộc có phải là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật không nữa.
Đại bộ phận Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đều thích sa sầm mặt mày. Như thế có thể thể hiện sự thần bí và uy nghiêm khác người. Nhưng nụ cười của Thường Công Trị thì người bình thường không dám nhìn thẳng. Rất nhiều người đều nói sau lưng rằng ông ta cười nham hiểm.
Con hổ mỉm cười thì còn đáng sợ hơn cả con sói lạnh lùng. Bởi vì bạn không bao giờ biết sau nụ cười tươi kia sẽ lộ ra một con dao sáng đến kinh người.
Thường Công Trị vừa vào phòng liền cười một tràng, nói vài câu quan tâm đến cuộc sống của Hạ Tưởng đã quen hết chưa. Nếu như chưa quen thì nói với anh Lương. Ý chung chúng là quan hệ giữa ông ta với Lương Thu Duệ cũng không tồi.
Sau đó liền chuyển sang chủ đề chính, nói đến chuyện hội nghị Bí thư chiều nay. Thường Công Trị cầm lấy một tập tài liệu mời Hạ Tưởng xem qua. Sau khi đọc kỹ một lượt liền đưa lại cho Thường Công Trị, nói một câu:
– Như thế nhé, trong cuộc họp chiều nay sẽ bàn luận cụ thế với Thị trưởng Chương.
Thường Công Trị đồng ý, xoay người bước đi. Mắt nhìn theo Thường Công Trị rời đi, Hạ Tưởng trong lòng nghĩ thành bại cục diện ban đầu tuy không quan trọng nhưng lại là khúc dạo đầu. Chuyện có liên quan đến Chương Quốc Vĩ không biết mưu kế có thực hiện được không. Trên thực tế cho dù hắn nhượng bộ một ván cũng không sao, thời gian còn lâu dài, được mất nhất thời cũng không quan trọng.
Quan trọng là, Hạ Tưởng lấy cục diện đầu tiên này để đánh giá năng lực làm việc của Lương Thu Duệ, mức độ dựa vào hắn và lập trường, khuynh hướng của anh ta đối với các lãnh đạo chủ yếu của thành phố Tần Đường.
Buổi chiều vừa vào làm, thì hội nghị công việc Bí thư diễn ra đúng thời gian. Do Từ Tử Kỳ lần lượt thông báo với Chương Quốc Vĩ, Phạm Tiến, Thường Công Trị, Nhiệm Hải Phong và Lương Thu Duệ.
Lương Thu Duệ đến đầu tiên. Sau khi đến thì liền giúp Từ Tử Kỳ sắp xếp chỗ ngồi. Bởi vì là hội nghị văn phòng Bí thư thì sẽ xếp theo chức vụ trong Đảng. Sau khi đã sắp xếp xong chỗ ngồi, anh ta liền vội vàng bày nước trà lên bàn cùng Từ Tử Kỳ.
Phạm Tiến là người đến thứ hai.
Sau khi Phạm Tiến đi vào thì liền ngồi yên vị và lật giở tài liệu.
Thường Công Trị là người thứ ba.
Thường Công Trị vừa đến, vốn phòng họp yên tĩnh liền náo nhiệt hẳn lên. Tất cả đều là âm thanh giọng nói lớn, bất kể là tiếng chào nhau, hay là hỏi chuyện, âm thanh của ông không thể hạ thấp xuống được.
Đến khi Hạ Tưởng ngồi vào ghế chính, Chương Quốc Vĩ và Nhiệm Hải Phong vẫn chưa vào. Hạ Tưởng nét mặt trấn tỉnh, nói mấy câu với Phạm Tiến, Thường Công Trị, Lương Thu Duệ, nói đến thời tiết Tần Đường, so sánh với thời tiết Thiên Trạch. Rồi lại nói đến du lịch Tần Đường, dường như là không chuyện nào không nói. Thực ra là vây quanh vấn đề phát triển thành phố Tần Đường.
Lại đợi một chút nữa, Lương Thu Duệ ngồi không yên, giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái rồi đứng lên nói:
– Tôi đi xem Thị trưởng Chương.
Anh ta xoay người đi ra bên ngoài. Vừa đi vừa giả bộ như đang gọi điện thoại và đi lên lầu. Khi đi qua văn phòng Trưởng ban Tổ chức cán bộ thì thấy ngay Chương Quốc Vĩ và Nhiệm Hải Phong đang ngồi bên trong.
Lương Thu Duệ sẽ không gọi điện thoại thúc giục Chương Quốc Vĩ. Anh ta không thuộc Chương Quốc Vĩ trực tiếp lãnh đạo. Nhưng Chương Quốc Vĩ cũng là nhân vật số hai. Nếu như gọi điện thoại sang thúc giục thì nhất định sẽ khiến Chương Quốc Vĩ tức giận. Cái khó của Trưởng ban thư ký chính là ở chỗ này. Trước đây lúc họp, Chương Quốc Vĩ toàn là đến muộn. Bí thư Phương Tiến Giang và Ngả Thành Văn đều bảo anh ta giục. Anh ta đã từng bị thiệt thòi.
Khi đi ngang qua cửa, Lương Thu Duệ làm bộ tiếp điện thoại:
– Thư ký Từ, tôi lập tức xuống luôn. Mọi người đều đã đến đủ rồi sao? Được rồi, tôi đến bây giờ đây.
Chương Quốc Vĩ và Nhiệm Hải Phong đều nghe được liền liếc nhau chuẩn bị đi xuống.
Lương Thu Duệ quay về văn phòng Bí thư trước một bước, vừa vào phòng liền nghe thấy tiếng châm chọc của Phạm Tiến:
– Thị trưởng Chương có thói quen đến muộn. Bí thư Hạ phải nhập gia tùy tục, thích ứng một chút quan niệm thời gian của Thành ủy Tần Đường. Cũng có lúc tôi cũng tán thành việc không vội vàng thì mới tốt…
Hiển nhiên, việc không vội vàng thì mới tốt, chắc chắn là từ miệng của Chương Quốc Vĩ mà ra.
Hạ Tưởng vẻ mặt chỉ cười nhạt, không nói lời nào. Bất luận một bộ máy nào cũng có mâu thuẫn. Thân là kẻ bề trên, điều cần thiết chính là phải biết lợi dụng đầy đủ mâu thuẫn của bộ máy để cân bằng thế cục, nắm vững phương hướng, từ đó lập nên quyền uy của nhân vật số một, mới có thể tạo ra sự kiềm chế đối với mỗi người, dẫn dắt Thành ủy thành phố Tần Đường đi nhanh về phía trước.
Cũng giống như Trung ương không hy vọng một bộ máy tỉnh rất đoàn kết. Tỉnh ủy không hy vọng một bộ máy thành phố quá đoàn kết vậy, Bí thư Thành ủy cũng không hy vọng bộ máy Thành ủy dưới sự lãnh đạo của mình đều quá đoàn kết một lòng.
Đều đoàn kết hết rồi thì sẽ không thể xuất hiện ý chí lớn của quyền lực nữa.
Lương Thu Duệ vừa vào cửa thì mọi người đều biết Thị trưởng Chương sắp xuất hiện rồi.
Mấy phút sau, Chương Quốc Vĩ và Nhiệm Hải Phong người trước người sau bước vào. Sau khi vào cửa Chương Quốc Vĩ đầu tiên đến chắp tay với Hạ Tưởng:
– Thật xin lỗi, các vị lãnh đạo, Tôi đến muộn. Bí thư Hạ, anh muốn phê bình thì phê bình tôi, chỉ cần không chửi thì mắng thế nào cũng được. Bí thư Phạm, anh muốn mắng tôi cũng được, chứ đừng chửi sau lưng. Mắng ngay trước mặt có khó nghe thế nào tôi cũng có thể nghe được.
Phong thái của Chương Quốc Vĩ luôn như thế. Hạ Tưởng rất không thích cái kiểu đó của ông ta. Nhưng lại không dám trực tiếp nói ra là ông ta không được thế này, không được thế kia. Người ta dù sao cũng là Thị trưởng, lại lớn tuổi hơn hắn. Hắn không tiếp lời của Chương Quốc Vĩ mà nói luôn:
– Mọi người đã đến đông đủ rồi, họp thôi.
Rất rõ ràng, Chương Quốc Vĩ và Nhiệm Hải Phong cùng tiến vào, cùng thể hiện rõ vấn đề.
Nhiệm Hải Phong khá là trẻ tuổi bộ dạng rất tục tằn, mày rậm mắt to, vừa thấy chính là điển hình của người đàn ông phương Bắc. Bả vai rộng, trán rộng, to cao lực lưỡng. Sau khi ông ta bước vào thì cười một cái, không nói gì. Dường như là kiểu trầm mặc ít lời, khác xa với vẻ bề ngoài của ông ta.
Hạ Tưởng biểu hiện ra tính nhẫn nại vô cùng. Đợi tất cả mọi người ngồi xuống rồi mới nói:
– Hôm nay có hai đề tài thảo luận. Thứ nhất là bổ nhiệm Phó cục trưởng cục Công thương, thứ hai là hiện tượng dùng xe công khá là nghiêm trọng. Ý kiến của nhân dân rất lớn. Dưới đây các đồng chí sẽ nói xem cách nhìn của mình thế nào về hai vấn đề này.
Hạ Tưởng nói đến vấn đề thì sau đó phải có người phá đề. Theo như trình tự, kế tiếp sẽ là Chương Quốc Vĩ lên tiếng. Chương Quốc Vĩ không nhường ai liền nói luôn:
– Cái ghế Phó cục trưởng Cục Công thương để trống đã lâu, đã bỏ lỡ không ít công tác của cục Công thương. Đương nhiên về phương diện Thành ủy cũng có nguyên nhân khách quan tồn tại. Không nói nhiều nữa, tôi cho rằng đồng chí Lưu Đại Ngưu kinh nghiêm phong phú, mối quan hệ rộng trong cục khá là thích hợp đảm nhiệm chức Phó cục trưởng. Vấn đề xe công dùng vào việc tư, Ủy ban nhân dân thành phố đã làm một thông báo. Lát nữa sẽ gửi cho các vị lãnh đạo, mời các đồng chí xem qua.
Chương Quốc Vĩ phá đề rồi nên đến luợt Phạm Tiến tiếp tục. Phạm Tiến vừa nói thì liền khiến Hạ Tưởng động lòng. Cục diện phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |