Bởi vì Ngô Tài Dương lại lần nữa mời hắn gặp mặt.
Hiện nay Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, nắm giữ biết bao chức quan trong tay, có thể nói quyền cao chức trọng, quyền lớn trong tay, uy phong lẫm lẫm. Bất luận từ góc độ Trưởng ban Tổ chức Trung ương, hay là từ góc độ Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng cần phải đến nơi hẹn.
Dù là lần trước ở Thiên Ngoại Thiên, vẫn là ở cùng một gian phòng, Ngô Tài Dương vẫn ăn mặc giống nhau, tuy nhiên rất rõ ràng, tâm tình của ông khác hẳn, phong thái thư nhàn mà thong dong, giữa các cử chỉ đều tự lộ ra vẻ lo âu.
Nếu là ở cổ đại, hắn chính là Lại bộ Thượng thư, quan nhất phẩm.
Lần trước Ngô Tài Dương là thoả thuê mãn nguyện, y hiện tại lại là hài lòng vừa ý.
Dù sao mới làm ở Ban Tổ chức Trung ương, công việc bận rộn, phỏng chừng xã giao cũng nhiều, cũng không nói lời giả tạo với Hạ Tưởng, hơn nữa giữa y và Hạ Tưởng cũng không phải là người ngoài, liền nói thẳng vào vấn đề nói:
– Tôi có một kiến nghị cho anh tham khảo, sự băn khoăn về thế lực gia tộc và thế lực bình dân đều không cần suy xét, cứ trực tiếp lấy tiền đồ của cá nhân anh làm điển xuất phát, có thể đến Ban Tổ chức Trung ương rèn luyện một hai năm, tôi sẽ lựa chọn cho anh một vị trí tốt.
Thời gian gặp mặt với Ngô Tài Dương rất ngắn, nhiều lắm hơn mười mấy phút, Ngô Tài Dương còn có việc vội vàng đi mất, lúc sắp đi lại thấm thía nói một câu:
– Anh suy nghĩ kĩ đi, không cần gấp gáp trả lời tôi. Đi hay không đi đều ở anh, tôi cũng cho rằng kinh nghiệm ở Ban Tổ chức Trung ương có lợi với sự trưởng thành của anh. Tất nhiên, nếu có thể đến Trung ương đoàn cũng không tồi.
Sau khi Ngô Tài Dương đi rồi, Hạ Tưởng một mình ngồi yên tại phòng hơn một tiếng đồng hồ.
Trên đường về Thiên Trạch, nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm, tiếng nói của Mai Hiểu Lâm nghe ra rất sinh động:
– Nếu anh cảm thấy đến tỉnh Tương Giang quá xa, tôi có thể có một ý riêng cho anh, đến Văn phòng Trung ương cũng là một lựa chọn không tồi.
Hạ Tưởng không nói gì, người hắn bất động “thế lực khắp nơi đã coi hắn như sao, ngay đến chính hắn cũng cảm thấy bất ngờ, hắn thực sự rất được hoan nghênh? Thực ra nghĩ sâu xa một chút cũng ít nhiều có chút tự hào, Thị trưởng 32 tuổi, nhìn ra cả nước không thể nói có một không hai, tuyệt đối là ít lại càng ít, lại thêm kinh tế Thiên Trạch thành công được như thế, Thiên Trạch đứng vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên, đã nhanh chóng nâng lên vị trí thứ tám toàn tỉnh, đã xếp vào danh sách số hai, thành tích quả thật đáng mừng.
Nhưng mới chỉ là nguyên nhân về mặt kinh tế vẫn chưa đủ làm cho hắn chói mắt như thế, nguyên nhân làm thế lực khắp nơi xem trọng hắn hơn còn có mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp đằng sau lưng hắn, hắn là cầu nối quan trọng nhất kết nối thế lực gia tộc và thế lực bình dân, còn gián tiếp có tiếp xúc với Đoàn Hệ, mà phía Đoàn Hệ cũng biểu hiện hứng thú nồng hậu với hắn.
Tổng bí thư hai lần đầy thâm ý bắt tay, Quan Viễn Khúc hai lần ý vị sâu xa bắt tay, đều là điều kiện tiên quyết và mở đầu của nhiều sự việc, sự trọng dụng Nhà họ Ngô đối với hắn, sự ảnh hưởng giữa hắn và nhà họ Mai, sự qua lại mật thiết giữa nhà họ Phó, Nhà họ Khâu với hắn, đều là điều kiện tiên quyết để hắn trở thành một điểm tựa mấu chốt mà còn có thể giúp hắn động vào mặt lợi ích khác, sự tán thành và lôi kéo của các nơi vừa là dựa vào sự tán thưởng đối với hắn, cũng là coi trọng giá trị lợi dụng to lớn trên người hắn.
Hạ Tưởng tỉnh táo nhận thức được ưu thế và tình thế không thuận lợi của mình, mới là điều kiện tiên quyết để hắn đứng ở thế bất bại. Người trong quan trường, trừ phi anh có ích đối với người ta, nếu không sẽ không ai coi trọng anh, càng không ai dẫn dắt anh.
Hạ Tưởng hiện tại trong lòng lại tự biết tầm quan trọng của mình, dù là gió Đông Tây Nam Bắc, tôi tự mình có thể hiên ngang bất động.
Trở lại Thiên Trạch, Chu Minh Hoành còn chưa đi, lại nhất quyết đòi gặp hắn. Ừ nghĩ cũng là phải cho thành phố cấp 3 anh em một chút sĩ diện, hơn nữa hắn tiếp kiến Chu Minh Hoành một chút cũng không có gì, đành để cho Từ Tử Kỳ sắp xếp gặp mặt.
Chu Minh Hoành coi như còn trẻ, 40 tuổi đầu, người nhìn rất có tinh thần, tai to mặt chữ điền, lại không giống cán bộ bụng phệ bình thường, có vẻ rất giỏi giang. Hạ Tưởng và y bắt tay hàn huyên, mời y ngồi xuống.
Khi Từ Tử Kỳ rót trà, Chu Minh Hoành chỉ dùng ngón tay đặt lên bàn một chút, ngay cả một chút ý tứ cũng không có. Hạ Tưởng cũng nhìn ra, Chu Minh Hoành đối với Thiên Trạch hoặc nói là đối với chiến tích chói mắt của Thiên Trạch, thậm chí đối với chính hắn, đều rất bất mãn, mà còn không để vào mắt.
Cũng phải, Chu Minh Hoành đầu 40 tuổi đã là Phó thị trưởng thành phố Tần Đường rồi, tuy rằng cấp bậc không cao bằng hắn, tuổi tác cao hơn hắn, nhưng thành phố Tần Đường là thành phố kinh tế phát triển đứng thứ hai toàn tỉnh, quy mô kinh tế không khác gì với thành phố Yến, nếu như bỏ đi ưu thế gần tỉnh của thành phố Yến, thành phố Tần Đường sớm đã vượt qua thành phố Yến, trở thành thành phố có kinh tế mạnh nhất tỉnh Yến. Chu Minh Hoành một khi còn trẻ như vậy đã có thể đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thành phố Tần Đường, tự nhiên ắt có vị thế, lại rất có bản lĩnh.
Kinh tế Thành phố Thiên Trạch nâng cao trên diện rộng nhưng dù sao lạc hậu cũng khá lâu, so với thành phố Tần Đường còn kém xa.
Mức tăng thu nhập cá nhân và khả năng chi phối phương diện thu nhập của thành phố Tần Đường liên tục nhiều năm đứng số một toàn tỉnh.
Chu Minh Hoành e là chỉ ghen tị vòng sáng chói mắt hiện tại của thành phố Thiên Trạch. Thành phố Tần Đường muốn nâng cao kinh tế trên diện rộng đã không còn khả năng nữa, là thành phố mạnh về kinh tế, đã chuẩn bị đủ các dự án xây dựng, về cơ bản chỉ có thể là dựa vào trình tự nhất định mà vững bước đi lên.
Ban đầu, đầu tiên là khách sáo vài câu, sau đó Chu Minh Hoành coi như khách sáo biểu thị sự tán đồng đối với cơ cấu kinh tế của Thiên Trạch, tiếp sau lại đưa ra kiến nghị về sự thiếu sót và khuyết điểm của kinh tế Thiên Trạch, nếu như là giọng điệu kiến nghị và thương thảo chân thành còn được, nhưng y lại bộc lộ ra giọng điệu trên cao nhìn xuống, đứng ở góc độ tầng cấp cao hơn thành phố Thiên Trạch khoa tay múa chân, chính là y vô tri và không hiểu quy củ.
Có lẽ chính y cũng không biết là giọng điệu của chính mình khinh thường bao nhiêu, lời nói khó nghe bao nhiêu, dù sao chính là kinh tế Thiên Trạch nhìn như rất phồn vinh, trên thực tế trăm ngàn chỗ hở, cơ sở không vững, là tòa nhà xây dựng trên bãi biển, vân vân, Hạ Tưởng kiềm chế có tốt đi chăng nữa, cũng không thể dễ dàng tha thứ một Phó thị trưởng thường trực thành phố Tần Đường đến chỉ điểm tình thế kinh tế Thiên Trạch, không khỏi mặt mày nhăn nhó.
Nếu Chu Minh Hoành là một chuyên gia học giả không có cấp bậc, y có đưa ra ý kiến phê bình kinh tế thành phố Thiên Trạch, Hạ Tưởng hoàn toàn có thể khiêm tốn chấp nhận, nhưng Chu Minh Hoành là Phó thị trưởng thường trực thành phố Tần Đường, không liên quan gì đến thành phố Thiên Trạch, y không có tư cách cũng không có lý do gì mà có lời bình về kinh tế Thiên Trạch, Hạ Tưởng trong lòng rất là không vui.
Chu Minh Hoành lại có chút bộ dáng đắc ý vênh váo, miệng lưỡi nhàn hạ nói không ngừng, Hạ Tưởng thật sự nghe không nổi nữa, liền giơ tay nhìn đồng hồ:
– Thế này, Thị trưởng Chu, tôi còn phải bận chút việc, chờ có thời gian lại nghe cao kiến của anh…
Chu Minh Hoành bị ngắt lời, vẻ mặt ngạc nhiên, còn có chút không vui nói:
– Thị trưởng Hạ, nói thật thì mất lòng, tôi cũng là có lòng tốt, muốn cho kinh tế Thiên Trạch nâng cao thêm một bước.
– Kinh tế Thiên Trạch, dưới sự quan tâm của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, dưới sự lãnh đạo của Bí thư lãnh đạo Lưu, hiện tại đã đi vào quỹ đạo. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng hoan nghênh sự chỉ đạo của lãnh đạo cấp trên và chuyên gia giáo sư…
Hạ Tưởng nói được một nửa, ánh mắt nhìn thẳng Chu Minh Hoành:
– Thị trưởng Chu, anh còn có cao kiến gì, có thể cùng Phó thị trưởng Dương tiếp tục nghiên cứu thảo luận.
Giống như trực tiếp bịt mồm Chu Minh Hạ, nói là có thể chỉ điểm kinh tế Thiên Trạch chỉ có ở tỉnh và chuyên gia kinh tế, Chu Minh Hoành anh còn chưa đủ tư cách. Nếu còn muốn phí lời hết lời này đến lời khác, rất xin lỗi, mời nói với Dương Kiếm.
Chu Minh Hoành lập tức mặt đỏ lên, không nghĩ tới Hạ Tưởng không hề nể nang y, y sửng sốt một lúc lâu, mới nói một câu:
– Thị trưởng Hạ, anh… anh sao lại có thể như vậy?
Hạ Tưởng vẻ mặt thản nhiên, không nói lời nào, chỉ có điều nhìn thẳng Chu Minh Hoành. Giằng co một lát, Chu Minh Hoành xoay người đi, lúc gần đi buông một câu:
– Kinh tế Thiên Trạch, về sau thế nào thật đúng là chưa nói được.
Chu Minh Hoành cũng không phải mới vào quan trường, tại sao có khí thế như thế cứ xen vào việc của người khác? Hạ Tưởng suy nghĩ một chút liền nghĩ ra cái gì, chẳng lẽ là chờ sau khi hắn rời chức, chính là Chu Minh Hoành đến Thiên Trạch đảm nhiệm Thị trưởng?
Thật là có khả năng.
Chẳng qua Chu Minh Hoành cả vú lấp miệng em và bộ dạng tự cho là đúng, nếu như y đến Thiên Trạch, tuyệt không phải là phúc của người dân Thiên Trạch, Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu.
Đối với Hạ Tưởng sắp rời khỏi Thiên Trạch, cùng với hướng đi sau khi rời khỏi Thiên Trạch, Tào Thù Lê chỉ có quan tâm hỏi một chút, Liên Nhược Hạm rõ ràng không thèm quan tâm đến tiền đồ của Hạ Tưởng, chỉ một lòng chúi mũi vào nguy cơ tiền tệ.
Năm 2008, khủng hoảng tài chính đã xuất hiện, đồng thời dưới động tác của Lý Thấm, dưới sự chỉ điểm của Hạ Tưởng, dưới sự hỗ trợ tài chính hùng hậu của Liên Nhược Hạm, kế hoạch tài chính tiến triển thuận lợi, thấy có hiệu quả ban đầu.
Trải qua sự mua đi bán lại không thật lúc đầu, rồi thêm bắt đầu làm kỳ hạn giao hàng dầu thô khống, qua tay một cái, thật sự là kiếm được lời lớn. Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Liên Nhược Hạm sẽ đúng lúc thu tay lại, bởi vì hiện tại lợi nhuận đã đạt trên gấp ba lần, hiện tại thu tay lại tuyệt đối là thời cơ tốt, có lời ổn định không lỗ, nếu Liên Nhược Hạm cẩn thận.
Không ngờ Liên Nhược Hạm gan lớn vượt qua tưởng tượng của hắn, hiện tại cũng không buông tay, tiếp tục mua vào bán ra khoản lớn hơn, tranh thủ lợi nhuận đạt tới 10 lần 20 lần trở lên.
Được, người phụ nữ trở nên điên cuồng, so với đàn ông càng dọa người. Hạ Tưởng không cụ thể hỏi quá trình chi tiết, cũng là sợ chính mình chịu không nổi việc mua vào bán ra trên mười tỷ đô la Mỹ, đứng giữa một được một mất, thậm chí chính là vài tỷ đô la Mỹ, người có tiền sử về tim mạch, nói không chừng sẽ hôn mê tại chỗ.
Khiến Hạ Tưởng cảm thấy không ngờ chính là, cô bé Lê trong mắt hắn dịu dàng điềm tĩnh, hiện tại một lòng nhào vào kế hoạch tài chính lớn, lá gan cũng là rất kinh người, thao túng mấy tỷ đô la Mỹ tài chính, mắt cũng không nháy, thiếu chút nữa làm Hạ Tưởng kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Thục nữ cũng điên cuồng, dưới sự hấp dẫn của đồng đô la Mỹ, cô bé Lê bình thường nhã nhặn lịch sự cũng thành người bí hiểm, mỗi ngày đúng giờ đến Hoa Hải Nguyên đi làm, ba người dùng chung một gian văn phòng, mỗi ngày chính là canh giữ ở trước mặt máy tính, tập trung thao túng thị trường tài chính nước Mĩ, trong một năm ngắn ngủi, kiếm lấy lợi nhuận gần 30 tỉ đô la Mỹ.
Làm Hạ Tưởng sau khi nghe được, kinh ngạc há to miệng, được, sức cạnh tranh của quân đoàn mỹ nữ dũng mãnh như thế, thật đúng là khiến hắn xem thế là đủ rồi.
Càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, ba người ăn nhịp với nhau, quyết định cầm trong tay 40 tỉ đô la Mỹ toàn bộ đầu tư vào, lại mua vào dầu mỏ có kỳ hạn được ăn cả ngã về không. 40 tỉ đô la Mỹ được ăn cả ngã về không, Hạ Tưởng tuy rằng ít nhiều hơi hết hồn, thì còn có thể làm vẻ không đếm xỉa đến, nhưng truyền đến một tin tức liên quan tiền đồ của hắn, vẫn khiến hắn rất là khiếp sợ.
Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phát thông báo, Thị trưởng thành phố Thiên Trạch Hạ Tưởng đến trường Đảng Trung ương tiến hành một tháng huấn luyện ngắn hạn.
Nói như vậy, huấn luyện ngắn hạn đều là diễn thử trước khi đề bạt, hướng đi của hắn, hẳn là đã tra ra manh mối…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |