Gió thổi vi vu, có chút mát mẻ. Gió lạnh mùa thu đến hơi sớm, Thiên Trạch cuối tháng 8, đã ngửi được hơi thở của mùa thu.
Thời gian qua mau thật, từ hai mắt tối đen khi hắn mới đến Thiên Trạch, đến hiện tại đã bước đầu nắm đại cục trong tay, hơn nữa đã đặt nền móng cơ cấu kinh tế của thành phố Thiên Trạch, dọn đường cho sự phát triển kinh tế Thiên Trạch, cục diện trước mắt quả thật không dễ có được. Nhưng nghĩ lại, những hành vi hắn đã làm ở Thiên Trạch, vừa không giống với cuộc chiến sinh tử cùng Bạch Chiến Mặc ở quận Hạ Mã, vừa không giống cuộc chiến binh đao cùng Nga Ni Trần ở thành phố Lang, trên cơ bản có thể xem như không đánh mà thắng đã giải quyết từng vần đề khó khăn
Quay đầu nhìn lại, quả thật có một sự bình lặng và thong dong của bầu trời trong xanh
Trời trong xanh – chỉ sợ cũng là sự đánh giá của Chủ tịch tỉnh Tống đối với những gì hắn đã làm ở Thiên Trạch, cũng là Chủ tịch tỉnh Tống tự nỗ lực. Người trong quan trường, nếu thật có thể mọi chuyện làm được trời cao trong xanh và nhẹ nhàng như mưa lất phất để giải quyết tất cả vấn đề, thì đúng là đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa mất rồi. Đáng tiếc chính là, điều quyết định anh phải đao kiếm giao tranh hay là thủ đoạn nhẹ nhàng lại không phải là chính bản thân anh, mà là anh đối đầu với đối thủ như thế nào
Về phần lập trường thỏa hiệp và nhượng bộ mà Chủ tịch tỉnh Tống đã áp dụng ở trong lần điều chỉnh nhân sự này, Hạ Tưởng cũng đã đoán được bảy tám phần, hiện tại Chủ tịch tỉnh Tống hỏi đến, mặc kệ là khảo nghiệm cũng được, hay là cố ý hướng hắn giải thích cũng vậy, hắn chỉ thản nhiên cười:
– Vào lúc ấy, ý tưởng cũng là có một chút, tuy nhiên hiện tại nghĩ lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa thu, lại không có ý tưởng gì. Đúng như lời Chủ tịch tỉnh Tống vừa nói, trời cao mây trắng, lòng dạ liền trống trải hơn rất nhiều.
– Cậu hiểu là tốt rồi. Hạ Tưởng, đừng có nút thắt tâm lý, phải tin tưởng ánh mắt chính ngươi
Tống Triêu Độ với vị trí Chủ tịch tỉnh, muốn khai sáng một Thị trưởng, cũng là bởi vì giữa ông ta và Hạ Tưởng có quan hệ tâm đầu ý hợp, nếu không đổi người khác, thích có ý tưởng thì mặc bây, lãnh đạo cấp trên còn muốn an ủi cho anh hả?
Theo sau, Tống Triêu Độ lại nói sang Tống Nhất Phàm:
– Tiểu Phàm lớn rồi, cậu nên dạy nó thêm một số đạo lý làm người, đừng để nó quá phóng túng
Tống Nhất Phàm đoạt lấy điện thoại:
– Ba, không được nói xấu con. Con một không trộm, hai không cướp, ba không phản đối chính trị, ba dựa vào cái gì nói con quá phóng túng? Con nói cho ba biết, con hiện tại đến bạn trai cũng chưa có, có thể nói là người tốt trong số người tốt. Thôi, không nói với ba nữa, con còn phải đi chơi nữa, mặc kệ ba
Tống Triêu Độ bất đắc dĩ nói:
– Được, được, con chơi cho vui, đừng gây thêm phiền phức cho Hạ Tưởng là được
Đứa con gái yêu quý duy nhất, lại thương yêu như ngọc quý trong tay, ông ta đối với cô bé đúng là hết cách
Cũng may, Tống Nhất Phàm kỳ thật vừa không bị nuông chiều lại không tùy hứng, ngoại trừ hơi thích chơi xỏ lá ra, cũng là một đứa con gái ngoan ngoãn hiếm có
Hạ Tưởng tiếp tục dẫn ngựa đi trước, cười nói:
– Tiểu Phàm, em muốn thi nghiên cứu sinh? Có phải về sau còn muốn học lên tiến sĩ hay không?
– Ừm!
Tống Nhất Phàm nặng nề trả lời một tiếng, vừa gật đầu, vừa hái hoa dại ven đường
– Em rất thích bầu không khí của trường học, ngoại trừ có một số nam sinh đáng ghét ra, những thứ khác cũng tạm được, ít nhất không cần quan tâm quá nhiều sự nghiệp. Về sau ở lại trong trường nghiên cứu học vấn, còn tốt hơn nhiều so với ra ngoài xã hội anh lừa tôi gạt. Học vấn sẽ không gạt người, chỉ có nhân tài sẽ gạt người.
– Nói như vậy, em sau này sẽ thành làm một nữ tiến sĩ rồi? Không đơn giản, anh vẫn chưa quen biế với nữ tiến sĩ nào, vừa hay, em làm nữ tiến sĩ đầu tiên mà anh biết
– Được đó, được đó
Tống Nhất Phàm kỳ thật tuổi cũng không nhỏ, cô nhỏ hơn Hạ Tưởng 10 tuổi, năm nay cũng 21 tuổi, nhưng ở trước mặt Hạ Tưởng, vẫn là cô nữ sinh trung học nghịch ngợm đáng yêu năm xưa, dường như cô chỉ phát triển thân thể đầy đặn và trưởng thành thôi, mà không phải là tâm trí
– Anh Hạ, anh nói xem sau này em phải tìm một bạn trai thế nào? Sao em cứ thấy con trai bên cạnh hoặc là rất nông cạn, hoặc là rất tự đại, hoặc là cái tôi quá lớn, hoặc là tự ti, sao không có một người thuận mắt?
Tống Nhất Phàm luôn lấy Hạ Tưởng để so sánh con trai bên cạnh mình, đương nhiên không thể so sánh được rồi. Hạ Tưởng vừa có một cơ thể trẻ trung, lại có tâm trí thành thục. Rất nhiều cô gái, nhất là cô gái có ánh mắt cao, bình thường đều thích đàn ông bề ngoài anh tuấn đồng thời lại thành thục điềm đạm, đáng tiếc, thanh niên trẻ sao có thể thành thục điềm đạm được chứ?
Thành thục và điềm đạm đều là sự lắng đọng lại của năm tháng mà tạo thành, không trải qua tang thương mài dũa ở nhân gian, một người đàn ông sẽ không phát ra hương vị đàn ông nồng đậm và thâm trầm. Hơn nữa Tống Nhất Phàm tử lúc nhỏ đã ở cùng Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chính là hình tượng đàn ông hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của cô
Hai người, một ngựa, trời cao trong vắt, bầu trời xanh ngắt, ánh nắng tươi sáng nhưng không gay gắt, gió nhẹ mát mẻ nhưng không mạnh mẽ, là thời gian thanh thản dễ chịu hiếm có. Một loạt điều chỉnh nhân sự ở tỉnh làm người ta hoa cả mắt qua đi, khi Trần Khiết Văn sắp rời khỏi Thiên Trạch và Lưu Hội Nhân chưa tới nhậm chức, Hạ Tưởng tranh thủ hưởng xái nửa ngày thanh nhàn, cũng thật sự thả lỏng một lần.
Có Tống Nhất Phàm làm bạn, khiến tâm tình hắn tốt hơn. Theo hắn thấy, Tống Nhất Phàm chính là bảo vật vui vẻ, có thể khiến hắn thả lỏng nhất, khiến hắn không bố trí phòng vệ nhất
Lưu Hội Nhân cuối cùng có phải là người của Phạm Duệ Hằng hay không, chủ yếu là phải xem y có thức thời hay không, tiến đến thành phố Thiên Trạch, muốn kiếm chác chiến tích, thì có thể. Muốn khoa tay múa chân sửa đổi phương châm phát triển kinh tế Thiên Trạch, mơ đi. Hiện tại thế cục Thiên Trạch, đã được khống chế chặt chẽ ở trong tay Hạ Tưởng, trừ phi điều chuyển hắn khỏi Thiên Trạch, nếu không ai cũng đừng mơ có thể áp đảo được hắn
Hạ Tưởng rất rõ dụng ý của Tống Triêu Độ khi cố giữ hắn ở lại Thiên Trạch, một là đem kế hoạch phát triển kinh tế nắm trong tay thật sự được thực hiện, đem chiến tích thật tế, làm tới mức thật sự vứt bỏ được chiếc mũ nghèo hèn của Thiên Trạch, để người ta lưu lại ấn tượng đến nơi đến chốn. Hai là đảm nhiệm Thị trưởng thêm một thời gian, thì trên lý lịch cũng được viết tốt đẹp hơn một chút. Đợi đến khi một mức độ nhất định, lý lịch liền thành manh mối để người khác lấy ra mà nói.
Trời cao trong xanh mới có thể nhìn được lâu dài, trân trọng của Chủ tịch tỉnh Tống đối với hắn, tính toán chu toàn, Hạ Tưởng sao có thể không biết? Chỉ có điều hắn mơ hồ có chút lo lắng, Tống Triêu Độ sau khi rời khỏi tỉnh Yến, là điều chuyển ngang hay là lên chức, sẽ đi về đâu?
Năm 2007, điều động cấp cao trong nước vẫn là rất thường xuyên, Hạ Tưởng nhớ không được xác thực lắm, chỉ nhớ mang máng Tống Triêu Độ ở hậu thế, vào cuối năm 2007 mới chính thức đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh. Trí nhớ hắn đối với Quan Viễn Khúc là rõ ràng nhất, là người nối nghiệp chỉ định, ai lại không ghi tạc trong lòng? Người có đầu óc đều sẽ chú ý tới người nối nghiệp tiếp theo là ai.
Đương nhiên đối với Cổ Thu Thật cũng nhớ vô cùng rõ ràng, sự đột biến về tin đồn của người nối nghiệp cách một nhiệm kỳ, cùng với lịch sử thăng quan vù vù của anh ta, không khiến người ta chú ý mới lạ. Đối với chuyện lớn khác của lịch sử, thì có chút không rõ lắm
Tống Triêu Độ so với đời sau ít nhất đã đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh sớm hơn một năm, hơn nữa căn cơ củng cố, ưu thế tuổi tác rõ ràng. Ở trong quan trường, tuổi tác chính là bảo vật, có khi chênh lệch một hai tuổi có thể quyết định là trên hay dưới
Hạ Tưởng suy nghĩ chợt xa chợt gần, trong chốc lát là thế cục Thiên Trạch, lúc thì thế cục ở tỉnh, lúc thì thế cục trong nước, vừa nghĩ tới Trần Phong, Tống Triêu Độ, lại nghĩ tới Tống Triêu Độ đi rồi, tỉnh Yến sẽ do ai đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh cũng là vấn đề mấu chốt. Cao Tấn Chu hy vọng lớn nhất, Mai Thái Bình cũng không phải là không có khả năng, thậm chí Lý Ngôn Hoằng cũng rất có triển vọng.
Thậm chí không bài trừ khả năng có con ngựa đen xông ra, thí dụ như Đàm Quốc Thụy.
Đương nhiên, còn có một khả năng là trung ương hàng không xuống.
Hiện tại đã là cuối tháng 8, phỏng chừng trong nửa tháng, điều chỉnh cán bộ của thành phố Thiên Trạch và trong tỉnh sẽ lần lượt được đưa ra, tiến nhập thời kì mới. Hạ Tưởng thật ra tràn đầy kỳ vọng đối với Lưu Hội Nhân, cũng muốn xem, Lưu Hội Nhân là một người thế nào, có biết làm người hay không
Nghĩ quá nhiều, thì có chút thất thần, không chú ý đã đi đến phía trên sườn núi cao. Khi đi xuống, ngựa mất móng trước, Tống Nhất Phàm kinh hô một tiếng, sau đó lập tức ngã từ trên ngựa xuống
Hạ Tưởng hết hồn, ngựa không cao, nhưng hắn đối với Tống Nhất Phàm yêu thượng như ngọc quý, thì sao có thể để cô chịu thương tổn được, vội vàng nghiêng người, vươn hai tay ôm lấy eo Tống Nhất Phàm. Cũng may, vừa mới ôm lấy Tống Nhất Phàm vào lòng, không để cô té ngã xuống đất, thì bất ngờ chân trợt một cái, cả người ngã nhào trên mặt cỏ
Vì bảo vệ không để Tống Nhất Phàm té xuống, Hạ Tưởng liền để lưng sau chạm đất, đặt Tống Nhất Phàm trên người hắn. Tống Nhất Phàm cũng hay thật, đã là lúc nào rồi cũng không quên quấy rồi, sau khi té trên mặt đất, ngược lại xoay người cưỡi lên Hạ Tưởng, còn khanh khách cười không ngừng:
– Không cưỡi ngựa, thì cưỡi anh vậy.
Cô quên mất, khi cưỡi ngựa, cô là ngồi nghiêng một bên, hiện tại là ngồi trên người Hạ Tưởng, hai chân tách ra, lại đang ngồi ngay bụng dưới Hạ Tưởng, lại bởi vì nguyên nhân đang ngồi trong bụi cỏ, chiếc váy bị cây cỏ treo lên, giống như đang treo túp lều, lộ ra hai chân mượt mà, mùi hương thoang thoảng, nhìn lại, thì giống như cô chỉ mặc một chiếc quần xịp hình hoạt họa ngồi trên Hạ Tưởng vậy
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |