Trong phòng khách có gió lùa, bên ngoài lá cây xào xạc, ở chốn thủ đô tấc đấc tấc vàng này khó có nơi nào yên ắng như vậy, Hạ Tưởng hiểu vì sao ông cụ thích ở lại đây, bởi vì xung quanh thoáng đãng, gió thổi tự nhiên, không cần dùng điều hòa vẫn mát mẻ.
Là người đều mong muốn gần gũi với thiên nhiên, sống ở thành thị một thời gian dài, cảm giác thật bị cô lập.
Uống một ngụm trà, ông cụ lại tiếp tục câu chuyện:
– Tài Dương muốn gặp cháu à?
– Vâng, buổi chiều cháu đi gặp Trưởng ban Ngô.
– Trần Khiết Văn chịu rời Thiên Trạch, cháu có nghĩ gì không?
– Hết thảy tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.
– Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi, nói thẳng đi, có phải muốn làm nhân vật số 1 hay không?
– Không nghĩ là một Thị trưởng số 1, chỉ là một Thị trưởng tốt được rồi.
Hạ Tưởng mỉm cười.
– Tuy nhiên hiện tại kinh nghiệm của cháu chưa có nhiều nên vẫn hi vọng đảm nhiệm vị trí Thị trưởng mấy năm nữa. Nhưng thật ra đã có tin đồn là có khả năng Khâu Tự Phong sẽ đảm nhiệm vị trí Bí thư ở Thiên Trạch.
Ông cụ Ngô lại không nói gì, nheo mắt lại, dường như đang suy nghĩ chuyện, hay là đang nhắm mắt lại thư giãn, một lúc sau mới mở mắt nói:
– Tiểu Hạ, suy nghĩ của cháu, sự kiên định của cháu là chuyện tốt.
Chỉ nói một câu như vậy, sau đó ông cụ chuyển sang đề tài khác, không đề cập đến chính trị nữa.
Trong lòng Hạ Tưởng rầu rĩ, không rõ ông cụ Ngô có ý gì. Kỳ thật người trong quan trường, nếu nói không tranh giành ngôi vị cao thấp là lừa mình dối người, tư tưởng địa vị trong chốn quan trường vẫn trói buộc mỗi người, không thoát ra được. Không phải Thị trưởng nào cũng có thể làm Bí thư được, nhưng Thị trưởng nào cũng muốn làm Bí thư.
Đặc biệt khi cơ hội ở ngay trước mắt, không ai cho rằng mình chưa đủ kinh nghiệm, cho rằng mình chưa đủ năng lực, ai cũng có thể cho rằng mình có thể đảm nhiệm được trọng trách của một Bí thư.
Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ, cũng may, cái hắn theo đuổi không đơn thuần chỉ là việc thăng chức, mà cho rằng phải có được quyền lực lớn hơn để gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn, mới có thể thực hiện được lý tưởng của mình, cho nên đối với vị trí Bí thư, hắn cũng có chút hi vọng. Tuy nhiên chỉ là hi vọng một chút mà thôi, cũng không kỳ vọng nhiều, nếu không hắn vẫn có thể thúc đẩy một chút, nỗ lực tranh giành một chút. Hắn cũng tự biết mình mới ở vị trí Thị trưởng trong thời gian ngắn, lên chức quá nhanh cũng không ổn, cũng không có lợi cho sự phát triển lâu dài. Chỉ có điều trong lòng không rõ ông cụ Ngô có dụng ý gì, vấn đề Thiên Cương lần trước, ông cụ cũng không có một chút trách cứ hắn, hắn cảm thấy bất an.
Đến trưa Hạ Tưởng cùng ăn cơm với ông cụ, sau khi ăn cơm, Hạ Tưởng cùng ông cụ đi dạo bộ một lúc. Sau đó ông cụ nghỉ trưa như thường lệ, liền bảo Hạ Tưởng cũng tìm cho mình một căn phòng để nghỉ ngơi.
– Liên Hạ cũng đã lớn rồi, nếu nó có thêm một người em trai hay em gái, nó cũng không đến nỗi cảm thấy cô đơn.
Ông cụ lại lo lắng nhắc lại chuyện này, sau đó vỗ vai Hạ Tưởng nói thêm:
– Thiên Trạch là nơi tốt, cố gắng nắm lấy cơ hội.
Một trước một sau tư tưởng thay đổi quá nhanh chóng, Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nhìn theo dáng ông cụ, sau đó một mình ngồi trên ghế suy nghĩ chuyện. Hôm nay gặp ông cụ không thể nói không thu hoạch được gì, chỉ có điều kết quả thu được rất ít. Ông cụ cũng nói đến không ít chuyện, nhưng lại gần như không nói gì, càng không nói đến tình hình sau này của tỉnh Yến, còn tình hình Thiên Trạch cũng không có bất kỳ thái độ gì.
Ở trong mắt Hạ Tưởng, ông cụ chính là lúc xa lúc gần, ông đối tốt với anh, anh sẽ cảm thấy khoảng cách gần trong gang tấc. Ông lãnh đạm với anh, anh lập tức có cảm giác gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Ông cụ vốn chính là một nhân vật trong câu đố, khiến người ta xa xa gần gần chẳng phân biệt được gì cả.
Buổi chiều hắn gặp Ngô Tài Dương ở Thiên Ngoại Thiên, lúc đó là 4h chiều. Đúng là Bắc Kinh náo nhiệt, nóng bức, trên đường từng đoàn xe bị kẹt dài, tiếng còi ầm ĩ. Nhìn lại toàn bộ, thành thị giống như một cái chảo nóng nấu chảy toàn bộ xe cộ.
Thiên Ngoại Thiên là một quán trà, cách xa Ban Tuyên giáo Trung ương và biệt thự của ông cụ. Trời mới biết được vì sao Ngô Tài Dương lại lựa chọn Thiên Ngoại Thiên. Có một số việc chỉ có thể làm theo chứ không thể hỏi nhiều, Trưởng ban Ngô muốn hắn đi máy bay lên trời để đến nói chuyện, hắn cũng làm trái được sao?
Cũng may, sau khi Hạ Tưởng đến nơi, Ngô Tài Dương còn chưa đến, sau khi chờ ở đại sảnh 10 phút thì mới thấy Ngô Tài Dương lững thững đến.
Ngô Tài Dương mặc một chiếc áo màu tro, cách ăn mặc của người chốn quan trường đã hình thành thì khó thay đổi màu sắc, chưa từng có văn kiện nào quy định về quần áo của cán bộ, nhưng dường như từ nam đến bắc đều ngầm định là màu xám, màu đen và màu trắng là chủ đạo. Tinh thần Ngô Tài Dương có vẻ khá ổn, vẻ mặt ôn hòa tươi cười, chủ động bắt tay Hạ Tưởng nói:
– Lên lầu nói chuyện.
Lên đến lầu, sau khi ngồi xuống liền thưởng thức trà. Gian phòng không lớn, tuy nhiên nhiệt độ rất mát mẻ, không cảm thấy có điều hòa mà là sự mát mẻ của tự nhiên. Trong phòng còn đốt hương, mùi thơm ngát, hơn nữa lại còn có âm nhạc du dương khiến khách có cảm giác thật dễ chịu.
Ngô Tài Dương quả thật là người biết chọn địa điểm, chẳng trách xa như vậy mà vẫn phải đến Thiên Ngoại Thiên bằng được. Hôm nay dường như tâm tình Ngô Tài Dương không tệ, trên mặt cười rất thoải mái, ánh mắt cũng sáng, Hạ Tưởng không khỏi kinh ngạc, gặp chuyện vui mà tinh thần lạc quan hay Ngô Tài Dương có chuyện tốt sắp.
Hiện tại Ngô Tài Dương là Ủy viên bộ Chính trị Trung ương, Bí thư văn phòng Trung ương, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, nếu anh ta có chuyện tốt sắp đến, nếu có thể thăng chức một bước nhỏ, cũng đã giỏi lắm rồi.
Ngô Tài Dương hỏi vài câu về tình hình gần đây của Liên Nhược Hạm. Mối quan hệ của anh ta và Liên Nhược Hạm không tốt lắm, Liên Nhược Hạm chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh ta, anh ta cũng không xuống nước để gọi điện cho Liên Nhược Hạm, nhưng hiện tại tuổi càng lớn, càng bận tâm đến chuyện con cái nhiều hơn, liền chủ động hỏi Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nói chi tiết về tình hình của Liên Nhược Hạm, dĩ nhiên, không đề cập đến việc hiện tại Liên Nhược Hạm đang chăm chú cho kế hoạch tài chính lâu dài.
Ngô Tài Dương nghe được mọi việc của Liên Nhược Hạm đều tốt liền gật gật đầu, chuyển sang đề tài khác, nói đến tình hình của tỉnh Yến:
– Tống Triêu Độ có khả năng rời tỉnh Yến, cậu có ý kiến gì không?
Sự điều động giữa các cấp lãnh đạo, Hạ Tưởng nếu có suy nghĩ gì cũng tốt nhất là không nên nói, liền lắc đầu phủ nhận. Nhưng đối với việc Ngô Tài Dương vừa vào đề liền trực tiếp nói thẳng đến vấn đề của Tống Triêu Độ cũng khiến hắn lo lắng. Với sự điều chỉnh cán bộ cấp Ủy viên bộ chính trị, cấp tỉnh, đều phải thảo luận trước Bộ chính trị, Ngô Tài Dương cũng có quyền phát ngôn.
Hơn nữa thực lực của nhà họ Ngô rất mạnh, Tống Triêu Độ đi con đường nào không chừng Ngô Tài Dương đã nắm trong lòng bàn tay.
Không đợi Hạ Tưởng trả lời, Ngô Tài Dương lại hỏi:
– Tình hình Thiên Trạch hiện tại cũng rất mơ hồ, cậu có ý tưởng gì không?
Là đang kiểm tra hắn hay sao đây? Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc, rồi vẫn bảo thủ đáp:
– Tôi kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Ngô Tài Dương cười đầy thâm ý:
– Cậu đừng nghĩ tôi là Ủy viên bộ Chính trị, người ngồi trước mặt cậu bây giờ là cha của Nhược Hạm.
Cảm giác giữa người với người cũng thật kỳ lạ, Ngô Tài Dương vừa nói vậy, Hạ Tưởng liền cảm thấy quầng sáng của vị trí Ủy viên bộ Chính trị trên người Ngô Tài Dương yếu đi hẳn, hình tượng cũng thân thiết hơn, đúng vậy, là cha của Nhược Hạm, là ông ngoại của Liên Hạ, đó là sự thật không thể thay đổi được.
– Chú Ngô…
Lần đầu Hạ Tưởng gọi Ngô Tài Dương là chú, cũng cảm thấy khó khăn, nhưng cuối cùng cũng nói ra được, không phải muốn nịnh bợ, cũng không phải muốn lấy lòng ông, mà trong nháy mắt thấy rằng mặc kệ mâu thuẫn giữa Liên Nhược Hạm và Ngô Tài Dương khó có thể hóa giải thế nào, Ngô Tài Dương dù sao cũng là cha của Liên Nhược Hạm, đã nuôi dưỡng cô nên người, chính mình hiện tại có được Liên Nhược Hạm, cũng nên cảm ơn công lao sinh dưỡng của Ngô Tài Dương mới đúng,
– Nếu thật sự phải nói về tình hình thực tế của Thiên Trạch, cháu chỉ muốn nói một chút suy nghĩ của mình về hướng đi sau này của Thiên Trạch.
Ngô Tài Dương cũng bị Hạ Tưởng một câu “Chú” cuốn hút, xúc động nói:
– Nói đi, mạnh dạn nói, đâu phải là người ngoài.
Lời tuy như thế, muốn cho Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương thành thật với nhau mà đàm luận e rằng cũng rất khó, không có cơ sở cảm tình, cũng không có sự tin tưởng làm điều kiện tiên quyết, Hạ Tưởng trầm ngâm nói:
– Chủ tịch tỉnh Tống rời tỉnh Yến, cũng là xu thế tất yếu, cháu không cảm thấy đột ngột vì chuyện này, ai đến đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy Thiên Trạch cũng không quan trọng, quan trọng là Thiên Trạch phải có kinh tế vững vàng, đây cũng là xu hướng của thời đại .
Ngô Tài Dương không hài lòng về câu trả lời của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẫn tránh nói vào vấn đề chính, không đủ thành ý, Ngô Tài Dương không nói gì, cầm chén trà uống, trong phòng có chút ngột ngạt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |