Hơn nữa gần đây Thị trưởng Chương cũng hơi bận – sự kiện Trung Thiên thực nghiệp bị đả kích dường như không ảnh hưởng gì đến y, y đi tỉnh họp rồi, bởi vì sự kiện bán xe lần trước khiến Giám đốc sở Giáo dục rất tán thưởng, trở thành một Thị trưởng điển hình trong việc hỗ trợ giáo dục, vì thế Thị trưởng Chương liền khẩn cấp đến thành phố Yến.
Thị trưởng Chương vừa đi, liền xuất hiện chuyện gây khó dễ trong việc bổ nhiệm, nói là khéo léo cũng không phải, dấu vết do con người tạo ra ai cũng nhìn thấy, chỉ có điều không nói ra mà thôi.
Tình thế vẫn là phức tạp và rất nhiều biến đổi.
– Bí thư Hạ, nói một câu không nên thế này, Chủ tịch Hội đồng nhân dân vẫn là do Bí thư chọn.
Phạm Tiến sau khi nói xong vẻ mặt trầm tư hẳn.
– Không nên nói thì không cần phải nói nữa.
Hạ Tưởng khoát tay, vẻ mặt bình tĩnh, có những điều trong lòng hiểu rõ, nhưng nói ra là phạm vào điều cấm kị. Phạm Tiến có thể nói, nhưng hắn thì không, nói ra thì dường như có chút bất mãn với sự sắp xếp của Tỉnh ủy, mặc dù nói thật, hắn cũng muốn gánh vác vị trí Chủ tịch Hội đồng nhân dân.
Phạm Tiến thấy Hạ Tưởng cẩn thận, liền chuyển sang đề tài khác:
– Bí thư Hạ, tôi nghe nói ứng cử viên Trưởng ban Tuyên giáo, ở tỉnh bước đầu định ra hai người…
Hôm nay Phạm Tiến nói nhiều hơn so với bình thường, Hạ Tưởng nghĩ thầm, chẳng lẽ hành động đánh vào Ngưu Lâm Quảng vừa rồi đã khiến y xúc động, mới khiến y sốt ruột như vậy? Tuy nhiên việc chọn người vào vị trí Trưởng ban Tuyên giáo thực sự hắn chưa nghe qua, liền hỏi:
– Hai đồng chí đó là ai?
– Ngô Ký Căn và An Bằng Hữu.
Lúc Phạm Tiến nói, vẻ mặt có chút kỳ lạ, mang chút tìm tòi nghiên cứu, lại có chút thương tiếc, thậm chí có cả tia giễu cợt.
Hạ Tưởng cũng hiểu được vì sao Phạm Tiến lại có vẻ mặt như vậy. Ngô Ký Căn do Tôn Tập Dân đề cử, mà An Bằng Hữu là do Chương Quốc Vĩ đề cử, mặc dù vẻ ngoài hắn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thấy kinh ngạc, sao lại như thế được?
Nếu là Chủ tịch tỉnh Tôn đề cử có thể xét duyệt thẳng vào Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì không có gì lạ, đề cử An Bằng Hữu tại sao lại lặng yên không một tiếng động đưa thẳng lên như vậy, bản thân hắn là Bí thư Thành ủy lại không biết một chút nào về chuyện này.
Theo trình tự mà nói, Ban tổ chức cán bộ muốn đề cử An Bằng Hữu, phải trưng cầu ý kiến hắn, bởi vì An Bằng Hữu là Phó trưởng ban ban Tuyên giáo Thành ủy Tần Đường.
Nếu đúng như lời Phạm Tiến nói, thì đối với hắn đây là một sự khiêu chiến lớn, bởi vì hai người bất kể là ai thông qua bổ nhiệm, đều đã tiến thêm một bước trong việc ngăn cản công việc của hắn ở Tần Đường, mang đến ảnh hưởng tiêu cực.
Phạm Tiến đi rồi, Hạ Tưởng cũng không vội gọi điện cho Mai Thái Bình, bởi vì hắn cũng không hoàn toàn tin những gì Phạm Tiến nói. Tôn Tập Dân mới đến tỉnh Yến, dù có cường thịnh thế nào, cũng sẽ không có hành động thái quá trong vấn đề nhân sự, chẳng những khiến Phạm Duệ Hằng phản cảm, còn có thể khiến Mai Thái Bình bất mãn, khiến tâm lý Mã Tiêu cũng sinh ra mâu thuẫn.
Vấn đề nhân sự là điểm yếu của Phạm Duệ Hằng, cũng là Mai Thái Bình có quyền lực lớn nhất, hai người sẽ không vui mừng vì việc Tôn Tập Dân hoa tay múa chân quá nhiều trong vấn đề nhân sự.
Lùi một bước, cho dù là Tôn Tập Dân và Phạm Duệ Hằng không có ý kiến gì trong việc đề cử người vào vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường, đều tỏ thái độ buông tay, đều giữ thể diện cho Tôn Tập Dân, nhưng tại sao An Bằng Hữu lại có thể nhẹ nhàng thông qua đề cử của ban Tổ chức cán bộ, chẳng lẽ, Chương Quốc Vĩ đến thành phố Yến, ngoại trừ việc duy trì và phát triển hình tượng của mình, còn âm thầm gánh vác trọng trách hoạt động Trưởng ban Tuyên giáo?
Không dám đảm bảo là không phải.
Hạ Tưởng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào, ngoài trời từng bông tuyết đang bay, hắn đến Tần Đường đúng dịp có đợt tuyết đầu tiên. Bông tuyết chưa lớn, bay nhẹ nhàng phất phơ tạo nên một bầu không khi mơ màng. Bầu trời bao phủ bởi lớp sương mù, dự đoán tuyết sẽ rơi càng ngày càng nhiều.
So với mùa đông khô ráo ở Thiên Trạch thì ở Tần Đường mùa đông thật ẩm thấp và lạnh giá, Hạ Tưởng bỗng nhiên nghĩ gần đây hắn đều nhậm chức ở những thành phố thuộc khu vực phía Bắc, có lẽ nhiệm kỳ tiếp theo có thể là phía bắc nữa hoặc phía nam, khả năng ở lại tỉnh Yến đã rất nhỏ rồi.
Sẽ đi nơi nào? Chắc chắn sẽ không cùng chỗ với cha vợ hắn, chốn quan trường điều kiêng kị nhất là không để cha con ở cùng một nơi, bởi vì tới cấp tỉnh, nhất cử nhất động đều có sự chú ý của lãnh đạo trung ương.
Hạ Tưởng mong muốn sẽ được làm cùng Tống Triêu Độ ở một nơi, dù sao trong quan trường hắn và Tống Triêu Độ là thầy tốt bạn hiền, cũng là mục tiêu đời người quan trọng nhất khiến hắn lúc trước khuyến khích Lý Đinh Sơn theo đuổi con đường chính trị, là động lực để phấn đấu khi hắn mới bước chân vào con đường làm quan.
Suy nghĩ chốc lát, Hạ Tưởng bỗng nhiên cười, chuyện đó còn xa, chưa đến lúc phải quan tâm, việc trước mắt không kiểm soát được, làm sao còn có triển vọng về sau?
Chương Quốc Vĩ nhằm vào vị trí Trưởng ban Tuyên giáo để hành động cũng là điều bình thường, vị trí nhiều như vậy, trống một chỗ, đều phải đoạt bằng được, hơn nữa y lại vừa bị thua một ván, chắc chắn nóng lòng muốn trả đũa. Nếu có thể khiến An Bằng Hữu thuận lợi đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tuyên giáo, y sẽ đứng vững hơn trong Hội nghị thường vụ Thành ủy, sẽ loại bỏ được tình hình bất lợi trước mắt, nắm quyền chủ động trở lại.
Hạ Tưởng hiểu hành động của Chương Quốc Vĩ, nhưng hiểu thì hiểu, hắn chắc chắn sẽ phải phản đối. Vị trí Trưởng ban Tuyên giáo hắn nhất định cũng phải tranh giành, chỉ được thắng chứ không được bại, sự việc liên quan đến chuyện về sau giữa hắn và Chương Quốc Vĩ, ai ở trong Thành ủy có uy danh lớn hơn.
Nhưng bước đột phá nằm ở đâu?
Hạ Tưởng nói không lo lắng là giả, hắn cũng tin rằng chắc chắn Chương Quốc Vĩ có mua chuộc ở tỉnh, nếu không có sự ủng hộ của tỉnh thì không thể tồn tại ở Tần Đường một cách sừng sững như vậy. Hơn nữa hình tượng Chương Quốc Vĩ rất tích cực, hoặc nói đúng hơn, ít nhất trước mắt công chúng cũng để lại ấn tượng tốt đẹp, cũng không loại trừ khả năng một số lãnh đạo tỉnh đã bị y bịt mắt.
Hạ Tưởng vốn định gọi điện thoại cho Mai Thái Bình, nhưng Mai Thái Bình không chủ động nói rõ tình hình, hắn cũng không đả động đến nữa. Lại nghĩ, lời Phạm Tiến nói chưa chắc đã không đúng, nhưng dù sao cũng không tin toàn bộ được, dù sao nếu chọn người đề cử được thông qua, thân là Bí thư Thành ủy nếu tuyệt đối không hiểu rõ tình hình, thì chính là có đại sự xảy ra, bởi vì cũng đồng nghĩa với việc Tỉnh ủy che giấu tin tức với hắn.
Trong lúc đang suy ngẫm, điều khiến Hạ Tưởng không ngờ nhất là, Tống Triêu Độ lại gọi điện đến.
– Hạ Tưởng, gần đây có nhiều hành động hơi lớn…
Lời nói Tống Triêu Độ không có ý phê bình, tuy nhiên mơ hồ có điều không vừa lòng,
– Thích hợp để hành động cũng phải phân rõ đâu là mâu thuẫn chủ yếu đâu là mâu thuẫn thứ yếu.
Không chỉ đích danh, nhưng Hạ Tưởng cũng biết người Tống Triêu Độ muốn nói đến là Ngưu Lâm Quảng.
– Bí thư Tống, rốt cuộc y có lai lịch thế nào, tôi không phải chỉ nghe một người nói không nên động đến hắn.
Hạ Tưởng thật muốn hỏi, muốn biết Ngưu Lâm Quảng là thần thánh phương nào.
– Cậu không nên biết thì hay hơn.
Tống Triêu Độ né tránh, còn nói thêm:
– Hạ Tưởng, gần đây cậu và Vương Bằng Phi xảy ra mâu thuẫn, không tốt lắm đâu, dù sao cậu và Vương Bằng Phi cũng là chỗ bạn bè với nhau.
Nói chuyện qua điện thoại với Tống Triêu Độ xong, Hạ Tưởng lại suy nghĩ, bí thư Tống không vô duyên vô cớ nhân lúc quan trọng này gọi một cuộc điện thoại vô dụng cho hắn, đúng, gần đây quan hệ của hắn và Vương Bằng Phi có chút nhạt nhẽo, nhưng trên thực tế hai người vẫn duy trì liên hệ, chỉ có điều không được thân thiết như trước kia mà thôi. Bí thư Tống lại nói đến chuyện này, chẳng lẽ là…
Đúng rồi, đoán chừng Vương Bằng Phi có hành động, chắc chắn là một bước tiến nhỏ, hay chính là…mắt Hạ Tưởng sáng rực lên.
Ngay lập tức Hạ Tưởng gọi điện cho Vương Bằng Phi, hàn huyên trò chuyện một lúc, Hạ Tưởng thử thăm dò một câu:
– Trưởng ban thư ký, tình hình ở tỉnh gần đây có gì thay đổi không?
– Cậu lại nghe được tin đồn gì rồi?
Vương Bằng Phi cười sảng khoái.
– Tai của cậu thật thính, dù sao cũng không thể gạt được cậu, tôi nói, cậu nghe, là được rồi.
Ngụ ý đừng để tin này lọt ra ngoài, Hạ Tưởng đồng ý.
– Mã Tiêu phải điều chuyển một chút…
Vương Bằng Phi không có nói hết câu
Cũng đúng, thời gian Mã Tiêu ở tỉnh Yến không ngắn nữa, đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cũng đã được vào năm rồi. Mã Tiêu đi nơi nào Hạ Tưởng cũng không quan tâm, hắn chỉ quan tâm một việc, Mã Tiêu đi rồi, ai sẽ đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Lúc trước Tống Triêu Độ nhắc nhở, lại thêm Vương Bằng Phi nói lấp lửng, Hạ Tưởng liền hiểu ra, cười ha hả:
– Chúc mừng Trưởng ban thư ký.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |