– Này, anh tên gì? Khẩn trương, để Gia Cát Phách Đạo ra đây thẩm vấn. Nếu không ra, thì mang đi tạm giam.
Người đứng đầu phân vân, đôi mắt nhỏ, mắt một mí, bộ dạng giống ngôi sao điện ảnh Tôn Lục Điện, y nghiêng đôi mắt nhỏ, nhe răng cười:
– Anh là ai? Anh tên họ gì? Anh ở phân cục nào?
– Ông là ai? Ông tên gì?
Lưu Nhất Cửu tuy là Phó cục trưởng, nhưng y nhiều năm tiếp xúc với những người ở tầng lớp thấp nhất, đối phó với đủ hạng người, y đều có cách.
– Ông không cần hỏi tôi là ai, tôi đầu đội quốc huy, hông đeo súng, lời của tôi là pháp luật, nếu không giao người, đừng trách chính phủ phải trừng trị các ông.
– Ha ha ha ha…
Người đứng đầu ngửa mặt lên trời cười to,
– Giọng điệu lớn thật, anh không uống nhầm thuốc đấy chứ? Không đi sai cửa đấy chứ? Nhìn rõ đây là đâu đi, đây là thực nghiệp Trung Thiên
Bên cạnh có cảnh sát Tần Đường đi lên, nhỏ giọng nói với Lưu Nhất Cửu:
– Sếp Lưu, y là Thang Tuấn, một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Ngưu Lâm Quảng, chúng tôi đều gọi y là thiếu gia Thang.
Nói xong, anh ta lại hướng về phía thiếu gia Thang giới thiệu Lưu Nhất Cửu:
– Thiếu gia Thang, vị này chính là đồng chí Lưu Nhất Cửu – Phó cục trưởng cục Công an thành phố Thiên Trạch, đến truyền gọi Gia Cát Phách Đạo hỏi chuyện, xin mời Gia Cát Phách Đạo xuống đây một chuyến, làm theo phép.
Thiếu gia Thang quan sát Lưu Nhất Cửu vài lần:
– Xin lỗi sếp Lưu, Gia Cát Phách Đạo không ở công ty, đi xa rồi, ngài tới thật không đúng lúc. Nếu không thì ngài về trước, tôi sẽ nói lại với ông Gia Cát, đợi sau khi ông ấy về, gọi điện thoại cho ngài?
Người đằng sau thiếu gia Thang cười vang.
Lưu Nhất Cửu thì không cười, vẻ mặt lạnh lung, chờ mọi người cười xong mới nói:
– Cười xong cả chưa? Cười xong thì mau mang người ra đây, cho các ông mười phút, hết thời gian, tôi sẽ mang người lên tầng mời.
– Sếp Lưu, nhưng ngài là cục trưởng Thiên Trạch, không phải cục trưởng Tần Đường.
Thiếu gia Thang nói một câu lạnh lung, không phải không có ý đe dọa.
– Chỉ cần là ở Trung Quốc, đều là chấp hành pháp luật như nhau.
Lưu Nhất Cửu nói một câu khách sáo, lại nhìn sắc mặt những người xung quanh
– Thiên Trạch thì sao? Các ông bộ không có người thân ở Thiên Trạch sao? Cho dù là không có người thân, các ông có dám nói cả đời không tới Thiên Trạch?
Lưu Nhất Cửu cũng không che dấu ý uy hiếp trong lời nói chút nào, hơn nữa còn có ý rất bất chấp đạo lý, trong đám người đó không ít người sửng sốt, đều nghĩ đây là cục trưởng gì đây, trước công chúng nói ra những câu như vậy, thật là kém cỏi.
Nhưng kém cỏi mặc kém cỏi, quả thật có tác dụng, trong mấy chục người ở đây, ai không có người thân ở Thiên Trạch? Cho dù là không có, ai cả đời không ra khỏi Tần Đường? Được, ngơ ngẩn sợ hãi, sợ hãi không muốn sống, lưu manh sợ ai? Lưu manh chỉ sợ cảnh sát cố tình gây sự.
Huống chi Lưu Nhất Cửu còn là Phó cục trưởng.
Nhưng thiếu gia Thang lại cậy thế mạnh sau lưng, lại có kiến thức rộng lớn, sao có thể bị mấy câu Lưu Nhất Cửu hù dọa, vẫn không chịu nhượng bộ như trước:
– Sếp Lưu, chúng tôi không nói dối, ông Gia Cát thực sự không có ở công ty, ngài cũng không cần phí sức, đợi điện thoại của ông ấy là được, hay là, để tôi tiễn ngài?
Được, trực tiếp hạ lệnh tiễn khách, Lưu Nhất Cửu vừa cười vừa nói:
– Đã qua ba phút rồi.
Thiếu gia Thang biến sắc
– Sếp Lưu, không nể mặt một chút nào sao?
– Bốn phút rồi.
Lưu Nhất Cửu xem đồng hồ, giơ tay vỗ vỗ nóc xe.
– Xuống xe cả đi, chuẩn bị hành động.
Bảy tám gã cảnh sát thoáng cái chuẩn bị tư thế, khiến cho một đám người xáo động, tình thế lập tức căng thẳng lên.
Thiếu gia Thang hung hãn hai tay ôm vai, khinh bỉ nói:
– Tôi xem sếp Lưu làm thế nào đi qua? Ở đây tôi có hơn 40 anh em, ông từng người từng người đánh ngã, mệt cũng mệt chết ông.
– Không cần đánh ngã tất cả.
Lưu Nhất Cửu cười một cách kỳ quái
– Đánh ngã ông là đủ rồi
Nói xong, tay trái vụt qua trước mắt thiếu gia Thang một cái, tay phải ôm đồm qua cánh tay y, sau đó dùng lực hai tay, nhanh như chớp giật không kịp bưng tai, khiến thiếu gia Thang bắt giữ tại chỗ.
Thiếu gia Thang được gọi là thuộc hạ bản lĩnh nhất của Ngưu Lâm Quảng, không ngờ không kịp phòng bị Lưu Nhất Cửu trực tiếp quàng hai tay ra sau lưng, tức thì thẹn quá hóa giận, chủ yếu là y không phòng bị, nghĩ rằng Lưu Nhất Cửu là Phó cục trưởng đường hoàng, không đến mức tự mình động thủ, không ngờ rằng đã tính toán sai. Lưu Nhất Cửu không dùng đạo lý thông thường, vốn là Phó cục trưởng nhưng không có phong độ của cục trưởng, đã châm mồi cho lửa giận của y.
Từ sau khi y đi theo Ngưu Lâm Quảng, ở Tần Đường hoành hành ngang dọc, thật đúng là không ai dám động đến một ngón tay. Có một lần khi đi đường, có một du khách đến từ thủ đô không biết y, chỉ vào bóng dáng của y nói quần áo của y khó coi, y quay người lại, không nói lời nào liền chặt đứt ngón tay của đối phương.
Mọi người đều có tật xấu như nhau, bị bẽ mặt, mất uy phong rồi, sẽ không thể chịu than phiền, hai tay thiếu gia Thang bị Lưu Nhất Cửu ghì chặt sau lưng, đau đến chảy mồ hôi, hô to:
– Các anh em, hành động cho tao.
Thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng đều là kẻ liều lĩnh, hơn nữa chưa bao giờ coi trọng cảnh sát Tần Đường, huống chi Lưu Nhất Cửu là cảnh sát Thiên Trạch, lập tức đám người xông lên, muốn cứu người, muốn đập xe.
Lưu Nhất Cửu càng độc hơn, sau khi còng tay thiếu gia Thang, cầm súng ra dí vào đầu thiếu gia Thang:
– Bọn bây vây đổ xe cảnh sát, ý đồ thực thi phạm tội bạo lực, chống lại lực lượng cảnh sát điều tra, nếu chẳng may nổ súng lạc đạn, cũng đừng trách tao.
Chiêu thức ấy, ngay lập tức gây sốc những người ở đây.
Lưu Nhất Cửu quyết định bất chấp đạo lí, ông ta đem sự việc phơi bày ra ánh sang, đường đường là Phó cục trưởng, nói rõ ràng không gây hiểu lầm cho người có mặt biết, vu khống hãm hại anh, không thương lượng! Có bản lĩnh thì bao vây tấn công cảnh sát, đánh chết không tính.
Đương nhiên, Lưu Nhất Cửu đánh chết người cũng không phải là không được tính, nặng thì mất chức, nhẹ thì xử phạt, nhưng cũng không phải đền mạng, dù sao hiện trường hỗn loạn, quả thật có hiềm nghi bao vây cảnh sát, ông ta lại có lí do để súng lạc đạn, cuối cùng cũng không đến mức phạt ngồi tù.
Lời của Lưu Nhất Cửu, lập tức làm mọi người sợ hãi.
Bọn họ bình thường có thói quen hống hách, cảnh sát nhượng bộ bọn họ, thậm chí còn trốn tránh bọn họ. Bọn họ đều nghĩ cảnh sát là hạng người không có tài cán gì, càng cho rằng cảnh sát hoặc là kiếm tiền, hoặc là không có chút tâm huyết nào, đâu gặp qua thủ đoạn cảnh sát như Lưu Nhất Cửu? Rất nhiều người đều ngây người, không dám động đậy.
Thiếu gia Thang có câu cửa miệng là “dao trắng vào dao đỏ ra”, ngang tang phách lối, cũng từng dí súng vào đầu người khác, bây giờ bị Lưu Nhất Cửu dí súng vào đầu, cảm thấy độ lạnh lẽo của nòng súng, một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân đi lên, chút nữa thì hai chân run lên.
Tuy nhiên thiếu gia Thang rốt cuộc cũng đã chứng kiến nhiều tình cảnh lớn, cũng từng một mình đấu với ba người, xương sườn của mình còn gãy mấy cái, còn đánh cho đối phương đến tàn phế, cũng có một chút kinh ngạc, liền cắn răng một cái, hô lên:
– Các anh em không phải sợ, gã không dám xử lý tôi.
Còn nheo mắt, vẻ mặt hung dữ,
– Sếp Lưu, có bản lĩnh thì ngài bắn tôi thật đi, tôi xem ngài có gan hay không.
Khá lắm, còn dám khiêu khích Lưu Nhất Cửu.
Lưu Nhất Cửu cười ha ha:
– Đại thiếu gia Thang, Lưu Nhất Cửu tôi khâm phục nhất là người đàn ông can đảm, cũng khâm phục anh em dám làm dám chịu. Tôi hôm nay là đến tìm Gia Cát Phách Đạo, không phải tìm anh. Anh đã ra mặt thay ông ta rồi, ông ta lại như con rùa rụt cổ trốn không ra, nói thật, tôi thực không nhìn ra bộ dáng hống hách của ông ta, tôi nhổ, thật không phải đàn ông.
Bây giờ thiếu gia Thang không khâm phục Lưu Nhất Cửu cũng không được, con người Lưu Nhất Cửu, nhìn như thô lỗ, thực ra thận trọng, trong lòng thực sự rất sáng sủa, một chút cũng không náo loạn, hành động vừa rồi dường như có chút suy xét, thực tế trong lòng y đã chắc chắn.
Tuy nhiên khâm phục thì khâm phục, y vẫn không khuất phục, dù sao trong địa bàn thực nghiệp Trung Thiên. Đặc biệt là bây giờ bị Lưu Nhất Cửu khống chế, trước mặt các anh em trong bang, làm y thật mất mặt, có thể mất mặt, nhưng người không thể chịu thua.
– Sếp Lưu, nói một câu không sợ đắc tội ông, ông quát cũng vô dụng.
Thiếu gia Thang vẫn cười lạnh lùng,
– Tôi khuyên ngài nhanh thả tôi ra, nếu không một lát nữa sự việc sẽ to chuyện hơn, mặt mũi ai cũng không thể qua được.
Lưu Nhất Cửu giơ tay lên nhìn đồng hồ:
– Đã đến giờ, các anh em lên tầng lục soát người.
– Ai dám di chuyển?
Đừng thấy hai tay thiếu gia Thang bị ghìm sau lưng, tuy nhiên vẫn kiêu ngạo ngất trời, đứng thẳng người,
– Các anh em, đứng thẳng lên xem chúng ta có thể bị người khác dọa nằm sấp hay không.
Đám người ồn ào một hồi, còn có người tiến lên đẩy cảnh sát, một gã cảnh sát nóng nảy, thò tay sờ súng, liền nghe thấy bên trong đám người có vài tiếng kéo đạn lên nòng, sau đó trên lầu có mười mấy người đi xuống, trong tay mỗi người đều mang theo hàng, không phải thanh sắt cũng là cờ lê, hung hăng đi ra ngoài. Lưu Nhất Cửu mang đến bảy tám gã cảnh sát, tính cả ba bốn gã cảnh sát Tần Đường, tổng cộng hơn mười người bị vây vào giữa, trong ba tầng ngoài ba tầng.
Có người trong đám người hô lớn:
– Cảnh sát đánh người.
– Cảnh sát giết người.
– Cảnh sát bắn người.
– Cảnh sát đùa giỡn không biết xấu hổ…
Bên trong đám người còn có mùi tất thối rữa bay tới, thậm chí còn có trứng gà, cà chua, hơn nữa còn có tiếng động lớn trong đám người, hồi này to hơn hồi trước, cảnh tượng vô cùng giật gân. Đồng thời đám người dần dần hướng vào áp bức, mấy tên cảnh sát cũng kinh hồn bạt vía. Ngoại trừ Lưu Nhất Cửu có thể giữ được sắc mặt ổn định, những người khác sắc mặt đều trắng bệch.
Chưa người nào gặp qua băng đảng có tính chất xã hội đen như thế, thậm chí có mấy cảnh sát đã nhìn thấy trong đám người đó cầm súng lục, hơn nữa súng lục đã lên cót, không biết chừng lúc nào sẽ nổ.
Một tiếng súng vang lên, đám người loạn xạ, thế nào cũng xảy ra vụ án giết người.
Tình thế gươm súng sẵn sàng, mắt thấy một hồi chiến hết sức căng thẳng.
Bỗng nhiên, lại tiếng rú còi xe cảnh sát từ xa đi lại, chỉ thấy hơn mười xe cảnh sát nhanh như chớp đã tiến vào. Xe cảnh sát có biển số thành phố Lang, còn có biển số thành phố Yến, xe dừng lại, lập tức mấy chục cảnh sát vũ trang từ trên xe nhảy xuống, tay cầm tấm chắn và súng lục chống bạo lực, ngay lập tức vây thành một đoàn, sau đó có một tiếng súng vang lên, không chút khách khí phóng ra bom cay.
Bom cay lạc giữa đám người, lập tức làm đám người xao động, tiếng ho khan, tiếng chửi rủa, liên tiếp nhau, đám người lập tức tản ra rải rác.
Sau đó, loa công suất lớn vang lên:
– Hiện tại là bốn bên cùng thụ lý vụ án, ai cản trở nhân viên công an phá án, nghiêm trị không tha lập tức tản ra. Nội trong ba phút, lập tức tản ra, nếu không sẽ áp dụng biện pháp kế tiếp.
Số lượng cảnh sát hiện nay và nhân viên Ngưu Lâm Quảng, đã không hơn kém gì nhiều, nhưng vào lúc này, một người thư thả từ trên lầu đi xuống, bước chân nhẹ nhàng, một bộ dạng nhẹ như mây, cao giọng nói:
– Bày ra thế trận lớn như vậy để hoan nghênh tôi, thật là vinh hạnh, Gia Cát Phách Đạo có mặt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |