Hạ Tưởng chưa đủ tay ấn, nên chưa hiểu chữ thời cơ mà Tống Triêu Độ nói có ý gì, hắn ngẩn người trong chốc lát, Tống Triêu Độ đã nói thẳng, sau khi Hạ Tưởng nghe xong cười ha hả:
– Một câu nói đã khiến người ta thức tỉnh, cảm ơn anh, Chủ tịch tỉnh Tống, anh là người lãnh đạo sáng suốt nhất.
– Tôi chờ tin tức của cậu.
Tống Triêu Độ không nói gì nữa.
Thời khắc quan trọng, càng ngày càng tới gần, Hạ Tưởng nghĩ, nên để Trần Khiết Văn trở lại rồi, Bí thư đi tịnh dưỡng sức khỏe thì cũng phải có lúc sức khỏe ổn định, không thể lúc nào cũng lấy cớ đang bệnh được.
– Tử Kỳ, gọi Trưởng ban Từ đến phòng làm việc của tôi.
Hạ Tưởng bảo Từ Tử Kỳ.
Không lâu sau, Từ Hâm đã đến phòng làm việc của Hạ Tưởng. Vẻ mặt có chút thay đổi so với trước đây là, biểu hiện trên mặt y sống động hoạt bát, thậm chí còn mỉm cười, chủ động đưa một điếu thuốc:
– Thị trưởng Hạ dùng một điếu thuốc nhé? Đây là Nhuyễn Trung Hoa.
Hạ Tưởng không có ý khước từ lòng tốt của y, đưa tay nhận lấy, đặt ở trên mũi ngửi, lại để sang một bên không hút:
– Thủ tục thoái lui vì bệnh nặng của Trưởng ban Tổ chức, Ủy viên thường vụ Huyện Bình Ninh đã làm xong chưa?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Bình Ninh còn một năm nữa mới đến tuổi nghỉ hưu, nhưng sức khỏe của ông không tốt, hai ba ngày là nghỉ bệnh, ban tổ chức đang cân nhắc để cho ông nghỉ hưu sớm. Ông lúc đầu không chịu, còn nói ông vẫn tràn đầy nhiệt huyết với công việc. Nhưng tháng gần đây nhất sức khỏe ông ngày càng sa sút, ngay cả đi còn đi không nổi, vậy mà vẫn chưa chịu thoái lui. Cuối cùng đành phải để Từ Hâm ra tay, mới đồng ý nghỉ, còn khóc chảy cả nước mắt nước mũi.
May mắn Hạ Tưởng không thấy, nếu không hắn thế nào cũng mắc ói, quyến luyến đến nỗi như thế, coi như là một chuyện lạ khó tin.
– Thủ tục đã làm xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể công bố. Nhưng quyết định bổ nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ mới vẫn chưa chọn được người.
Từ Hâm hiểu được ý của Thị trưởng Hạ, vấn đề chọn người mới làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Bình Ninh, phải được sự đồng ý của Trần Khiết Văn.
– Vậy nhanh chóng trình vấn đề này, tôi và Minh Nghị bàn bạc, sau đó sẽ tổ chức một cuộc họp nhỏ, để chọn người.
Hạ Tưởng đập tay trên bàn, hắn cũng không trưng cầu ý kiến của Từ Hâm.
– Lão Từ, ông phải vất vả một chuyến, đi Bắc Kinh, gặp mặt Bí thư Trần xin ý kiến. Về phương diện tuyển người, nên nói cho Bí thư Trần biết.
Từ Hâm hiểu ý đồ của Hạ Tưởng, ứng cử viên rất nhiều, người mà Bí thư Trần chọn có thể sẽ trở thành đế vương, bà ta muốn ở Bắc Kinh yên tịnh để tịnh dưỡng vậy mà ngồi không yên, nếu không sớm trở lại Thiên Trạch, ngai vàng của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chủ tịch huyện Bình Ninh, nói không chừng rơi vào tay Thị trưởng Hạ.
Từ Hâm gật đầu nói:
– Đợi sau khi hội nghị kết thúc, tôi lập tức đi Bắc Kinh.
Hạ Tưởng dứt khoát, quyết đoán, buổi chiều liền tổ chức hội nghị thảo luận vấn đề tuyển Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Bình Ninh, trong vấn đề chọn người hắn không có đưa ra ý kiến, cũng chỉ nghe Ngô Minh Nghị và Từ Hâm nói chuyện, cuối cùng hai người nêu tên ba ứng cử viên, Từ Hâm đích thân mang hồ sơ của ba ứng cử viên đi tới Bắc Kinh xin ý kiến của Bí thư Trần.
Thái độ của Hạ Tưởng mập mờ, quan điểm của hắn hơi thiên về danh sách của Ngô Minh Nghị. Từ Hâm nêu ra hai ứng cử viên, một là người của y, một là người của Trần Khiết Văn, ý kiến của Thị trưởng Hạ lúc này rất là quan trọng, Từ Hâm hiểu rõ, Bí thư Trần nhất định phải sớm chấm dứt thời gian nghỉ phép, phải nhanh chóng quay lại Thiên Trạch.
Thị trưởng Hạ lúc này lợi dụng vấn đề nhân sự điểm trúng điểm yếu của Bí thư Trần, chẳng lẽ nói, vấn đề của Thiên Cương, cần phải có trận quyết chiến sau cùng? Dụng ý của Hạ Tưởng vượt quá dự đoán của Từ Hâm, ngay cả Ngô Minh Nghị trong lòng cũng hơi có chút khó hiểu, dường như Thị trưởng Hạ còn chưa chuẩn bị xong vấn đề của Thiên Cương để ngã bài, vậy tại sao hắn đã sớm mời Bí thư Trần quay về?
Thị trưởng Hạ có được sức mạnh từ đâu?
Thật khó hiểu, hiện tại Ngô Minh Nghị thông minh, chẳng thèm quan tâm. Bởi vì mối quan hệ của Hạ Tưởng và họ nhà Ngô rất phức tạp, ông cụ Ngô tới Thiên Trạch y cũng biết, với cấp bậc của y, căn bản là không có đủ tư cách gặp mặt ông cụ. Ông cụ hiện tại lại ở Hoa Hải Nguyên, nghe nói còn nâng cốc uống rượu cùng Hạ Tưởng? Bỏ đi, việc nhà của người ta, y có theo dõi cũng chẳng được gì, bị hai phía xúi giục chi phối, làm không tốt, đắc tội với Thị trưởng Hạ lại bị ông cụ Ngô ghét bỏ, lúc đó thật thê thảm.
Ngô Minh Nghị lắc đầu, quay về phòng làm việc, cho dù thế nào ở hội nghị thường vụ cũng phản đối ý kiến chỉnh hợp, các ý kiến khác không nên nói nhiều, cũng không làm đồng minh với bất kỳ người nào, tốt nhất là bảo vệ thân mình.
Sáng sớm hôm sau, Từ Hâm lên đường đi Bắc Kinh. Từ Hâm đi không lâu, Hạ Tưởng nhận được tin tức, Tiền Cẩm Tùng đã tới Bắc Kinh.
Khá nhanh, sớm hơn hai ngày so với hắn dự tính, chẳng lẽ, tin ông cụ Ngô ở Thiên Trạch đã kinh động khắp nơi? Cũng đúng, nhất cử nhất động của ông cụ Ngô, đừng nói quan cấp tỉnh mà ngay cả quan cao cấp của trung ương cũng quan tâm săn đón.
Giữa trưa, nhận được điện thoại của Tiền Cẩm Tùng. Chủ tịch tỉnh Tiền nói, y ở Bắc Kinh hai đến ba ngày, sau khi xong việc sẽ liên hệ với hắn, Hạ Tưởng tỏ vẻ hoan nghênh, bất cứ lúc nào cũng nghênh đón Chủ tịch tỉnh Tiền đến chơi.
Buổi chiều, lại nhận được điện thoại của Trần Phong, Trần Phong cũng tới Bắc Kinh rồi.
Tứ phương tề tụ tại Bắc Kinh, một người trầm tĩnh như Hạ Tưởng, cũng ngửi thấy một không khí, không khí của cơn giông trước lúc mưa đến.
Nghe điện thoại của Trần Phong thoải mái hơn nghe điện thoại của Tiền Cẩm Tùng, nhưng ý tứ của hai người đại khái giống nhau, trước báo cáo công việc, giải quyết việc xong sẽ liên hệ Hạ Tưởng.
Được, ông cụ Ngô hiện tại còn ở Thiên Trạch, liền có hai cán bộ cao cấp cấp tỉnh chuẩn bị đến Thiên Trạch, Thiên Trạch, không biết tự khi nào đã khiến cho người khác chú ý? Giống như phỏng đoán của Hạ Tưởng trước kia, Thiên Trạch, đã trở thành điểm tựa đấu sức khắp nơi, mà Thiên Cương, mới là trọng tâm của điểm tựa.
Chỉnh đốn Thiên Cương là điều cần thiết. Mà ông cụ nhà Ngô đến Thiên Trạch, chưa nói ở lại bao lâu, chẳng lẽ ông cụ trơ mắt nhìn hắn từng bước ở Thiên Trạch thúc đẩy việc chỉnh đốn Thiên Cương?
Lại nghĩ đến việc Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong sắp đến Thiên Trạch, chí ít bọn họ cũng đến chào hỏi ông cụ nhà Ngô, Hạ Tưởng có phần lúng túng, Thiên Trạch trong phút chốc đã nổi lên như cồn, hắn vẫn chưa kịp thích ứng.
Càng làm cho Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, đang lúc hắn một lòng một dạ chuẩn bị nghênh đón Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong đến, và chuẩn bị mọi việc đợi Bí thư Trần trở về, ai dè sự cố lại xảy ra.
Buổi tối khi tan ca, Hạ Tưởng để Lý Khai Lâm về nhà trước, hắn một mình bách bộ về nhà, tòa nhà Thành ủy cách nhà Thành ủy rất gần, đi bộ cũng chỉ mất năm phút đồng hồ, hắn vừa đi vừa suy nghĩ một số việc.
Từ Tử Kỳ chạy tới, đi phía sau Hạ Tưởng, thấp giọng báo cáo một vài việc, Hạ Tưởng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Sau vài phút, Hạ Tưởng nhỏ giọng nói một câu gì đó, Từ Tử Kỳ ngầm hiểu, xoay người đi.
Lúc Hạ Tưởng và Từ Tử Kỳ gặp mặt, cũng đúng lúc bị Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong bắt gặp. Bùi Nhất Phong và Bì Bất Hưu liếc nhau, hai người đều thấy vẻ mặt bối rối lúng túng của đối phương.
Bùi Nhất Phong mở miệng nói:
– Làm sao bây giờ?
– Không làm sao cả.
Bì Bất Hưu không đồng thuận.
– Nói không chừng Từ Tử Kỳ ngay từ đầu chính là con cờ trong tay Hạ Tưởng, chúng ta bị Hạ Tưởng chơi khăm rồi.
– Tôi thấy không hẳn vậy, Từ Tử Kỳ chẳng qua làm việc không chắc chắn, lại bị Hạ Tưởng xúi giục. Ngẫm lại cũng bình thường, dù sao y cũng là thư ký của Thị trưởng, lẽ nào y lại gây bất hòa với Thị trưởng, một lòng một dạ theo chúng ta? Nhưng tiền đồ của Thị trưởng lại không tốt hơn so với tôi và anh?
Bì Bất Hưu không có gì để nói nữa, buồn bực một lúc, một hồi lâu mới thốt lên một câu:
– Chúng ta nên ngậm bồ hòn làm ngọt?
– Cũng không thể nói là chịu thiệt, cách đối nhân xử thế của Thị trưởng Hạ, tôi ít nhiều cũng hiểu, hắn không phải là người so đo mọi chuyện. Hắn hiện tại cần chúng ta, chẳng qua là muốn trao đổi một món hàng.
– Chỉ mong hắn giữ chữ tín, nếu không, tôi cũng không để cho đèn cạn dầu.
Bì Bất Hưu tính nết không điềm đạm như Bùi Nhất Phong, y luôn phẫn nộ tức tối với Hạ Tưởng, nếu không phải Cục trưởng Bùi khuyên y, y sẽ không hợp tác với Hạ Tưởng lần này, bởi vì y thấy, thủ đoạn của Hạ Tưởng, đã khiến uy danh của y ở Thành ủy giảm đi đáng kể, ngày càng không thể ngẩng mặt lên nhìn đời.
Lần trước sự kiện cư dân trên internet công kích, lại có Lưu Phong Thanh trực tiếp một bước lên mây đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Thành ủy Thủy Hằng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, khiến cho mặt của y nóng ran.
Nhưng tình thế mạnh hơn người, y không cúi đầu không được. Bùi Nhất Phong cũng tỉ mỉ phân tích thủ đoạn của Thị trưởng Hạ, trên thực tế vẫn cho y một lối thoát, sau này gặp lại cũng dễ nói chuyện. So với thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt của Thị trưởng Hạ ở thành phố Lang, thì Thị trưởng Hạ ở Thiên Trạch có phần điềm đạm hơn.
Bì Bất Hưu thấy Từ Tử Kỳ biến mất ở khúc cua của khu phố, trong lòng hiện lên một ý nghĩ nham hiểm độc ác, trị không được Hạ Tưởng, thu phục thư ký của Thị trưởng chẳng phải là dễ hơn sao?
Đợi cơ hội đến, nếu y không thu phục được Từ Tử Kỳ, trong lòng rất khó chịu.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensextv.com/quan-truong-quyen-10-full/
Hạ Tưởng chắp tay sau lưng, bước đi khoan thai, khi đi vào cửa nhà, vừa bước vào sân nhỏ của cổng chính, ánh mắt thoáng nhìn, xa xa dưới ánh đèn đường, có một bóng dáng yểu điệu quen thuộc, đang vẫy tay với hắn.
Toàn thân mặc bộ váy hoa ngắn, mang giày xăng-đan, để lộ cặp chân trơn bóng như ngọc, cánh tay ve vẫy cũng như ngọc như hồng, dưới ánh đèn đường, toát lên sự xinh đẹp không thể tả được
Người đẹp như ngọc.
Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng ngây ngẩn cả người, Cổ Ngọc không ngờ xuất hiện, quả thật khiến hắn chưa chuẩn bị tâm lý. Hắn bước nhanh đến trước mặt Cổ Ngọc, đầu tiên là nhìn khắp người Cổ Ngọc mấy lần, mới đưa tay sờ đầu Cổ Ngọc:
– Nhớ năm đó eo đã nhỏ, hiện giờ dáng vẻ càng như liễu yếu đào tơ, Cổ Ngọc, cô gầy đi nhiều.
Vẻ mặt Cổ Ngọc vốn đang vui vẻ, cười hồn nhiên vô tư, khi nghe Hạ Tưởng nói xong, cô ngay lập tức khóc, nhào vào lòng Hạ Tưởng khóc nức nở:
– Anh còn dám nói như vậy? Vì anh tôi gầy cũng không sao, béo cũng không sao, đều là do anh làm hại. Anh đền tôi tuổi thanh xuân đi, tất cả niềm hạnh phúc của tôi bị anh lấy đi rồi.
Hạ Tưởng cũng không dám làm càn, dù sao cũng đang đứng ở gần cổng của Thành ủy, hắn vội kéo Cổ Ngọc ra xa chỗ nguy hiểm, đi mấy trăm mét mới hỏi:
– Sao không gọi điện thoại để tôi đến đón? Cô về nước khi nào?
– Tôi về lâu rồi, nhưng không báo cho anh.
Cổ Ngọc lại nín khóc mỉm cười, sự ưu sầu của cô chỉ trong nhất thời, cô vẫn giữ được nét hồn nhiên vốn có.
– Tôi đến Thiên Trạch, cũng không phải để tìm anh, anh đừng có nghĩ xấu, tôi sẽ không ở cùng anh, cũng không cho anh chạm vào người tôi.
Hạ Tưởng không nói gì, hắn có háo sắc đến vậy sao? Đang muốn giải thích mấy câu, để lấy lại hình tượng của mình, Cổ Ngọc lại nói một câu khiến hắn ngạc nhiên:
– Kỳ thật tôi đi cùng ông nội đến Thiên Trạch giải sầu.
Lão Cổ cũng đến đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |