Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 1 » Phần 148

Quan Trường - Quyển 1

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 148

Trên đỉnh núi gió mạnh đập vào mặt, lạnh đến kinh người, Hạ Tưởng nói:

– Xuống đi thôi, rất lạnh, đừng để lạnh quá rồi cảm.

Liên Nhược Hạm gật gật đầu, trước khi chuẩn bị trèo xuống thì lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu:

– Anh có phải muốn đi theo con đường chính trị đúng không? Nếu muốn trở thành quan lớn thì tôi có thể giới thiệu giúp anh biết một người, chỉ cần anh làm cho người ta có ấn tượng tốt, khẳng định là anh có thể thuận buồm xuôi gió.

– Người nào?

Hạ Tưởng cảm thấy ý nghĩ của cô rất kỳ quái, nói tới nói lui mà chẳng hiểu được động cơ của cô là như thế nào?

– Là người trong nhà của tôi, trước mắt không cần biết là ai. Tôi hỏi anh có đồng ý hay không?

Hạ Tưởng liền cự tuyệt ý tốt của cô:

– Cảm ơn, không công không nhận lộc. Tôi không dám ăn thứ mà từ trên trời rơi xuống.

– Xem như tôi chưa nói lời này.

Liên Nhược Hạm giơ một ngón tay lên, lắc lắc trước mặt Hạ Tưởng.

– Cố gắng cẩn thận, trượt chân một cái là không ai có thể cứu được đâu.

Hạ Tưởng không nói gì, trong lòng nghĩ rằng những lời này của Liên Nhược Hạm chắc không phải đột nhiên nói ra, chắc trong đó có ẩn chứa điều gì đó.

Hắn không phải không tin rằng sau lưng Liên Nhược Hạm có thế lực của gia tộc, cũng không nghi ngại đến việc cô rắp tâm có lòng dạ bất lương, mà là trong lòng hắn hiểu rằng, cho dù hắn được Liên Nhược Hạm dẫn tới tiến cử, đến gặp một nhân vật hết sức quan trọng trong gia tộc của cô, người đó cũng đồng ý giúp hắn tác động, cho hắn trong một thời gian ngắn đạt đến một cấp bậc hứa hẹn nào đó, nhìn qua thì triển vọng này đẹp đến mức mê người, là cơ hội mà ai cũng cầu ước, nhưng thật ra thì lại bằng không.

Cho dù hắn tiến vào trong phạm vi thế lực của gia tộc Liên Nhược Hạm, tuy nhiên chỉ là một nhân vật vòng ngoài, hay nói cách khác là một quân tốt nhỏ lúc nào cũng có thể vứt bỏ được. Trong rất nhiều gia tộc khổng lồ, thế lực của bọn họ trải rộng trên rất nhiều phương diện, trong các lĩnh vực văn hóa, chính trị, kinh tế cho dù thiếu một thứ cũng không được. Trong đó có các nhân viên trung tâm của bọn họ, cũng có rất nhiều loại tiểu tốt được mời chào, các tiểu tốt này cũng giống hắn, không chỗ dựa, đang giãy dụa ở tầng thấp bé nhất. Đột nhiên lại có một đỉnh núi nguy nga xuất hiện, không ai có thể cự tuyệt sự hấp dẫn có được địa vị cao như thế này.

Cùng so sánh với bọn họ thì Hạ Tưởng còn có mười mấy năm đã trải qua rồi, cho nên hắn biết được cái lợi hại trong mối quan hệ này. Những người này có cảnh giới và tầm mắt không đủ, nghĩ rằng có chỗ dựa vững chắc là có thể thẳng bước lên đỉnh tầng mây, bất kể hắn là cấp quận hay cấp sở, thậm chí là đạt được cấp phó tỉnh, tuy nhiên đối với gia tộc thì bọn họ chỉ là những người lính hầu, phải luôn tiên phong anh dũng tranh đấu vì lợi ích cho gia tộc. Nếu các nhân vật này có đầy đủ vận khí và trí tuệ, có thể sống sót trong các lần tranh đấu thì hắn cũng chỉ có thể có được cái chức phó tỉnh để về hưu. Nếu bọn họ mà vận khí hơi kém, đối nhân xử thế lại không tỉnh táo, có lẽ ở trong vài lần xung đột ích lợi thì người ta không khách khí giải quyết luôn những người này, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Không phải là gia tộc sau lưng bọn họ không ra tay cứu, mà là cái giá trị của những người này không bằng với cái giá phải trả. Hạ Tưởng rất rõ ràng đạo lý này, cho nên hắn thà rằng đi theo bên cạnh Lý Đinh Sơn, đi trên mặt đất từng bước vững vàng, không muốn trở thành lính hầu cho một đại gia tộc. Ở trong các đại gia tộc, khi xảy ra đụng độ thì đúng là bị đánh đến tan xương nát thịt.

Trở lại xe, dọc trên đường đi về nhà khách, Liên Nhược Hạm không nói câu nào nữa. Ánh mắt của Tào Thù Lê lóe lên mấy lần nhưng không mở miệng hỏi. Mễ Huyên với vẻ mặt hồ nghi nhìn Hạ Tưởng mấy lần, rốt cuộc không kìm nổi hỏi:

– Cậu và cô ta có cái gì mà trên mặt hai người có chút kỳ lạ? Có phải hai người có hành vi nào không bình thường với nhau?

– Làm chị họ thì phải có dáng dấp của người chị.

Hạ Tưởng đập đập bàn tay vào cánh tay.

– So với cô bé Lê, chị đúng là không học được chút thông minh hay trầm tĩnh nào cả.

Tào Thù Lê nghe xong lời nói của Hạ Tưởng, ánh mắt trở nên long lanh, quay đầu liếc mắt Liên Nhược Hạm một cái, cái miệng mân mê mỉm cười vụng trộm.

Mễ Huyên khoát cánh tay:

– Chắc chắn là cậu nói dối, về sau nếu có chuyện gì phát sinh, hai người đừng có trách tôi không nhắc nhở trước là tốt rồi.

Liên Nhược Hạm đưa mấy người về nhà khách, nói chuyện một chút với Tào Thù Lê, sau đó rú xe đi khỏi. Tào Thù Lê đứng ở bên phải của Hạ Tưởng, bàn tay khẽ đẩy đẩy cánh tay của hắn:

– Anh không muốn biết em và cô ấy đi đến thành phố Chương Trình làm gì à?

Hạ Tưởng làm bộ như mới vừa nghĩ đến:

– Em nói thì anh mới nhớ ra, nói mau, làm gì trong hai ngày đấy, có chuyện lớn gì xảy ra không?

– Cũng không có gì, thật ra em cũng không biết rốt cuộc là cô ấy muốn làm cái gì, chủ yếu là lái xe loạn ở thành phố Chương Trình, cô ấy không biết đường, em phải dẫn đường cho cô ấy.

Ánh mắt Tào Thù Lê hơi mơ màng, hiển nhiên không đặt trọn tâm tư trong lời nói này. Quả nhiên, cô liếc mắt trộm nhìn Mễ Huyên một cái, kéo Hạ Tưởng sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

– Vì sao cô ấy lại muốn kéo anh cùng trèo núi?

Cô bé này làm bộ như rất rộng lượng, tuy nhiên cũng chưa được giống cho lắm. Từ trong lời nói của cô, không thấy gọi Liên Nhược Hạm là chị Liên thì có thể thấy được, trong lòng cô cũng đang có dấm chua, cũng không quá thoải mái.

Hạ Tưởng xoa xoa cái tai, cười nói:

– Đừng nghĩ lung tung, không có gì cả. Sau lưng Liên Nhược Hạm là có thế lực gia tộc khổng lồ, cô ấy muốn cho anh một con đường đi nhưng anh không đồng ý.

– Thế à!

Trên vẻ mặt của Tào Thù Lê bừng lên vẻ rạng ngời, cô nói:

– Có đôi khi, một người không nhất định một bước lên trời là đã tốt. Từng bước từng bước đi một, tuy rằng có chậm một chút, tuy nhiên có cơ sở vững chắc. Với tình hình bây giờ của anh, nhiều lắm là tìm một chỗ dựa vững chắc là Thị trưởng, nếu tìm một người là Chủ tịch tỉnh hay chức quan to hơn nữa thì cũng chưa chắc đã tốt đâu.

Không đơn giản nha, Hạ Tưởng dường như mới lần đầu gặp Tào Thù Lê, nhìn nhìn Tào Thù Lê mấy lần, làm cho cô bé ngượng ngùng. Theo bản năng, tay cô giơ lên đặt ở trên ngực, lúc này cô mới nhớ hôm nay mình mặc bộ đồ thể thao, che rất kín vùng ngực, chẳng ai nhìn thấy được cái gì cả.

Hạ Tưởng chú ý tới vẻ khác thường của Tào Thù Lê, hắn cười nói:

– Bộ đồ thể thao được thiết kế rất đáng giận, không tính toán gì đến các đường cong mỹ miều của chị em, mặc nó vào chẳng lộ ra cái gì cả.

Tào Thù Lê rất xấu hổ:

– Không nghĩ là anh còn có tật xấu như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Bình thường nhìn anh khá thành thật, bây giờ thì đã lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.

Hạ Tưởng dõng dạc nói:

– Hồ ly vẫn luôn có đuôi, không việc gì phải dấu diếm, em không thấy được chứng tỏ trước kia em cố ý bỏ qua việc này.

– Anh…

Tào Thù Lê bị chọc tức, nói không ra lời.

Giữa trưa thì Mễ Huyên thông báo cho Hạ Tưởng rằng cô đã sắp xếp hắn cùng ăn cơm với Vương Toàn Hữu. Bất kể là Vương Toàn Hữu lấy thân phận là Bí thư Đảng ủy công an hay thân phận là bác của Tào Thù Lê thì Hạ Tưởng đều không có lý do để cự tuyệt. Rất may là Mễ Huyên và Tào Thù Lê cũng tham dự, điều này cũng làm cho tâm tư của hắn ổn định hơn.

Địa điểm ăn cơm là một ngôi nhà ở vùng rất hẻo lánh, ở phía nam của thị trấn, xung quanh không có nhà dân nào cả. Mễ Huyên giới thiệu rằng đây là chỗ một người bạn của ba cô ta, trước kia mở một khách sạn ở thị trấn, sau đó tâm tư phai nhạt, không mở nữa, tuy nhiên bây giờ trong nhà chỉ chiêu đãi một ít các bạn bè của ông ta mà thôi.

Căn nhà tuy rằng không lớn, nhưng ít nhất cũng khoảng nửa mẫu, trong nhà có đủ loại cây cảnh và các loại cây ăn quả, có vẻ như một nơi để tận hưởng các thú vui điền viên. Trong khu vườn của ngôi nhà này, có một vài gốc nho cổ thụ, các lá cây tươi tốt được leo trên một cái giàn, hình thành một nơi râm mát rất tự nhiên. Phía dưới giàn nho, có bày cái bàn vuông và mấy cái ghế băng, trên bàn có đặt ấm chén pha trà, rất có hương vị thanh nhàn của một nhà nông.

Vương Toàn Hữu rất tùy ý mặc chiếc áo may ô, ngồi rất không để ý tới hình tượng bên cạnh một ấm trà, đang bưng cái chén lên làm một ngụm. Ở bên cạnh hắn, là một người đàn ông tuổi trung niên, tướng mạo có vẻ hơi già, mặc quần áo bộ đội, lúc cười có thể nhìn thấy được bốn cái răng cửa đã bị rơi rụng.

– Đến đây, tôi giới thiệu một chút, đây là Hạ Tưởng, là thư ký của Bí thư huyện ủy.

Vương Toàn Hữu nhìn thấy nhóm người Hạ Tưởng bước vào cũng không đứng dậy tiếp đón, chỉ có gật gật đầu mấy cái, sau đó nói với người đàn ông mặc bộ đồ bộ đội.

Người đàn ông mặc quần áo bộ đội cũng không đứng dậy, nhìn Hạ Tưởng cười cười:

– Chàng thanh niên, không tồi, tuổi khá trẻ. Tôi tên là Vạn Chí Trạch, đã đến nhà thì đừng có khách khí, ngồi xuống chơi. Bà nó ơi, cho thêm nước đi.

Hạ Tưởng ngồi xuống trên một cái ghế băng, nhìn lại thấy Tào Thù Lê và Mễ Huyên cũng đã ngồi xuống. Từ phía xa, một người phụ nữ trung trung tuổi, tay cầm một phích nước nóng, một tay bưng cái khay, từ phía sau cây nho bước tới, đi đến trước mặt hai người Tào Thù Lê, đưa cho các cô chén nước, sau đó lại đi đến bên cạnh Hạ Tưởng, lấy cái chén, rót nước vào chén đưa cho hắn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 34
Miêu Nghị cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, xoay người đi tới bên bàn rượu, tự mình rót một chén, một hơi uống cạn, đặt chén lên bàn: Đám người xuất thân quân Cận vệ như Văn Trạch cũng không biết sẽ đứng bên nào. Dương Triệu Thanh im lặng, biết đây là muốn gạt bỏ những kẻ có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 22
Thanh Chủ lạnh nhạt nói: Tuyên! Rất nhanh Hạ Hầu Thác dẫn theo một nam nhân vóc dáng vạm vỡ xuất hiện, đường nét hơi giống Hạ Hầu Long Thành nhưng trông không thô kệch như gã, Hạ Hầu Dao là phụ thân của Hạ Hầu Long Thành. Hạ Hầu Dao đến đây chỉ vì một mục đích, đó là chủ động giải...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hướng Nhật – Quyển 7
Vừa điện thoại với lão già xong, thời gian cũng vừa hết tiết hai. Hướng Nhật tới phòng làm việc, cái xui là mỹ nữ lão sư không có ở đây, có thể là còn đang trên đường vì vừa mới tan lớp, không thể thoáng cái đã đến phòng làm việc được. Hướng Nhật đứng đợi ở cửa, quả nhiên...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân