“Được rồi.” Lãnh Nghệ nhìn Đồ Nhị dương dương đắc ý bỏ đi, kèm thêm một câu: ” Ta sẽ nói với Đồ bang chủ, ngươi không ở trong phòng đọc sách, sau đó vì quá mệt mỏi ngủ say, mà là ra ngoài, ngươi không có mặt ở hiện trường, tất nhiên không phải là hung thủ.”
“Khoan khoan.” Đỗ Nhị mặt biến sắc, xuống nước tức thì: ” Đại lão gia, chuyện này đừng nói cho ca ca học sinh, được không?”
Tình hình lại một lần nữa thay đổi, Đồ Nhị đang vênh váo vì tìm được sơ hở của Lãnh Nghệ mà thoát tội, không ngờ nghe nhắc tới đại ca của mình thì thái độ khác hẳn.
“Thật lạ, bài trừ khả năng ngươi không giết tẩu tử là chuyện tốt mà.” Lãnh Nghệ tựa cười tựa không nói:
“Đại lão gia giúp ta chuyện này, ta sẽ sẽ báo đáp lớn.”
“Ồ, báo đáp thế nào?” Đồ Nhị lần mò trên người, lấy ra được một cái ngọc bội rất dứt khoát nói: ” Ngọc bội này do đại ca học sinh tặng, đồ mua từ kinh thành, trị giá 300 lượng bạc, xin tặng đại lão gia xem như cảm tạ.”
Lãnh Nghệ nhận lấy ngọc bội, nâng nâng trong lòng bàn tay, ước chừng sức nặng: “Thực sự đáng tiền thế à?”
“Đúng ạ, đại lão gia tìm người hiểu biết nhìn là biết ngay.”
“Ngươi cười bản huyện không hiểu biết à?”
“Không, không ạ.” Đồ Nhị cuống lên, cười nịnh lấy lòng: ” Học sinh chỉ nói thứ này rất đáng tiền.”
Lãnh Nghệ hừ một tiếng, cất ngọc bội vào ống tay áo: “Vậy ta giữ giúp ngươi.”
Đồ Nhị mừng rỡ, hết sức khúm núm tiễn chân Lãnh Nghệ.
Từ phòng đi ra, Thành Lạc Tiệp chưa cam tâm: “Đại lão gia, tên này lén lén lút lút rất đáng nghi, sao không làm rõ ràng mà nhận ngọc bội của hắn rồi đi thế?”
“Đừng vội, trò hay còn ở phía au, đi nào, tìm Đồ bang chủ thôi.” Lãnh Nghệ ngửa mặt cười gian:
Trong đại đường tiền viện của Đỗ phủ lúc này rất náo nhiệt, có thể nhìn ra hai nhóm người tách bạch, một nam một nữ, chia làm hai bên, gườm gườm nhìn nhau như có thể tuốt kiếm nói chuyện bất kỳ lúc nào.
Lúc này Đới bang chủ của Trá Nữ Bang đang giằng có với Đồ bang chủ.
Hà Hiền sau khi chuyển lời cho Đới bang chủ, nàng không bỏ đi, ngược lại còn đòi gặp Đồ bang chủ, nói nếu không sẽ không bỏ qua. Đồ bang chủ chỉ đành tới đại đường gặp mặt, chỉ nói vài ba câu, hai bên đã lâm vèo thế bế tắc.
Đới bang chủ hiển nhiên là một nữ nhân, năm nay chưa tới ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, vóc dáng hơn người, lúc này mặt mũi khó coi vô cùng: “Đồ bang chủ, thương thuyền của Hứa viên ngoại trước kia đều nộp phí đậu thuyền cho bọn ta, ngươi lại đòi ông ấy nộp tiền tho thuyền bang các ngươi. Lại bắt có thê nhi của ông ấy, có phải khinh người thái quá không?”
Đồ bang chủ ngồi bệ vệ trên ghế trên thái sư ỷ, giọng sang sảng: “Đới bang chủ, Trá Nứ Bang các ngươi xưa nay kiếm tiền bằng việc bắt cóc nữ nhân trẻ nhỏ, từ khi nào vươn tay tới cả đường sông thế? Thuyền vận chuyển trên Ba Hà là sự vụ của thuyền bang ta, phí đỗ thuyền luôn là bọn ta thu đầu tiên.”
“Là tên vương bát nào quy định, phí đỗ thuyền chỉ có thể do thuyền bang các ngươi thu? Nói ra xem, lão nương đi tìm hắn nói lý.”
“Đới bang chủ, cô nói kiểu gì vậy, đây vốn là ước định từ lâu, đã thành quy củ trong giới giang hồ. Cầu ai người nấy đi, cơm ai người nấy kiếm, bình an vô sự, ta đâu xen vào chuyện làm ăn của các cô, các cô nhảy vào chuyện làm ăn của ta là sao?”
“Ngươi không xen vào? Vậy ngươi bắt cóc thê nhi của Đới viên ngoại là cái gì?” Đới bang chủ nổi giận:
“Chuyện này khác, ta bắt cóc họ là vì họ không nộp tiền phí, không phải tống tiền, khác với các cô.” Đồ bang chủ thấy nói chuyện với bà nương này phí công sức:
Đang tranh luận không ngớt thì một tên tiểu đầu mục chạy tới, thở hồng hộc nói: “Bang chủ, không hay rồi! Mẹ con nhà kia…”
Nói tới đó nhìn thấy Đới bang chủ liền ngưng bặt.
Đồ bang chủ cau mày: “Có chuyện gì, nói đi, Đới bang chủ không phải người ngoài.”
“Vâng!” Tên tiểu đầu mục ngập ngừng bị Đồ bang chủ trợn mắt đành nói: ” Phu nhân của Hứa viên ngoại đã ôm con nhảy sông tự tử rồi.”
“Cái gì?” Đới bang chủ kinh hãi, đứng bật dậy tuốt trường kiếm bên hông, chĩa thẳng vào Đồ bang chủ: ” Họ Đồ kia ngươi giết con tin.”
Thế là người của Trá Nữ Bang và bang chúng thuyền bang bốn phía rút vu khí, chỉ đợi một mệnh lệnh là lao vào liều mạng.
Đồ bang chủ vẫn thản nhiên ngồi yên tại chỗ: “Đới bang chủ, con mắt nào của cô nhìn thấy ta giết con tin? Cô không nghe thấy à, chúng tự nhảy sông tự tử.”
“Đừng phụ rắm, ai biết có phải là trò quỷ của ngươi không? Được, các ngươi đã trở mặt, sau này chúng ta đường ai nấy đi.” Đới bang chủ xoay người, dẫn đám Trá Nữ Bang theo sau:
Bóng người loáng lên, chỉ thấy Đồ bang chủ đã đứng sừng sững trước mặt à, khoanh tay trước ngực, cười gằn: “Thuyền bang của ta là nơi muốn tới là tới, muốn đi là đi sao?”
“Ngươi muốn thế nào?” Đới bang chủ lùi lại, bề ngoài hung hăng kỳ thực ả rất ngán người này, ả mới lên làm bàng chủ, hôm nay tới đây vốn chỉ là tỏ ra cứng rắn lấy uy trong Trá Nữ Bang thôi, không định xung đột, nếu không bọn họ chẳng có tí phần thắng nào:
“Đơn giản, bắt cóc nữ nhân là trò sở trường của Trá Nữ Bang các ngươi, có khi nào nghĩ tới ngày bị người ta bắt cóc chưa?” Đồ bang chủ tay không vẫn bước tới một bước:
Đới bang chủ biến sắc, trường kiếm trong tay hơi run: “Ngươi, ngươi muốn giữ bọn ta lại, vậy xem kiếm trong tay ta có đồng ý không đã.”
Đồ bang chủ sao không nhìn ra đối phương đã sợ rồi, chắp tay sau lưng đi thẳng về phía trường kiếm: “Ha ha ha, các ngươi còn nghĩ mình như xưa sao, nếu Trần bang chủ và Tạ phó bang chủa của các ngươi vẫn còn, ta còn nể ba phần. Nhưng các ngươi đắc tội với quá nhiều người, ở miếu thổ địa thiệt hại nặng nề. Ngươi chẳng qua là một tiểu đầu mục, dựa vào cái miệng nhân lúc trong bang hỗn loạn mà leo lên, ngươi nghĩ ta sợ ả lẳng lơ ngươi à?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 270 |
Ngày cập nhật | 20/11/2024 05:55 (GMT+7) |