Nhưng bây giờ thì khác rồi. Tôi có bí kíp Ngự Nữ Tâm Kinh trong tay, với sự hỗ trợ của các loại thuốc, tỷ lệ thành công của tôi đã lớn hơn rất nhiều, lá gan của tôi cũng theo đó mà ngày càng lớn. Nhưng chuyện này phải tính kế lâu dài, mỗi bước đều phải lên kế hoạch trước, như vậy mới có thể một bước thành công.
Lúc này, dì hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã trở thành con mồi của tôi. Có lẽ trong mắt dì, tôi bây giờ vẫn là thằng nhóc ranh có thể dễ dàng kiểm soát, nhưng mối quan hệ này sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đảo ngược.
Sáng sớm, chuông báo thức chưa reo tôi đã dậy. Chiều hôm qua, nhân lúc dì không có nhà, tôi đã luyện hết một lượt các động tác trong nhà. Quả nhiên luyện cả bộ hiệu quả hơn hẳn, bây giờ sáng dậy cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tôi đứng bên giường, vừa lắc lư mặc quần áo vừa suy nghĩ: Mấy loại thuốc kia nhờ ai giúp được đây? Tuy trước đó tôi đã tìm kiếm qua, những loại thuốc đó đều không phải là dược liệu quý hiếm gì, nhưng dù tôi có mua được thì chắc cũng không có điều kiện để bào chế. Hay là nhờ chị ấy giúp một tay? Thôi, cứ tìm hiểu kỹ về chị ấy rồi tính sau.
Nhưng cho dù thuốc có làm xong, cách dùng cũng cần phải lên kế hoạch cẩn thận. Dì mỗi sáng đều uống một ly sữa, có thể cho thuốc vào đó. Loại thuốc này có tác dụng từ từ nên ít nhất cũng phải cho liên tục 2, 3 tháng. Dĩ nhiên, dượng cũng là một vấn đề, không thể để dượng phát hiện ra điều gì.
Trên bàn ăn, một người phụ nữ xinh đẹp, trưởng thành đang ngồi đoan trang, từ tốn ăn sáng. Đối diện chị, một thiếu niên trông chỉ khoảng 14, 15 tuổi đang uống sữa. Cậu bé vừa ngẩng đầu uống sữa, mắt lại hơi liếc xuống, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ăn sáng, trong mắt lóe lên một tia lửa dục vọng. Dĩ nhiên, ánh mắt của tôi được che giấu rất kỹ, dì không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Trong những ngày tiếp theo, tôi vẫn cần phải tiếp tục ngụy trang, giả vờ mình chỉ là một đứa trẻ ham chơi, như vậy mới không đánh rắn động cỏ, để dì buông lỏng cảnh giác với tôi.
Ăn sáng xong, tôi đang định ra ngoài như mọi khi thì bị dì gọi lại.
“Từ hôm nay, mấy ngày này con đừng ra ngoài nữa. Sắp khai giảng rồi, con phải chuẩn bị đi,” dì đặt đũa xuống, bình tĩnh nói. Gọng kính vàng của dì lóe lên một tia sắc sảo.
“Chuẩn bị gì ạ? Dì ơi, không phải chỉ là khai giảng bình thường thôi sao? Còn có mấy ngày nữa, không bằng cứ để con ra ngoài chơi thêm.” Tôi hơi phản kháng trong lòng.
“Bốp!” Dì đặt mạnh đôi đũa xuống đĩa.
“Mẹ con gửi con sang đây là để học, không phải để chơi!”
Tiếp đó, dì đứng dậy, dùng tay đẩy gọng kính vàng, rồi hai tay chống lên mép bàn, người nhoài về phía trước, cặp vú căng tròn cũng theo đó mà như muốn trào ra.
Lúc này, dì giống hệt như một cô giáo trên lớp, ánh mắt hơi lạnh lùng qua cặp kính vàng nhìn tôi, như muốn nhìn thấu tâm can. Khí thế nghiêm nghị ập đến làm tôi hơi khó thở.
“Từ hôm nay, con sẽ phải làm 3 bộ đề thi như thi thật. Những bộ đề này là đề thi cuối kỳ các năm trước của trường Gia Định. Con làm xong dì sẽ đưa cho giáo viên trong trường chấm, dựa vào kết quả của con, dì sẽ chọn ra những phần con yếu để phụ đạo,” dì nói với giọng không cho phép cãi lại.
“Trong lúc làm bài không được mang điện thoại, nên mấy ngày này điện thoại của con cứ để ở chỗ dì, tối dì sẽ trả lại.”
Nghe dì nói, tôi không khỏi nghiến răng. Xem ra mấy ngày này ban ngày sẽ không có hoạt động giải trí nào rồi. Nhưng may mà tôi có thói quen xóa ngay lập tức những lịch sử duyệt web, tin nhắn nhạy cảm trên điện thoại, chắc sẽ không bị dì phát hiện ra gì.
“Vậy, dì ơi, mỗi sáng con có thể ra ngoài tập thể dục một lúc được không ạ?” Tôi giơ tay lên, như học sinh trong lớp xin phép cô giáo.
“Tập thể dục?” Dì nghi ngờ hỏi. Dì giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ mới ăn sáng xong, là 7 giờ sáng.
“Được, nhưng con phải về trước 8 giờ, vì 8 rưỡi là bắt đầu làm bài rồi.” Dì cũng không phải là người hoàn toàn không có tình người, đối với yêu cầu hợp lý này của tôi, dì cũng không phản đối.
“Con nên cảm thấy vinh hạnh mới phải. Giáo viên ưu tú nhất của trường Gia Định đích thân kèm cặp con học, nếu không phải con là cháu của dì thì dì cũng chẳng thèm quản,” dì đứng thẳng người dậy, khoanh tay trước ngực, hơi tự đắc nói.
“Vâng~ vâng~ vâng, con cảm ơn dì nhiều lắm. Con xuống lầu tập thể dục đây.” Tôi qua loa đối phó với dì một câu rồi đi ra ngoài không thèm ngoảnh lại.
Trên quảng trường của khu chung cư, một nhóm các ông các bà đang theo tiếng nhạc du dương đánh Thái Cực Quyền. Thỉnh thoảng có một hai bạn trẻ chạy bộ ngang qua, vội vã. Tôi đứng ở một góc quảng trường luyện các động tác trong sách, ngoài ra còn tập thêm một số bài tập sức mạnh. Muốn khống chế một người phụ nữ trưởng thành như dì, chỉ dựa vào kỹ năng thôi thì chưa đủ, cần phải có đủ sức mạnh nữa!
Vì chọn vị trí khá khuất, nên cả quá trình luyện tập không ai làm phiền tôi, thỉnh thoảng có một hai người đi qua chỉ trỏ cũng không sao.
Tập xong, tôi về thẳng nhà. Vừa vào nhà đã thấy dì đặt sẵn đề thi trên bàn tôi. Tôi chủ động tắt nguồn điện thoại nộp cho dì, rồi ngồi vào bàn làm bài. Dì thì ngồi trên sofa, vắt chéo chân xem TV. Phần thịt đùi bị lớp tất bó chặt hơi phồng lên. Chân dì đang vắt lên đi một chiếc dép lê hoa văn màu hồng. Dì vừa xem TV vừa nhịp nhàng rung rung bắp chân, chiếc dép cũng theo đó mà lấy đầu ngón chân làm điểm tựa, lắc lư lên xuống, vỗ vào gót chân tròn trịa được bao bọc bởi lớp tất đen. Thỉnh thoảng dì lại quay đầu qua khe cửa nhìn tôi đang làm bài, không thấy có vấn đề gì lại quay lại xem TV.
Cứ như vậy, một ngày trôi qua rất nhanh. Buổi tối, tôi tắm xong về phòng, cảm thấy cả người khó chịu, còn mệt hơn cả lúc tôi tập thể dục một tiếng ngoài công viên. Đây còn chưa đi học mà đã bị hành lên bờ xuống ruộng thế này, nếu thật sự vào năm học thì còn đến mức nào nữa?
Tôi lấy điện thoại ra, mở nguồn. Ting! Âm thanh quen thuộc vang lên khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Không ngờ tôi lại có ngày thảm đến mức chơi điện thoại thôi cũng thấy là một sự hưởng thụ.
Mở Zalo lên, tôi thấy có vài avatar đang nhấp nháy, trong đó có một cái tôi chưa từng thấy. Mở ra mới biết là của cô nhóc ấy. Hôm đó trước khi về có trao đổi Zalo với nhau, không ngờ nhanh vậy đã tìm tôi rồi.
Vào lúc 3 giờ chiều, chị ấy có nhắn một tin, hỏi tôi hôm nay sao không đến hiệu sách, nghi ngờ tôi có phải là đã chạy làng rồi không. Lúc đó tôi còn đang cắm mặt vào làm bài, điện thoại cũng ở chỗ dì, lấy đâu ra thời gian mà trả lời.
“Mấy hôm nay em phải làm bài kiểm tra, không có thời gian ra ngoài chơi.”
Tôi giải thích tình hình của mình xong rồi mở ứng dụng lướt video. Kết quả là video đầu tiên còn chưa mở xong, chị ấy đã trả lời lại:
“Kiểm tra? Các em khai giảng rồi à?”
“Không phải ở trường, ở nhà…”
Tôi kể chi tiết tình hình hiện tại của mình cho chị ấy nghe.
“Đúng là một thằng nhóc ranh, bị dì quản thúc, đến cửa cũng không được ra,” sau đó còn kèm theo một icon cười nhạo.
“Thôi được, vậy sau này em không qua nữa, việc của chị đợi lúc nào em có thời gian rồi tính sau.”
“Này, này, đừng mà. Em rảnh thì qua hiệu sách một chuyến, giúp chị một việc.”
Nghe tôi định chơi bài chuồn, chị ấy liền cuống lên, dặn đi dặn lại tôi nhất định phải tranh thủ thời gian qua đó một chuyến, có việc cần tôi làm. Hỏi là việc gì thì chị ấy lại im re.
“Bí bí ẩn ẩn,” tôi lẩm bẩm, cũng không trả lời lại, bắt đầu lướt video. Lướt một hồi cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, chắc là do hôm nay làm bài thi tốn nhiều tâm sức quá. Thôi thì tắt điện thoại đi ngủ luôn.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của tôi cứ lặp đi lặp lại: Sáng sớm tập thể dục, làm bài, rồi tối nghỉ ngơi. Mỗi sáng tôi đều nói chuyện phiếm với chị ấy, chủ yếu là hỏi tôi khi nào qua. Trong thời gian đó, chị ấy còn hỏi tôi bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu và một số thông tin cá nhân linh tinh khác, cứ như điều tra hộ khẩu đi xem mắt vậy, làm tôi phiền không chịu nổi, cuối cùng mặc kệ luôn không thèm trả lời.
Cứ như vậy lại qua 3 ngày, cuối cùng tôi cũng làm xong 3 bộ đề thi mà dì giao. Ngày kia cũng là ngày khai giảng. Sau khi được dì cho phép, ngày mai tôi cuối cùng cũng có thể ra ngoài. Mấy ngày nay cứ ru rú ở nhà làm tôi bức bối chết đi được.
Tuy rất nóng lòng muốn ra ngoài chơi, nhưng buổi sáng tôi vẫn không quên ra công viên tập thể dục một lúc. Trên chiếc ghế dài ở một góc công viên, tôi đang hít đất.
“1, 2, 3…”
Tôi vừa làm vừa đếm.
“57~ 58~ 59~~ 6~~~0! Hù!”
Tôi khó khăn chống người dậy, thở hổn hển. Thân hình săn chắc, gọn gàng như một con báo săn, tràn đầy vẻ đẹp hoang dã. Tôi đưa tay bóp bóp cơ ngực và cơ tay, thấy chúng căng phồng, chắc nịch. Xem ra mấy ngày luyện tập đã có kết quả.
Vốn dĩ từ nhỏ đến lớn, chế độ ăn uống của tôi đã tốt hơn người bình thường, các loại thực phẩm chức năng cũng không thiếu, điều này làm cho thân hình của tôi so với bạn bè đồng trang lứa đã có phần khỏe mạnh hơn. Bây giờ qua luyện tập lại càng săn chắc hơn, như một con bê con.
Tôi nghỉ ngơi một lát rồi rời công viên. Nhưng tôi không đến hiệu sách ngay mà lại đến quán net game lúc trước chơi vài ván, sau đó lại đến một tiệm massage trị liệu đàng hoàng để nắn lại xương khớp. Ông chủ tuy hơi ngạc nhiên khi thấy một thằng nhóc 14, 15 tuổi một mình đến massage, nhưng ai lại đi từ chối tiền bao giờ.
“Ồ, không ngờ lại là một cậu nhóc,” kỹ thuật viên vừa vào cửa thấy tôi hơi kinh ngạc nói.
Thấy có người vào, tôi tự giác cởi áo, nằm sấp trên giường. Kỹ thuật viên thấy tôi không nói gì, tưởng tôi đang ngại, bèn cười nhẹ một tiếng, đặt đồ xuống rồi quỳ gối hai bên người tôi, thoa tinh dầu rồi bắt đầu massage.
Thông thường, lực tay của kỹ thuật viên nữ đối với đàn ông trưởng thành thì không đủ, nhưng tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nên lực cũng vừa phải.
“Ơ~ a~” Khi kỹ thuật viên day ấn từ xương cụt lên đến cổ, cơ thể tôi phát ra tiếng xương khớp di chuyển rắc rắc, tôi thoải mái rên lên một tiếng.
“Cậu nhóc tuổi còn nhỏ đã đến những nơi thế này, có phải không muốn học hành đàng hoàng nữa không?” Kỹ thuật viên nói từ phía sau tôi.
“Chị ơi, “thằng em” của em lớn hay nhỏ, chị sờ thử là biết ngay mà,” tôi tỏ vẻ bất cần, ra dáng một tay chơi lão luyện.
“Chị đây cũng muốn xem lắm chứ, nhưng mà chỗ chúng tôi là nơi đàng hoàng, không thể làm những động tác không đàng hoàng đó được đâu nhé.”
Chị kỹ thuật viên tuy miệng nói vậy, nhưng đôi chân đang quỳ hai bên hông tôi lại từ từ siết chặt lại. Cả cặp đùi, bắp chân mang tất hoàn hảo áp sát vào người tôi. Theo động tác massage, làn da mịn màng qua lớp tất lụa mỏng manh từ từ cọ xát trên người tôi, những ngón chân sơn móng đỏ cũng qua lớp tất cào nhẹ lên đùi tôi, làm tôi khó chịu vô cùng.
Tuy nói là tiệm massage đàng hoàng, nhưng kỹ thuật viên ở đây đều là cáo già, tìm đủ mọi cách để lách luật, để lại ấn tượng tốt cho khách lần sau lại đến gọi mình. Nhưng lần này tôi đến đây chỉ đơn thuần là để massage thư giãn, nên cũng không nghĩ đến những thứ linh tinh khác.
Bước ra khỏi cửa tiệm massage, tôi vận động gân cốt, xem ra sau này phải thường xuyên đến những nơi thế này. Nhưng nếu ở nhà có một người có thể massage cho mình bất cứ lúc nào thì còn tốt hơn. Trong đầu tôi bất giác hiện lên hình ảnh của dì, xem ra chuyện này vẫn phải từ từ từng bước một.
Đến trước cửa hiệu sách, tôi phát hiện có treo biển “Tạm Ngưng Kinh Doanh”. Đang lúc tôi hơi thất vọng định rời đi thì theo quán tính, tôi kéo thử cửa, lại phát hiện cửa vẫn mở.
“Lẽ nào quên khóa cửa?” Tôi thầm nghĩ.
“Có ai ở nhà không?” Tôi đẩy cửa, thò đầu vào gọi nhưng không có ai trả lời.
Tôi từ từ đẩy cửa vào, sau đó lại đóng cửa lại. Tôi nhìn quầy, ghế trống không, trong phòng cũng không một bóng người. Tôi từ từ nhấc chân, cẩn thận đi vào trong.
“Chị My… Chị ơi… Nữ quái ơi…” tôi vừa đi vừa gọi khẽ, nhưng không ai trả lời.
Hiệu sách không lớn, nếu có người thì chắc chắn đã phát hiện ra rồi. Xem ra hôm nay chị ấy thật sự không có ở đây.
“Ting~ ting~ ting~”
Đang lúc tôi chuẩn bị rời đi thì bên tai lại vang lên một giai điệu nhẹ nhàng. Tôi đi theo tiếng nhạc, phát hiện ở một góc khuất trên sàn nhà có một vệt sáng yếu ớt, âm thanh chính là từ khe hở đó phát ra. Tôi đến gần xem kỹ mới phát hiện ở đây có một cánh cửa đen tuyền, hòa lẫn vào môi trường xung quanh, chẳng trách trước đây tôi không hề phát hiện ra.
Không hiểu sao, tôi không gõ cửa mà lại chọn cách đẩy nhẹ cửa, hé ra một khe hở vừa đủ để tôi có thể quan sát cảnh tượng bên trong.
Ánh đèn trong phòng hơi chói mắt, khiến đôi mắt đã quen với bóng tối trong hiệu sách của tôi phải tạm thời nheo lại. Khi đã quen với ánh sáng và bắt đầu quan sát căn phòng, cảnh tượng bên trong khiến tôi không khỏi trợn tròn mắt:
Đây là một phòng ngủ trông khá rộng rãi. Ở góc trong cùng là một chiếc giường gỗ lớn màu đỏ sậm, đầu giường và cuối giường đều chạm khắc những họa tiết hoa, chim trông có vẻ hơi cũ kỹ. Trên đầu giường là một bộ chăn gối được xếp gọn gàng, ga trải giường màu hồng phấn, chăn màu xanh nhạt, và một chiếc gối được bọc khăn gối hoa văn trắng. Sát tường trên giường là một hàng búp bê lớn nhỏ đủ loại, nhưng không giống những con búp bê đáng yêu, ấm áp thông thường, búp bê phần lớn trông khá xấu, thậm chí còn có hai con búp bê đầu lâu.
Ở phía ngoài đầu giường là một chiếc bàn học bằng gỗ màu đỏ sậm, trên bàn chồng mấy chồng sách cao ngất, cho thấy chủ nhân căn phòng này rất chăm chỉ.
Điều kinh ngạc nhất là một bộ xương người cao bằng người thật ở bên cạnh bàn học. Thông thường ít có ai để thứ này trong phòng mình. Nhưng lúc này, bộ xương đã được mặc một bộ quần áo vẽ đầy graffiti, mắt còn đeo một chiếc kính râm màu đen, khiến cả bộ xương trông bớt đi vẻ kinh dị, thêm vài phần hài hước.
Tuy tôi cũng đã vào không ít phòng ngủ của con gái, nhưng kiểu trang trí này thì là lần đầu tiên tôi thấy. Nhưng những điều đó vẫn chưa đủ để làm tôi kinh ngạc. Điều thật sự làm tôi trợn tròn mắt là một bóng hình xinh đẹp, hay nói đúng hơn là một bóng hình ma mị, đối diện với cánh cửa tôi đang mở, khiến người ta nhìn thấy mà muốn xịt máu mũi.
Chỉ thấy một bóng hình trông rất trẻ trung đang quay lưng về phía cửa soi gương. Người này, cô gái này không mặc áo khoác, phần lớn làn da trắng như tuyết cứ thế phơi bày ra ngoài không khí. Toàn bộ thân hình của cô gái trông rất cân đối, vai ngang với hông, eo lại cực kỳ thon thả, nhìn từ phía sau trông như một chiếc đồng hồ cát dựng đứng.
Cô gái không phải là không mặc gì. Quan sát lưng cô có thể thấy cô vẫn mặc áo ngực và quần lót, nhưng đó lại là loại nội y ren khoét lỗ, giữa áo ngực và quần lót còn có vài sợi dây, dải lụa nối với nhau, siết chặt lấy cơ thể trẻ trung, đầy đặn của cô gái. Chân cô gái mang đôi tất ống dài màu trắng, viền tất có hoa văn ren, phía trên cùng của tất, hai bên đùi có hai sợi dây treo nối tất với chiếc quần lót ren kia.
Tuy tôi mới học lớp 9, nhưng cũng là một tay chơi kinh nghiệm dày dặn, liếc mắt một cái là biết ngay cô gái này mặc không phải là nội y bình thường, mà là đồ lót sexy chính hiệu! Không cần ai nói, kẻ ngốc cũng biết lúc này người có thể ở trong phòng này ngoài chị ấy ra thì còn có thể là ai?
“Vãi chưởng,” tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng nói hơi run rẩy, không biết là vì phấn khích hay vì lý do khác. Nhưng những điều đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là tôi lại phát hiện ra cô nhóc này lén lút ở trong phòng thử đồ lót sexy! Trước đây tuy đã giúp chị ấy dán cao dán lên đùi, nhưng lúc đó phần sâu kín của chị ấy vẫn bị váy che khuất, không ngờ dưới lớp váy lại là một khung cảnh như thế này.
Không ngờ con nhóc này lại có sở thích này, khẩu vị cũng nặng phết. Tuy tôi biết nhìn trộm con gái là không đúng, nhưng không hiểu sao tôi không thể nào dời mắt khỏi bóng hình xinh đẹp đang thử đồ kia.
Chị ấy quay lưng về phía tôi, không động đậy, dường như cũng đang ngắm nhìn mình trong gương, thưởng thức cơ thể quyến rũ của mình khi mặc đồ lót sexy. Cả thiếu niên đang nhìn trộm ngoài cửa và thiếu nữ đang đắm chìm trong việc ngắm nhìn cơ thể mình, đối với cả hai người họ, thời gian lúc này dường như đều ngừng lại.
Không biết bao lâu sau, bóng lưng của chị ấy cuối cùng cũng động đậy. Chị ấy đưa tay lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh, lướt vài cái trên màn hình, mở ứng dụng, rồi gõ vài chữ.
“Ting!” Điện thoại của tôi ngoài cửa vang lên, đó là tiếng thông báo tin nhắn Zalo. Bóng lưng trước gương lập tức cứng đờ. Lúc này tôi cũng gần như nín thở. Không ngờ vào lúc này chị ấy lại nhắn tin cho tôi, sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không kịp tắt chuông điện thoại.
Chị ấy từ từ quay người lại, mặt lạnh như sương, tay nắm chặt điện thoại.
“Bịch! Bịch! Bịch!” Đôi chân mang tất trắng của chị ấy từng bước nặng nề dẫm lên sàn nhà. Những bước chân đó như đang dẫm lên ngực tôi, mỗi bước đi tim tôi lại đập thình thịch một cái. Cuối cùng, chị ấy đi đến cửa, dừng lại một chút rồi đưa tay ra đẩy cửa.
“Két!”
Cửa mở, để lộ ra tôi đang lúng túng níu chặt áo sau cửa. Lúc này, tôi đã từ bỏ ý định chạy trốn.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Chị ấy bước về phía tôi, tôi cũng theo bước chân của chị ấy mà không ngừng lùi lại, sau đó tôi bị một cuốn sách sau lưng vấp phải, ngã ngồi xuống đất. Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng trước khi tôi kịp đứng lên, một bàn chân mang tất trắng đã dẫm lên ngực tôi.
“Em thấy hết rồi?” Chị ấy lạnh lùng nói.
“Em… em… em…” Tôi bây giờ không nói nên lời, không biết nên nói gì, cả người cứng đờ, như mất kiểm soát.
Thấy tôi không nói gì, gót chân đang dẫm trên ngực tôi của chị ấy nhấc lên, đầu ngón chân nhọn từ từ vẽ một vòng tròn trên ngực tôi, những ngón chân sơn móng màu hồng qua lớp tất cào nhẹ lên ngực tôi, sau đó hơi nhấc lên, mu bàn chân nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải ngẩng đầu đối diện với chị ấy. Tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ cằm truyền đến.
“Xem có sướng không?” Lúc này, chị ấy hai tay chống ngực, như một nữ hoàng cúi xuống nhìn tôi. Cặp vú của chị ấy tuy không lớn bằng của dì, nhưng ở độ tuổi này cũng thuộc hàng hiếm có.
Đối mặt với sự tra hỏi của chị ấy, tôi dĩ nhiên không có gì để nói. Thấy tôi không có phản ứng, chị ấy nhíu mày, rồi từ từ dời chân đi.
“Vào đi.”
Chị ấy không quay đầu lại, đi vào phòng, để lại một mình tôi ngơ ngác giữa gió.
Không biết bao lâu sau, sự xao động trong lòng tôi mới từ từ lắng xuống. Tôi từ từ chống người đứng dậy, lúc này mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chỉnh lại quần áo xộc xệch, phủi bụi trên người, tôi cũng theo đó mà vào phòng.
Vừa vào phòng, tôi đã thấy chị ấy ngồi trên ghế cạnh bàn học, vắt chéo chân. Đôi chân dài mang tất trắng bắt chéo vào nhau, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trong không khí. Cặp đùi hơi đầy đặn bị lớp tất siết chặt, làm nó hơi lõm vào, cả đôi chân trông thon dài mà lại đầy đặn, như miếng giăm bông hảo hạng, giòn tan. Đôi bàn chân xinh, cân đối, những ngón chân sơn móng màu hồng nhạt co lại, cho thấy tâm trạng của chủ nhân nó không thoải mái như vẻ bề ngoài. Từ ngón chân đến mu bàn chân rồi đến mắt cá chân, dưới lớp tất, cả đôi chân trông trắng nõn, mịn màng. Phần tất ở mắt cá chân bị gót chân tròn trịa kéo căng ra, hơi giãn một chút, dưới lớp tất trắng là một vệt màu da hồng hồng rõ ràng. Đôi gót sen nhỏ xinh của chị ấy trông thật ấm áp, mịn màng, vừa vặn trong lòng bàn tay, khiến tôi chỉ muốn cầm lấy mân mê, như vê hạt óc chó, qua lớp tất cảm nhận từng tấc da thịt mịn màng của chị ấy.
Lúc này, chị ấy đã mặc áo sơ mi và váy ngắn, nhưng vẫn có thể qua lớp áo sơ mi trắng nhìn thấy cảnh xuân bên trong. Tôi nuốt nước bọt, từ từ đi đến trước mặt chị ấy, lúng túng nhìn.
“Không phải em đang ở nhà làm bài kiểm tra sao? Hôm nay sao lại qua đây?”
Tôi kể lại toàn bộ sự tình cho chị ấy nghe, dĩ nhiên là nhấn mạnh việc mình vừa có thời gian là lập tức chạy qua đây xem có thể giúp gì cho chị ấy không.
“Ồ? Nói vậy là em cũng coi trọng chị lắm nhỉ?” Chị ấy cười đầy ẩn ý.
“Dạ vâng, dạ vâng, mấy hôm nay chị cứ gọi em qua, em đoán là có việc cần giúp, nên vừa có thời gian là em qua liền,” tôi cười nịnh nọt.
“Xem ra em đã chuẩn bị tinh thần rồi.”
Chị ấy cầm lấy một cây kéo nhỏ trên bàn, chĩa ra không khí cắt vài cái, rồi nhìn chằm chằm vào nửa dưới của tôi với vẻ không mấy thiện cảm, trong mắt hình như còn hơi mong đợi?
“Em có biết chị học ngành gì không? Hay là em có biết bây giờ chị muốn làm gì không?”
Chị ấy lè ra một đầu lưỡi hồng hào, vừa nói vừa liếm môi trên.
“Chị… chị không phải học cùng trường với em sao? Học không phải là kiến thức phổ thông bình thường sao… Cái đó có liên quan gì đến việc chị muốn làm bây giờ không ạ?”
Nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của chị ấy, tôi có một dự cảm không lành, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy. Lúc này tôi nhìn quanh mới nhận ra cửa hiệu sách có treo biển nghỉ bán, mà căn phòng tôi đang ở lại nằm ở trong cùng của hiệu sách, có nghĩa là dù thế nào cũng sẽ không có người ngoài vào. Chết người hơn là căn phòng này lại là phòng ngủ của chị ấy, mà bây giờ chỉ có tôi và chị ấy ở đây. Tôi lập tức cảm thấy mình như một con thỏ con tự chui đầu vào lưới, không lối thoát. Nhưng, tôi lại nghĩ đến dáng vẻ mặc đồ lót sexy lúc đầu của chị ấy, cái thân hình thon thả, quyến rũ đó, ờ… nếu chị ấy muốn làm gì tôi, thực ra tôi cũng không phải là không thể chấp nhận. Tôi tự an ủi mình, như thể mình đã chịu thiệt thòi lắm vậy.
“Kiến thức phổ thông chỉ là chị học thêm thôi, chị còn đang tự học cả Đông y và Tây y, nên chị đây à, rất có hứng thú với các cơ quan trên cơ thể người đấy nhé. Nhưng mà sách vở thì vẫn cách một lớp giấy, chị muốn tiếp xúc thân mật hơn với một số thứ, cho nên…”
Trong đôi mắt ngày càng mở to của tôi, đôi môi hồng nhuận của chị ấy từ từ hé mở:
“Em trai, em… cởi… quần… ra… cho… chị… xem… đi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nhật ký chinh phục mẹ và dì |
Tác giả | Cửu Long Di Quan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm chân, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 15 |
Ngày cập nhật | 06/10/2025 05:55 (GMT+7) |