– “Cộc, cộc, cộc, Thìn ơi, dậy đi, dậy đi”
Thìn vẫn còn đang trong giấc mộng, cậu đã để chuông 6h dậy chuẩn bị bữa sáng rồi đi ra sân bay đón mẹ chủ tịch rồi. Nghe tiếng gõ cửa, Thìn ngáp một cái rồi nói vọng ra:
– Chủ tịch… mới 5 giờ thôi mà. Sao hôm nay dậy sớm thế.
Nhưng Thụy Kha la oai oái bên ngoài:
– Dậy, dậy mau có việc.
Phải đến vài chục giây sau, Thìn mới lững thững ra mở cửa, cậu cần thời gian để cho cậu nhỏ của mình xìu đi một chút, gớm mới sáng ra nó cứng ngắc đội cái quần lên nhìn phát ghê.
Vẫn mắt nhắm mắt mở, cậu nói:
– Chuyện gì vậy chủ tịch?
– Dọn đồ lên phòng tôi, nhanh lên còn đi đón mẹ nữa không muộn giờ.
Thìn lập tức tỉnh ngủ, hắn tỉnh như sáo không biết là mình bị chuyển lên phòng chủ tịch hay là được lên phòng chủ tịch nữa:
– Cái gì? Chuyển đồ lên phòng chủ tịch? Thế tôi phải… ngủ cùng chủ tịch à?
Thụy Kha lấy tay đập nhẹ hều vào đầu Thìn:
– Vớ vẩn, ngủ dưới sàn. Thôi, đi đánh răng đi rồi chuyển đồ lên phòng tôi.
Thêm phát đập nữa làm Thìn thực sự là tỉnh ngủ. Hôm qua mải nghĩ nhiều việc nên cậu chưa tính đến việc làm “chồng hờ” của chủ tịch sẽ phải như thế nào. Giả thôi nhưng cũng phải giả làm sao cho giống thật chớ, người lớn tuổi là người ta tinh tường lắm, để qua mặt không phải dễ. Thì đây, việc đầu tiên chính là, hai người phải ở chung phòng cho giống “sống thử”.
– “Tôi không quen ngủ dưới sàn đâu, hay là chủ tịch ngủ dưới sàn đi”, nói xong Thìn chạy nhanh ra nhà vệ sinh, để lại Thụy Kha ánh mắt lườm lườm.
Thụy Kha bước vào phòng ngủ của Thìn, căn phòng này được thiết kế nằm ở một góc tại tầng 1, dùng cho người giúp việc. Không gian nhỏ chỉ độ hơn chục mét vuông. Từ ngày Thìn ở đây thì chưa lần nào Thụy Kha bước vào, cũng như Thìn chưa bao giờ vào phòng chủ tịch, đó là không gian riêng tư của mỗi người.
Thụy Kha nhìn qua thì phòng Thìn rất gọn gàng sạch sẽ, cô cũng có chút ngạc nhiên vì phòng đàn ông lại được như vậy. Một cái tủ 2 ngăn đựng quần áo. Một cái tủ thấp đầu giường, trên đó có một cái đèn ngủ, điện thoại của Thìn vẫn nằm trên đó, còn có một cái hộp quà mà Thụy Kha nhìn thấy trên ghế phụ xe oto hôm qua, là quà của Mai Ngọc, Thìn vẫn chưa bóc ra.
Trong lúc Thìn đi vệ sinh cá nhân, cô nảy ra ý định muốn xem tên vệ sĩ lưu tên mình trong danh bạ là gì. Cô liền lấy máy điện thoại của mình ra, vào mục ưa thích bấm gọi “chồng yêu”. Trên màn hình của Thìn hiện ra chữ: “Thụy Kha”, tắt máy, Thụy Kha tủm tỉm cười, cái chữ “Thụy Kha” thân thương được hắn lưu trong máy, điều này làm cô hài lòng, cô rất ghét cái danh xưng “chủ tịch”.
Ở đầu giường Thìn mới có thêm một đồ vật, đó là cây đàn ghita mà Thụy Kha mới tặng đêm hôm qua. Nhìn lại cây đàn, nhớ lại bài hát mà đêm hôm qua Thụy Kha được nghe lén, cô càng thêm phấn khích, càng thêm quyết tâm muốn thay đổi cuộc sống của mình. Ừ đúng rồi, tuổi xuân qua nhanh lắm, ngoảnh đi ngoảnh lại mình đã ba mươi, các cụ có câu “trai ba mươi tuổi hãy còn xuân, gái ba mươi tuổi đã toan về già”. Những hồi trống ngực, những cảm giác nghèn nghẹn trong lòng như vẫn còn phảng phất đâu đây, cảm giác yêu một ai đó, muốn một ai đó luôn luôn ở bên cạnh là lần đầu tiên Thụy Kha có, cô như đứa trẻ lần đầu tiên có được món đồ chơi yêu thích, muốn khám phá thêm, muốn tìm hiểu kỹ thêm.
Ngẩn ngơ một lúc thì Thìn quay trở lại:
– Chủ tịch giúp tôi dọn đồ à?
– Còn lâu, cậu dọn đi, tôi mang lên cùng cho.
Thìn tiến về phía tủ của mình, lấy quần áo ra gấp cho vào cái ba lô của cậu, cũng chẳng có nhiều, dăm cái quần bò, dăm cái áo sơ mi đuôi tôm và vài bộ quần áo mặc ở nhà và một ít đồ linh tinh khác.
Trong lúc Thìn gấp đồ thì Thụy Kha mân mê hộp quà của Mai Ngọc, cô đang cực kỳ tò mò không biết là Mai Ngọc tặng gì cho Thìn, nhưng không dám bóc vì như thế là không lịch sự, cô đành bóng gió:
– Quà Mai Ngọc tặng này, ơ sao cậu chưa bóc.
Thìn vẫn đang mải gấp đồ, cậu nói theo phản xạ, cậu cũng chỉ nghĩ đơn giản là món quà của một người bạn tặng mình mà thôi, cậu chửa bao giờ nghĩ Mai Ngọc là đối tượng “yêu đương”:
– Hôm qua nhiều việc quá quên chưa bóc, chủ tịch bóc hộ tôi luôn đi.
Thìn vừa nói dứt câu là cũng là lúc Thụy Kha bóc xong rồi, bên trong là 2 chiếc vé xem phim vào thứ 7 tuần này, phim Titanic. Còn có một tờ giấy trắng được gấp làm đôi. Lén nhìn lên Thìn thì thấy cậu ta vẫn quay lưng lại gấp đồ, Thụy Kha mở tờ giấy ra đọc, trên đó viết ngắn gọn: “Anh Thìn, hãy rủ người phụ nữ trong lòng anh đi xem bộ phim này nhé. Em Nguyễn Mai Ngọc”. Gấp nhanh lại, Thụy Kha nói:
– Là vé xem phim, còn có cả thư nữa này, nhưng tôi không đọc đâu. Cậu đi mà đọc.
Thìn quay lại chỗ Thụy Kha, cậu đón lấy hộp quà, mở tờ giấy ra đọc thật nhanh rồi tủm tỉm tự cười một mình làm cho Thụy Kha có chút khó hiểu và mông lung:
– Sao cậu lại cười?
Đặt lại hai vé xem phim và bức thư vào trong hộp, Thìn đút vào ba lô:
– Tôi cười vì quà mà Mai Ngọc tặng. Không biết phim này có hay không nhỉ, tôi chưa xem bao giờ.
Thụy Kha bĩu môi:
– Còn thư kìa, đọc nốt đi.
– Tôi đọc rồi, chủ tịch có muốn biết không?
Thụy Kha đứng dậy vơ lấy cây đàn bê lên trên phòng mình, vừa đi cô vừa dẩu cái môi lên:
– Chả cần, chả liên quan!
Vậy là ba năm rõ mười rồi nhớ, cả Thụy Kha lẫn Mai Ngọc đều hóng xem thứ bẩy này, Thìn sẽ rủ ai đi xem phim đây? Hai nàng đều đã xem bộ phim này, ngoài rất nhiều xác chết vì lạnh cóng nổi lều phều giữa biển khơi thì còn có câu chuyện tình của cô tiểu thư Rose và anh chàng hạ lưu Jack. Mai Ngọc thật là tinh tế.
Thìn đút nốt mấy cái quần sịp vào ba lô, vơ mấy đôi giày rồi bám theo đít Thụy Kha lên trên tầng 2.
Tầng 2 có 2 phòng, 1 phòng là của Thụy Kha còn 1 phòng vẫn để trống. Mở cửa ra lùa vào mũi Thìn là một mùi hương nước hoa dịu nhẹ rất dễ chịu. Phòng chủ tịch đẹp đẽ, sang trọng với tông chủ đạo là hai màu xanh dịu và trắng phối với nhau, nhưng chủ đạo vẫn là một màu trắng tinh khôi. Chiếc rèm cửa màu trắng. Chiếc giường rộng 2, 2m bằng gỗ được bộ chăn ga gối đệm màu trắng làm nổi bật lên những hoa văn trên thành giường. Một chiếc bàn phấn màu xanh trên đó bầy đủ các chủng loại mĩ phẩm.
Một chiếc tủ gỗ bốn buồng được sơn màu trắng. Trong phòng còn có nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh làm bằng kính mờ. Mặt sàn lát gỗ.
Thìn như lạc vào một phòng ngủ của một cô công chúa:
– Oa, phòng chủ tịch thơm nhỉ, đúng là phòng con gái có khác.
Thụy Kha chỉ vào cái ngăn tủ trống không mà cô mới dọn tối hôm qua:
– Không giống phòng con gái chắc giống phòng con trai chắc, cậu treo đồ vào ngăn tủ kia, dành riêng cho cậu.
Thìn rón rén, cậu thực sự chưa quen lắm với cảnh phải ở chung buồng với chủ tịch, lại những 1 tháng nữa, không biết có xảy ra chuyện oái oăm dở khóc dở cười gì không.
Xong xuôi đâu đó thì Thụy Kha lên tiếng:
– Giờ mình đi ra ngoài ăn phở xong rồi đến thẳng Nội Bài luôn, máy bay hạ cánh lúc 8 giờ. Nhanh lên còn kịp.
– Vâng, để tôi thay đồ đã. Chủ tịch quay mặt đi.
Đấy, những chuyện dở khóc dở cười bắt đầu xảy ra rồi đây:
– “Vào nhà vệ sinh mà thay”, Thụy Kha chỉ về phía nhà vệ sinh.
Thìn cầm bộ quần áo của mình đi vào trong nhà vệ sinh. Phòng vệ sinh sáng loáng, sạch sẽ, thơm tho với đầy đủ trang thiết bị, còn có cả bồn tắm nữa, một chiếc quần lót màu trắng của chủ tịch vẫn treo lửng lơ trên mắc. Thìn kìm nén bản thân khi không ghé mũi vào hít thử xem nó có mùi gì, bản năng mách bảo cậu làm thế nhưng lý trí không cho phép. Cậu chỉ nhìn vào phần đũng mà thôi, một vệt khác màu mờ mờ ở đáy.
Thụy Kha ở ngoài cũng có phần hồi hộp, cái kính nhà vệ sinh thật là phản chủ quá đi mà, bóng Thìn mờ mờ ảo ảo sau tấm kính cũng đủ làm Thụy Kha biết Thìn đang trần truồng trong kia, động tác cậu ta cởi áo, cởi quần, mặc quần sịp, mặc quần dài ở ngoài Thụy Kha biết cả. Cái cửa nhà vệ sinh này không phải thiết kế dành cho cặp đôi giả làm vợ chồng của nhau.
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyensextv.com/nguoi-bao-ve/
Xuống hầm để xe để xuất phát đi Nội Bài, Thìn nổ máy xong thì Thụy Kha leo lên ghế phụ, đây là một hành động khác ngày thường. Thìn thắc mắc:
– Mọi ngày chủ tịch ngồi dưới cơ mà.
Thụy Kha như chẳng quan tâm đến lời Thìn nói:
– “Đi thôi không muộn, còn phải ăn sáng nữa”.
Thìn lắc đầu vì cái khả năng thiên phú của chủ tịch: Đánh trống lảng.
Ăn sáng xong, đôi bạn trời sinh một cặp của chúng ta lên đường đến Nội Bài. Khi xe qua đến bên kia cầu Thăng Long, Thụy Kha ở bên cạnh Thìn bắt đầu nói chuyện, không phải là chuyện chơi đâu, chuyện rất quan trọng là đằng khác:
– Thìn này, mẹ tôi rất tinh ý, để qua mặt được mẹ, chúng ta phải thỏa thuận một số chuyện.
Thìn vẫn tập trung lái xe, cậu không nhìn sang mà nói:
– Vâng, có gì chủ tịch cứ dặn dò. Đã không làm thì thôi, làm thì phải sao cho ra làm.
Thụy Kha hài lòng:
– Cơ bản là làm giống những gì mà hai vợ chồng thường làm với nhau.
Thìn loạng choạng tay lái, cậu đang nghĩ về một chuyện hết sức là “xấu xa”, mồm miệng hới méo sệch một chút:
– Chủ tịch, chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng… “chuyện kia” thì… chủ tịch tha cho.
Thụy Kha gườm gườm khó hiểu:
– “Chuyện kia” là chuyện gì…
Thìn vẫn đặt tay trên vô lăng nhưng hai ngón tay chỏ chụm chụm vào nhau:
– Thì đó, là chuyện đó đó.
Thụy Kha đỏ bừng mặt, cô vừa mới hiểu ra ý Thìn nói “chuyện kia” là chuyện hai vợ chồng phải quan hệ tình dục, phải giao hợp, phải làm tình, hay nói một cách bỗ bã hơn cả đấy chính là cô và Thìn phải địt nhau, như vậy mới là vợ chồng.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, vì mới chỉ nghĩ đến cảnh đấy thôi là cô lại thương cái bướm của mình, đã 5 năm rồi đấy cô chưa từng cho nó ăn mặn bao giờ, ăn chay đã quá lâu rồi. Bằng chứng là nó đang dở chứng biểu tỉnh kia kìa, một cái nhíu nhíu co co cửa lỗ bướm làm Thụy Kha thấy khó chịu nơi háng, diêm diếp, dinh dính.
– Vớ vẩn, cần gì làm đến mức độ vậy, mẹ tôi có chui vào phòng đâu mà lo. Ý tôi khác.
Thìn thở phào:
– Phù, may quá. Vậy là chuyện gì chủ tịch nói rõ đi xem nào, cứ úp úp mở mở ai biết mà lần.
Thụy Kha đảo chân gác, động tác này vừa để cho đỡ mỏi chân, nhưng sâu xa hơn chính là cô đang tự mình gãi cho cái bướm bớt ngứa:
– Đầu tiên là cách xưng hô, không thể “chủ tịch, chủ tịch” được. Bắt đầu từ bây giờ, trước mặt mẹ tôi phải xưng là “anh, em”.
– Anh nhớ rồi.
Thụy Kha đớ người:
– Nhanh vậy sao. Rồi cậu phải nói là phụ trách an ninh ở công ty, đừng có nói là vệ sĩ riêng của tôi.
– Anh nhớ rồi. Em nói tiếp đi.
Thụy Kha tủm tỉm, Thìn xưng anh làm cô thấy ngọt ngào, chẳng dại gì mà can hắn đừng nói như vậy nữa, cô cũng tập tành làm quen:
– E hèm, e hèm… cậu… à không, anh… phải quan tâm em giống như là chồng quan tâm đến vợ. Mẹ thích mẫu người như vậy.
– “Anh nhớ rồi”, chính Thìn cũng có chút êm ái trong lòng khi thấy Thụy Kha xưng “em” với mình ngọt xớt. Đàn bà đúng là dùng những lời đường mật thường giết chết ruồi, chẳng thế mà binh pháp Tôn Tử còn có kế mỹ nhân.
Thụy Kha chợt giật mình:
– Ủa, vậy là đổi xưng hô luôn à, mà thôi, đổi luôn đi không đến lúc gặp mẹ lại nhầm lẫn lung tung, mẹ phát hiện ra ngay. Anh nhỉ?
– “Ngọt thế”, Thìn quay sang nhìn Thụy Kha, cô nhìn lại anh, cái nhìn bẽn lẽn của ngượng gạo, cái nhìn bẽn lẽn của thiếu nữ đang tuổi cập kê.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Người bảo vệ |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ mẹ vợ, Đụ thư ký, Làm tình với đồng nghiệp, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình, Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/09/2018 15:39 (GMT+7) |