Truyện sex ở trang web truyensextv69.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv69.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv69.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 118

Mưa và em


Update Phần 118

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv69.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 118

Tính đến thời điểm hiện tại thì cũng đã gần 3 tháng kể từ ngày Uyển My lại ra đi lần nữa, và cũng ngần ấy thời gian, tôi chẳng có cơ hội được ôm lấy cô bạn gái xinh đẹp, đáng yêu của mình thêm lần nào. Vậy là tôi đã trải qua hơn 1 năm ở môi trường mới này, một năm cực kỳ nhiều chuyện xảy đến và có lẽ là năm nhiều biến cố nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi gặp Uyển My, yêu nàng, chống chọi với thằng bạn thân, rồi đến Hải ngựa, rồi đau đớn nhìn nàng ra đi, trở về, rồi lại ra đi, và giờ thì… chẳng biết nàng đang nơi đâu. Một cuộc hành trình ngỡ như rất ngắn nhưng cũng rất rất dài. Tôi chẳng biết liệu tương lai mình rồi sẽ ra sao, dù rằng tôi vẫn đang cố gắng từng ngày từng ngày để hoàn thiện bản thân, nhưng một cái kết viên mãn bên cạnh người tôi thương có vẻ như đã là điều quá xa xỉ vào lúc này.

Có cảm giác càng lúc, tôi càng trở nên giống Uyển My nhiều hơn, nhất là trong cách đối xử với tất cả mọi người. Càng ngày, tôi càng tỏ ra lạnh lùng hơi có phần… tàn nhẫn, dĩ nhiên không phải kiểu tàn nhẫn mà mọi người vẫn nghĩ trong phim kinh dị, tôi chỉ tàn nhẫn ở mặt… tinh thần, một “sát thủ cảm xúc” đúng nghĩa, nơi tôi làm tất cả mọi thứ chỉ để mong sẽ đạt được mục đích, bỏ qua luôn cảm nhận của những người xung quanh, thậm chí với cả những người đã rất tốt với mình, và Tuyết Mai là một người như thế.

Tôi không thể phủ nhận Tuyết Mai là một trong những người quan tâm và đối xử với tôi tốt nhất từ xưa đến giờ. Sự quan tâm của nàng nhiệt thành, cảm xúc và dễ nhận biết. Tuyết Mai ít khi tỏ ra hời hợt trong cách quan tâm dành cho tôi, và nàng chưa bao giờ phải suy nghĩ, đắn đó quá nhiều để quyết định an ủi và động viên mỗi lần tôi gặp chuyện gì đó không vui.

Có cảm giác, nếu như Uyển My được sinh ra để làm tôi… đau khổ, thì Tuyết Mai lại đến với sứ mệnh sẽ giúp tôi chữa lành đi những vết thương đó. Nàng hoạt bát, xinh đẹp, cuốn hút và đáng yêu. Tuyết Mai luôn luôn khiến người đối diện cảm nhận được nguồn năng lượng tích cực mà nàng sở hữu, và dĩ nhiên nguồn năng lượng đó cũng đã rất nhiều lần cứu vớt tôi khỏi hố sâu tuyệt vọng.

Nhưng cũng chính vì cách đối xử của Tuyết Mai với tôi quá tốt, quá đặc biệt, nên tôi không thể tránh khỏi một cảm giác… nghi hoặc. Tôi biết trên đời này có rất nhiều người tốt bụng, luôn luôn sống và giúp đỡ người khác không cần lý do, thế nhưng ở trường hợp của mình, tôi không tin lắm vào điều đó. Với một người mà tôi biết đã có người yêu, tôi nghĩ tôi chẳng có lý do gì để đối xử quá tốt đối với họ, nhất là khi đó là một người bạn khác giới.

Chưa nói đến chuyện giữa hai người sẽ nảy sinh tình cảm trong quá trình thân thiết với nhau, thì sự dè bỉu cũng như ánh nhìn thiếu thiện cảm từ những người xung quanh đã là một rào cản quá lớn rồi. Tôi thì cũng thuộc loại tai trâu, phổi bò, nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia, cơ mà cũng ít nhiều bị dao động trước những lời ra lời vào của những người xung quanh.

Nhưng Tuyết Mai, đặc biệt và khác lạ thay, lại không. Sự quan tâm của nàng đối với tôi vẫn luôn luôn đúng lúc, kịp thời và bình dị như thế. Có cảm tưởng chỉ cần tôi buồn, Tuyết Mai sẽ lập tức xuất hiện để kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ tiêu cực và chán chường đó, ngay tắp lự, mà chẳng cần tôi lên tiếng thông báo. Nhưng cũng chính vì tất cả những lý do kể trên, tôi lại càng chẳng thể hiểu được tại sao Tuyết Mai lại phải làm như vậy, nếu không có một người nào đó trao gửi trọng trách lại cho nàng.

Dĩ nhiên người tôi đang nói đến ở đây là Uyển My, một người mà cho đến giờ phút này, dù đã yêu nhau thật lâu, tôi vẫn nghĩ rằng mình chưa hoàn toàn khám phá ra được 1 nửa tính cách và con người thật sự của nàng chứ đừng nói đến việc tiến xa hơn. Mối quan hệ giữa Tuyết Mai và Uyển My cho đến nay vẫn là một ẩn số, và tôi đang đi những bước đi mạnh bạo, quyết liệt hơn trong công cuộc khai phá ẩn số đó, và buổi tối hôm nay, sẽ là một trong những nước cờ quyết định.

Để chắc chắn mỗi lần xung trận, tôi đều sẽ thu hoạch được một gợi ý nào đó đáng giá, thế nên, ngày hôm nay, có lẽ trái với suy nghĩ của Tuyết Mai, tôi không chấp nhận lời mời của nàng vì tôi muốn làm, mà tôi chấp nhận nó, vì tôi phải làm. Tôi phải thi triển tất cả những kế hoạch của mình thật nhanh chóng, và dồn dập, hệt như cách mà sư tổ Bruce Lee đang tung ra những đòn liên hoàn đấm về phía đối thủ của mình để sớm kết thúc trận đấu.

Tôi đồ rằng, nếu tôi cứ liên tục tấn công, ắt hẳn Tuyết Mai sẽ lộ ra sơ hở, và bằng chứng là những thứ mà tôi thu thập được chỉ trong một buổi ăn trưa cùng hai anh em nàng. Tuyết Mai không phải là Uyển My, tôi không sợ nàng, và tôi cũng tự tin rằng nàng không phải là người có thể khiến tôi có cảm giác lo lắng khi đối diện như Uyển My, cô gái xuất chúng và giỏi giang bậc nhất trong lòng tôi.

Tôi hẹn Tuyết Mai lúc 7h tối, nhưng đúng 6h30 phút, tôi đã có mặt, thanh lịch, gọn gàng, tại nhà… Quỳnh. Đúng như vậy, tôi không tới đây để thăm nom gia đình Quỳnh, tôi đến hẹn nó đi chơi, đúng như những gì mà tôi đang tính toán trong đầu. Tôi cần sự xuất hiện của Quỳnh để biết được cảm xúc thật sự cũng như khai thác thêm thông tin từ Tuyết Mai vì tôi nhận ra, trong lần đầu tiên Quỳnh và Tuyết Mai gặp nhau, cô bạn tóc xoăn của tôi đã có những cử chỉ thể hiện thái độ… ganh tỵ ra mặt, dù tôi khá chắc Tuyết Mai không có cảm tình quá đặc biệt với tôi, có lẽ chỉ hơn tình bạn một chút, một tình bạn thân chăng?

Để vẹn toàn hơn cho kế hoạch của mình và tránh khỏi những sự khó xử không cần thiết, thì tối nay, chỉ có tôi và Quỳnh đi, còn nhóc Min sẽ ở nhà với bà ngoại của nó. Mẹ của Quỳnh luôn luôn thể hiện rằng, bà rất ủng hộ mối quan hệ giữa Quỳnh với tôi, dù cho bà chẳng biết, trong suy nghĩ của mình, tôi chưa bao giờ xem Quỳnh là một đối tượng để tiến xa hơn, vì tôi chỉ muốn bảo vệ nó như ngày chúng tôi vẫn còn bé, chỉ vậy mà thôi. Sau khi xong xuôi bữa tối cùng mẹ con Quỳnh, tôi vui mừng ra mặt khi Quỳnh bước xuống từng bậc cầu thang với vẻ xinh đẹp mà nó vốn có:

– Nay mẹ Quỳnh xinh quá Min hen?

Tôi bế bé Min trên tay, lúc lắc vỗ tay trước vẻ lộng lẫy từ mẹ Quỳnh của nó. Bé Min tuy còn nhỏ nhưng đã rất thông minh và lém lỉnh, nó biết mẹ nó thương tôi, và nó cũng biết là tôi thương mẹ nó, thành ra nó thường xuyên cố gắng gán ghép hai chúng tôi lại với nhau, vì xét cho cùng, cả tôi lẫn Quỳnh đều có một điểm chung, đó là chúng tôi đều thương bé Min rất nhiều, vì sự thiếu thốn tình cảm của nó, dĩ nhiên là điều ai thấy cũng phải động lòng:

– Mẹ xinh, mẹ xinh, bác Phông thơm mẹ đi!

Quỳnh bất giác đỏ bừng mặt khi nghe nhóc Min nói, dĩ nhiên là cả tôi, nhưng tôi nhanh chóng kìm lại được:

– Min! Đừng có nói… linh tinh! – Quỳnh khoát tay…
– Min thơm mẹ cơ, thơm mẹ…

Bé Min với tay ra phía trước, đòi mẹ. Và tôi cũng chẳng có lý do gì từ chối sự nài nỉ đáng yêu đó. Tôi bế bé Min lại sát mẹ Quỳnh của nó để nó có thể đặt lên đôi gò má xinh xắn của mẹ Quỳnh một cái thơm trìu mến. Tuy vậy, trong khoảnh khắc, tôi và Quỳnh bỗng không ai bảo ai mà ngượng ngùng quá thể. Một nam, một nữ, một đứa bé gắn kết tình cảm của hai người, nếu như là trong phim, có lẽ 3 người chúng tôi không sớm thì muộn, cũng sẽ trở thành một gia đình nhỏ của nhau. Nhưng vì đây là ngoài đời, thế nên là:

– Vậy Min ở nhà với bà ngoại ngoan để bác Phong dẫn mẹ Quỳnh đi công việc hen? – Tôi thì thầm với Min…
– Dạ… Min ngoan, Min chơi với ngoại!
– Giỏi nè, khi nào về bác Phong mua đồ chơi cho Min ha?
– Đồ chơi, có đồ chơi, hihi…

Min chạy lại túm lấy chân mẹ Quỳnh của nó, líu ríu:

– Mẹ đi nhớ về sớm với Min…
– Ừ, rồi, mẹ sẽ về sớm, Min nhớ nghe lời ngoại biết chưa?
– Dạ… dạ… Min nhớ rồi, bái bai mẹ, bái bai bác Phông!

Quỳnh hôm nay vô cùng lộng lẫy và xinh đẹp, nữ tính và đằm thắm một cách đáng ngạc nhiên. Tôi nhớ ngày nhỏ, Quỳnh cũng đã thể hiện mình là một cô gái có gu thời trang rất rõ. Hơn thế nữa, nó còn có lợi thế lớn về vóc dáng và chiều cao, thành ra Quỳnh mặc đồ nào cũng thấy đẹp như nhau. Nhưng ngày trước, nó có vẻ thích kiểu thời trang cá tính và bụi bặm hơn một chút, theo kiểu phá cách. Còn bây giờ, Quỳnh nữ tính và hiền dịu hẳn ra. Bây giờ thi thoảng lắm tôi mới thấy Quỳnh diện quần jeans hoặc quần tây, còn lại, nó toàn mặc váy dài vô cùng nữ tính, kể cả lúc ở nhà hay đi ra ngoài, và điều này, thực sự khiến tôi thấy ấn tượng:

– Đi thôi Quỳnh!
– Dạ…

Tôi cảm thấy có lỗi với Quỳnh, vì đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi mới lại có dịp đưa nó đi dạo chơi phố phường như hôm nay, cơ mà lý do cho buổi dạo chơi này chẳng phải là một lý do có thể chấp nhận nổi. Tôi cần sự góp mặt và hỗ trợ của Quỳnh để điều tra tiếp về Tuyết Mai, mà xa hơn chút xíu nữa là Uyển My. Sự xuất hiện của nó chắc chắn sẽ khiến Tuyết Mai bất ngờ và hoảng hốt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi đã mơ hồ mường tượng ra những thứ mà tôi phải làm để có thể làm Tuyết Mai trong lúc tâm tính hơi xoa nhãng mà lộ ra thêm những bí ẩn đang ẩn giấu, nhưng đó dĩ nhiên, chưa phải là tất cả, vì bất ngờ, vẫn còn ở phía sau.

Để hạn chế tối đa những sự việc không hay có thể xảy ra trong buổi gặp mặt bất đắc dĩ này, tôi đã chủ động mời Tuyết Mai và Quỳnh đến một công viên rộng rãi và thoáng mát hơn, và đó dĩ nhiên là công viên Lê Văn Tám, một nơi vô cùng to lớn và thích hợp cho những buổi nói chuyện áng chừng sẽ có âm lượng khá lớn này của tụi tôi.

Vì còn khoảng vài phút nữa mới đến giờ hẹn với Tuyết Mai, tôi và Quỳnh tản mát dạo bộ trong cái bầu không khí trong lành và những cơn gió mát rượi lướt qua trên khắp thân thể:

– Về Việt Nam quen chưa Quỳnh?
– Hi, em quen lại rồi, anh đừng lo, em xa nhà rồi về lại thôi mà…

Quỳnh cười bẽn lẽn, nó lại đưa tay lên vuốt tóc, một hành động nữ tính chẳng biết từ bao giờ đã trở thành thương hiệu riêng của Quỳnh, càng làm nó dịu dàng và thu hút hơn nhiều lần:

– Bộ không tính xa hơn nữa à?
– Chuyện gì anh? – Quỳnh tròn mắt nhìn tôi…
– Thì dĩ nhiên là… chuyện gia đình nhỏ của em…

Câu hỏi của tôi tuy đường đột, nhưng cũng không quá khiến Quỳnh bất ngờ, có lẽ nó đã lường trước được sự quan tâm thiếu ý nhị này của tôi. Nhưng chắc Quỳnh chẳng giận tôi đâu, vì suy cho cùng, tôi cũng là người thương nó nhất còn gì, chỉ thua mẹ nó mà thôi:

– Thôi, anh đừng có trêu em nữa!

Quỳnh lắc đầu cười e thẹn, trông nó mỗi lúc một đáng yêu hơn:

– Trêu gì mà trêu, anh nói thật. Nếu em đã quyết định ở lại đây, thì sớm muộn gì anh thấy cũng nên tìm cho mình một chỗ dựa. Min rồi nó cũng lớn, cũng sẽ đi theo chồng nó, lúc đó lủi thủi một mình, buồn lắm nhen Quỳnh.

Sự vẽ vời tưởng tượng của tôi làm Quỳnh bật cười, nhưng nó rất nhanh lấy tay che miệng lại với một vẻ thanh lịch và đằm thắm tuyệt vời:

– Em chưa biết, chắc chưa tới lúc, khi nào có, em sẽ nói với anh!
– Nói với anh… làm gì?
– Để anh… duyệt trước chứ làm gì, hì hì.

Quỳnh vẫn chưa quên mấy bài sát hạch mà tôi dành cho mấy thằng nhóc vẫn tán tỉnh nó ngày xưa. Hồi đó thì Quỳnh giận tôi dữ lắm, nhưng bây giờ, có lẽ, nó đã hiểu lòng tôi, nó đã hiểu lý do mà tôi làm những trò ngớ ngẩn như vậy. Quỳnh biết tôi quan tâm, lo lắng, và thương nó một cách đặc biệt, một loại tình thương mà tôi chưa bao giờ dành cho ai theo kiểu như vậy, nó gần như là tình thương gia đình, nhưng ít nhiều vẫn có một chút cảm giác gì đó… khang khác mà tôi chẳng thể diễn tả được bằng lời.

Tình thương mà tôi dành cho Quỳnh thậm chí tôi nghĩ còn có gì đó nhỉnh hơn so với… Uyển My, chính xác là Uyển My hiện tại, chứ không phải cô Uyển My dịu dàng đã khiến tôi đem lòng say đắm. Quỳnh rất giỏi, rất thông minh, nhưng so với Uyển My, nó hoàn toàn thua kém rất xa, dù tôi thật lòng chẳng muốn nói như vậy, nhưng sự thật không chối bỏ nổi.

Uyển My thông minh hơn, sắc sảo hơn, và cũng mạnh mẽ hơn Quỳnh rất nhiều. Nếu như Quỳnh luôn mang trong mình một tâm trạng ủ dột và có phần thiếu tự tin thì Uyển My lại khác, nàng giỏi, và nàng biết điều đó, thậm chí biết rất rõ nữa là đằng khác. Từ nhỏ đến giờ, Quỳnh luôn luôn núp sau lưng tôi mỗi lúc bị ai đó bắt nạt, trêu ngươi, nhưng ở bên cạnh Uyển My, người nép phía sau, có lẽ lại là tôi.

Dĩ nhiên, tôi không núp phía sau nàng vì tôi sợ, tôi ở đó chỉ vì tôi biết, Uyển My của tôi có thể khiến mọi đối thủ phải chùn bước mà chẳng cần tôi nhọc công khua chân múa tay làm gì cho mệt. Cái sự áp đảo mà nàng luôn thể hiện ra trước mặt mọi người chẳng phải ngẫu nhiên mà có, nó xuất phát từ sự chăm chỉ và trau dồi bản thân của nàng trong quá khứ, và hơn hết, là sự lĩnh hội tinh hoa từ song thân phụ mẫu của mình, những người có thể gọi là khá ưu tú trong thế hệ của họ rồi.

Chúng tôi cứ tản mát qua lại như thế, chẳng ai nói với ai thêm câu nào, chỉ lặng lẽ đi bên nhau, cùng hít thở bầu không khí dễ chịu và thả hồn mình theo những cơn gió vội vàng lướt qua. Tôi chẳng biết Quỳnh đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy chốc chốc nó lại khẽ mỉm cười rất nhẹ rồi lại hướng mắt phóng tầm nhìn ra cảnh vật xung quanh. Tôi rất thích cái cảm giác được đi dạo mát ở công viên, nơi mọi tâm sự, phiền muộn như tan biến mất đi trong khoảnh khắc, chỉ còn lại một tâm hồn mộng mơ, chân thật được mẹ thiên nhiên gột rửa đi những bụi trần vương vấn. Dĩ nhiên nếu là một buổi đi dạo dưới cơn mưa thì còn khiến tôi mê mẩn hơn gấp nhiều lần nữa, chỉ là dạo gần đây, những cơn mưa xem chừng đã xa rời tôi lâu lắm. Bất giác, Quỳnh nhìn lên bầu trời, bâng quơ nói:

– Bây giờ em chẳng còn mơ tưởng gì về đàn ông nữa…
– …
– Em chỉ cần một người sẵn sàng yêu thương bé Min, sẵn sàng chăm sóc mẹ của em, thế là em đã mãn nguyện lắm rồi…
– …
– Nói thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng một đứa con gái làm mẹ đơn thân như em, thì điều đó xa xỉ quá, anh nhỉ?

Quỳnh nói bằng giọng rưng rưng xúc động, tôi thấy khóe mắt nó đã hoe đỏ. So với Quỳnh, tôi thật sự không phải trải qua những phút giây khó khăn như nó, ít nhất là về mặt tình cảm. Ngay từ bé, Quỳnh đã không được ba mẹ dành trọn sự quan tâm, rất may là nó có tôi. Lớn lên, đi sang nơi đất khách quê người, nó lại gặp phải biến cố lớn, và lần này, không chỉ nó, mà cả con gái của nó, cũng đồng thời mất luôn cảm giác có một người, và mẹ nó mất đi một trụ cột trong gia đình. Một căn nhà với 3 thế hệ nhưng lại thiếu vắng bóng dáng của một người đàn ông, quả thật, khiến người ta không khỏi chạnh lòng:

– Em đừng nói vậy, thằng nào dám chê Quỳnh của anh, anh đấm rụng răng có ngày!
– Hì – Quỳnh nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn, xen lẫn xúc động…
– Quỳnh yên tâm, giờ anh giỏi võ hơn ngày xưa nhiều rồi, không thằng nào trêu Quỳnh được đâu. Có gì không ổn, cứ bảo anh, anh lo!

Vẻ mạnh miệng của tôi khiến Quỳnh vui vẻ hẳn lên, nó cười tươi hơn, đôi mắt cũng díp lại theo nụ cười đó. Tôi không biết Quỳnh đang nghĩ gì trong đầu, đang cảm nhận những lời nói của tôi theo hướng nào, chỉ là, tôi biết, nó hẳn đang rất hạnh phúc, vì một lần nữa, trong cuộc đời đau khổ của mình, Quỳnh lại có tôi ở cạnh bên nó, để bảo vệ, che chở, và để làm chỗ dựa cho nó mỗi lúc khó khăn.

Bạn bè thì dễ kiếm thôi nhưng tri kỷ thì hẳn là khó tìm. Một người hiểu mình, quan tâm và lo lắng cho mình như chính bản thân họ dĩ nhiên là một điều mà ai cũng mong muốn có được trong cuộc đời. Có vẻ Quỳnh hiểu rằng, dù tạo hóa đã nhẫn tâm cướp đi của nó một người cha, cướp đi của nó một người chồng, nó vẫn may mắn hơn biết bao người khác, vì nó còn có một tri kỷ, là tôi. Và dĩ nhiên rồi, tôi cũng thế:

– Chị Mai bữa trước, là gì của anh vậy Phong?

Câu hỏi của Quỳnh làm tôi một phen sững sờ. Tôi cứ nghĩ Quỳnh đã quên béng đi chuyện hôm đó, hoặc là nó cố ý giấu nhẹm đi sự kiện không mấy vui vẻ gì kia, nhưng không phải vậy:

– À… thật ra thì… Mai là một người bạn cùng lớp với anh…
– Bạn cùng lớp?
– Ừ, lớp bây giờ ấy, một người bạn khá thân thiết với anh, rất tốt với anh.

Quỳnh lặng im mất vài giây, sau đó nó lại mỉm cười, nhưng lần này, nụ cười của Quỳnh không còn tự nhiên và thoải mái như trước nữa:

– Hì, chị Mai dễ thương quá anh hen?
– …
– Mà chị Mai cũng rất cá tính nữa, em thấy chị ấy rất mạnh mẽ, sẵn sàng đứng ra bảo vệ thứ thuộc về mình, em ước gì em cũng có can đảm như vậy, hì…

Nhưng lời nói của Quỳnh vô cùng khó hiểu, nhưng đó là với thằng Phong của rất nhiều năm về trước, còn tôi hôm nay, đã khác, và tôi hoàn toàn hiểu tất cả những thứ Quỳnh đang nói. Tôi không biết Quỳnh nghĩ gì về tôi, chỉ là tôi cảm nhận được rất khẽ rằng, Quỳnh muốn thấy sự xuất hiện của tôi bên cạnh nó, như một người vệ sĩ thân tín, luôn luôn che chở cho nó mỗi khi nó gặp khó khăn.

Tôi đoán được điều đó vì phần nhiều là tôi cũng vậy. Lúc trước, dù đã dặn lòng sẽ theo đuổi Ái Quyên thật tâm, nhưng tôi vẫn luôn luôn muốn Uyển My ở lại bên cạnh và làm một người… quan tâm đến tôi, làm bánh cho tôi, mua nước cho tôi uống, vân vân và mây mây. Cái sự ích kỷ đó khiến tôi thực sự cảm thấy có lỗi với Uyển My, thậm chí là có lỗi với chính mình.

Nhưng trái với tôi, Quỳnh dẫu có thể mang suy nghĩ đó, nhưng nó không ích kỷ đến mức khó chịu khi người khác phá hỏng mong muốn của mình. Quỳnh đã trải qua đủ những đau thương, khó khăn trong cuộc đời, và tôi nghĩ nó thừa hiểu rằng, dù bản thân mình mong muốn điều gì đó đến điên dại, chưa chắc gì nó đã được sinh ra để dành cho mình, và đôi khi cũng phải trông chờ vào số phận.

Nhưng nói vậy không có nghĩa tôi khẳng định rằng, câu nói của Quỳnh là đúng, nó chỉ đúng ở một vài khía cạnh mà thôi. Thừa nhận rằng Tuyết Mai là một cô nàng cá tính, hoàn toàn chuẩn xác, nhưng nói Tuyết Mai sẵn sàng đứng ra bảo vệ cho thứ thuộc về nàng, là điều… đi quá xa so với thực tế. Tôi không thuộc về Tuyết Mai, dĩ nhiên rồi, vì tôi sẽ mãi mãi chỉ là tên đại ngốc cứng đầu của Uyển My, và tôi chưa bao giờ có ý định từ bỏ chức vụ đáng trân trọng đó, chưa một phút giây nào:

– Không có đâu… tụi anh… không như Quỳnh nghĩ đâu… là bạn thôi…
– Thật không anh?
– Thật… mà em hỏi vậy… là sao?
– Không có gì, em hỏi cho biết thôi, hì.

Quỳnh lại lặng im, nhưng nó mỉm cười tươi hơn trước, tôi cam đoan là vậy. Càng lớn, Quỳnh càng dịu dàng và bí ẩn hơn. Nó không tỏ ra vồ vập và thể hiện cảm xúc rõ ràng như ngày xưa nữa. Quỳnh khiến tôi có cái nhìn khác về nó, vì quả thực là nó nữ tính hơn, thu hút hơn và quyến rũ hơn rất nhiều bằng sự bí ẩn đó. Nhưng mặc dù thế, trong lòng tôi vẫn chẳng thể xuất hiện thêm một loại tình cảm đặc biệt dành cho Quỳnh, vì cứ mỗi lần tính nghĩ xa hơn, hình ảnh cô Quỳnh bé nhỏ ngày xưa vẫn chạy theo sau lưng tôi lại hiện về, và tạo cho tôi cảm giác của một người anh, mãi mãi đem lòng yêu thương, chăm sóc cô em gái bé nhỏ của mình.

Sẽ thật dễ dàng nếu như tôi quyết định từ bỏ tất cả, từ bỏ luôn những hy vọng về Uyển My để đến bên Quỳnh, chăm sóc và bảo vệ mẹ con nó như cách tôi vẫn làm từ xưa đến giờ. Một gia đình nhỏ hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười là điều mà tôi hằng mong muốn, nhưng mẹ của các con tôi, thật đáng tiếc, tôi sẽ chỉ hài lòng mãn nguyện nếu đó là Uyển My mà thôi.

Buổi nói chuyện của tôi và Quỳnh tạm thời chấm dứt khi Tuyết Mai xuất hiện, bất ngờ đúng như cách nàng đã làm cách đây không lâu:

– Phong ơi, mình đến rồi nè! Sao mà…

Tuyết Mai hối hả chạy về phía tôi, và sững người lại một chút khi thấy sự góp mặt của Quỳnh ngay lúc này. Quỳnh bẽn lẽn đi cạnh tôi, và hẳn nhiên là nó cũng tròn mắt không kém khi nhận ra sự có mặt của Tuyết Mai. Một cuộc gặp gỡ tưởng như tình cờ, nhưng lại không hề bất ngờ một chút nào, đã diễn ra một cách đầy tréo ngoe như thế:

– Em chào… chị Mai!

Quỳnh lễ phép cúi đầu chào Tuyết Mai, trong khi cô bạn tóc xoăn của tôi vẫn đứng thẫn thờ ra một lúc:

– À… chào… bạn, bạn tên gì mình quên mất…
– Dạ, em tên Quỳnh, em chào chị!
– Chào Quỳnh nhé, mình là Tuyết Mai! Mà sao… hai người lại đi chung với nhau vậy?

Câu hỏi này, dĩ nhiên là Tuyết Mai dành cho tôi, và tôi hoàn toàn cũng đã có câu trả lời cho riêng mình từ lúc nghĩ ra kế hoạch hạng nặng này rồi:

– Mình muốn đưa Quỳnh đi dạo mát thôi, sẵn tiện rủ Mai luôn, vì lúc chiều, Mai có vẻ là cũng muốn nói gì đó với mình mà nhỉ?

Giọng điệu trịch thượng của tôi càng lúc càng giống Uyển My, thật chẳng biết phải giải thích làm sao nữa, người ta bảo khi hai người yêu nhau ở cạnh nhau quá lâu, dần dần sẽ giống nhau không chỉ ở gương mặt mà còn ở hành động, lời nói. Tôi và Uyển My dù vẫn chưa thực sự có được quãng thời gian dài quý giá ấy, cơ mà tôi vẫn luôn luôn dành cho nàng một lòng ngưỡng mộ sâu sắc, chỉ là, tôi ít khi biểu lộ ra điều đó. Vậy nên, việc tôi nghĩ quá nhiều về Uyển My vô tình biến tôi thành một phiên bản lỗi của nàng là điều hết sức bình thường. Câu nói của tôi khiến Quỳnh bất giác đỏ mặt, còn Tuyết Mai thì khẽ nhíu mày, lộ vẻ không hài lòng:

– Mai không có ý gì, nhưng nếu Phong đi dạo với Quỳnh, thì đâu cần rủ mình ra như vậy để làm gì, mình không thích chút nào!

Con người Tuyết Mai từ xưa đến giờ là vậy, luôn luôn thẳng thắn và bộc trực. Chỉ cần nàng không thích, thì nàng sẽ chẳng ngại ngùng gì mà nói thẳng điều đó ra, và dẫu việc này có khiến Quỳnh hơi bất ngờ và lo lắng, tôi cũng vẫn mỉm cười thầm trong lòng vì có vẻ như, mọi diễn biến vẫn đang hoàn toàn theo đúng kế hoạch mà tôi vạch ra:

– Nếu Mai không muốn, thì mình cũng chẳng ép, mình chỉ muốn đi dạo với Quỳnh, còn có Mai hay không, cũng chẳng phải chuyện quan trọng…

Câu nói này của tôi như thêm dầu vào lửa, khiến Tuyết Mai tỏ ra phẫn uất và khó chịu đỉnh điểm. Dĩ nhiên là Quỳnh nhận ra điều đó, nó níu cánh tay tôi kéo lại như không muốn mọi chuyện đi xa hơn, nhưng xin lỗi Quỳnh, xin lỗi Tuyết Mai, mọi chuyện phải diễn ra như thế, vì nó đã được tôi vạch ra một cách chỉn chu rồi:

– Phong…
– Mình xin lỗi, nếu Mai nói thẳng, thì mình cũng muốn vậy, vì Quỳnh rất quan trọng với mình, và mình không muốn ai làm tổn thương Quỳnh hết, thế thôi…

Quỳnh lúc này đã ngượng chín người, mặt nó đỏ ửng lên trông cực kỳ đáng thương, trái ngược hẳn với sự thẫn thờ nơi Tuyết Mai, người đang run lên từng hồi vì nỗi xúc động mạnh sau những lời nói sặc mùi khiêu chiến của tôi:

– Phong gọi Mai đến… chỉ để nói chuyện này thôi phải không?

Tuyết Mai nói bằng giọng run run, khóe mắt nàng đã rưng rưng, chỉ trực chờ trào ra những dòng lệ. Lúc này đây, trong lòng tôi dĩ nhiên cũng đang như lửa đốt. Tôi không sao cầm lòng được trước sự quá đáng mình đã dành cho Tuyết Mai bằng những lời nói cay nghiệt và vô tình đến cùng cực. Thế nhưng, vai diễn của tôi đã đến hồi cao trào, và tôi không thể chỉ vì sự xúc động nhất thời mà phá bỏ đi kế hoạch đã dày công dàn xếp:

– Mình nghĩ là mình đã nói rõ. Mai có thể nói gì mình cũng được, nhưng đừng đụng chạm đến Quỳnh. Mình không thích điều đó và mình cũng không cho phép điều đó xảy ra.
– …
– Quỳnh là một người thân, rất quan trọng đối với mình, nên xin lỗi Mai, mình sẽ luôn luôn đặt Quỳnh lên trên tất cả, dẫu có là… Uyển My, thì mình cũng nói như vậy thôi!

Tôi quyết định đẩy cao trào của cuộc khẩu chiến lên một tầm cao hoàn toàn mới khi đưa Uyển My vào làm bàn đạp. Theo suy luận của tôi, Tuyết Mai và Uyển My chắc chắn rất thân thiết, và một khi nghe tôi nói những câu vô tình như vậy, hẳn Tuyết Mai sẽ không thể nào bỏ qua mà phản ứng dữ dội để bảo vệ cô bạn thân của nàng:

– Uyển My? – Quỳnh tròn mắt nhìn tôi, nó nói lí nhí…
– Chút nữa anh giải thích, không sao đâu!

Quỳnh bây giờ như tôi đã nói, nó rất ngoan, rất hiền, rất nghe lời tôi. Tôi nói gì là nó làm theo như vậy, không có lấy một lời phản ứng hay than vãn. Trong phút chốc, cô bé Quỳnh tiểu học đã trở lại với tôi, trong một không gian không lấy gì làm… tĩnh mịch.

Về phần Tuyết Mai, nàng thực sự đã tỏ ra vô cùng bất nhẫn khi tôi trực tiếp lôi Uyển My vào chuyện này và còn khẳng định nếu Uyển My mà nói xấu Quỳnh thì tôi cũng… sấy Uyển My luôn chứ chẳng chơi, Quỳnh với tôi là quan trọng nhất, đại ý tôi muốn nói là như vậy. Dĩ nhiên Tuyết Mai có thể hiểu câu nói đó của tôi theo nhiều nghĩa khác nhau, vì tôi chỉ giới thiệu Quỳnh là một người rất quan trọng chứ tôi không nói đến việc, nó làm em gái của tôi, và dĩ nhiên rồi, Tuyết Mai, đã không thể kiềm chế được nữa:

– Phong nói… thật chứ? – Tuyết Mai bắt đầu lớn giọng hơn…
– Mình nói… hoàn toàn thật – Tôi nhún vai, thản nhiên đáp…
– Kể cả… Uyển My?
– Đúng, kể cả là Uyển My, cũng không được đụng đến Quỳnh!

Trong giờ phút này, mọi lời nói của tôi hoàn toàn chỉ là một vai diễn để đời, nhưng nó cũng không hoàn toàn sai, chỉ là không tiêu cực như cách mà mọi người đang nghĩ. Uyển My là người con gái tôi yêu thương nhất trên đời này, nó là tình cảm yêu thương nam nữ, khác biệt hoàn toàn với tình thương mà tôi dành cho Quỳnh, nó là tình cảm gia đình thân thiết, gần gũi hơn.

Nếu quả thực có một ngày, Uyển My và Quỳnh thực sự đối đầu với nhau, và nhất định phải chọn giữa 1 trong 2, thì có lẽ tôi vẫn phải nuốt nước mắt mà chọn bảo vệ Quỳnh, vì quả thực dù có cố gắng cách mấy, thậm chí chấp thêm cả tôi, thì 2 đứa tôi vẫn không đủ khả năng đối chọi được với Uyển My, chắc chắn là như vậy:

– Wow, mình thật sự… không nghĩ rằng Phong có thể nói… như vậy – Tuyết Mai cười khẩy…

Trái ngược với sự bất mãn trong ánh mắt của Tuyết Mai, ngay lúc này, Quỳnh tỏ ra vô cùng bối rối. Dĩ nhiên Quỳnh không biết mối quan hệ giữa tôi và Tuyết Mai là gì, và nó cũng chẳng thể nào biết cái người tên Uyển My mà tụi tôi nhắc đến là ai, nhưng có lẽ Quỳnh đang nghĩ, mọi sự rắc rối diễn ra, tại vì tôi bênh vực nó, và nó chẳng muốn điều đó xảy ra chút nào. Quỳnh bất ngờ lên tiếng giữa bầu không khí căng thẳng:

– Em không biết hai người… đang nói về chuyện gì, nhưng nếu có liên quan đến em, thì cho em xin lỗi, vì em chẳng muốn mọi người phải cãi vã vì em đâu…

Vẻ mặt của Quỳnh đượm buồn, nó giải thích một cách khó khăn, dù cho quả thực, mọi chuyện liên quan đến nó, chỉ là một vở kịch do tôi dựng lên mà thôi:

– Không sao đâu Quỳnh, không liên quan đến em, em không cần giải thích gì cả…
– Nhưng mà…
– Anh nói không sao, hai đứa mình… về hen?

Tôi nhìn Quỳnh, nở một nụ cười… khó hiểu. Tôi không biết Quỳnh đã trải qua những gì trong suốt những năm nó có mặt ở nước ngoài, nhưng giờ đây, nó là một người con gái hiểu chuyện, nhân từ, hiền lành và dễ xúc động, nhất là khi có người quan tâm đến nó. Dĩ nhiên là Quỳnh không thoải mái, những cái nhăn mặt của Quỳnh nói cho tôi biết điều đó, và nó vẫn liếc mắt nhìn về phía Tuyết Mai một cách đầy hối lỗi và ân hận, dù Quỳnh chẳng biết nó đã làm sai chuyện gì:

– Mình về nhé Tuyết Mai, gặp sau!

Tôi nhún vai đáp một cách thờ ơ trước khi quay lưng và kéo tay Quỳnh đi, bỏ lại Tuyết Mai vẫn đang chằm chằm nhìn hai đứa tôi với những ngọn lửa trong ánh mắt. Quỳnh cúi người như muốn xin lỗi Tuyết Mai, nhưng hiện tại nó không đủ can đảm để cãi lại ý tôi, vì xem chừng nó nghĩ tôi đang trong một tâm trạng… bất cần khi mới cãi nhau với… người yêu, nó chỉ lẳng lặng quay người chuẩn bị bước đi theo tôi. Và như đã định sẵn, Tuyết Mai bỗng lớn tiếng hơn mọi lần, nàng nói bằng sự tức giận bùng nổ trên gương mặt:

– PHONG… ĐỒ TỒI!!! UỔNG CÔNG… UYỂN MY ĐÃ… ĐỒ KHỐN NẠN… ĐI ĐI!!!

Nàng thét lớn rồi quay đầu bỏ đi một cách phẫn uất, để lại tôi với một tâm trạng cực kỳ hồi hộp xen lẫn một chút gì đó thích thú. Đúng như tôi dự đoán, khi bị chọc tức một cách dồn dập, bản thân một người thẳng tính như Tuyết Mai hoàn toàn đánh mất lý trí và dễ dàng bộc lộ những sai lầm trong cách nói chuyện. Và lần này, một lần nữa, nàng nhắc đến tên của Uyển My trong câu nói của mình với một thái độ đồng cảm sâu sắc. Dĩ nhiên, tôi cũng chỉ cần có thế, và con cá đã thực sự… cắn câu.

Nhưng thứ lỗi cho mình nhé, Tuyết Mai, vì mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đây đâu, vì là tôi đã chuẩn bị một bất ngờ còn lớn hơn dành cho nàng ở phía ngoài kia, một bí mật mà tôi quyết tâm sẽ hạ bức màn đó xuống càng sớm càng tốt. Sau khi chắc chắn Tuyết Mai đã ra đến ngoài, chỗ bãi giữ xe, tôi mỉm cười mãn nguyện trước khi nhấc điện thoại lên để người đó tiếp tục công việc của mình:

– Ra ngoài rồi đó, nhận mặt rồi bám theo đi!

Lúc tôi cúp máy cũng là lúc nụ cười trên môi tôi tắt lịm đi, thay vào đó, nó là cái siết tay thật chặt vào nhau, cùng với niềm phấn khích tột độ đang dâng tràn trong huyết quản. Quỳnh tròn mắt sợ sệt nhìn tôi, có lẽ nó chưa bao giờ thấy tôi trong tâm trạng và bộ dạng đen tối như thế này. Nhưng Quỳnh đâu có biết, tôi đã phải đợi rất lâu mới chờ được tới ngày này, cái ngày mà tôi có thể tự tin mỉm cười và nói:

– Uyển My, Tuyết Mai, vở kịch của hai người, hạ màn được rồi đấy!!!


Còn tiếp…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 118
Ngày cập nhật 23/01/2025 05:35 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vợ dâm khát tình - Tác giả Ngọc Linh
Con cặc của anh Tuấn Anh cứ thò ra thụt vào thật mạnh bên trong cái lỗ. Như cúi xuống nhìn vào cái lỗ lồn đang căng ra rồi nói: Nữa đi anh... em đã quá... sướng không chịu được nữa rồi anh ơi... hích hích... đã quá... sướng... ưưư... Thằng Hải địt không sướng hay sao mà rên khiếp thế em? Có...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ nát lồn Some Thác loạn tập thể Thọc tay vô đít Trao đổi vợ chồng Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm cặc Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện mút lồn Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex ngoại tình Truyện swing
Hiếp dâm mẹ ruột
Sau trận chiến Huyền thu dọn đồ rồi lặng lẽ về phòng mình. Đã biết mình chiến thắng, và dạy có Tuấn một bài học về sự thiếu kiềm chế của nó. Huyền hiểu được rằng, nếu để cho Tuấn vào thế chủ động và mọi hành động của Huyền đều theo ý đồ của Tuấn thì mọi cố gắng có...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ mẹ ruột Truyện bú cặc Truyện người lớn Truyện sex hiếp dâm
Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10
Ở dưới một vực thẳm tăm tối chứa đầy năng lượng tà ma, xung quanh lối vào cửa hang động trước mặt được kết giới phong ấn chằn chịt bố trí đầy cẩn thận và tinh vi. John nhìn những kết giới phong ấn ấy chỉ khẽ cười, hào quang màu bạc xuất hiện quanh thân giúp hắn có thể đi xuyên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Liên Minh Huyền Thoại
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Oxbet - Vg99 - iWin - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân