Truyện sex ở trang web truyensextv69.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv69.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv69.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 114

Mưa và em


Update Phần 118

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv69.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 114

Ngay từ khi còn bé, tôi và Quỳnh đã là một đôi thanh mai trúc mã đẹp nhất nhì trong lịch sử nhân loại, đấy là tôi tự nghĩ thế, còn thực tế thì tôi không chắc. Việc chúng tôi xem nhau như những người thân trong gia đình đã không còn là điều quá xa lạ nữa, kể cả với những bậc phụ huynh như ba mẹ tôi hay ba mẹ của Quỳnh. Quỳnh là cô bé ngoan ngoãn, dù rằng nó biết là nó đẹp, nhưng chưa bao giờ tôi thấy Quỳnh tỏ vẻ kiêu căng, tự phụ trước bất cứ ai. Duy chỉ có khoảng 1 thời gian ngắn lúc mới vào cấp 3, tôi thấy nó ngó lơ tôi và tỏ ra khá… lạnh lùng trước đám con trai, nhưng rồi sau đó thì mọi thứ đâu lại vào đấy, Quỳnh lại thân thiết với tôi và lại luôn mỉm cười với mọi xung quanh. Tôi thương Quỳnh, mẹ tôi cũng thương nó, vì trước khi Uyển My xuất hiện, mẹ tôi suốt ngày gán ghép tôi với nó, mặc cho tôi không thích còn Quỳnh thì đỏ mặt chẳng thèm nói gì, làm tôi giận nó quá trời đất:

– Thằng Phong ăn cơm sao không lấy cho em nó ăn nữa, để nó ngồi đây thế à?

Mẹ tôi quát lớn khi bà vừa đi làm về và thấy tôi ngồi thản nhiên xúc cơm ăn còn Quỳnh thì bẽn lẽn ngồi cạnh bên xem TV. Hôm nay thì ba mẹ nó về nhà trễ, thành ra tôi rủ nó qua chơi với tôi cho đỡ buồn. Ban nãy, tôi hơi đói bụng, nên lôi tô cơm nguội ra ăn tạm, nhưng mà tôi có mời Quỳnh ăn rồi ấy chứ:

– Mày có đói bụng không, tao lấy cơm hai đứa mình ăn hen?
– Còn nhiều không anh?

Quỳnh liếc mắt nhìn vào nồi cơm, chỉ còn tầm 1 chén nhỏ:

– Còn chút xíu à…

Tôi nói bằng giọng tiếc hùi hụi. Tôi thì ngày đó ăn khỏe lắm, mỗi tội ăn mãi cũng không mập lên được mấy. Quỳnh thì dĩ nhiên là biết cái thói ăn tham của tôi, vậy nên, mặc dù tôi đoán nó cũng đang đói bụng, thế nhưng nó vẫn nhường hết cho tôi, Quỳnh dễ thương thật:

– Thôi, hì, em không đói, anh ăn đi!
– Mày không ăn thật à?
– Thật! – Quỳnh cười hiền…
– Vậy… tao ăn hết nhé?
– Anh ăn đi mà, kệ em!

Thế là tôi khoái chí ôm chén cơm ra ngồi ăn một mình, vừa đúng lúc mẹ tôi về, và thế là:

– Quỳnh có đói bụng không con, để cô nấu cho con chút gì ăn tạm nhé?
– Dạ… con…

Quỳnh nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, nó ngập ngừng hồi lâu:

– Quỳnh bảo nó không đói mà mẹ!

Tôi nhanh nhảu đáp thay, công nhận ngày đó tôi ngu thật, vừa ngu vừa khốn nạn:

– Mày im cái mồm mày đi! – Mẹ tôi trừng mắt…
– Ơ… ơ… Quỳnh… nó nói vậy mà!

Thấy mẹ tôi nổi giận, tôi cũng xìu như cọng bún, hết dám gân cổ lên cãi. Quỳnh là một đứa… thật ngốc, nó chẳng những không bảo vệ cho tôi, nó còn khai tất tần tật những gì xảy ra, cộng thêm cả suy nghĩ của nó trong quãng thời gian đó nữa chứ, làm mẹ tôi nổi trận lôi đình lấy dép ném tôi tới tấp:

– Con… đói, mà còn ít cơm quá, nên con nhường cho anh Phong ăn, con sợ anh… ăn không đủ…

Quỳnh nói nhẹ nhàng, cơ mà tôi thấy như nó đang chửi xéo tôi thì phải. Nhưng cũng chẳng cần đợi đến khi tôi hiểu được chuyện đó, mẹ tôi đã chửi cho tôi một trận té tát và bắt tôi phải è cổ làm tay chân khổ sai cho mẹ và Quỳnh:

– Cái thằng quỷ này, sao mày ích kỷ thế, ăn thì cho em nó ăn một miếng chết ai? Nó có giành ăn của mày không mà mày làm thế?
– Ơ… ơ… nhưng…
– Nhưng cái đầu mày, cút ra ngoài kia mua cho tao tô bún riêu đầu hẻm về cho em nó ăn, nhanh!

Mẹ tôi với tay lấy cây chổi dựng ở góc nhà và quất bộp bộp vào mông tôi trong khi Quỳnh yếu ớt ngăn cản:

– Dạ… thôi… chắc ba mẹ con cũng sắp về rồi…
– Quỳnh cứ ngồi yên đó, để cô dạy cho thằng này một trận, hư thân mất nết, tham ăn tục uống…
– Có mỗi tí cơm chút xíu… – Tôi làu bàu, nhăn nhó…
– Mày thích lẩm bẩm không? Sau này hai đứa mày ở chung thì nó cho mày biết tay con ạ!

Tôi không biết vô tình hay cố ý, mà mẹ tôi cứ liên tục gán ghép tôi với Quỳnh, mặc dù tôi đã… liêm khiết từ chối rất nhiều lần. Tôi khẳng định từ nhỏ đến giờ, ngoài việc thấy Quỳnh mỗi lúc một xinh, càng lớn càng đẹp ra thì tôi chưa bao giờ thích nó hay yêu nó như cách mọi người nghĩ, vì tôi chỉ xem nó là một đứa em gái, không bao giờ khác cho được, dù nó có lớn tướng cỡ nào đi chăng nữa:

– Mẹ này, đừng có nói vậy nữa, Quỳnh nó là em con mà!

Tôi giãy nảy tỏ vẻ không hài lòng, trong khi mẹ tôi chẳng nói gì, chỉ cười khúc khích, còn Quỳnh thì vẫn vậy, nó không bao giờ lên tiếng trong trường hợp kiểu này, nó chỉ lặng lẽ đỏ mặt, ngồi im nhìn tôi đang đau khổ… phân trần mà thôi.

Ôi thời gian, đó quả thực là một thứ vũ khí khủng khiếp. Mới ngày nào Quỳnh và tôi còn dính nhau như hình với bóng, vậy mà bây giờ mỗi đứa đã trưởng thành, tự bước đi trên con đường riêng, và rồi thì lại gặp nhau trong hoàn cảnh oái oăm của mỗi người. Quỳnh thì kém may mắn hơn tôi, nó gặp phải một thằng đểu cáng, rồi thì phải chịu cảnh nuôi con một mình, nhưng xem chừng Quỳnh điều đó chẳng làm Quỳnh gục ngã mà trái lại, đã khiến nó càng ngày càng trưởng thành, điềm tĩnh hơn và cũng mặn mà hơn. Ông bà ta nói đố có sai “gái một con trông mòn con mắt”, Quỳnh xinh đẹp hơn hẳn so với lúc xưa, cái vẻ nhẹ nhàng mà cuốn hút đó, quả thực tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở nó trước đây, mãi cho đến bây giờ:

– Anh Phong, anh Phong!
– Ơ… hả? Sao vậy? – Tôi giật mình trở về thực tại khi Quỳnh vỗ nhẹ vào vai tôi…

Hôm nay Quỳnh xinh đẹp và rạng ngời biết bao. Nó đã không còn búi tóc lên cao trông như mấy vị phu nhân trung niên nữa, nó xõa mái tóc óng ả của nó ra, bồng bềnh và phấp phới. Quỳnh càng ngày càng trắng, môi nó thì càng ngày càng đỏ, nhìn cứ tưởng như là đang đánh son, nhưng thực tế lại không. Nó mặc một bộ trang phục đơn giản, nhưng lại tôn lên cái thân hình thon gọn và chuẩn mực của mình. Một chiếc quần jeans xanh hơi ôm sát cộng thêm chiếc áo sơ mi dài tay sọc trắng xanh. Nhìn Quỳnh bây giờ y hệt một cô sinh viên thanh lịch và dịu dàng:

– Hì, em xong rồi, mình đi hen? – Nó cười bẽn lẽn…
– Ừ… à thì… đi thôi!

Tôi có đôi chút ngại ngùng khi nhìn Quỳnh lúc này, có lẽ do tôi đã xa nó quá lâu, nên ngày hôm nay gặp lại, dù Quỳnh vẫn là nó, chẳng có ai thay thế, nhưng trong sâu thẳm tim mình, tôi vẫn cứ có một cảm giác thật lạ lẫm và không mấy quen thuộc. Có vẻ như, cô bé Quỳnh ngày xưa của tôi đã biến đâu mất, mà thay vào đó là một cô Quỳnh trưởng thành, mực thước và chín chắn hơn rất nhiều:

– Mẹ em với bé Min đi luôn chứ?
– Có tiện không anh?
– Sao lại không tiện, người nhà cả mà. Với cả đừng có nói chuyện với anh cái kiểu khách sáo đó nghe chưa?

Tôi đưa tay lên, tính cốc trán Quỳnh một cái, nhưng nó đã khẽ bĩu môi, nhăn mặt đưa tay lên che. Nhìn điệu bộ của Quỳnh lúc này, tôi bỗng phì cười thích thú. Dù nó đã lớn thật, nhưng ở đâu đó trong tâm hồn, nó vẫn là cô em gái bé bỏng của tôi thì phải:

– Em nhớ rồi, để em nói mẹ!
– Ừm…

Quỳnh quay đầu chạy lên phòng để gọi mẹ nó, để lại tôi với cô bé Min kháu khỉnh đang níu ống quần của tôi đòi bế:

– Bác Phông, bác Phông, ẵm Min đi, ẵm Min!!!
– Rồi rồi, lên đây bác Phong đưa Min đi chơi nhen?
– Hihi, đi chơi, thích quá, thích quá!!!

Min vỗ tay vui mừng, có vẻ như từ lúc trở về Việt Nam đến giờ, mẹ Quỳnh không cho cô bé đi chơi quá nhiều, thành ra ngay khi được tôi rủ về nhà, Min vui ra mặt, nó còn cười không ngừng trên tay tôi. Càng nhìn Min, tôi càng thấy… xúc động, vì Min chính là Quỳnh thu nhỏ, cô Quỳnh ngày xưa vẫn lẽo đẽo theo tôi đi khắp nơi đây mà.

Một lát sau, mẹ của Quỳnh và nó cũng vội vã bước xuống từng bậc cầu thang. Hôm nay thì do đông người, tôi không đi xe máy như thường lệ mà chuyển sang mượn xe hơi của ba tôi để đưa rước. Dĩ nhiên tôi chưa biết chạy xe, người đích thân cầm lái chính là… dì Hạnh của tôi, người mà tôi không ngờ lại có khả năng này:

– Phong nói gấp quá, cô chưa kịp chuẩn bị quà cho mẹ con.

Mẹ của Quỳnh nói bằng giọng áy náy, nhưng tôi đã kịp quay lại trấn an:

– Không sao đâu cô, người nhà mà, cô đừng nghĩ vậy!
– Ừ, cô cảm ơn Phong. Mà chị đây là?

Ngay sau khi mẹ Quỳnh chỉ vào dì Hạnh, nó cũng bất giác nhìn theo, khuôn mặt có đôi chút dao động, nhưng nó vẫn không nói gì, vì Quỳnh vẫn là Quỳnh mà thôi:

– Dạ… đây là dì Hạnh, em gái nuôi của mẹ con đó cô!
– Dạ, em chào chị, em là Hạnh, dì của thằng nhóc này!
– Chị chào em, chị là Hằng, mẹ của bé Quỳnh!
– Chào Quỳnh hen, vậy em bé con này chắc là con gái Quỳnh nhỉ?

Bà dì tôi đoán như thần, đúng là bề ngoài bà ấy nhìn có vẻ chân dài não ngắn là thế, nhưng sự thực thì dì yêu của tôi là mẫu người chân dài, não cũng dài nốt nhé:

– Dạ, con tên Min, chào… bà Hạnh đi!
– Ôi ôi, không, chị hơn Quỳnh với Phong có mấy tuổi thôi, cứ gọi là cô Hạnh hay bác Hạnh đi, đừng gọi chị như thế, già lắm!

Dì Hạnh thoáng bối rối, vội vã chỉnh lại cách xưng hô cho Quỳnh và bé Min. Nếu xét theo vai vế thì đúng là bé Min phải gọi dì Hạnh là… bà Hạnh, cơ mà dù sao Quỳnh với dì Hạnh cũng chẳng liên quan gì, nên gọi bác Hạnh cũng được. Thấy tôi cười như nắc nẻ, dì Hạnh ấn ngón tay lên trán tôi làm tôi giãy nảy, vùng vằng rất khẽ:

– Dì này, giỡn hoài!
– Cái thằng nhóc, thích cười không?
– Dì hay nhỉ, cười kệ con chứ.
– Tin tui méc Uyển My không?

Tôi thoáng… ngập ngừng, nhưng cũng lấy lại bình tĩnh khá nhanh:

– Lái xe đi, không là lần sau con không mở cửa cho dì đi chơi nữa đâu.

Những lời thì thầm vàng ngọc của tôi bắt đầu có tác dụng, dì Hạnh đã thôi không chọc ghẹo tôi nữa. Số là dạo gần đây, bà ấy thường hay có cái trò tót ra ngoài đi chơi với anh bộ đội đẹp trai lúc nửa đêm, sau khi anh bộ đội đi trực về, nên là thường về trễ, và bởi lý do đó, tôi luôn là người phải canh me để mở cửa cho bà ấy vào nhà, nếu không để ba mẹ tôi biết thì lớn chuyện ngay. Gì thì gì, ở nhà tôi thì cũng phải giữ gìn nề nếp, dì Hạnh tuy là vai em của mẹ tôi nhưng tuổi tác thì cũng chỉ như con, vậy nên vẫn kiêng nể ba mẹ tôi một phép. Lâu lâu dì Hạnh cũng bộc lộ ra cái sự thiếu trưởng thành của mình, và bị mẹ tôi trách mắng. Những lúc đó, bà ấy chẳng dám hó hé gì, chỉ lặng im dạ vâng chấp nhận, chỉ nhớ đến là buồn cười, hờ hờ.

Khoảng 10 phút, gia đình tôi và gia đình của Quỳnh đã hội ngộ chính thức sau 7 năm xa cách. Khỏi phải nói, mẹ tôi và mẹ của Quỳnh tay bắt mặt mừng, bản thân Quỳnh cũng đã rơm rớm nước mắt khi nó ôm lấy mẹ tôi:

– Trời ơi, Hằng ơi, sao dạo này mày hốc hác thế hả em? – Mẹ tôi nắm lấy tay mẹ của Quỳnh, bồi hồi…
– Em xin lỗi chị, em đã không ghé thăm chị sớm hơn, anh chị tha lỗi cho em…
– Nói gì vậy cái con này, hai mẹ con bình an là được rồi. Quỳnh nữa, lại đây cô xem nào!

Quỳnh bẽn lẽn tiến lại gần để mẹ tôi ngắm nghía nó từ đầu đến chân. Được vài giây sau, nó ôm chầm lấy mẹ tôi, sụt sịt:

– Con bận quá không ghé thăm cô được, cô đừng giận con nha?
– Hai mẹ con mày sao khách sáo thế hả? Tao lại đánh đòn cho bây giờ!

Mẹ tôi xoa đầu Quỳnh, vuốt ve gò má của nó:

– Quỳnh càng lớn càng giống mẹ, xinh đẹp không chỗ nào chê!
– Hì, cô khen con ngại quá…
– Ngại gì mà ngại, mày đẹp thì cô khen đẹp. À mà, con gái đâu rồi Quỳnh, để cô…

Mẹ tôi dáo dác quay đầu tìm bé Min, trong khi con nhóc đang ngồi ngoan ngoãn trong vòng tay tôi, mắt tròn xoe nhìn bà và mẹ đang mải mê tiếp khách. Min tuy hơi cứng đầu, nhưng nó lanh lợi và hoạt bát hơn hẳn mẹ Quỳnh của nó. Dù ban đầu có hơi e ngại người lạ, nhưng sau một vài giây tiếp xúc, Min đã làm quen và bắt nhịp được với những người bạn mới, nó niềm nở và vui vẻ lạ thường:

– Ôi chồ ôi, cái cục cưng này con ai đây mà dễ thương thế?

Mẹ tôi bế Min gọn gàng trên tay và đung đưa qua lại khiến cô bé khúc khích cười. Quỳnh nhìn theo cũng mỉm cười hạnh phúc, có lẽ lâu lắm rồi nó mới lại được chứng kiến khung cảnh gia đình vui vẻ đến vậy, thật là tội nghiệp:

– Mẹ cẩn thận, coi chừng con nhỏ!

Tôi lo lắng ra mặt khi mẹ tôi lúc lắc bé Min, dù rằng không có chút gì nguy hiểm nhưng tôi vẫn cứ… lo, chả hiểu sao ấy:

– Cái thằng hâm, tao có phải chưa chăm con nít bao giờ đâu. Mà làm gì mày lo thế?

Câu nói của mẹ tôi mang nhiều hàm ý, nó không chỉ là câu hỏi với tôi, mà còn là câu hỏi với Quỳnh. Trong khoảnh khắc phấn khởi, dường như mẹ quên mất bản thân mẹ đã có 1 cô con dâu hoàn hảo rồi kia mà. Khỏi phải nói, Quỳnh bối rối e thẹn đứng đan hai tay vào nhau còn tôi thì nhảy dựng lên như bị đổ nước sôi vào… háng:

– Mẹ!

Tôi nhíu mày, tuy không nhiều nhưng dường như ngay lập tức đã khiến mẹ tôi sực tỉnh và lái câu chuyện sang hướng khác:

– À thôi, hai mẹ con ngồi vào bàn đi, mọi người tập trung ăn đi nào! Phong lên gọi ba mày xuống đi!
– Dạ!

Tôi thoáng ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào Quỳnh, chỉ khẽ liếc nó rồi quay đi thật nhanh:

– Ngồi đi Quỳnh, anh gọi ba!
– Dạ, anh cứ kệ em.

Đó cũng gần như là đoạn hội thoại cuối cùng của tôi và Quỳnh trong bữa ăn tối ấm cúng của gia đình tôi và gia đình nó, bởi suốt buổi nói chuyện đó, dù mẹ tôi và mẹ Quỳnh vẫn hoạt động hết công suất và hai đứa tôi thì vẫn chăm chỉ trả lời chẳng sót câu nào, cơ mà việc tương tác với nhau hoàn toàn là không có, chỉ bởi vì là Quỳnh nó được phân công… ngồi sát cạnh tôi, và những câu nói lặp đi lặp lại suốt bữa ăn mà tôi vẫn hướng về nó, không cần chút hồi đáp chính là:

– Ăn cái này đi Quỳnh!
– Quỳnh đưa chén đây anh gắp cá cho, xa lắm!
– Ăn xong lấy cái này lau tay hen?

Việc tôi chăm sóc Quỳnh tỉ mỉ chu đáo như vậy không phải là thứ mà tôi thường làm ngày chúng tôi còn nhỏ. Tất cả những cử chỉ ga lăng, tinh tế đó tôi đều được Uyển My dạy cho một cách cẩn thận. Ngày đầu quen nhau, tôi thậm chí còn chẳng thèm để ý đến việc Uyển My sẽ ăn cái gì, uống cái gì, hay lau tay vào đâu. Thế nhưng đến bây giờ, thì một miếng xương cá cũng không được phép lọt vào miệng nàng nếu như tôi ngồi ở đó. Và hiện tại thì Uyển My không ở đây, thế nên Quỳnh được… hưởng sái công sức mà tiểu thư nhà tôi đã đào tạo. Khỏi phải nói, Quỳnh ngạc nhiên ra mặt, nó cứ tròn mắt nhìn tôi mãi mỗi lần tôi có một hành động gì đó quan tâm đến nó. Mẹ tôi thì đã biết ý sau khi… lỗi lầm quên béng mất con dâu Uyển My, nên cũng không có động thái gì… đáng chú ý, còn mẹ Quỳnh thì ngược lại. Có vẻ mẹ của Quỳnh vẫn nghĩ rằng tôi… có cảm tình đặc biệt với nó, vậy nên bà luôn luôn chủ động… gán ghép 2 đứa tôi với nhau, mặc cho Quỳnh chẳng nói gì, cũng chẳng hưởng ứng, còn tôi thì chỉ biết gãi đầu cười trừ, không dám phản kháng lại. Tôi biết Quỳnh và mẹ nó đã trải qua chuỗi ngày dài không lấy gì làm vui vẻ, bao nhiêu bất hạnh ập tới, thế nên tôi chẳng nỡ làm trái ý hai người, dù chỉ là những cử chỉ nhỏ nhất.

Ăn uống xong xuôi, dì Hạnh biết ý giành phần rửa chén bát để cho ba mẹ tôi và cô Hằng mẹ của Quỳnh nói chuyện. Riêng tôi thì đảm nhận trách nhiệm cũng quan trọng không kém là chơi với bé Min, còn Quỳnh thì thuộc diện ưu tiên là không phải làm gì, được phép… đi dạo với tôi. Khung cảnh buổi tối mát mẻ mới yên bình làm sao. Ở con đường nhỏ trước nhà tôi tầm giờ này đã thưa thớt người qua lại, có thể nhắm mắt lại nghe rõ tiếng là xào xạc, hít thở bầu không khí mát mẻ, trong lành và tận hưởng tiết trời tương đối dễ chịu, thư thái. Tôi và Quỳnh lặng bước đi bên nhau, bé Min thì ngoan ngoãn ngồi yên trên tay tôi, ôm tôi chặt cứng như thể không nỡ lìa xa. 3 người chúng tôi cứ rảo bước qua lại như thế hồi lâu, cứ ra phía đầu ngõ rồi lại quay đầu vào trong, không gian tĩnh mịch và nên thơ, nhìn chúng tôi quả thực chẳng khác gì một gia đình… nhỏ, có ba, có mẹ, có con gái. Thế nhưng, tôi chưa bao giờ muốn người ta nghĩ tôi và Quỳnh như vậy. Hơn nữa, tôi còn có Uyển My, giá như bước đi bên cạnh tôi lúc này là Uyển My thì thật tốt biết bao. Tôi sẽ bế theo bé Ngữ Yên của tôi, tung tăng dạo phố cùng mẹ nó, tiểu thư Uyển My xinh đẹp, giỏi giang và tỏa sáng. Chỉ nghĩ đến đó, tôi đã bất giác mỉm cười, một nụ cười pha lẫn… một chút nỗi buồn:

– Anh cười gì thế? – Quỳnh cất tiếng phá tan không gian yên lặng nãy giờ…
– À… không… tự dưng… thấy nhớ ngày xưa, hai đứa mình lúc nào cũng dính nhau như sam, quanh đi quẩn lại đã gần 20 năm rồi…

Quỳnh nhìn tôi trìu mến, nó khẽ đưa tay lên cài phần tóc mai đang phấp phới trong gió lên vành tai. Quỳnh của ngày hôm nay là một cô Quỳnh hoàn toàn khác, dù nó vẫn nhút nhát và bẽn lẽn như xưa. Thế nhưng ngày đó, Quỳnh rất dễ buồn, dễ giận dỗi, và rất hay… nghỉ chơi tôi. Bây giờ nó đã lớn, nó đã có con gái, nên nó chẳng còn là cô em gái bé nhỏ đáng yêu như lúc xưa nữa. Quỳnh trưởng thành và già dặn hơn, tính nó điềm đạm, nhẹ nhàng và từ tốn. Tôi nói gì, nó cũng nghe, nó cũng dạ thưa. Quỳnh chẳng thèm cãi lại tôi nửa câu kể từ khi nó trở về, khiến tôi bỗng có chút cảm giác xa lạ, dù nó hiển nhiên vẫn là con nhóc lẽo đẽo chạy theo tôi mỗi chiều tan trường và luôn luôn chạy về mách tôi mỗi khi có ai bắt nạt:

– Em thì chắc chẳng hy vọng gì nhiều, còn anh thì sao, Phong?
– Anh sao chứ?
– Chừng nào… anh mới cho em ăn tiệc đây?

Quỳnh che miệng cười khúc khích, nó trông… đáng yêu quá đỗi:

– Thật ra thì… anh cũng chưa biết… có thể rất nhanh, cũng có thể… chẳng bao giờ…

Tôi nói bâng quơ, chẳng rõ đang nói cái gì, chỉ là không muốn Quỳnh biết, chẳng hiểu sao tôi luôn có cảm giác tôi không nên tiết lộ bất cứ thứ gì về Uyển My trước mặt Quỳnh ngay lúc này. Quỳnh đang trải qua quãng thời gian khó khăn, nó cần một người bên cạnh để chia sẻ, động viên và giúp nó ổn định lại cuộc sống. Tôi dĩ nhiên là người hoàn toàn thỏa mãn mọi yêu cầu đã nêu, với điều kiện tôi không có thêm mối quan tâm nào khác. Quỳnh không nói thẳng với tôi điều đó, nhưng tôi nghĩ rằng, một khi Quỳnh biết tôi đang cố gắng… bám víu lấy nó để thuận tiện… quên đi hình bóng mờ ảo của Uyển My, chắc hẳn nó sẽ giận tôi nhiều lắm. Quỳnh là người con gái dễ tổn thương, nó thiếu thốn tình cảm của ba mẹ khi còn nhỏ, nó chỉ có tôi, nên nếu tôi mà còn không dành trọn tình thương cho nó, chắc nó buồn lắm. Quỳnh lớn lên, chẳng những nó không được bù đắp sự thiếu thốn đó, mà giờ đến cả con gái nó cũng chịu chung số phận, thậm chí là còn có phần thê thảm hơn nó ngày trước. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã không có đủ can đảm cho Quỳnh biết rằng, ngoài nó ra, có một người tôi còn thương hơn nhiều nữa, và đó là người duy nhất trên cuộc đời này có thể bắt tôi làm mọi thứ mà chẳng cần đặt thêm bất cứ câu hỏi gì, chỉ có một mà thôi. Và với cá tính của Quỳnh lúc này, tôi đồ rằng ngay sau khi biết tin, nó sẽ chủ động xa lánh tôi cho xem, và tôi thì chẳng muốn chuyện đó xảy ra chút nào:

– Anh nói gì khó hiểu quá, hì hì.

Quỳnh không giống ngày xưa nữa, nó chẳng buồn hỏi sâu thêm khi tôi bất thình lình nói năng lạ lùng như vậy, có lẽ nó hiểu lòng tôi, như tôi hiểu lòng nó vậy:

– Haha, anh xin lỗi, anh nói lung tung quá.
– Anh đừng khách sáo với em, em giận anh đấy!

Quỳnh khẽ nhăn mặt, nó đánh nhẹ vào vai tôi. Con nhỏ này lạ lùng thiệt, chỉ cách đây ít lâu, chính nó là người khách sáo với tôi để tôi nhắc, giờ nó lại nhắc ngược lại tôi, đúng là… ngốc:

– Nào, không đùa nữa, Min nó ngủ khò rồi nè!

Tôi ôm bé Min, vỗ về nó trong khi nó gục đầu lên vai tôi, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mẹ Quỳnh của nó thì chẳng buồn nói gì, cứ nhìn hai bác cháu hồi lâu rồi mỉm cười một mình, có lẽ nó đang rất vui, và hiện tại ngay lúc này thì có lẽ tôi cũng vậy.

Nhưng cuộc đời tôi là thế, chẳng bao giờ có được một niềm vui, niềm hạnh phúc nào kéo dài được quá lâu. Ngay khi tôi và Quỳnh chỉ vừa bước ngang qua phía cửa nhà tôi vòng thứ 3, một biến cố đã bất ngờ xảy đến. Biến cố này xảy ra một cách chẳng mấy tình cờ, nhưng lại khiến toàn bộ nhân vật tham gia đều có chung một cảm giác, là ngạc nhiên, ngơ ngác và nhanh chóng hoảng hốt.

Trong khi ba người bọn tôi vẫn đang tản mát trên đường, bất thình lình, tôi hơi sững lại một chút khi nghe thấy thấp thoáng, tiếng xe phân khối lớn đang ngày một rõ hơn tiến gần về phía mình. Và chỉ trong tích tắc, đầu tôi nhảy số cực nhanh, và tôi khẽ rùng mình khi chợt nhận ra, tiếng ồn quen thuộc của chiếc Z1000 đang từ từ tiến lại gần với ánh đèn chói lóa đã áp sát chúng tôi:

– Phong?
– Tuyết… Tuyết Mai? Làm gì ở đây vậy?
– Mai đến rủ Phong… đi dạo một lát, mà đây là…

Tuyết Mai tròn mắt, nụ cười tươi tắn đã vụt tắt thật nhanh sau khi nàng nhận ra, bên cạnh tôi là một cô gái xinh xắn, đằm thắm đang cười nói vui vẻ bước đi, và trên vai tôi lúc này còn là một phiên bản thu nhỏ của cô gái bên cạnh nữa cơ:

– Ơ… anh Phong… bạn gái anh hả? – Quỳnh cũng ngạc nhiên quá đỗi, nó ấp úng nhìn tôi, đôi mắt long lanh…
– Ơ… không… không phải đâu Quỳnh, đây là…

Trong lúc tôi còn chưa kịp nói hết câu, Tuyết Mai đã ngay lập tức xuống xe và chạy lại kéo tay tôi về đứng bên cạnh, nở một nụ cười “niềm nở” hướng về phía Quỳnh:

– Hi, chào bạn, mình là Tuyết Mai, mình mượn Phong một chút có được không?
– Ơ… chào… Mai, hai người cứ… tự nhiên…

Quỳnh bối rối đáp, hai tay nó lại đan vào nhau, luống cuống trước tình thế không ngờ:

– Còn bé này là?

Tuyết Mai chỉ trỏ vào nhóc Min, cười tít mắt. Cô bé lúc này đã tỉnh dậy vì tiếng ồn quá lớn của chiếc xe, ngay khi Tuyết Mai vừa chạm vào tính nựng má, Min đã khóc rống lên hất tay nàng ra:

– Huhuhu, bỏ ga, bỏ ga…
– Ơ…

Lần này thì đến lượt Tuyết Mai sững người lại, nhóc Min hất tay nàng ra rồi lại ôm tôi chặt cứng, nó cũng không quên với tay kéo mẹ Quỳnh lại sát bên:

– Mẹ ơi, mẹ ơi!
– Đây, mẹ đây, mẹ đây! Min ngoan không khóc, cô Mai đùa thôi mà ha…

Quỳnh đón lấy bé Min từ tay tôi, nó ôm con dỗ dành liên hồi trong khi tôi ngơ ngác chưa biết phải giải quyết sự việc thế nào cho ổn thỏa. Tôi chẳng thể nói với Quỳnh rằng đây chỉ là một người bạn… thân của tôi được, chắc chắn nó sẽ không tin, vì cái cử chỉ và thái độ ban nãy của Tuyết Mai hoàn toàn không… bình thường chút nào. Tôi cũng không thể quát nạt Tuyết Mai ngay lúc này, vì rõ ràng là tôi chẳng việc gì phải làm thế, vì tôi và Quỳnh chẳng có gì mờ ám với nhau. Tôi ước gì mình có được 1/100 sự nhạy bén của Uyển My thì tốt biết mấy, tốt hơn hẳn việc cứ đứng phỗng ra chờ mọi sự đã rồi. Chỉ đến khi Quỳnh nhỏ nhẹ lên tiếng, tôi mới hoàn hồn trở lại. Nó kéo nhẹ vai áo tôi, cười buồn:

– Anh cứ đi với bạn đi, em vào trong trước.
– Quỳnh…
– Hì, không sao đâu, em bình thường mà, Min bái bai bác Phong đi con!

Bé Min vẫn còn thoáng chút sợ hãi, con nhóc níu tay tôi chẳng nỡ buông, nó làm tôi áy náy và day dứt quá chừng:

– Không chịu đâu, bác Phông cơ, bác Phông cơ…

Tuyết Mai cũng thẫn thờ như tôi, dường như nàng không biết chuyện quái gì đang xảy ra lúc này, và có lẽ cũng hơi giật mình vì sự phản kháng mãnh liệt ban nãy của nhóc Min. Đợi mẹ con Quỳnh đi khuất vào phía trong nhà, tôi mới nhăn nhó quay mặt sang phía Tuyết Mai, gằn giọng:

– SAO GIỜ NÀY CÒN QUA ĐÂY?
– Mai… tính rủ Phong đi dạo đường sách một chút…
– SAO KHÔNG BÁO TRƯỚC CHO MÌNH? – Tôi vẫn lớn tiếng nói bằng giọng khó chịu…
– Mai gọi điện… nhưng không thấy Phong bắt máy, Mai lo Phong bị gì nên mới chạy qua… kiểm tra…

Trước thái độ gắt gỏng của tôi, Tuyết Mai xị mặt thấy rõ, nàng nói bằng giọng run run như khóc:

– Cô bé đó, với Phong… là gì vậy?
– LÀ GÌ THÌ CÓ LIÊN QUAN GÌ ĐẾN MAI? – Tôi nói chẳng suy nghĩ…
– Thì mình… chỉ…

Dù Tuyết Mai đang ngày một bối rối, cũng ngày một trở nên sợ sệt hơn, tôi vẫn không giảm bớt được chút máu nóng nào. Tôi vẫn là tôi, vẫn là thằng Phong của ngày trước, vậy nên tôi vẫn yêu thương Quỳnh, vẫn luôn luôn bảo vệ nó. Và bên cạnh Uyển My, bất cứ ai dám đắc tội với Quỳnh, giờ thì có thêm cả bé Min nữa, tôi sẽ sẵn sàng tính sổ sòng phẳng với người đó, dù đó có là ai đi chăng nữa:

– CHỈ LÀM SAO CHỨ? MAI LÀM VẬY MÀ KHÔNG THẤY SAI SAO?
– Hức… Mai… xin lỗi, Mai chỉ… đùa thôi…
– LẦN SAU ĐỪNG CÓ LÀM NHƯ VẬY NỮA, MÌNH KHÔNG THÍCH ĐÂU…
– …
– MAI VỀ ĐI, MÌNH CHẲNG SAO! – Tôi vẫn không ngừng to tiếng…

Tuyết Mai lúc này mắt đã đỏ hoe trước những lời nói nặng tính sát thương của tôi. Dù tôi chẳng văng tục chửi bậy một câu nào, thế nhưng những câu nói nặng lời và xa cách ấy khiến Tuyết Mai bật khóc nức nở, nàng đưa tay lên dụi mắt một cách tội nghiệp, và điều đó đã bất giác… khiến tôi… đau lòng trở lại. Tôi cảm thấy có lỗi với nàng, ngay lúc này đây, nhưng có vẻ mọi thứ đã quá trễ, vì nụ cười xinh đẹp cuốn hút đó đã chẳng còn xuất hiện trên gương mặt thanh tú của Tuyết Mai, mà thay vào đó, là hai hàng nước mắt trong ấm ức:

– Hức… từ giờ về sau, Mai sẽ không… thèm rủ Phong đi đâu nữa, Mai không cần…
– Mình… mình… – Tôi lắp bắp, chẳng biết bắt đầu từ đâu…
– Mai sai, Mai xin lỗi… hức… nhưng Uyển My… cũng sai luôn rồi… Phong… đồ tồi!

Tuyết Mai quẹt nước mắt rồi chạy vội về phía con xe phân khối lớn của nàng và phóng đi thật nhanh. Tiếng ồn đinh tai nhức óc mạnh mẽ vang lên rồi cũng rất nhanh chóng dịu xuống, trả lại không gian yên tĩnh và thanh bình cho con đường nhỏ trước nhà và một thằng con trai đai đứng thõng tay nhìn theo. Tôi biết mình quá đáng, rằng tôi không nên mắng mỏ Tuyết Mai một cách vô cớ như vậy. Mặc dù Tuyết Mai đã hành xử không đúng, nhưng với cương vị là một thằng đàn ông, tôi chẳng có quyền gì mà hạch sách một người con gái mỏng manh, yếu đuối như Tuyết Mai. Tuyết Mai khác Uyển My, nàng không có đủ sự mạnh mẽ và quyết đoán như tiểu thư nhà tôi. Nếu như Tuyết Mai thể hiện mọi thứ một cách rất cảm xúc, rất… con người, thì Uyển My lại có thừa bản lĩnh để giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp, và tôi nghĩ rằng nếu đổi lại là Uyển My trong tình huống này, có lẽ, người ấm ức bật khóc bỏ đi sẽ là Quỳnh, và kế đến là tôi.

Tôi tự trách bản thân mình, vì đã lỡ buông lời… đắng cay khiến Tuyết Mai tổn thương. Chỉ vừa mới mấy tuần trước, tôi còn vui vẻ thừa nhận, Tuyết Mai đã… cứu vớt cuộc đời tôi khỏi hố sâu tuyệt vọng bằng sự quan tâm đến… đáng kinh ngạc của nàng. Ấy vậy mà chỉ mới có Quỳnh được vài ngày, tôi đã quên bẵng đi cái ơn to lớn ấy, để mà sẵn sàng nạt nộ, quát tháo nàng giữa đường giữa phố. Tuyết Mai lý lắc, nhưng không phải vì thế mà nàng không biết buồn, không biết đau. Đây là lần thứ 2 tôi thấy Tuyết Mai khóc, lần trước là khi đối mặt với Uyển My, còn lần này thì… lại là tôi. Xét cho cùng, tôi vẫn nợ Tuyết Mai rất nhiều, nhiều lắm. Nàng tự nói mình sai, nhưng người duy nhất sai ở đây là tôi, không phải nàng, cũng chẳng phải Quỳnh, là tôi, là cái thằng cứ thích mập mờ trong các mối quan hệ với đủ mọi loại suy nghĩ vẩn vơ và hồ đồ. Nếu như tôi dứt khoát hơn, có lẽ bây giờ đã chẳng có chuyện đáng tiếc nào xảy ra rồi, phải chứ?

Tiến những bước chân nặng nề về phía ghế đá ven đường, tôi ngồi phịch xuống, ngửa đầu tựa lên thành ghế, ngước nhìn những tán lá rậm rạp trên cao, cố gắng len lỏi ngắm nhìn bầu trời đầy sao đêm nay mà tự trách mình, trách những lời nói xấu xa và ác cảm của mình đối với Tuyết Mai, một cô bạn đáng yêu vẫn luôn luôn quan tâm tôi một cách thực sự đặc biệt. Nàng chẳng buồn suy nghĩ nhiều, chỉ sợ tôi gặp chuyện gì, đã tức tốc đến tìm tôi, ấy vậy mà tôi lại hành xử với nàng một cách… khó coi như thế. Nếu sau lần này, Tuyết Mai chẳng thèm nhìn mặt tôi nữa, thì đó cũng là điều hoàn toàn xứng đáng với một thằng tệ bạc như tôi. Đáng đời tôi lắm!

Nhưng đúng là chỉ khi nhắm mắt lại, đầu óc tôi mới trở nên tĩnh tâm hơn và suy nghĩ thấu đáo hơn được nhiều điều. Tôi sực nhớ đến câu nói ban nãy của Tuyết Mai, trong dàn nước mắt, rằng “Mai sai, Mai xin lỗi… nhưng Uyển My… cũng sai luôn rồi”. Nàng ta nói vậy, nghĩa là sao? Tại sao Tuyết Mai sai, thì Uyển My… cũng sai? Đã thế, nàng còn không tiếc lời nói tôi là “đồ tồi”, trong khi tôi và nàng hoàn toàn chẳng có chút… dính dáng gì đến nhau cả. Thế nên, ngoài việc cái từ nặng nề xúc phạm này là để thay mặt cho Uyển My, nó sẽ chẳng có bất cứ nghĩa lý gì nếu nó xuất phát hoàn toàn từ trường hợp của Tuyết Mai cả. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu tôi, và tôi lại tiếp tục lần mò ráp nối những mảnh ghép mơ hồ ấy lại với nhau.

Với tất cả những gì đã và đang diễn ra, tôi có thể gần như khẳng định đến hơn 90% rằng, Tuyết Mai và Uyển My… chắc chắn có liên quan đến nhau, và hoàn toàn không phải chỉ là một mối quan hệ… tình địch như tôi đã nghĩ, mà nó còn phải thân hơn thế rất nhiều, thân đến nỗi trong lúc tức giận nhất, Tuyết Mai vẫn không quên mạt sát tôi thay cho Uyển My, rằng tôi hoàn toàn là một đứa con trai “tồi tệ”, không xứng đáng với nàng, cũng chẳng xứng với Uyển My nốt.

Một nụ cười chợt ẩn hiện trên môi tôi, một dòng điện bỗng chốc chạy dọc theo sống lưng và một cảm giác hưng phấn đến tột cùng xuất hiện. Dường như tôi đã khám phá ra một điều gì đó… bất thường, và sự thật về mối quan hệ giữa Tuyết Mai và Uyển My, có lẽ sắp đến hồi được giãi bày rồi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 118
Ngày cập nhật 23/01/2025 05:35 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tân giới phiêu lưu ký - Tác giả Quen với cô đơn
Khởi đầu mới Giữa sa mạc bao la rộng lớn, những cồn cát mấp mô khúc khuỷu, những cơn gió mang trong mình hàng ngàn hạt cát cứ thế mà vần vũ, bay lượn trong không gian bao la, xa vời. Ánh nắng chói chang mạnh bạo nhảy múa trên đại địa như để thiêu đốt vạn vật. Lọt thỏm giữa những cồn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xuyên không
Gia đình dâm loạn
Một ngày đẹp trời, Phương đang ngồi ghế đá một mình trong khuôn viên trung tâm, nàng vừa ngồi vừa suy nghĩ gì đó. “Không biết có nên hẹn bác ấy ra không nhỉ?” Phương tự hỏi mình. Mấy ngày nay nàng luôn nghĩ về người đàn ông ấy, có lẽ chỉ gặp mặt mới giải tỏa được sự nhớ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Truyện bóp vú Truyện bú cặc
Con đường bá chủ – Quyển 12 - Tác giả Akay Hau
Mặc kệ lời kêu gào gầm thét phẫn nộ của Triệu Lăng Hạo, Thanh Long Khu lúc này đã chìm vào bầu không khí tĩnh lặng. Từng đôi mắt trợn tròn, từng biểu lộ khó tin, từng khuôn mặt rung động nhìn chăm chú vị nữ nhân đang cho kiếm vào vỏ, thản nhiên rời khỏi chiến trường bước đến bên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Oxbet - Vg99 - iWin - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân