Cảm giác của Nghĩa lúc này ra sao? Chưa rời khỏi mảnh đất ấu thơ nhưng Nghĩa đã có cảm giác nhớ nó rồi. Người ta vẫn thường bảo, “quê hương là chùm khế ngọt”, là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi ta sinh ra và lớn lên với biết bao kỷ niệm êm đềm. Trong sâu thẳm trái tim mỗi người đều có một “quê hương” riêng. Với Nghĩa, mảnh đất bãi ven sông đỏ ục phù sa này sẽ mãi mãi tồn tại trong tim.
Khi chiếc xe vượt ra khỏi ranh giới của xã, xóm Bãi im lìm sắp khuất khỏi tầm mắt, Nghĩa mới ngoảnh lại gọi mẹ, nhưng đó chính là tiếng gọi quê hương:
– Mẹ ơi! Con đi là để trở về.
Anh Cung ngồi bên cạnh đã ngủ tự lúc nào, anh cũng giống như đa số người trên xe, họ ngủ để còn lấy sức, khi mặt trời lên là họ lao vào cuộc sống mưu sinh rồi.
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyensextv.com/mua-nuoc-noi/
Khi xe Hải Âu qua cầu Chương Dương, cuộc sống tấp nập bắt đầu hiện ra trong mắt Nghĩa, có lẽ từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ chứng kiến cảnh người, xe đông đúc như bây giờ, đảo mắt khắp nơi háo hức nhìn như một đứa trẻ lần đầu khám phá món đồ chơi mới, lúc này anh Cung cũng đã tỉnh, mọi người trên xe đã lục tục chuẩn bị hành lý để xuống xe. Nghĩa ôm chiếc balo bộ đội trong lòng, xốn xang hỏi anh:
– Anh Cung ơi, Hà Nội đông nhỉ?
Chẳng trách thằng em ở quê lần đầu tiên lên tỉnh, Anh Cung nhìn nó cười cười:
– Giờ vẫn chưa sáng hẳn đâu, tí nữa thì biết. Ha ha ha, lên thành phố rồi nhiều người không muốn về đâu, ở đây vui lắm, không như quê mình.
Anh Cung tuổi cũng gần 30 rồi, anh cũng mới lên Hà Nội làm được khoảng 5 năm thôi, làm được 1 thời gian thì anh đón nốt chị Mận vợ anh lên Hà Nội làm luôn. Anh Cung trước ở quê có nghề thợ xây, còn vợ anh chỉ thuần làm nông, được cái hai vợ chồng đều có sức khỏe, chẳng thấy đau yếu lần nào nên công việc giờ cũng gọi là có tí ổn định. Hai đứa con của anh chị gửi ở quê cho ông bà nội trông, thỉnh thoảng anh chị về thăm các cháu. Đợt về này của anh Cung là do nhà có việc giỗ, anh về một mình, còn chị Mận vẫn ở lại làm.
Xe đỗ ở một bãi đất rộng khoảng vài trăm m2, ở đó có vài chiếc xe khách kiểu kiểu như xe Hải Âu và vài chiếc xe tải chở hàng. Vừa đỗ xuống xe, anh Cung giải thích luôn, anh chủ đích giới thiệu những điều mới cho Nghĩa hiểu:
– Đây là một bãi xe tư nhân, xe chở hàng, xe chở khách đủ cả. Xe Hưng Yên quê mình nếu đón khách trả hàng khu vực này thì thường đậu ở đây. Sau này em muốn về quê, nhận hàng hay gửi hàng thì cứ ra đây là được hết.
Trên mình mặc một chiếc áo vải kiểu áo lao động, cái quần thô màu bộ đội, đôi dép tổ ong, balo đeo ở đằng sau lưng, mọi thứ trước mắt đều khác xa so với tưởng tượng của Nghĩa về một thủ đô ngàn năm văn hiến, trái tim của cả nước Việt Nam. Nghĩa thấy những người xung quanh mình ai cũng tất bật làm một việc gì đó, tiếng gọi nhau ý ới, xa xa là tiếng chửi bới, tiếng người ta quát tháo om sòm. Người thì đông nhưng trông ai cũng lam lũ, vất vả, ăn mặc cũng nhang nhác giống như cậu:
– Đây là đâu hả anh?
Nhấc nhẹ một bao tải khoai vắt ra sau lưng mình, anh Cung len lỏi khỏi đoàn người, Nghĩa theo sau, vừa đi anh vừa nói:
– Là quận Hoàn Kiếm quận trung tâm nhất của Hà Nội đấy, nhưng đây là đất bãi Sông Hồng, ở trong đê kia mới thực sự là Hà Nội. Còn nơi đây chỉ là nơi tập trung dân lao động, dân kiếm sống bằng nghề buôn bán thôi. Đi đi, bám sát anh vào.
– Đất bãi giống xóm em á, sao người ta không trồng màu giống xóm em nhỉ?
– Hà hà hà, đất bãi nhưng đất ở đây tấc đất tấc vàng đấy cu em ạ. Từ từ rồi tìm hiểu đi.
Hai anh em đi bộ một đoạn để về khu nhà trọ của anh Cung, Nghĩa đọc các biển quảng cáo trên đường thì biết khu này khu Phúc Tân – Phúc Xá, đoạn đất bãi kẹp giữa cầu Chương Dương và cầu Long Biên.
Rồi vào đến khu nhà trọ, có 2 dãy nhà tạm bợ hai bên, nhà bằng mái tôn, tường ngăn cũng bằng mái tôn nốt. Mỗi nhà có một cái cửa cũng bằng tôn, nói chung nhà ở dãy trọ này là bằng tôn khung sắt, hay dùng từ ngữ văn hoa thì gọi là cái xóm Lò Tôn. Mỗi bên dãy nhà có khoảng chục căn, ở giữa hai dãy nhà là một khoảng sân, vừa làm nơi sinh hoạt chung, vừa là lối đi, vừa là chỗ để xe đạp, xe máy, đồ dù lung tung đủ các thể loại.
Giờ này hình như mọi người đã đi làm cả rồi, Nghĩa ngó ngơ thấy đa số các cửa nhà đều khóa ngoài. Anh Cung mở cửa một căn nhà ở gần cuối:
– Anh chị đang ở phòng này, chú ở tạm đây đến tối rồi chuyển sang phòng bên cạnh này, chiều người ta mới chuyển đi. Anh báo chủ nhà là chú thuê rồi.
– “Két két”, tiếng cánh cửa sắt mở ra, bên trong chỉ rộng khoảng hơn chục mét vuông, ở bên ngoài kê một chiếc giường độ mét rưỡi, cạnh đó là một cái tủ quần áo bằng vải, trên giường có 2 cái gối và một cái chăn. Ở phía cuối nhà là một cái nhà vệ sinh. Nền nhà là đổ xi măng. Nói chung là cực kỳ đơn giản.
Nghĩa hỏi khi không nhìn thấy chị vợ anh Cung:
– Chị đâu anh?
Ném bao tải khoai vào gầm giường, anh Cung rót một cốc nước ở cái ấm đặt trên cái bếp ga sát lối vào nhà vệ sinh:
– Chắc chị mày tí nữa mới về.
– Chị làm gì hả anh?
– Phụ người ta bán hoa quả trong chợ Long Biên. Thường thường đi làm từ nửa đêm đến sáng hôm sau.
Nghe anh Cung nói về thời gian đi bán hàng của vợ mà Nghĩa không hiểu mô tê gì, ai đời đi bán hoa quả lại chỉ bán đêm đến sáng, chẳng phải đêm người ta ngủ hết rồi hay sao mà mình còn đi bán hàng, ai mua:
– Sao lại thế à? Bán đêm thì ai mua?
Anh Cung lắc đầu cười cười:
– Long Biên là chợ đầu mối hoa quả và các loại rau, người ta không bán lẻ đâu, hàng hoa quả ở các địa phương, ở Trung Quốc đều tập trung ở chợ này, từ đó các tiểu thương buôn bán ở chợ khác đến đây lấy về bán lại cho người ăn. Mà ở chợ nhiều việc làm ra tiền lắm đấy, chỉ sợ không có sức mà làm thôi.
Nghe thấy chuyện kiếm ra tiền, Nghĩa mừng lắm, lên đây chủ yếu là để kiếm tiền:
– Vậy hả anh, những việc gì, em có thể làm được không?
– Được chứ, bốc hàng, chuyển hàng, gánh hàng. Nhiều lắm, để từ từ xem thế nào rồi anh bảo chị mày hướng dẫn cho mà làm.
– Vâng ạ. Còn anh làm gì?
– Anh đi xây. Anh theo một đội thợ chuyên đi xây dựng các nhà dân. Nói chung việc cũng đều, công cũng cao, lại không vất vả gì lắm vì anh là thợ chính đứng hồi rồi. Nếu chú muốn học nghề thì theo anh, anh truyền cho. Trước mắt làm phụ, quen việc rồi thì tập xây, dần dần từ thợ phụ lên thợ chính.
– Vâng, cái đó để từ từ rồi tính anh ạ.
Nói chuyện một lúc thì anh Cung đi làm, để lại Nghĩa một mình trong nhà. Anh Cung nói Nghĩa cứ nghỉ ngơi ở nhà ngày hôm nay, ngày mai bắt đầu.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensextv.com/
Mận từ chợ đầu mối hoa quả Long Biên về nhà, lúc này là khoảng 9 giờ sáng. Ngày nào cũng như ngày nào, cứ khoảng 12 giờ đêm Mận đi ra chợ phụ bán hoa quả cho bà chủ rồi đến khoảng 9, 10 giờ sáng là đóng cửa hàng về nhà. Như một số bạn đã biết, chợ Long Biên chuyên về hàng nông sản ở các địa phương và Trung Quốc, mặt hàng chủ yếu là hoa quả và rau. Mới lên Hà Nội được khoảng 3 năm thôi, nhưng nhờ sự chăm chỉ, nhanh nhẹn lại biết tính toán nên bà chủ của Mận rất tin tưởng và giao phó cho cô phụ trách riêng một cửa hàng chuyên bán các loại quả nhập từ Trung Quốc về.
Mận cũng trạc tuổi chồng, tuổi 30 mặn mà nhất của đời con gái, người không cao lắm, hơi múp múp một chút, cặp vú và mông khá to trong khi vòng eo thì nhỏ, nói chung là khuôn người cân đối, khuôn mặt rất thu hút người khác phái vì có phảng phất nét gì đó dâm dâm. Nói vậy là từ khuôn mặt mà đoán thôi, chứ mọi người đừng nghĩ đi nơi khác, nhất là nghĩ xấu về Mận.
Ừ thì Mận dâm, điều đó là sự thật, nhưng đó là chuyện bình thường của con người thôi, phụ nữ cũng như đàn ông, chuyện dâm là đòi hỏi sinh lý của cơ thể. Mận dâm nhưng lăng loàn, đĩ thõa là chuyện hoàn toàn không có. Anh Cung người cùng làng, hiền lành chất phát, lại chăm chỉ lao động, yêu vợ thương con hết mực, không có cớ gì để Mận phải có tư tưởng phát sinh ngoài ý muốn cả, hai vợ chồng lam lũ chăm chỉ làm ăn để kiếm tiền nuôi hai con ăn học ở quê.
Trở lại với thời điểm Mận về nhà, vì chồng đã báo trước là có cậu em trong xóm Bãi lên Hà Nội làm ở nhờ một ngày rồi sẽ chuyển sang nhà bên cạnh rồi nên Mận cũng không bất ngờ lắm khi cửa phòng trọ của mình không có khóa ngoài. Mận biết giờ này chồng mình đã đi làm rồi.
Tiếng kêu ‘két’ của cánh cửa bằng tôn lại mở ra lần nữa, nhưng lần này nhẹ hơn vì người mở là bàn tay của một phụ nữ.
Nghĩa nằm ngửa trên giường, cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mận nhìn nhìn vào giường, một chàng trai mười tám tuổi, khôi ngô, tuấn tú và nhìn rất khỏe mạnh đang nằm trên giường của hai vợ chồng. Chính cái giường này là nơi mà cô và chồng vẫn địt nhau hằng ngày. Cảm giác lạ lẫm trong người xuất hiện, đó là cảm giác thèm thuồng được làm tình, đó là phản ứng tự nhiên của người đàn bà 30 khi nhìn thấy một chàng trai tuổi vừa dậy thì nằm trên chiếc giường của chính mình, trong một không gian chỉ có 2 người.
Không kìm nén được cảm xúc, Mận đảo mắt xuống háng của Nghĩa. Ôi giời ơi, trời như thử thách lòng người. Từ lúc biết yêu rồi làm vợ anh Cung đến nay, tự thấy bản thân mình chửa bao giờ có tơ tưởng đến một người nào khác, có lòng ham muốn một người đàn ông nào khác ngoài chồng. Nhưng sao hôm nay lạ thế nhỉ, trời cũng có nóng gì lắm đâu mà sao Mận thấy trong người mình cứ râm ran, cứ rạo rực, cứ cào cấu. Sao mình lại có một ước muốn dục tình nhỉ. Mình chỉ muốn nhìn trực diện vào cái vật đang ẩn dấu dưới vùng bẹn của cậu thanh niên đang ngủ kia, muốn xem buồi của chàng trai vừa mới lớn nó như thế nào, có trắng không? Có to không? Mùi có thơm không? Có nồng giống như của chồng không?
Người ta ăn con gà cũng muốn ăn con gà trống choai chưa đạp mái lần nào, thịt nó mềm, thịt nó thơm, không dai mà lại ngòn ngọt. Vậy nên, thanh niên mới lớn hấp dẫn lắm, nhất là đối với đàn bà tuổi thành thục như Mận đây.
Mận giật mình vì vừa mới suy đoán cậu thanh niên kia không mặc sịp, chỉ có không mặc sịp, rồi chắc là trong khi ngủ đang có giấc mơ mặn nồng gì đó nên buồi mới cửng tếu chổng ngược lên như thế này. Nếu không có cái quần dài, chắc có lẽ chỉ cần ghé đầu xuống một tí là có thể nhìn thấy được con cu bên trong rồi. Tiếc quá đi mất thôi.
Rồi Mận bất giác động tay vào đũng quần mình theo phản xạ ngứa muốn gãi, cô lẩm bẩm trong miệng:
– Chết thật, tự nhiên mình lại… nứng mới đểu chứ.
Là con người mà, giữa ham muốn và hành động lại là một khoảng cách mà không phải ai cũng yếu lý trí để chỉ hành động theo ham muốn, theo đòi hỏi của cơ thể. Mận cũng vậy, cô không phải là người dễ dàng xa đà vào những chuyện dục tình. Nhất là cậu thanh niên này lại là người cùng làng, người mà chồng cô vừa mới dẫn vào nhà. Cô không tiến tới, không lột quần cậu thanh niên ra mà ngậm miệng vào cái buồi, không dám lột bỏ bộ quần áo mặc trên người để trần truồng trước một thanh niên lạ, không dám mở cái cửa lồn õng nước để cho cái buồi được chọc vào.
Thực sự là không dám, mặc dù cơ thể thì muốn lắm rồi. Cô tin chắc rằng, nếu mình làm vậy thì cậu thanh niên có cái buồi cửng tếu kia cũng không có cách nào mà từ chối, cô tự tin với khuôn mặt mình, với bầu vú sừng trâu chóp nón, với cái eo chiết thon gọn, với bờ mông đầy đặn núng nính, với cái mu lồn phôm phốp lông, với cái lồn đỏ au biết co biết bóp dữ dội của mình thì một thanh niên mới lớn chỉ như một con thỏ non đứng trước một con hổ cái mà thôi.
Mận đi thật nhanh vào trong nhà vệ sinh ở phía cuối căn phòng trọ, cô lột bộ quần áo đi làm mặc trên người rồi dùng gáo múc nước dội lên người, dội cho trôi hết đi cái mồ hôi do lao động vất vả, dội cho trôi hết đi những mùi chợ búa còn vướng vân trên người. Nhưng hơn cả là dội hết những ham muốn tình đang tồn tại trong cô. Sau đó Mận mặc một bộ đồ trong nhà vào, là một lửng bằng vải mềm, cô không quên mặc cóc xê và quần lót bởi trong nhà có một người đàn ông lạ. Cô sẽ rảnh rỗi đến tận tối đêm mới phải đi làm, bình thường mọi ngày giờ này khi đi chợ về là Mận sẽ ngủ bù.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa nước nổi |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện không loạn luân, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2019 12:39 (GMT+7) |