Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Miêu Nghị – Quyển 9 » Phần 94

Miêu Nghị - Quyển 9

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 94

Thương mang đại địa, có núi cáo lồng lộng, cung điện tọa lạc, đón mặt trời mọc, tống mặt trời lặn, chính là Nhật Hành cung.

– Nghị sự!

Trên đỉnh núi đột nhiên vang vọng một tiếng quát tức giận hùng hồn, ầm ầm vang vọng quanh quẩn khắp nơi…

Soái lĩnh 80 ngàn đại quân còn chưa đánh tới nội cảnh của Trấn Kỷ điện, Miêu Nghị đã gặp đám người Đào Thanh Ly đàm phán quay trở về. Tốc độ cưỡi long câu chạy dù sao cũng kém hơn so với bay trên trời. Thấy người khi đi đều bình yên quay trở về, sau khi hỏi qua mới biết trận chiến này thuận lợi.

Và cũng nên thuận lợi thôi, hơn bốn mươi tên Hồng Liên tu sĩ, còn có Đào Thanh Ly mang theo tứ phẩm pháp bảo ra tay, nếu như còn bắt không được bốn năm Hồng Liên tu sĩ của Trấn Kỷ điện, thì dù có chết cũng còn chưa hết tội.

Đám người Đào Thanh Ly đã thuận lợi quay trở về, đại quân cũng không cần phải tiếp tục tấn công nữa. Thủy Hành cung chẳng qua là tỏ ra dạng sẽ dốc toàn lực tấn công để phân tán lực lượng của Nhật Hành cung mà thôi, chứ không phải là chủ công.

Miêu Nghị ra lệnh một tiếng, đại quân chia thành nhiều tốp nhỏ, lấy phủ làm đơn vị, phân tán rút lui, lập tức rút lui trở về nhà, không được dây dưa cùng bất cứ địch nhân nào. Họ phải phân tán ra rút về nội cảnh của Thủy Hành cung.

Thấy không cần phải đánh nữa rồi, mọi người tự nhiên là cao hứng. Nơi này đại quân mới vừa giải tán, từ viễn không đã truyền đến một tiếng gầm lên giận dữ như lôi đình:

– Chạy đi đâu!

Không quát còn may, vừa quát, đám người đó chạy còn nhanh hơn nữa.

Chỉ thấy một lão đầu râu tóc bạc phơ đột nhiên hiện lên trên không trung, mi tâm có một đóa nhị phẩm Tử liên, dùng mắt lạnh lẽo quét qua người ngựa tứ tán trên mặt đất, đột nhiên khóa chết mục tiêu vào Đào Thanh Ly trên mặt đất trong một thân kim giáp đó, thật sự là quá chói mắt rồi vậy.

– Đây là người nào?

Tư Không Vô Úy cất tiếng hỏi.

– Chu Diệu Hiển!

Đào Thanh Ly trầm giọng nói.

– Tiểu tiện nhân, thật đúng là ngươi, lá gan thật đúng là không nhỏ, thật đúng là chán sống rồi, dám chủ động đưa tới cửa, hôm nay lão phu sẽ đưa ngươi đi gặp Đào lão thái bà!

Chu Diệu Hiển ngửa mặt lên trời cười như điên, không nói hai lời, phất tay đánh ra một đạo hồng chiếu xuống mặt đất.

Một cái qua chuy hiện lên bảo quang màu đỏ mang theo tiếng phong lôi ngang nhiên đập tới. Mọi người cả kinh, long đầu pháp trượng trong tay Đào Thanh Ly lập tức nhoáng lên ánh sáng màu tím một cái. Trong nháy mắt, nó như sống lại, nhanh chóng biến thành Kim Long bành trướng, giống như vừa tránh thoát gông xiềng xông lên trời.

Ầm! Qua chuy đập tới bị đánh bay, thế tiến của Kim Long hơi khựng lại.

Sóng xung kích vang dội, mặt đất nổ tung, đất đá bay rào rào, bụi đất mịt mù, đúng như sơn băng địa liệt vậy. Một đám Hồng Liên tu sĩ của Thủy Hành cung nhanh chóng vọt lên không bay lên.

Miêu Nghị vung thương đánh phải đánh trái gạt những khối cự thạch cùng khối đất bay tới. Hắc Thán dùng vó rướn sức mạnh đạp phá một khối lớn đất đá bay tới với chu vi mấy chục trượng, thiếu chút nữa chỗ đất đó đã chôn sống một người một ngựa rồi. Trong cơn đất rung núi chuyển, nó nhanh chóng chạy nhanh như bay, nhảy thoát khỏi hiện trường.

Đào Thanh Ly phóng lên cao, trực tiếp đứng ở trong miệng Cự Long, chỉ thấy Cự Long màu vàng thân lóe tử quang, cấp tốc xoay tròn trên không trung, đã vây khốn Chu Diệu Hiển vào giữa.

Chu Diệu Hiển nhất thời không thoát thân được, huy chùy nổi giận đánh vào long trảo không ngừng đánh tới từ bốn phương tám hướng. Tiếng vang dội giống như sấm sét nổ vang không ngừng, song phương giằng co ở tại đó, không ai làm gì được ai.

Những người khác chỉ có thể nhìn, căn bản không có biện pháp nhúng tay vào. Pháp lực cường hãn quấn đánh lẫn nhau tạo ra kình phong khiến cho mọi người có muốn đến gần cũng khó khăn. Mặt đất phía dưới cát bay đá chạy, đại thụ bị nhổ tận gốc bay đi. Miêu Nghị chỉ có thể cưỡi Hắc Thán chạy tới đỉnh núi phương xa đứng quan sát.

– Tiểu tiện nhân! Ta xem cái tứ phẩm pháp bảo này của ngươi có thể kiên trì được bao lâu?

Chu Diệu Hiển cười gằn không ngừng.

– Chu Diệu Hiển, còn chưa tới phiên ngươi ngông cuồng với bổn cung. Ổn cung cũng muốn nhìn xem thử ai có thể kiên trì hơn!

Đang ở trong miệng Cự Long, Đào Thanh Ly cáu kỉnh đáp chát lại một câu, lật tay lấy ra hai viên kết đan màu đỏ, ngang nhiên ném hai viên tam phẩm kết đan vào trong bụng rồng, cung cấp cho tứ phẩm pháp bảo này tiêu hao. Nếu không, dựa vào tu vi tự thân của nàng, căn bản không thể nào chịu đựng.

Huy chùy nổi giận đánh khắp bốn phương tám hướng mà không thoát được thân, Chu Diệu Hiển tranh thủ thời gian liếc nhìn, khóe miệng co giật mấy cái, cười gằn nói:

– Không ngờ tới Đào lão thái bà còn để dành nhiều gia sản cho ngươi như vậy. Đáng tiếc đã nhờ cậy sai người, đợi cho cung chủ đánh tới bắt ngươi, nhất định sẽ xin cung chủ thưởng con tiện nhân người cho ta để ta ngày ngày giày xéo, để cho ngươi nếm thử một chút mùi vị năm đó ta bị làm nhục thế nào.

Lời này nghe vào tai Tư Không Vô Úy khiến hắn nhăn mặt hít hà, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ, nhưng bó tay một cái là dựa vào tu vi của hắn không xen vào được.

Đào Thanh Ly cũng âm thầm cắn răng, hy vọng Mộc Hành cung bên đó tuân thủ hứa hẹn, nếu không hậu quả khó có thể chịu đựng…

Có thể nhìn thấy ở chỗ Nhật Hành cung giữa những dãy núi xa xa, có mấy chục đạo nhân ảnh cơ hồ là cấp tốc phi hành sát mặt đất, vèo vèo ào tới đáp xuống trong rừng rậm ở đầu một ngọn núi. Đám người Trình Ngạo Phương hiện thân.

Cùng lúc đó, Thượng Lưu Hoan ẩn thân trong tán cây lắc mạnh xuống, chắp tay hành lễ:

– Cung chủ!

Trình Ngạo Phương lừ mắt nhìn chằm chằm về tòa cung điện xa xa trên đỉnh núi đó, hỏi:

– Tình huống thế nào?

Thượng Lưu Hoan trả lời:

– Hành tẩu Chu Diệu Hiển của Nhật Hành cung dẫn đầu trước đi rồi. Lục Đại chấp sự bay đi khắp bốn phương đoán chừng là triệu tập người ngựa rồi. Không thấy dấu vết của cung chủ Thi Khiếu Thiên cùng Hành tẩu Mạc Kiền Vân, hai người chắc còn ở đó.

– Tốt!

Trình Ngạo Phương vén váy phất tay áo:

– Đi!

Vèo vèo! Hơn mười người bay ra đỉnh núi, lao thẳng tới cung điện trung xu của Nhật Hành cung.

– Người nào?

Còn chưa tiếp cận Nhật Hành cung, liền nghe từ trên núi chỗ Nhật Hành cung truyền đến một tiếng quát to.

– Thi Khiếu Thiên! Bạn cũ giá lâm, còn không mau mau ra nghênh tiếp!

Tiếng cười của Trình Ngạo Phương vang dội thiên địa, một đạo ánh sáng màu tím rời tay, một thanh trường mâu màu vàng hiện lên ánh sáng màu tím mang theo tiếng sấm đánh ngang nhiên đánh thẳng tới đỉnh núi.

Gần như đồng thời, một đạo trường thương màu vàng hiện lên ánh sáng màu tím đột nhiên bắn ra từ trong cung điện.

Ầm! Thiên địa rúng động, một đạo sóng gợn gần như hữu hình khuếch tán, trong nháy mắt san bằng cả cả tòa Nhật Hành cung thành bình địa.

Hai món pháp bảo sau khi đột nhiên đụng nhau, song song chấn động tung bay trở về. Chỉ thấy trong bụi mù do cung điện bị phá hủy nháy mắt bốc lên đó, Thi Khiếu Thiên một thân cẩm bào phóng lên cao, đi theo phía sau còn có hai thị nữ.

Hai người gần như chụp lại pháp bảo bị đánh bay về cùng thời điểm, nắm ở trong tay. Hư không hai đạo mị ảnh, cấp tốc đụng vào nhau.

Nhất thương một mâu giằng co cùng một chỗ, một vớt lên một đè xuống, không ai nhường ai. Thi Khiếu Thiên vóc người khôi ngô cùng Trình Ngạo Phương dáng người đầy đặn bốn mắt nhìn nhau, quanh thân cuồn cuộn tuôn ra pháp lực đánh loạn.

Thi Khiếu Thiên gầm lên giận dữ:

– Tiện nhân! Ngươi muốn làm gì?

Trình Ngạo Phương cười khanh khách nói:

– Ngươi cái tên thất phu này, tự mình đoán đi!

Trên một ngọn núi khác, Nhật Hành cung Hành tẩu Mạc Kiền Vân mới vừa dẫn hai thị nữ bay lên không. Mộc Hành cung bên này có Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan cùng Bá Ngôn lập tức dắt tay nhau đánh tới.

Mạc Kiền Vân kinh hãi, nhanh chóng múa may một thanh trường đao ứng chiến, đồng thời quát:

– Các ngươi đi mau!

Nhưng mà đâu còn có thể đi được nữa. Mười mấy tên Hồng Liên tu sĩ đã phân nhau đánh về phía thị nữ của hắn cùng hai thị nữ của cung chủ Thi Khiếu Thiên. Phàm là người có thể bay lên không, lập tức xông lên vây công.

Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan, Bá Ngôn đã vây khốn Mạc Kiền Vân, trong nháy mắt đánh cho kẻ này luống cuống tay chân, cố hết sức chống chỏi.

Mấy thị nữ kia cơ hồ là chớp mắt liền bị trảm sát hết một người.

Thi Khiếu Thiên liếc mắt phải trái, dường như đã phản ứng được trở lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm Trình Ngạo Phương, rống lên giận dữ:

– Tiện nhân! Ngươi và Thủy Hành cung cấu kết hại ta!

Trình Ngạo Phương chậc chậc một tiếng:

– Thi Khiếu Thiên. Đừng có làm như bản thân mình bị ủy khuất lớn lắm vậy. Ta và Đào bà bà tương giao nhiều năm, sao có thể nhìn ngươi khi dễ cháu gái của bà ta?

– Tiện nhân!

Thi Khiếu Thiên ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, bạo phát ra lực đạo khó có thể tin, vung tay xốc thương đè trường mâu của Trình Ngạo Phương, ép cho Trình Ngạo Phương rớt xẹt xuống mặt đất như sao rơi.

Ầm! Mặt đất lở, núi khuynh đảo, sông đổi đường.

Khi hai người lần nữa bay lên trời. Pháp bảo trên tay đều không thấy nữa, bốn cánh tay quấn lấy với nhau. Khóe miệng Trình Ngạo Phương dính huyết, thảm hại bất kham, mười trảo như câu bấu chặt lấy song chưởng của Thi Khiếu Thiên không buông. Cặp chân thậm chí quấn lấy cặp chân của Thi Khiếu Thiên, giống như vòi bạch tuộc vậy, tóm lại chính là quấn chặt không thả.

Hai người pháp lực tương đương nhau xỉ, Thi Khiếu Thiên trong lúc nhất thời không làm gì được nàng, song song so đấu pháp lực để hao tổn không không, lật tới lật lui trên không trung.

Chung quanh từng tiếng hét thảm vang lên không ngừng, Thi Khiếu Thiên ý thức được nữ nhân này sở dĩ không ngại mạo hiểm ẩu đả quấn lấy mình, là vì muốn trì hoãn thời gian, tranh thủ thời gian cho những người khác.

Một vị Hồng Liên tu sĩ mới vừa chém rớt đầu của một thị nữ của Thi Khiếu Thiên có khuôn mặt đầy vẻ oai hùng, quay đầu nhìn lại, đột nhiên quơ đao cấp tốc vọt tới trợ giúp Trình Ngạo Phương một tay.

Liều chết quấn lấy Thi Khiếu Thiên, Trình Ngạo Phương dùng con mắt sáng thoáng nhìn, lập tức kêu lên thất thanh:

– Quan Thiếu, không được!

Quan Thiếu chính là Trấn Giáp điện điện chủ của Mộc Hành cung, cũng là trượng phu đời thứ tư của Trình Ngạo Phương nàng.

Nhưng mà sự nhắc nhở của Trình Ngạo Phương đã chậm mất rồi. Thi Khiếu Thiên trừng mắt nhướng lên, mặt đất sụp xuống phía dưới đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng màu tím, tốc độ cực nhanh, uy lực công kích cực mạnh, căn bản không phải là người như Quan Thiếu có thể ngăn chống.

– Phốc…

Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi điên cuồng, chiến giáp trên người Quan Thiếu tan rã.

Tu vi đến cảnh giới Tử liên, thường thì sẽ không mặc chiến giáp, bởi vì chiến giáp tứ phẩm trở xuống rất khó ngăn chống được đòn công kích của Tử liên tu sĩ. Mà tứ phẩm chiến giáp cũng không phải dễ dàng gì có được. Có thể tạo thành uy hiếp cho Tử liên tu sĩ thường thì cũng chỉ có người có Tử liên tu vi trở lên mà thôi. Do đó, chiến giáp tứ phẩm trở xuống mặc hay không mặc gần như không có gì khác biệt.

Ngay cả Trình Ngạo Phương cũng đều không tứ phẩm chiến giáp hộ thể, chiến giáp trên người Quan Thiếu liền có thể tưởng tượng được rồi. Bị tứ phẩm pháp bảo của Thi Khiếu Thiên công kích một đòn, lập tức tan rã.

Quan Thiếu bay lơ lửng trên không trung, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía ngực bụng của mình. Lồng ngực xuất hiện một lổ thủng lớn, ngay trái tim cũng không còn nữa. Hai mắt chậm rãi nhắm lại, thân mình tàn phế vẩy ra vô số máu nóng, đập rạp về phía mặt đất.

Trong con mắt sáng của Trình Ngạo Phương đột nhiên hiện đầy máu, hai mắt trừng lên cực tròn, cực lớn.

Trường thương sau một đòn công kích trảm sát Quan Thiếu đột nhiên bắn tới, nhưng lại bị trường mâu từ mặt đất thoát ra trễ hơn một bước cản lại. Trình Ngạo Phương nổi giận nhìn thẳng về gương mặt cười gằn của Thi Khiếu Thiên.

– A…

Tiếng kêu thảm thiết của Mạc Kiền Vân vang lên, Thi Khiếu Thiên nhìn lại sắc mặt chợt biến, dùng hết toàn bộ khí lực vùng vẫy, mưu toan tránh thoát vòng kềm tỏa của Trình Ngạo Phương.

Nhưng Trình Ngạo Phương môi đã cắn ra huyết, chết cũng không thả, ánh mắt hận không thể lột da sống của hắn.

Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan cùng Bá Ngôn dùng nhau tiêu diệt xong Mạc Kiền Vân liền dắt tay nhau đánh tới. Thi Khiếu Thiên sắc mặt trắng bạch, lại quay đầu lại nhìn Trình Ngạo Phương cười gằn nói:

– Trước khi chết có thể kéo nam nhân của ngươi đệm lưng cũng không tệ, lại để cho con tiện nhân ngươi làm thêm quả phụ một lần nữa rồi…

Lời còn chưa dứt, Trang Hữu Văn dẫn đầu trước lắc mạnh đến bá một đao chém xuống đầu của hắn. (…)

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Miêu Nghị – Quyển 1
Miêu Nghị – Quyển 2
Miêu Nghị – Quyển 3
Miêu Nghị – Quyển 4
Miêu Nghị – Quyển 5
Miêu Nghị – Quyển 6
Miêu Nghị – Quyển 7
Miêu Nghị – Quyển 8
Miêu Nghị – Quyển 9
Miêu Nghị – Quyển 10
Miêu Nghị – Quyển 11
Miêu Nghị – Quyển 12
Miêu Nghị – Quyển 13
Miêu Nghị – Quyển 14
Miêu Nghị – Quyển 15
Miêu Nghị – Quyển 16
Miêu Nghị – Quyển 17
Miêu Nghị – Quyển 18
Miêu Nghị – Quyển 19
Miêu Nghị – Quyển 20
Miêu Nghị – Quyển 21
Miêu Nghị – Quyển 22
Miêu Nghị – Quyển 23
Miêu Nghị – Quyển 24
Miêu Nghị – Quyển 25
Miêu Nghị – Quyển 26
Miêu Nghị – Quyển 27
Miêu Nghị – Quyển 28
Miêu Nghị – Quyển 29
Miêu Nghị – Quyển 30
Miêu Nghị – Quyển 31
Miêu Nghị – Quyển 32
Miêu Nghị – Quyển 33
Miêu Nghị – Quyển 34
Miêu Nghị – Quyển 35
Miêu Nghị – Quyển 36
Miêu Nghị – Quyển 37
Miêu Nghị – Quyển 38
Miêu Nghị – Quyển 39
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 05/10/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ba cô gái đi Vũng Tàu - Tác giả The Kid
Một mùa Tết lại trôi qua. Mọi người đều quay trở lại với cuộc sống làm việc bận rộn của mình. Chồng của Thủy cũng vậy, anh lại nhận thêm nhiều chuyến đi công tác xa, bỏ cô vợ trẻ đẹp ở nhà một mình. Thủy ở nhà chỉ biết làm nội trợ, cô mong muốn chồng thường xuyên ở nhà với...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lục Thiếu Du – Quyển 27
Va chạm mạnh khiến cổ họng Lan Linh Tôn Giả ngứa, lại ói ra bãi máu: Phụt! Chưởng ấn bị đánh tan hóa thành mảnh nhỏ không gian biến mất. Khuôn mặt già nua biến sắc mặt: Nguy rồi! Lan Linh Tôn Giả xoay người xé rách một khe nứt không gian, nhanh chóng cui vào trong, bộ dạng cực kỳ chật vật. Dáng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Với độc châm do sư phó tỷ tỷ cấy vào cơ thể Ngọc Già, tánh mạng nàng chỉ còn vài ngày nữa. Nhìn ánh mắt phờ phạc của Ngọc Già, trong lòng Lâm Vãn Vinh như bị ngàn cân cự thạch đè lên, hít thở khó khăn, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời. Oa lão công, ta hỏi ngươi một việc! Ngọc Già nhìn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân