Pháp bảo của mọi người thật sự là tốt xấu không giống nhau, bất quá có một điểm có thể chắc chắn, vì lần đi Tinh Tú Hải này, suy đoán người táng gia bại sản giống như Miêu Nghị không phải số ít.
Miêu Nghị đứng ở trên ban công tung mình cỡi Hắc Thán nhảy xuống ban công. Sau đó lấy đà chạy nhanh, từ mũi thuyền bay vọt lên, hắn là người cuối cùng trên mười chiếc thuyền rơi xuống bờ cát.
Không có biện pháp, ai bảo hắn đứng trên ban công ra vẻ nổi bật, lúc tu sĩ bên dưới tranh nhau xuống thuyền muốn cướp đường đã chậm, nhảy xuống chắc chắn sẽ trúng vào đám đông đang chen chúc nhau xuống thuyền.
Nam tử sóng vai đứng chung với Ô Mộng Lan lạnh lẽo nhanh chóng quét qua trên bờ biển kiểm lại nhân số.
Miêu Nghị vừa rơi xuống đất chạy ra bờ cát liền phát hiện có vẻ khác thường. Hắn mau chóng ngừng Hắc Thán lại, phía trước xuất hiện hơn hai mươi kỵ sĩ, ai nấy lăm lăm vũ khí trong tay, hết thảy đứng thành hình bán nguyệt ngăn cản. Ai ai cũng lộ vẻ châm chọc hoặc cười lạnh, hoặc cười gằn.
Không ai xa lạ, chính là bọn Tô Kính Công. Một khi đám đông giải tán, diện tích Tây Tinh hải lớn như vậy, muốn tìm được Miêu Nghị sẽ rất khó khăn, bọn họ há chịu để cho Miêu Nghị thoát thân, dĩ nhiên là muốn chặn lại giết chết hắn vào lúc này.
Ô Mộng Lan còn đứng trên nóc thuyền khẽ cau mày liễu, biết Miêu Nghị gặp phiền phức. Nhưng bắt đầu từ khi thành viên trên thuyền bước lên mặt đất Tinh Tú Hải cũng không còn thuộc về nàng xía vào, nàng cũng không có quyền can thiệp. Nếu dám can thiệp chính là phạm quy, chỉ sợ lập tức sẽ có người tìm nàng tính sổ.
Một hai ngàn người còn quanh quẩn trên bờ cũng phát hiện ra chuyện khác thường, ánh mắt nhất tề nhìn về phía nơi này. Đám người Triệu Phi đã kết minh với Miêu Nghị thấy phục sức ba đại môn phái lộ ra vẻ hơi kiêng kỵ, không dám chạy tới tiếp viện Miêu Nghị.
Ánh mắt Miêu Nghị nhanh chóng quét qua xung quanh, tiếp xúc ánh mắt của bọn Triệu Phi, thấy người kết minh của mình lại không có một ai tới đây, sắc mặt lạnh lùng, biết bọn họ đang kiêng kỵ cái gì. Dù sao bọn họ cũng không biết mình có thật sự lôi kéo được nhiều nhân mã như vậy không, vạn nhất là lừa dối, lúc này chạy đến đắc tội người của ba đại môn phái không thể nghi ngờ là đi tìm chết.
Hai cánh tay Miêu Nghị rung lên, từng luồng sương mù đen từ vòng tay trữ vật trên cổ tay bay ra chụp lên người hắn.
Dưới mắt mọi người, sương mù đen đột nhiên thu liễm, long câu thân khoác chiến giáp dữ tợn giậm chân không ngừng trên hoang nguyên, Miêu Nghị trên lưng vật cỡi khoác một bộ chiến giáp liền bộ. Sương mù đen vừa thu lại, Miêu Nghị đã nắm trong tay một thanh Nghịch Lân thương chỉ xéo mặt đất.
Chiến giáp trên thân Hắc Thán đen kịt, chiến giáp trên thân Miêu Nghị đen kịt, trường thương cầm trong tay cũng đen, chỉ có gương mặt lạnh lùng là trắng. Cả người lẫn long câu cầm thương đứng đó đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm đám người phía trước tạo thành hình bán nguyệt vây quanh mình.
Không ít người hít sâu một hơi khí lạnh, lại là chiến giáp cả bộ tinh hắc, thứ này tốn hết biết bao nhiêu tiền. Chỉ không biết có phải luyện chế trong đó cũng là yêu đan nhị phẩm hay không, nếu như đúng, đây chính là chiến giáp nhị phẩm nguyên cả bộ.
Tuyệt đại đa số người có mặt tại trường là lần đầu tiên thấy ngay cả long câu đều mặc chiến giáp tinh hắc, cần phải biết không ít người thậm chí ngay cả một món bảo vật đều không có, trước mắt thấy không khỏi cũng quá xa xỉ.
Thích Tú Hồng trong đám người không có lấy một món pháp bảo lộ vẻ vui mừng, không nghĩ tới Miêu Nghị trâu bò như vậy, như thế mình đi theo Miêu Nghị tự nhiên cơ hội bảo vệ tính mạng sẽ lớn hơn không ít, chẳng qua là thấy người của ba đại môn phái xuất thủ không khỏi có chút lo âu.
Ô Mộng Lan đứng trên nóc thuyền hơi sững sờ, Miêu Nghị cho nàng một bất ngờ rất lớn. Nếu quả thật là chiến giáp nhị phẩm cả bộ, cho dù là nàng muốn tạo cũng có hơi đuối sức.
Xem ra tiểu tử này chuẩn bị rất đầy đủ! Ô Mộng Lan âm thầm khẽ lẩm bẩm, nhìn nhanh tả hữu thấy trong mắt đệ tử của ba đại môn phái những thuyền khác lộ ra vẻ thèm thuồng, biết Miêu Nghị gặp phải phiền phức.
Bọn Tô Kính Công nhìn lại số pháp bảo nhất phẩm linh tinh không thành bộ trên người mình, sau đó nhìn lại pháp bảo trên người Miêu Nghị, suýt chút nữa chảy nước dãi ròng ròng. Nếu giết chết được Miêu Nghị, chia nhau mỗi người một món thì hay biết mấy, cũng có thêm một phần trợ lực trong Kham Loạn hội lần này.
Hung quang trong mắt hơn hai mươi người này càng thêm nóng bỏng, nhất quyết sẽ không bỏ qua cho Miêu Nghị.
Tiếng long ngâm thình lình vang lên giữa tiếng sóng vỗ xô bờ, Miêu Nghị giơ thương chỉ về phía mọi người, lạnh lùng hỏi:
– Vì sao cản ta?
Lý Diệu Kỳ chỉ trường đao tới, cười gằn nói:
– Tiểu tặc Miêu Nghị, có còn nhớ Trường Thanh động Ngô Lục chết thế nảo không? Ngô trưởng lão lệnh cho bọn ta tới lấy đầu chó ngươi!
Quả nhiên là bất kể mình làm gì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho mình! Mặt Miêu Nghị không lộ vẻ gì, không hoảng hốt không rối loạn, Hắc Thán gấp gáp bất an bốn vó đạp đạp, trong mắt đã lộ ra thần sắc hưng phấn. Mỗi khi cảm nhận được sát ý của Miêu Nghị, tựa hồ vẻ cuồng bạo trong xương nó sẽ hiển lộ ra, bất quá lại bị Miêu Nghị dùng sức mạnh áp chế.
Hắn lại vung thương chỉ về phía Tô Kính Công cùng Hoàn Nhan Hoa, lạnh lùng hỏi:
– Các ngươi cũng muốn giết ta ư?
Tô Kính Công cười khành khạch nói:
– Tiểu tặc, lúc ngươi đuổi toàn bộ đệ tử Kiếm Ly cung ta ở Trấn Hải sơn xuống đài, có tưởng tượng sẽ có ngày này hay không?
– Nhiều lời với hắn làm gì, ai giết hắn sẽ được pháp bảo trên người hắn!
Hoàn Nhan Hoa còn chưa mở miệng, sư thúc sau lưng nàng đã hừ lạnh một tiếng, long câu chở nàng lao ra, Mi Tâm hiện ra một đóa Thanh Liên ngũ phẩm, múa may cửu tiết tiên trong tay xông thẳng về phía Miêu Nghị.
Miêu Nghị vung thương chỉ một cái, Hắc Thán lao ra trong nháy mắt như mũi tên rời cung, tốc độ cất bước nhanh tới mức làm tất cả mọi người trở nên cả kinh. Mặc trọng giáp còn có thể chạy nhanh như vậy, cước lực vật cỡi này thật là tốt!
Tốc độ Hắc Thán nhanh, tốc độ Miêu Nghị xuất thương cũng không chậm, không ngờ rằng hắn sử thương như bổng, khác hẳn với phương thức sử thương thông thường. Trong khoảnh khắc va chạm với cửu tiết tiên của sư thúc Hoàn Nhan Hoa, tiếng long ngâm ong ong vang lên, thân thương dâng lên thanh quang mờ mờ, đập vào trong mắt mọi người quả nhiên là một món pháp bảo nhị phẩm.
Cửu tiết tiên trong tay sư thúc Hoàn Nhan Hoa cũng là một món pháp bảo nhị phẩm, nghe tiếng đã lâu tu vi Miêu Nghị bất quá cảnh giới Bạch Liên, tu vi nàng Thanh Liên ngũ phẩm há đâu lại sợ. Hai tay xoắn roi một vòng, muốn móc lấy mũi thương Miêu Nghị, đoạt lấy một món pháp bảo nhị phẩm trước rồi hãy nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/09/2019 03:36 (GMT+7) |