– Đại nhân chuẩn bị xử lý như thế nào?
Vẻ mặt dữ tợn Miêu Nghị mấy lần mở miệng muốn phun ra một chữ ‘Giết’, nhưng cuối cùng không nói ra, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại, gằn từng chữ:
– Việc này đừng vội nhắc tới, coi như chưa từng xảy ra!
Dương Triệu Thanh nhíu mày gật đầu, biết vì sao, nhưng lại âm thầm lắc đầu, biết đại nhân bị tình thế ép buộc không thể không thỏa hiệp nhịn cơn tức này, mà Dương Khánh sợ là bị đại nhân ghi hận trong lòng, đại nhân sớm muộn sẽ tính món nợ này với Dương Khánh, mà Dương Khánh xác thực đáng sợ, đúng là sát nhân vô hình cạnh mình cũng phải đề phòng một chút, để không bị lợi dụng chết như thế nào cũng không biết.
Miêu Nghị thở ra một hơi dài, cầm tinh linh trong tay hồi phục Diêm Tu:
– Cứ làm như phu nhân phân phó đi!
Dứt lời thu tinh linh đứng dậy đi.
Ai! Dương Triệu Thanh nhìn trường án bị đập nát khẽ thở dài một tiếng, đoán chừng Dương Khánh gây nên chuyện có liên quan tới Tần Vi Vi.
Thiên Nhi đứng ở sau cửa điện thấy Miêu Nghị mặt căng thẳng đi nhanh ra, thậm chí ngay cả mình hành lễ cũng không để ý, cứ như vậy sải bước đi, không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng bước nhanh đi theo.
Miêu Nghị đi thẳng đến phòng tắm Vân Tri Thu, hắn vào đương nhiên là không ai dám ngăn cản.
Ngâm trong nước Vân Tri Thu cùng Tuyết Nhi đều ngạc nhiên quay đầu.
Miêu Nghị cởi y phục của mình ra, vừa đi vừa vứt y phục xuống, không nói lời nào nhảy xuống nước, trực tiếp kéo Vân Tri Thu lên khỏi mặt nước, không để ý Vân Tri Thu ngăn cản chất vấn, cưỡng ép bế lên trên bờ, nhấc lên Vân Tri Thu liền tiến quân thần tốc, như dã thú bị chọc giận, rất điên cuồng.
Thiên Nhi đi theo vào và Tuyết Nhi đứng trong nước, hai người sợ ngây người.
Có chút không đành lòng nhìn, Thiên Nhi nhanh quay đầu đi. Tuyết Nhi cũng mau chóng lên tới bờ, vội vội vàng vàng mặc quần áo đỏ mặt chạy đi…
Trung túc tinh cung, Diêm Tu một tay thu tinh linh, một tay thu Chiêu Hồn Phiên, ánh mắt tối tăm đảo qua đoàn người mất hồn đứng đó.
Chẳng những Vân Tri Thu nói như vậy, ngay cả Miêu Nghị cũng đã lên tiếng, hắn đương nhiên là không có gì phải băn khoăn.
Thân hình như quỷ mị lóe lên, bóng người đứng thẳng trong đám người xen kẽ tung hoành, nhanh như loạn ảnh, cuối cùng thân hình dừng ở bên ngoài trên bậc thang đại điện. Trong điện trên cổ của mọi người từng tia máu bắn ra. Vẻ mặt thống khổ ôm cổ, từng người ngã xuống đất co quắp, không một ai thoát khỏi.
Ngoài điện trên bậc thang Diêm Tu chậm rãi ngẩng đầu, một cây kiếm bén nhọn đầy máu để vào trong miệng, chậm rãi hút sạch vết máu, hai tay áo rủ xuống, nhẹ nhàng đi xuống bậc thang, đi thẳng ra tinh cung đại môn.
Ngoài cùng chờ đám người Lý Mặc Kim nhìn thấy, Diêm Tu đi tới trước mặt bọn họ dừng bước, thanh âm khàn khàn nói:
– Những người này không làm tròn trách nhiệm bảo vệ Chư Cát Thanh, phu nhân tức giận, đã hạ lệnh toàn bộ xử tử!
Dứt lời thân hình lóe lên, thẳng về Phá Thương Khung.
Linh Lung Tông trên dưới đưa mắt nhìn nhau.
Lý Mặc Kim bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía trong cung, chợt lắc mình đi. Linh Lung đệ tử cũng phi thân đi theo.
Cuối cùng mọi người dừng bước ở cửa đại điện, nghe mùi máu tươi, nhìn mặt đất máu chảy lênh láng, nhìn từng người ngã trong vũng máu, đều là nhìn nhau không nói.
Khiến Lý Mặc Kim kinh hãi là, Diêm Tu động thủ với nhiều người như vậy, bên ngoài cư nhiên không nghe thấy một chút động tĩnh.
Tình hình nhanh chóng báo về Vô Lượng Thiên bên đó, bên trong đình của biệt viện, nhận được tin tức Tần Vi Vi lặng im không nói một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
– Mẫu thân! Ngươi nói thật cho ta biết. Chư Cát Thanh chết quả thật không quan hệ tới các ngươi?
Tần Tịch cười khổ nói:
– Ta không phải đã nói rồi sao?
Tần Vi Vi ánh mắt ngưng lại nói:
– Diêm Tu không phải ai cũng ra tay, nếu không có gì kỳ quặc, bên kia sao lại phái hắn tới hỏi về cái chết của Chư Cát Thanh?
Tần Tịch hai tay mở ra:
– Ta làm sao biết được? Vi Vi, ngươi dường như rất hy vọng Chư Cát Thanh chết có quan hệ đến chúng ta!
– Chỉ mong là ta nghĩ nhiều rồi!
Tần Vi Vĩ buông tiếng thở dài, đứng dậy kéo váy rời khỏi đình, đi bộ tư thế ưu nhã, hai vai bình ổn bất động, nghĩ lại năm đó khống chế Long câu rong ruổi ngang dọc tư thế oai hùng, đã qua hết rồi!
Không còn người khác, một mình ngồi đó Tần Tịch lại thở phào nhẹ nhõm, lấy tinh linh ra liên lạc Dương Khánh, báo cho biết:
– Chuyện hẳn là đã kết thúc, Diêm Tu không tra ra cái gì, nói những thủ vệ kia không làm tròn trách nhiệm, trách bọn họ trông chừng cẩn thận. Diêm Tu ra tay toàn bộ xử tử bọn họ.
Tay cầm tinh linh đứng ở trước cửa sổ lầu các Dương Khánh cũng nhướng mày, xác nhận nói:
– Toàn bộ xử tử?
Tần Tịch:
– Đúng vậy! Giờ thì xong rồi, cũng không cần suy nghĩ về sau diệt khẩu Phương Liêu thế nào, như ngươi mong muốn, ta khuyên ngươi về sau bớt làm chuyện như vậy.
Dương Khánh cũng là vội hỏi:
– Tình hình cặn kẽ! Ta muốn biết tình hình cặn kẽ!
Tần Tịch như ước nguyện của hắn, liên lạc Lý Mặc Kim hỏi cặn kẽ tình hình báo cho hắn.
Biết được tình hình Dương Khánh lặng im suy ngẫm một hồi, chợt ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cầm tinh linh hồi phục:
– Chuyện tám chín phần đã bại lộ!
Tần Tịch nghe vậy kinh hãi, hỏi:
– Có phải là ngươi suy nghĩ nhiều hay không? Chỗ nào bại lộ?
Dương Khánh:
– Hồ đồ! Ta hỏi ngươi, nhằm vào nhiều người như vậy thẩm vấn, Diêm tu sao không cần người giúp, ngược lại để cho đám người Lý Mặc Kim rời ra ngoài cung chờ?
– Có lẽ là không muốn chuyện xấu truyền ra ngoài, hoặc không tín nhiệm đám người Lý Mặc Kim.
Dương Khánh:
– Hơn tám mươi người. Diêm Tu một mình thẩm vấn thì phải làm tới khi nào, lại kết thúc nhanh như vậy, nếu là qua loa cho xong bên kia cũng không cần phải phái hắn tới điều tra, ngươi lẽ nào không phát giác ra dị thường? Huống chi còn lập tức đem tất cả mọi người định tội tại chỗ mà xử tử, người ngoài ngay cả muốn hỏi gì cũng không có cơ hội!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 33 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/01/2020 03:29 (GMT+7) |