Kim Mạn cùng cao tầng Lục đạo trao đổi xong xuôi, mọi người cùng nhau bay ra Vô Lượng tinh, đến gần một tinh cầu.
Một đám người đáp xuống vách núi nhìn xuống, một triệu đại quân đã tập kết hoàn tất dưới chân núi, khí thế bừng bừng.
Miêu Nghị nghiêng đầu, liếc nhìn Dương Khánh, Dương Khánh khẽ gật đầu, tỏ ý rằng Miêu Nghị hãy yên tâm, không thành vấn đề.
Miêu Nghị lấy ra một trữ vật trạc, đưa cho Dương Khánh.
Dương Khánh lập tức bắt tay vào an bài thứ gì trong trữ vật trạc, triệu tập nhân thủ của Lục đạo đến đây phân phát.
Nhanh chóng trông thấy một triệu đại quân phía dưới xao động, toàn bộ thay đổi quần áo.
Một lúc lâu sau, xao động yên tĩnh, hồng giáp, tử giáp, kim giáp, toàn bộ một triệu đại quân đổi thành chiến giáp chế thức Thiên Đình, dưới ánh mặt trời chói lọi, một mảnh xơ xác tiêu điều.
Làm cho mọi người nhai thượng chớp mắt chính, là một triệu đại quân trên tay mỗi người đều cầm một tấm Phá Pháp cung, khiến hai mắt mọi người phát sáng.
– Có số Phá Pháp cung này trong tay, sau này tại Luyện Ngục, đội ngũ phản tặc đừng mơ tưởng áp đảo đánh chúng ta nữa!
Lục Ca nghiêng đầu, âm thầm truyền âm với Kim Mạn.
Đây không phải là nói xạo, bàn về thế lực đích xác không sánh bằng Thiên Đình, nhưng nếu cả thực lực đội ngũ đứng lên, thực lực Luyện Ngục cũng không kém so với đội ngũ trấn thủ Thiên Đình, thậm chí là chỉ có hơn chứ không kém ở đây đều là Lục đạo tinh nhuệ gặp kịch biến sống sót sau khi bách chiến, làm gì được nắm giữ quần công lợi khí trên tay Thiên Đình, giao thủ liền bị Thiên Đình đè đánh một cách dễ dàng, nếu không phải ỷ vào địa lợi, chỉ sợ sớm đã bị Thiên Đình tiêu diệt rồi.
Hôm nay có Phá Pháp cung trong tay, sẽ gặp gỡ cùng đại quân Thiên Đình, đại quân Thiên Đình đừng mơ tưởng sẽ dễ dàng chiếm thuận lợi nữa, hoàn toàn có thể làm một cuộc cứng đối cứng.
Kim Mạn liếc mắt, truyền âm đáp lời:
– Không thể dễ dàng khai mở chiến đoan, vẫn nên tận lực tránh khỏi. Đại chấp sự như thế cũng không sai, một khi cho phản tặc biết chúng ta có trong tay nhiều Phá Pháp cung như vậy, có nghĩa là bọn họ biết chúng ta có đường tiến xuất khác. Tuyệt đối sẽ không ngồi xem chúng ta phát triển lớn mạnh, lúc đó bức ép các đại phái phản tặc cùng chung mối thù, sẽ bức ép phản tặc tập trung lực lượng, không màng đến cái giá phải trả, tiêu diệt chúng ta, cho nên bây giờ chưa phải là lúc phản công, cần nhẫn nại.
Lục Ca hơi bất mãn nói:
– Không biết phải nhẫn nại cho tới khi nào, cho dù chúng ta ra ngoài, chỉ bằng thực lực trong tay thì có thể làm được gì phản tặc sớm đã thành khí, đã là quái vật khổng lồ, chúng ta đã không thể chống lại!
Có một số việc trong lòng mình rõ ràng, chẳng qua là không dám phân trần cùng cấp dưới mà thôi.
Kim Mạn:
– Ta tin tưởng sẽ có một ngày như vậy, tên kia có bao nhiều nữ nhân không phải là ngươi không biêt, hắn sẽ không bỏ qua Thanh chủ và Phật chủ, sớm hay muộn cũng muốn tìm bọn họ tính toán khoản nợ kia.
Lục Ca khẽ thở dài:
– Ta không nghi ngờ năng lực của hắn, tuy hắn tài ba trác tuyệt, nhưng đại thế đã mất, Thanh, Phật ngồi vững thiên hạ, chỉ sợ nói dễ làm khó!
Kim Mạn:
– Nếu dễ dàng sớm động thủ, còn phải chờ đợi sao? Nhóm các ngươi bên ngoài cứ điểm đồng thời bị nhổ xong rồi, chẳng lẽ không thể chứng minh hắn còn lưu giữ lại thực lực hậu thủ sao? Ngươi nhìn lại trước mắt xem…
Có thể dễ dàng thu vào tay nhiều Phá Pháp cung như vậy? Luyện Ngục mới khai mở ra con đường tiến xuất… Từ lúc chúng ta thoát vây đến bây giờ, hết thảy đều chứng minh sự tình đang tiến triển theo tuần tự, hết thảy đều chứng minh đại mạc đã từ từ kéo ra, tên kia ngóc đầu trở lại… Lục Ca. Ngươi cứ chờ xem, nhất định tên kia sẽ lấy về những gì đã mất, không thể tránh khỏi một trận đại chiến tịch quyển thiên hạ, quyết định người nào chìm nổi, ân oán giữa hắn và hai người Thanh, Phật chung quy phải giải quyết hoàn toàn chấm dứt, cuối cùng chúng ta thoát khỏi Luyện Ngục lại thấy sáng rỡ!
Lục Ca khẽ cười:
– Ngươi vẫn có lòng tin vào hắn mười phần… Kim Mạn, đã nhiều năm như vậy rồi, không biết ngươi có còn thích hắn?
– Nói như vậy cũng có ý nghĩa sao? Hắn phụ hết nữ tử thiên hạ, chỉ chung tình với một nữ nhân, hắn vì nữ nhân kia mà có thể bỏ qua toàn bộ thiên hạ. Thử hỏi ngoại trừ nữ nhân kia, người nào sẽ lọt vào mắt của hắn?
Ngữ khí của Kim Mạn nghe như nỉ non, ánh mắt hơi mê võng dần dần quay trở về ký ức, liếc nhìn Dương Khánh đứng bên cạnh Miêu Nghị, thở ra một hơi.
– Lục Ca, anh biết đó, từ khi hắn bắt đầu bức tử Thánh chủ, ta và hắn không thê rồi.
Lục Ca im lặng khẽ thở dài, không nói thêm nữa, nam nhân như vậy có nữ nhân nào mà không thích, chỉ là một số nữ nhân sẽ dũng cảm biểu đạt tranh thủ qua lại, vài nữ nhân tự biết xấu hổ mà vĩnh viễn chôn vùi tâm tư vào tận đáy lòng.
Hai nữ nhân âm thầm trao đổi không nói, có lẽ trời sanh nữ nhân và nam nhân khác nhau. Dạ Hành Không cùng mọi người thấy tận mắt một triệu Phá Pháp cung và một triệu chiến giáp chế thức Thiên Đình nhưng lại ôm ấp tình cảm khác, từng người từng người sôi trào huyết khí, tâm tình kích động.
Hết thảy thỏa đáng, vài người trên vách núi nhìn Miêu Nghị, Miêu Nghị đưa mắt nhìn lại, cuối cùng lạnh nhạt nói:
– Chuẩn bị xuất phát.
– Dạ Vâng!
Lục đạo Thánh chủ từ sau lưng Miêu Nghị bay lên trời, lục tục phát ra hiệu lệnh một triệu đại quân dưới chân núi lập tức hóa thành Lục đạo hồng lưu, phi tới như rồng bay, lần lượt chui vào trong trừ vật trạc trên tay Lục đạo Thánh chủ.
Chớp mắt một triệu giáp sĩ biến mất một mảnh xơ xác tiêu điêu, Lục Thánh chủ quay về trước mặt Miêu Nghị, dâng 6 cái trữ vật trạc lên.
Miêu Nghị phất tay quét qua, thu hết vào tay, không nói lời nào, phật tay áo xông lên trời, mọi người trên vách núi chắp tay đưa tiễn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 28 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/01/2020 03:29 (GMT+7) |