Lý tổng quản lĩnh mệnh:
– Tuân lệnh!
Lý Quân biết đại soái thật sự tức giận, lần này kéo người rầm rộ thật.
Lý Quân định rời đi chấp hành chợt nghe Hoàng Hạo nói:
– Nhắc nhở ba vị tinh quân Thiên Ngọ, Địa Ngọ, Nhân Ngọ cho ta, lần này nếu ai dám lơ là với ta thì bổn soái sẽ chơi thật với kẻ đó! Ta nhất định muốn một báo cáo thật sự!
Lý tổng quản gật đầu rời đi:
– Lão nô hiểu!
Tất nhiên Lý Quân sẽ nghiêm khắc chấp hành, tôn tử của mình đã chết, lão cũng muốn lôi hung thủ ra.
Bờ sông Hắc Thủy, ba bóng người từ trên trời giáng xuống. Nam nhân dẫn đầu mặc chiến giáp màu đỏ nhất tiết đại tướng, giữa trán hiện hoa văn rắn đen, hai bên là người mặc chiến giáp màu tím tiết tử thượng tướng, giữa trán hiện Thải Liên lục phẩm.
Hai người kia vung tay, một ngàn tiểu tướng giáp vàng, hai ngàn thiên binh giáp đen xuất hiện. Nhìn thiên binh mặc giáp đen là biết đội thiên binh thiên tướng này là tác chiến chính quy của Thiên Đình. Không thấy thiên binh giáp bạc, loại đó chỉ thấy hộ viện trông cửa hay tương tự ở Thiên Nhai.
Mấy ngàn đoàn người hùng hổ xuất hiện trên trời. Hắc Quả Phụ xuất hiện trong khu rừng luống cuống, đặc biệt thấy trong đó có tu sĩ cảnh giới pháp lực vô biên. Có thể điều động người như vậy tới đây thì rõ ràng là nhằm vào tu sĩ Thải Liên như nàng.
Nam nhân giáp đó trầm giọng hỏi:
– Nàng là Hắc Quả Phụ?
– Đúng vậy!
Hắc Quả Phụ ở bên dưới chắp tay hướng lên trời hỏi:
– Tại sao thiên tướng đến đây?
Đại tướng giáp đỏ hừ lạnh:
– Cái chết của mệnh quan Thiên Đình có liên quan tới ngươi nên phải điều tra rõ, đi theo chúng ta một chuyến.
Hắc Quả Phụ kinh hoàng giải thích rằng:
– Thiên tướng, ta cũng là người bị hại, tiểu yêu thật sự không biết gì về cái chết của mấy vị thiên quan.
Đại tướng giáp đỏ gầm lên như sấm sét:
– Dám kháng pháp!
Năm ngón xòe ra, tay đập mạnh xuống, nháy mắt thiên địa nổi phong vân, đất núi rung rinh.
Hắc Quả Phụ run cầm cập dưới đất không chịu nổi nặng nề, đồ bới tóc vỡ ra, nàng quỳ cái rầm xuống đất.
Hai thượng tướng giáp tím bay qua, khổn tiên thằng làm bằng Hồng Tinh bay ra trói Hắc Quả Phụ lại, bắt giữ nàng.
Đại tướng ra lệnh:
– Tìm!
Ba ngàn thiên binh thiên tướng lập tức trải rộng điều tra, đại yêu tiểu yêu đều bị bắt mang về thẩm vấn.
Trong cái hố ở tinh thể hoang vu, Tư Đồ Tiếu hét vào mặt Tàng Lôi:
– Đại hòa thượng, có phải ngươi lén giấu đồ không?
Trải qua hơn mười ngày bay đi, đám cướp đã an toàn nên quyết định chia chác, tập thể đáp xuống đây.
Trên đường đệ tử các phe được tiếp ứng, lúc này đi ra hóng gió. Vết thương của Mục Phàm Quân đã lành, đám người vây quanh cùng nhau.
Chia chác vốn là điều khiến mọi người vui, vất vả một trận suýt mất mạng rốt cuộc có hồi báo.
Nhưng thật kỳ, số lượng tang vật thua xa với số lượng trong tưởng tượng của mọi người.
Tàng Lôi hòa thượng mập trắng lập tức phản bác:
– Lão quỷ, mọi người đang nói ngươi sao đẩy lên đầu ta? Lão nạp chỉ nhặt mấy thứ tôm tép, đồ không nhiều là hợp lý. Đồ của ba mục tiêu chủ yếu bị ngươi nhặt, mọi người mở to mắt nhìn, muốn đánh lừa cũng không được. Ta cho ngươi biết, đây đều là tất cả liều mạng làm ra, một mình ngươi muốn độc chiếm cũng phải hỏi xem bốn người chúng ta có đồng ý không. Tóm lại lão nạp là người đầu tiên không đồng ý!
– Đừng nhìn ta, ta chỉ đào một viên Kết Đan ngũ phẩm!
Cơ Hoan huơ Kết Đan rực rỡ sắc vàng khi bị Tư Đồ Tiếu liếc qua.
Mọi người nhìn Tư Đồ Tiếu chằm chằm, không biết đằng sau mặt nạ quỷ có biểu tình gì, tóm lại ánh mắt rất là bực tức.
Tư Đồ Tiếu âm trầm nói:
– Mợ nó, các ngươi hỏi ta muốn giải thích, nhưng ta biết tìm ai trả lời đây?
Mục Phàm Quân nói:
– Đồ là ngươi lấy, rơi vào tay ngươi, không tìm ngươi đòi giải thích thì kiếm ai?
Tư Đồ Tiếu cãi lại:
– Ta giải thích rõ ràng rồi! Đúng là ta đã lấy đồ, nhưng chỉ có bấy nhiêu, các ngươi cứ bắt ta lấy nhiều hơn thì ta đào đâu ra? Các ngươi có bán ta thì ta cũng không đáng nhiều tiền như vậy! Hơn nữa nếu ta thật sự tham nó thì sẽ ở lại cho các ngươi làm khó dễ sao? Sớm tìm cách chuồn đi rồi!
Câu này nói cũng có lý, mấy người buồn bực. Nhưng không ai chịu chấp nhận hiện thực, không có mấy đồng tiền mà phải chạy trốn chân trời góc biển thì không đáng.
Vân Ngạo Thiên luôn giữ im lặng bỗng phun ra hai chữ:
– Soát người!
Mấy người nhướng mày, bao vây Tư Đồ Tiếu vào giữa.
Tư Đồ Tiếu quát to, nhìn quanh bốn phía:
– Các ngươi định làm gì?
Tàng Lôi chắp tay bảo:
– Đại ma đầu nói đúng, muốn chứng minh trong sạch của mình thì cho chúng ta soát người đi, không thì sao có thể để ngươi nói một câu cho qua được.
Đùa, không nói tới thân phận của gã, bị soát người ngay trước mặt đồ đệ thì còn mặt mũi gì?
Tư Đồ Tiếu lạnh lùng cười:
– Các ngươi xem ta là gì? Đừng hòng!
Vân Ngạo Thiên nhìn Tư Đồ Tiếu chằm chằm:
– Lão quỷ, mọi người đến tình trạng hôm nay không ai muốn làm khó dễ ngươi, nhưng việc hôm nay không có lời giải thích thì không cho qua được, trong lòng ngươi nên biết rõ. Nếu ngươi chột dạ thì đừng khiến mọi người khó xử.
Tư Đồ Tiếu im lặng.
Cuối cùng Tư Đồ Tiếu buộc phải chấp nhận bị soát người, quan trọng là phản đối vô ích, nếu đánh nhau thì gã không đấu lại bốn người, nếu xé rách mặt thì thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Không chỉ Tư Đồ Tiếu, các đệ tử của gã cũng không được bỏ qua, sợ hai bên móc nối với nhau.
Kết quả điều tra khiến người đám người buồn bực. Tư Đồ Tiếu, Tàng Lôi lấy đồ, dọc đường đi luôn bị theo dõi, vốn không có cơ hội giấu đồ. Nhưng thứ cướp được thật tình là thấp hơn bọn họ mong muốn nhiều.
Tư Đồ Tiếu bị nhục nhã sắp khùng lên, chỉ vào mặt đám đồng bạn chửi um sùm:
– Đã nói là ta không lấy, giờ các ngươi tin chưa?
Cơ Hoan buồn bực nói:
– Sao chỉ có bấy nhiêu, dù cộng thêm đồ của con nhện tinh kia vẫn thua xa Miêu Nghị. Cùng là đại thống lĩnh Thiên Nhai không lý nào khác biệt lớn như thế?
Mục Phàm Quân lạnh lùng liếc qua:
– Lúc ngươi triệu tập chúng ta chẳng phải rất hưng phấn sao?
Tàng Lôi chắp tay niệm:
– A di đà phật!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/11/2019 03:36 (GMT+7) |