Lý Thường Tại trầm giọng dặn dò:
– Thống lĩnh đại nhân có lệnh, bất cứ ai đến tìm đều không gặp, ai dám tự tiện thả người vào thì coi chừng đầu của mình!
Một đám người lĩnh mệnh:
– Tuân lệnh!
Cả đám che kín cổng lớn.
Trên bậc thang trước cửa dinh thự, Từ Đường Nhiên thay trang phục nho nhã đứng chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm nhìn xe ngựa chạy tới.
Lý Thường Tại chạy lại trước, chắp tay cười nịnh nói:
– Đại nhân, ty chức may mắn không làm nhục mệnh, đã mời đầu bài của Thiên Hương Lâu đến cho đại nhân rồi.
Từ Đường Nhiên mỉm cười gật đầu, thấy xe ngựa dừng lại thì quát:
– Sao có thể chậm trễ cô nương, mau mời!
Lý Thường Tại bay ngay tới cạnh xe ngựa, vén rèm lên cười nói:
– Tuyết cô nương, thống lĩnh đại nhân cho mời.
Tuyết Linh Lung không ngốc, nàng đoán được có chuyện gì đang chờ mình, hai tay bất an xoắn vào nhau, cắn môi.
Tuyết Linh Lung kiên trì chui ra xe ngựa, đến dưới bậc thang hành lễ, thỏ thẻ:
– Kính chào thống lĩnh đại nhân!
Từ Đường Nhiên bay tới trước mặt Tuyết Linh Lung, vươn hai tay đỡ dậy:
– Không cần đa lễ!
Tuyết Linh Lung lùi nhanh một bước né tránh móng vuốt của ai đó, nàng chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian, hy vọng người cứu nàng sẽ đến kịp. Tuyết Linh Lung ký thác hy vọng vào Hoàng Phủ Quân Nhu tỷ muội tốt của mình.
Không chạm vào người ngọc được, Từ Đường Nhiên nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, không hề phật lòng.
Từ Đường Nhiên cười xòa, nghiêng người vươn tay nói:
– Mời vào trong.
Tuyết Linh Lung không dám không nể mặt Từ Đường Nhiên, váy trắng chậm rãi theo sau gã vào dinh thự.
Từ Đường Nhiên cũng sợ đêm dài lắm mộng, nhân lúc còn sớm ăn vào miệng mới là của mình, gã dẫn Tuyết Linh Lung đi qua đình viện trang nhã thẳng tới chỗ ngủ của mình.
Đến cửa phòng ngủ của Từ Đường Nhiên thì Tuyết Linh Lung không dám vào, nàng dừng bước hỏi:
– Không phải đại nhân muốn nghe hát sao? Khung cảnh trong đình viện khá tốt.
Từ Đường Nhiên lười giả bộ, quay lại kéo tay Tuyết Linh Lung:
– Ài, hát trong phòng cũng được.
Tuyết Linh Lung lắc mình thụt lùi, giữa trán lộ ra Kim Liên nhất phẩm, từ chối khéo:
– Đại nhân, tiểu nữ tử bán nghệ không bán thân!
Từ Đường Nhiên cười phá lên lộ ra mặt thật:
– Cô nương khuynh thành tuyệt sắc, bản thống lĩnh sao nỡ để cô nương bán thân. Cô nương yên tâm, qua đêm nay rồi không cần đi ra ngoài lộ mặt nữa, hãy làm thiếp thân của ta, sẽ không để cô nương chịu ủy khuất.
Từ Đường Nhiên lại vươn tay muốn bắt nàng.
Tuyết Linh Lung thụt lùi:
– Xin đại nhân tự trọng!
Từ Đường Nhiên nét mặt sa sầm nói:
– Đừng buộc bản thống lĩnh mạnh bạo, không thú vị, đến đây rồi còn muốn chạy?
Từ Đường Nhiên lại vươn tay.
Vèo!
Tuyết Linh Lung rút dao găm ra dí vào cổ mình, khuôn mặt bi thương giận dữ nói:
– Xin đại thống lĩnh tha cho phóng quá tiểu nữ tử, nếu không tiểu nữ tử thà chết không theo!
– Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, muốn chết rất dễ, bản thống lĩnh kéo thêm thân bằng bạn tốt đi cùng ngươi!
Từ Đường Nhiên chắp tay sau lưng, quát!
– Người đâu!
Lý Thường Tại từ bên ngoài chạy vào ngay, kinh ngạc nhìn hành động của Tuyết Linh Lung, gã không ngờ nữ nhân này cương liệt như vậy.
Lý Thường Tại chắp tay hỏi:
– Đại nhân có gì sai bảo?
Từ Đường Nhiên trầm giọng nói:
– Bản thống lĩnh đang nghe hát nhưng có người ý đồ ám sát bản thống lĩnh! Ta hoài nghi Thiên Hương Lâu tụ tập một đám phản tặc, ngươi lập tức tụ tập người đi bao vây tiễu trừ Thiên Hương Lâu, ai dám chống cự thì giết không tha!
Lý Thường Tại tuân lệnh ngay:
– Rõ!
Lý Thường Tại thầm nghĩ: Ác thật!
Tuyết Linh Lung bi thương hét to:
– Đại nhân!
Dao găm rơi xuống đất leng keng, Tuyết Linh Lung đứng yên cúi đầu, rơi lệ như mưa.
Biểu thị quá rõ ràng, nàng từ bỏ chống cự.
Từ Đường Nhiên nhướng mày, vung tay:
– Có vẻ ta hiểu lầm, đừng quấy rầy ta nghe hát.
Lý Thường Tại liếc Tuyết Linh Lung, nhanh chóng lui xuống:
– Tuân lệnh!
Từ Đường Nhiên đi tới trước mặt Tuyết Linh Lung, vươn tay định sờ cái cằm non mềm thì gã khựng lại, tinh linh trong trữ vật thủ trạc kêu vang.
Từ Đường Nhiên không muốn để ý, lúc này có người tìm e rằng liên quan tới nữ nhân này.
Nhưng Từ Đường Nhiên vẫn thi pháp xem xét là tin tức của ai, lỡ Khấu Văn Lam kêu mà không nhận thì không tốt.
Khiến Từ Đường Nhiên bất ngờ là Miêu Nghị gọi, gã gãi đầu, nhức óc. Cái tên ngang ngược này chắc không phải muốn cầu tình cho nữ nhân này đi?
Từ Đường Nhiên định tối nay trừ tin tức của Khấu Văn Lam ra không để ý ai hết, chờ gạo nấu thành cơm rồi tính. Nhưng Từ Đường Nhiên phỏng chừng Khấu Văn Lam sẽ thành toàn gã chứ không phải làm hỏng việc, người khác dù có tìm Khấu Văn Lam cũng vô dụng. Nhưng Từ Đường Nhiên tính tới tính lui đã bỏ sót Miêu Nghị.
Từ Đường Nhiên không muốn để ý Miêu Nghị nhưng không dám phớt lờ hắn, chọc giận tên này thì gã không chịu nổi, lỡ tiểu tử này tự mình chạy tới thì gã vẫn sẽ không làm được gì. Gã dám cáo hắn tự tiện xông vào phủ thống lĩnh khu tây thành của gã sao?
Từ Đường Nhiên bất đắc dĩ đành lấy tinh linh ra hỏi: Ngưu huynh có chuyện gì?
Miêu Nghị trả lời một câu: Bị khùng hả, cứ tìm rắc rối cho lão tử!
Từ Đường Nhiên lo lắng hỏi: Sao Ngưu huynh nói vậy?
Miêu Nghị nhắn: Bớt giả bộ đi, thả Tuyết Linh Lung ngay, không thì đừng trách lão tử không khách sáo!
Quả nhiên là vì nữ nhân trước mắt, nhưng thịt đã đến bên miệng rồi.
Từ Đường Nhiên nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ướt lệ, răng trắng ngần cắn môi, thân hình mảnh khảnh đường cong đó, gã tưởng tượng nàng ở trên đài tứ chi uyển chuyển phong tình tuyệt vời sắp mặc cho gã chiếm đoạt, cứ buông bỏ thì rất tiếc.
Từ Đường Nhiên không cam lòng, gã cố gắng thuyết phục: Ngưu huynh, ta khó khăn lắm mới nhặt cái mạng về, muốn tìm nữ nhân gieo giống đời sau tránh cho ngày nào đó chết không có cả hậu nhân. Ngưu huynh muốn can thiệp cả loại chuyện này sao? Hơn nữa một con hát thì gây rắc rối gì cho huynh được? Bình thường không nghe nói Ngưu huynh có quan hệ gì với nữ nhân này.
Miêu Nghị hỏi: Ngươi hỏi rắc rối gì? Ngươi không biết nữ nhân kia được Hoàng Phủ Quân Nhu che chở sao?
Từ Đường Nhiên trả lời: Đương nhiên biết! Ngưu huynh, mặc kệ Hoàng Phủ đi, ta mà sợ thì hôm nay đã không chơi. Ngưu huynh xem như không biết việc này là được, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho huynh.
Miêu Nghị mắng: Nhảm nhí! Ngươi thì không rắc rối gì, người ta tìm tới chỗ ta! Bà nội nó ngươi làm việc vô sỉ, ta ở đây chùi mông cho ngươi là sao? Ngươi muốn làm thì nên làm sạch sẽ chút, đừng để người ta biết là ngươi làm! Cướp người ngay giữa đường cái, ngươi bị điên sao? Đã thấy vô sỉ nhưng chưa từng gặp ai như ngươi! Thống lĩnh chúng ta đều bị ngươi làm mất hết mặt, ngươi tưởng ngươi là Hạ Hầu Long Thành sao?
Từ Đường Nhiên năn nỉ:
– Ngưu huynh, đừng làm vậy, ta sẽ giải quyết nữ nhân bên Vân Dung quán cho, huynh đừng nhúng tay vào việc Tuyết Linh Lung.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/11/2019 03:36 (GMT+7) |