Truyện sex ở trang web truyensextv99.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv99.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv99.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mẹ tôi – cô giáo thể dục » Phần 36

Mẹ tôi - cô giáo thể dục - Tác giả Cửu Long Di Quan


Update Phần 37

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 36: Đón Ngọc Tuyền Về Sống Cùng

Đây là lần đầu tiên trong đời thực tôi nhìn thấy một người bị khối u hành hạ, tôi thực sự không thể tin vào mắt mình.

Năm ngoái khi gặp dì Hiền, tuy dì vì cuộc sống vất vả trước đây mà trông có phần già đi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, đặc biệt với tư cách là một huấn luyện viên thể hình, thể trạng của dì còn khỏe mạnh hơn nhiều so với những người cùng tuổi. Nhưng bây giờ…

Tóc đã bị cạo trọc, mặt gầy đến biến dạng, thân thể yếu ớt lún sâu vào giường bệnh, cả người như thu nhỏ lại một vòng.

Thật lòng mà nói, ngoài nỗi buồn ra, tôi còn cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên. Sinh mệnh trước mắt này, tuy là đồng loại nhưng chỉ còn da bọc xương, hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi chưa bao giờ biết một người sống sờ sờ lại có thể trở nên như thế này.

“Hiền!”

Mẹ tôi gào khóc lao tới, nắm chặt lấy bàn tay gầy như que củi của dì Hiền mà khóc không thành tiếng.

Tôi không nỡ nhìn mẹ đau buồn như vậy, nghe mẹ khóc, tôi cũng không kìm được nước mắt. Thế là tôi bước tới, kéo Ngọc Tuyền, người cũng đang che miệng nức nở, rời khỏi phòng bệnh.

Bên tai lờ mờ nghe thấy tiếng chất vấn vừa tức giận vừa đau buồn của mẹ. Tôi nhìn Ngọc Tuyền đang cúi đầu đứng trước mặt, im lặng khóc, cũng chất vấn: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho anh biết sớm hơn?”

Ngọc Tuyền dùng mu bàn tay không ngừng lau những giọt nước mắt không thể nào lau hết, nghẹn ngào nói: “Mẹ em… mẹ em không cho nói.”

Tôi lặng lẽ thở dài. Với tính cách mạnh mẽ và độc lập của dì Hiền, việc đưa ra quyết định này cũng không khó hiểu. Nếu là những căn bệnh phiền phức khác nhưng có thể chữa trị, có lẽ dì sẽ liên lạc với mẹ, thậm chí chủ động nhờ mẹ giúp đỡ. Nhưng với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối không thể chữa khỏi này, nói cho bạn bè, người thân biết ngoài việc thêm phiền não, đau buồn ra thì có ích gì?

Tôi nhìn thân hình yếu đuối của Ngọc Tuyền đang bị bao trùm bởi sự hoảng sợ và đau buồn, nhớ lại cuộc đời không mấy hạnh phúc của cô bé hướng nội, rụt rè này, trong lòng dâng lên một nỗi thương cảm, bất lực nói: “Ngọc Tuyền, hai mẹ con em thật là… haiz, một người bị ung thư, một người sắp thi đại học, nửa năm nay hai mẹ con đã chống chọi như thế nào? Dì Hiền không cho em nói với người ngoài, nhưng em có thể nói với anh mà, anh đâu phải người ngoài, anh là anh của em!”

“Oa!”

Lời tôi vừa dứt, Ngọc Tuyền liền lao vào lòng tôi, òa khóc nức nở: “Anh, em sợ lắm, không có mẹ sau này em phải làm sao đây anh ơi…”

Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của Ngọc Tuyền, vỗ vai em ấy, nghiêm túc nói: “Đừng sợ, em đã gọi anh một tiếng anh, sau này anh sẽ chăm sóc cho em.”

“Oa, anh Sơn Dương, tim em đau quá, thật sự khó chịu lắm…”

Ngọc Tuyền khóc càng lúc càng dữ dội. Tôi không nói nhiều, nỗi đau khổ khi người thân ra đi mãi mãi, người ngoài không thể nào đồng cảm được.

Tôi chỉ lặng lẽ ôm Ngọc Tuyền. Từ hành động em ấy gọi tôi trước rồi mới gọi mẹ khi vừa vào phòng bệnh, tôi có thể cảm nhận được vị trí của mình trong lòng em ấy. Cô bé này từ nhỏ đã không được cảm nhận tình thương của cha, bây giờ lại sắp mất đi tình thương của mẹ, có lẽ người anh trai mà em ấy quen biết chưa lâu này bây giờ thực sự là chỗ dựa duy nhất cho tâm hồn mỏng manh của em ấy.

Một chút xa lạ và e dè sau một năm không gặp đã hoàn toàn tan biến theo cái ôm.

“Thực ra, có thêm một cô em gái cũng tốt.” Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, tôi siết nhẹ cánh tay, ôm cô bé đang đau khổ tột cùng trong lòng chặt hơn một chút.

Mười mấy phút sau, mẹ tôi với đôi mắt hoa đào hơi sưng đỏ bước ra. Mẹ đến trước mặt Ngọc Tuyền, ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng nói với tôi: “Vào đi, dì Hiền có chuyện muốn nói với con.”

Lòng tôi có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, quay người bước vào phòng bệnh, từ từ đến gần giường bệnh, nhìn người phụ nữ trước mắt gầy gò, tiều tụy, bị bệnh tật hành hạ đến không còn ra hình người.

“Dì ạ.”

“Sơn Dương, dì làm con sợ rồi phải không?”

“Không ạ, chỉ là… chỉ là không ngờ dì lại thành ra thế này, lẽ ra dì nên nói cho mẹ con biết sớm hơn.”

“Nói với ai cũng vô dụng, đây là số mệnh của dì rồi. Sơn Dương, con đứng lại gần đây một chút.”

Giọng dì Hiền rất nhỏ, mỗi một âm tiết phát ra dường như đều phải dốc hết sức lực. Dì run rẩy đưa cánh tay gầy như que tre ra, tôi vội vàng bước tới nắm lấy tay dì.

Đây là một bàn tay sờ vào không hề dễ chịu, vì thịt đã không còn, chỉ còn lại xương cứng, được bao bọc bởi lớp da khô ráp, nhăn nheo vì sụt cân quá nhanh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm.

Tôi không khỏi nhớ lại khoảng thời gian năm ngoái dì Hiền dẫn chúng tôi đi tham quan Tây Ninh, chút sợ hãi trong lòng lập tức tan biến, chỉ còn lại một nỗi buồn và sự không nỡ khó tả.

“Sơn Dương, những lời tiếp theo của dì có lẽ hơi quá đáng, nhưng dì thực sự không còn cách nào khác.”

Trong đôi mắt mờ đục, yếu ớt của dì Hiền lóe lên một tia hy vọng, giọng điệu có chút khẩn cầu, “Con bé Ngọc Tuyền này số khổ quá, tính cách lại nhút nhát, hướng nội, nếu không sắp xếp ổn thỏa cho nó, dì chết không nhắm mắt.”

Tôi vội vàng nắm chặt tay dì Hiền: “Dì đừng nói vậy…”

“Sơn Dương, dì không còn nhiều thời gian nữa, nghe dì nói hết đã. Con rất ưu tú, sau này không lo không tìm được đối tượng, dì biết Ngọc Tuyền không xứng với con, cũng sẽ không ép buộc gì. Nhưng dì có thể thấy nó rất thích con, thậm chí có chút sùng bái con. Dì chỉ hy vọng sau này con đừng làm tổn thương nó, càng hy vọng con có thể bảo vệ nó thật tốt, dù chỉ với tư cách là một người anh trai, dì cũng mãn nguyện rồi.”

Đây có phải là cái gọi là gửi gắm con côi không?

Tình mẫu tử và lời cầu xin vô cùng mãnh liệt mà dì Hiền bộc phát ra lúc sắp mất đã khiến tôi đột nhiên hiểu ra tại sao Gia Cát Lượng sau khi Lưu Bị qua đời lại dốc hết tâm sức phò tá Lưu Thiện, thậm chí còn viết ra “Xuất Sư Biểu” – một áng văn thiên cổ mãi về sau này của Trung Quốc.

*** Chú thích bởi Cửu long Di Quan: “Xuất Sư Biểu” là một trong những tác phẩm văn học nổi tiếng và có giá trị lịch sử sâu sắc của Trung Quốc, được viết bởi Gia Cát Lượng, Thừa tướng nước Thục Hán trong thời kỳ Tam Quốc. Tên gọi này có nghĩa là “Bản biểu dâng trước khi xuất quân” hoặc “Bản tấu trình trước khi ra trận”.

“Xuất Sư Biểu” được đánh giá cao vì:

– Giá trị chính trị và quân sự: Nó thể hiện tư tưởng chính trị, chiến lược quân sự của Gia Cát Lượng, cũng như tình hình chính trị – xã hội của Thục Hán trong giai đoạn đó.
– Giá trị văn học: Lời lẽ trong bản biểu vô cùng chân thành, thống thiết, lập luận sắc bén, thể hiện tấm lòng trung quân ái quốc của Gia Cát Lượng. Đây là một tác phẩm mẫu mực về thể loại tấu sớ, có ảnh hưởng sâu sắc đến văn học cổ điển Trung Quốc.
– Giá trị đạo đức: “Xuất Sư Biểu” là biểu tượng cho lòng trung thành, sự tận tụy và tinh thần “cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi” của Gia Cát Lượng, một hình mẫu của bậc quân sư tài ba và đức độ.

Sự tin tưởng khi một người sắp chết phó thác ruột thịt của mình cho bạn quả thực quá nặng nề, nặng đến mức một khi đã đồng ý, thì phải dốc hết sức lực cả đời để thực hiện lời hứa. Nếu bội tín, lương tâm chắc chắn sẽ không bao giờ được yên ổn.

Tôi đột nhiên cảm thấy trên vai mình như có thêm một phần trách nhiệm nặng trĩu, hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: “Dì Hiền, con hứa với dì, nói được làm được.”

“Tốt, tốt, dì tuyệt đối tin tưởng con. Gọi Ngọc Tuyền vào đi.”

Trên gương mặt tái nhợt, vàng vọt của dì Hiền ửng lên một chút sức sống, khóe miệng cũng nở một nụ cười mãn nguyện.

Sau khi Ngọc Tuyền trở lại phòng bệnh, tôi và mẹ đứng tựa vào tường hành lang. Tâm trạng mẹ rất sa sút, thỉnh thoảng lại sụt sịt mũi, lau nước mắt. Tôi cũng không biết phải an ủi thế nào, đành phải nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của mẹ đang buông thõng.

Tuy chúng tôi đều biết dì Hiền không còn nhiều thời gian nữa, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng vừa gặp mặt chưa đầy một tiếng đồng hồ đã phải đối mặt với sự sinh ly tử biệt bất lực nhất trên đời.

Ngọc Tuyền mới vào được khoảng năm phút, một tiếng kêu bi thương như cuốc kêu ra máu đột nhiên vang lên trong phòng bệnh, truyền khắp hành lang khu bệnh.

“Mẹ!”

Tôi và mẹ kinh ngạc nhìn nhau, rồi vội vàng chạy vào…

Cuộc đời đôi khi thật giống như một vòng luân hồi.

Năm ngoái, dì Hiền đã ở bên cạnh tôi và mẹ để lo hậu sự cho bố. Năm nay, tôi và mẹ lại ở bên cạnh Ngọc Tuyền để lo hậu sự cho dì Hiền.

Dì Hiền chắc chắn là một người phụ nữ mạnh mẽ, dù dì không có sự nghiệp gì đáng nể, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường.

Triệu chứng của ung thư phổi xuất hiện từ rất sớm, nhưng cơ thể dì trước giờ vẫn khỏe mạnh, chỉ nghĩ là mình hút thuốc nhiều. Đến giữa tháng tư ho ra máu mới phát hiện có chuyện không ổn, sau khi làm kiểm tra xác nhận ung thư giai đoạn cuối, dì đã giấu tất cả mọi người, kể cả Ngọc Tuyền.

Trong thời gian này, dì đã lên kế hoạch cho hậu sự của mình một cách vô cùng bình tĩnh.

Nghỉ việc, rao bán nhà, đợi đến đầu tháng sáu sau khi thi đại học kết thúc thì bán hết tài sản ở Tây Ninh, sau đó nói thật với Ngọc Tuyền, hai mẹ con cùng nhau nhập viện.

Dì bảo Ngọc Tuyền nhận mẹ tôi làm mẹ nuôi, còn đăng ký cho em ấy vào Đại học Khoa học và Công nghệ Sài Gòn, thậm chí còn dặn Ngọc Tuyền tìm cách gả cho tôi. Đến khi cảm thấy ngày của mình sắp hết, dì mới cho phép Ngọc Tuyền thông báo cho chúng tôi. Đối mặt với người bạn thân sắp lìa đời, mẹ tôi làm sao có thể từ chối sự sắp đặt của dì?

Kiểu tấn công bất ngờ, ép cung này trông có vẻ rất ích kỷ, nhưng đó lại là lựa chọn mà một người mẹ không còn cách nào khác buộc phải làm.

Bốn ngày sau, chuyến bay từ Tây Ninh thẳng đến Sài Gòn hạ cánh an toàn. Tôi và mẹ dẫn theo Ngọc Tuyền tiều tụy đi lấy hành lý.

Tôi lại có cảm giác cuộc đời như một vòng luân hồi.

Năm ngoái, khi tôi và mẹ lần thứ hai từ Tây Ninh trở về Sài Gòn, chúng tôi mang theo một tấm thẻ ngân hàng có 3. 5 tỷ tiền bồi thường và tro cốt của bố. Năm nay, tôi và mẹ lần thứ ba từ Tây Ninh trở về Sài Gòn, mang theo một tấm thẻ ngân hàng có 2 tỷ và… tro cốt của dì Hiền.

Khu chung cư cũ ở Tây Ninh đó không lo không có người mua, căn nhà bán được hơn 2 tỷ chi phí điều trị ở bệnh viện, cộng với việc bán các thứ lặt vặt khác, còn lại 2 tỷ.

Mẹ tôi nhất quyết mang tro cốt của dì Hiền về Sài Gòn, dù phải tốn không ít tiền để mua một khu mộ. Trước đó, khi máy bay rời sân bay Tây Ninh, mẹ đã nói với tôi một câu chắc nịch, mẹ nói rằng mẹ bây giờ rất ghét Tây Ninh, cả đời này sẽ không bao giờ quay lại.

Về nhà, Ngọc Tuyền tạm thời ngủ cùng mẹ trong phòng ngủ chính. Chúng tôi mất vài ngày để dọn dẹp phòng làm việc của bố, đặt một chiếc giường đơn vào đó, sau này đây sẽ là ổ của tôi, còn phòng cũ của tôi đương nhiên để lại cho Ngọc Tuyền, thành viên mới của gia đình.

Ngọc Tuyền không chịu, nhất quyết đòi ngủ ở phòng làm việc, kết quả đương nhiên là bị tôi và mẹ hợp sức trấn áp, ngoan ngoãn nghe theo.

Cô bé này ở đâu cũng tốt, xinh xắn đáng yêu, tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện. Còn về vóc dáng, ở chung rồi buổi tối thay đồ ngủ tôi mới phát hiện em ấy cùng gu với mẹ, bình thường toàn mặc đồ thể thao rộng rãi, thực ra là hàng thật giá thật. Đặc biệt là em ấy thấp hơn mẹ một cái đầu, đứng cạnh tôi cao 1m83 lại càng có vẻ mảnh mai, tôi thấy em ấy còn hợp với bộ đồ hầu gái tất trắng đó hơn cả mẹ.

Thật không trách tôi suy nghĩ lung tung, con bé này ngoan đến mức hơi quá đáng, dù ngày hay đêm đều như cái đuôi, hoặc là theo tôi ra ngoài làm quen môi trường xung quanh, hoặc là theo mẹ đi chợ mua đồ ăn, xách đồ. Ở nhà thì thật sự coi mình như người hầu, thấy có việc là chực chờ giúp đỡ, bảo em ấy nghỉ ngơi còn không chịu, ép quá thì mắt rưng rưng, khiến tôi rất cạn lời.

Dì Hiền mất tôi tuy buồn, nhưng cũng không đến mức mấy ngày rồi mà chưa nguôi ngoai. Hơn một tuần không thân mật với mẹ, tôi suýt nữa thì tự mình nghẹt thở chết, nhưng có cái đuôi Ngọc Tuyền ở đó lại hoàn toàn không tìm được chút cơ hội nào để ở riêng với mẹ.

Tôi suy đi nghĩ lại, muốn có không gian riêng hai người chắc trước khi khai giảng là hết hy vọng rồi. Hơn nữa, Ngọc Tuyền cứ mãi rụt rè với chúng tôi như vậy cũng không phải là cách. Tôi bèn bàn với mẹ, nhân lúc còn mười mấy ngày nghỉ, khởi động lại kế hoạch du lịch tự lái, một là để cho Ngọc Tuyền giải khuây, hai là cũng để em ấy hòa nhập với chúng tôi nhanh hơn, không còn sống một cách quá cẩn trọng nữa.

Ngày hôm sau khi quyết định, tôi liền dẫn theo hai mỹ nhân ra ngoài. Hai cô nàng này, một người như hoa hồng đỏ, lạnh lùng cao quý, một người như hoa lan, e ấp trong sáng, cùng nhau đi trên con phố đông đúc, không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ.

Tất nhiên, đối tượng ngưỡng mộ chủ yếu là tôi, người đi cùng bên cạnh.

Xã hội phát triển, thời đại tiến bộ, trước khi thi bằng lái xe, tôi đã tìm hiểu kỹ thị trường ô tô hiện nay. Xét đến nhu cầu đi lại ngắn giữa trường và nhà sau này, sau khi được sự đồng ý của mẹ và Ngọc Tuyền bày tỏ không tham gia quyết định, tôi đã đặt một chiếc ô tô điện sản xuất trong nước, giá hơn 1 tỷ. Vì muốn đi du lịch tự lái trước khi khai giảng, tôi đã chọn xe có sẵn, ba ngày lấy xe, hai ngày làm xong mọi thủ tục, tối đó mua sắm đồ ăn thức uống, dọn dẹp hành lý, ngày hôm sau trực tiếp xuất phát.

Vì mới có bằng lái nên không thể lên cao tốc, chúng tôi đặt điểm đến là vài thành phố lân cận, đi dọc theo quốc lộ, vui vẻ cười nói, du ngoạn.

Dưới sự khuyên giải, động viên không ngừng của tôi và mẹ, Ngọc Tuyền cũng đã giấu nỗi buồn vào lòng, dần dần trở nên tự nhiên hơn. Tuy vẫn còn dễ ngượng ngùng, ít nói, nhưng thỉnh thoảng một tiếng “mẹ” cũng làm mẹ tôi cười toe toét, không ngừng cảm thán có con gái thật tốt. Nếu không phải em ấy cũng gọi tôi là “anh”, tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ ghen tị với em ấy.

Thoải mái đi chơi hơn mười ngày, ngày 2 tháng 9, tôi chở mẹ và Ngọc Tuyền về nhà. Nói chung, trải nghiệm của chuyến du lịch tự lái này gần như hoàn hảo, nếu không phải tôi phải thuê phòng riêng để ngủ thì đã thực sự hoàn hảo rồi.

Tôi cũng đã lén nhắn tin cho mẹ, bảo mẹ đợi Ngọc Tuyền ngủ rồi lén đến tìm tôi, nhưng mẹ không lần nào đồng ý, dường như tâm trí thực sự đã đặt hết vào cô con gái mới nhận này.

Ngày mai là ngày nhập học của sinh viên mới trường Đại học Khoa học và Công nghệ Sài Gòn. Mẹ tôi đã xin nghỉ phép ba ngày từ cuối tháng tám. Hiệu quả của việc tuyên truyền tuyển sinh dùng tôi làm mồi nhử chắc chắn rất tốt, cộng với việc mẹ bình thường rất ít khi xin nghỉ, nên nhà trường đã duyệt rất nhanh.

Mẹ giúp tôi và Ngọc Tuyền dọn dẹp những vật dụng cần thiết, sau đó giục chúng tôi đi tắm rửa, đi ngủ sớm. Khi tôi từ nhà vệ sinh ra chuẩn bị về phòng, ánh mắt tôi nhìn mẹ như một người vợ bị chồng lạnh nhạt nửa đời người. Mẹ thì cười tủm tỉm không nói gì, có vẻ rất thích thú khi thấy bộ dạng đói khát, thèm muốn của tôi.

Đêm khuya, tôi trằn trọc trên chiếc giường đơn nhỏ trong phòng làm việc, không thể ngủ được. Tôi tính toán ngày mai sau khi ổn định cho Ngọc Tuyền, để em ấy ngoan ngoãn ở ký túc xá làm quen với cuộc sống tập thể, tôi sẽ về nhà dạy dỗ mẹ một trận, để mẹ hiểu một người đàn ông đã nhịn hai mươi mấy ngày đáng sợ đến mức nào.

Khi tôi đang thầm sắp xếp các tư thế cho trận “dạy dỗ” mẹ ngày mai, cả người nóng ran, thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.

Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mẹ đang mặc một chiếc váy ngủ dài màu xanh nhạt, vịn vào tay nắm cửa, nghiêng đầu nhìn tôi với nụ cười như không cười.

Tôi giật mình ngồi dậy khỏi giường, vừa định mở miệng, mẹ đã vội đưa ngón trỏ thon dài, trắng ngần lên miệng ra dấu im lặng, rồi quay đầu nhìn ra phòng khách, lúc này mới rón rén bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa, khóa lại.

“Ngọc Tuyền ngủ rồi à?”

“Ừm.”

Mẹ khẽ gật đầu, tiến lại gần tôi, gương mặt thanh tú tuyệt trần dâng lên một luồng xuân tình.

Tôi uất ức bĩu môi: “Mẹ muốn rồi à? Mẫu hậu đại nhân, mẹ không nhịn được thì đến tìm con, con suốt thời gian này sắp nghẹt thở chết rồi, cũng không thấy mẹ ra tay từ bi giúp đỡ gì cả.”

Mẹ không nói gì, trực tiếp cởi giày lên giường, một đôi tay thon thả ấn lên ngực tôi, đẩy tôi ngã xuống, sau đó cởi quần tôi, quỳ giữa hai chân đang mở rộng của tôi.

“Chồng đừng giận mà, không phải mấy ngày nay mẹ bận xem xét vợ tương lai cho chồng sao?”

Mẹ nũng nịu, chớp chớp đôi mắt đào hoa ươn ướt, liếc tôi một cái đầy quyến rũ, rồi cúi đầu, há miệng ngậm lấy cây cặc đang ngẩng cao đầu của tôi.

“Xì…”

Tôi không nhịn được rên lên vì sung sướng. Kể từ khi đến Tây Ninh, đây là đãi ngộ mà tôi đã không được hưởng suốt hơn hai mươi ngày rồi.

Mẹ cúi người quỳ trên háng tôi, để lộ những đường cong hoàn mỹ của phần trên cơ thể. Tóc đuôi ngựa sau gáy theo động tác nuốt ra nhả vào mà lắc lư. Mẹ ra sức mút một lúc, rồi nhả cặc ra, hai tay nhỏ nắm lấy thân gậy nổi đầy gân xanh, dùng đôi môi đỏ mọng quyến rũ hôn lên đầu cặc to như trứng bồ câu một cái: “Mua… mẹ yêu nhất là bảo bối to của con trai ngoan.”

Tôi không vui nói: “Gọi là chồng.”

Mẹ liếc tôi một cái, hừ mũi: “Sau này anh là chồng của người khác rồi, em không gọi đâu.”

Tôi nhớ lại lời mẹ vừa nói, nhíu mày: “Mẹ thật sự định để con ở bên Ngọc Tuyền à?”

“Chứ sao nữa? Không lẽ cả đời không kết hôn?”

Mẹ thở dài, thè chiếc lưỡi mềm mại ra liếm láp cây cặc của tôi.

Lúc này, cảnh tượng trong phòng làm việc vừa dâm đãng vừa kỳ lạ. Con trai như một ông hoàng nằm ngửa trên giường, mẹ thì như một nữ tỳ quỳ giữa hai chân con trai liếm láp cặc của con. Hai mẹ con làm những việc trái với luân thường đạo lý, đồng thời lại như một cặp vợ chồng già nói chuyện phiếm trong nhà.

“Không kết hôn thì có sao? Cả đời này con chỉ yêu mẹ thôi. Con thừa nhận là có chút thích Ngọc Tuyền, nhưng thật sự chỉ coi em ấy như em gái.”

“Dương ngốc, bố con mất rồi, hai mẹ con chúng ta dù có sống cùng nhau cả đời cũng không ai nói gì. Nhưng nếu con không kết hôn, không lập gia đình, thì đó là không bình thường, khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu.”

“Mẹ yên tâm đi, con đã lên kế hoạch cả rồi, đợi đủ tiền chúng ta sẽ rời khỏi Sài Gòn, chuyển đến một nơi không ai biết mà sống.”

“Chuyển đi đâu thì mẹ vẫn là mẹ của con!”

“Kỳ Duyên! Mẹ cũng là vợ của con!”

“Thằng quỷ! Nói nhỏ thôi, lại làm Ngọc Tuyền thức giấc bây giờ!”

Mẹ ngẩng đầu lườm tôi một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục nuốt ra nhả vào, mút mát cây cặc, có vẻ rất thích thú.

Sau khi tận tình liếm láp một lúc, mẹ mặt đầy vẻ quyến rũ đứng dậy, vừa cởi quần ngủ vừa cảnh cáo tôi: “Em hầu hạ anh cả buổi rồi đấy nhé, lát nữa ngoan ngoãn nằm yên để em tự cử động, anh như con bê con ấy, anh mà cử động là em không nhịn được mà kêu lên mất.”

“Được được, mẹ tự cử động, con đảm bảo sẽ ngoan ngoãn.”

Tôi gật đầu lia lịa, mắt không chớp nhìn mẹ. Chỉ thấy mẹ trần truồng với đôi chân dài trắng nõn, đứng ở vị trí bụng dưới của tôi như một nữ hoàng, gương mặt tuyệt đẹp tràn đầy vẻ quyến rũ, đôi mắt hoa đào ươn ướt, sáng ngời nhìn tôi. Sau đó mẹ cúi người xuống, quỳ hai cẳng chân thẳng tắp lên giường, một tay vịn vào hông tôi, một tay nắm lấy con cặc nóng hổi, thô dài, hạ eo, vểnh mông, dựa vào kinh nghiệm ngày càng phong phú, một lần đã khớp hoàn hảo cái lồn láng ướt sũng với đầu cặc to lớn, sau đó từ từ ngồi lên xương mu của tôi.

“Ưm hừm…”

Mẹ phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào bị kìm nén hết mức.

Tôi cũng không chịu nổi sự sung sướng mà cảm thán: “Xì… mẹ, cái lồn nhỏ của mẹ khít quá.”

Mẹ không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu thúc đẩy vòng eo mềm mại không xương của mình, chủ động trêu đùa cây cậy thịt đã lấp đầy khoang lồn, đồng thời liếc tôi một cái đầy phong tình: “Con yêu có thích mẹ khít như thế này không?”

“Thích, con thích lắm.”

Mẹ thấy bộ dạng mê mẩn của tôi, đột nhiên nở một nụ cười dâm đãng, cúi người xuống ngậm lấy đầu vú tôi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mút.

Cảm giác tê dại khiến tôi nổi da gà, khoái cảm vô biên xộc thẳng lên não: “Mẹ, mẹ giỏi quá, con trai yêu chết mẹ mất.”

Tần suất thúc đẩy trước sau của mẹ dần dần tăng lên, miệng thơm rời khỏi đầu vú đã bị kích thích đến cứng ngắc, chuyển sang ngậm cái còn lại, nũng nịu: “Từ bây giờ không được gọi mẹ là mẹ nữa.”

“Kỳ Duyên, em gái Kỳ Duyên, nhanh nữa lên, không thì anh chủ động địt em bây giờ đấy nhé.”

Thân thể mẹ khẽ run lên, vội vàng ngẩng đầu, hai tay chống lên ngực tôi, từ tư thế quỳ chuyển sang ngồi xổm, bắt đầu lên xuống nhanh chóng.

Bạch! Bạch! Bạch! Cái lồn láng tràn trề dịch dâm và xương mu của tôi không ngừng chạm vào nhau rồi tách ra, phát ra những tiếng va chạm trầm đục. Mẹ mặt đỏ bừng, đôi mắt đào hoa ươn ướt có chút mơ màng: “Chồng, như thế này có hài lòng không?”

Tôi cười gian: “Không hài lòng lắm.”

Mẹ dùng răng khẽ cắn môi dưới, mắt nhìn thẳng vào tôi, tốc độ nhấp mông lại nhanh hơn một chút.

Bạch! Bạch! Bạch! “Hừm… chồng ơi, Kỳ Duyên chỉ có thể nhanh đến thế thôi.”

“Vậy thì phải làm sao? Hay là để chồng làm nhé.”

“Ưm ưm… không được… chồng hư… chồng nhỏ… chồng yêu…”

Mẹ ngọt ngào gọi, hai tay chống trên ngực tôi ngày càng nặng, tốc độ nuốt ra nhả vào của cái lồn cũng ngày càng nhanh, “Chồng, anh thích Kỳ Duyên hay thích Ngọc Tuyền?”

“Câu hỏi quái quỷ gì vậy? Người anh yêu nhất luôn là Kỳ Duyên, chỉ có Lâm Thị Kỳ Duyên thôi.”

Vẻ quyến rũ trên mặt mẹ càng thêm nồng nàn, tóc đuôi ngựa bay lên bay xuống, thở hổn hển: “Ưm a… anh sau này… ưm ưm… là chồng của Ngọc Tuyền… hừm… Kỳ Duyên cảm thấy… cảm thấy mình đang ngoại tình… hức… kích thích quá đi…”

Tôi không khỏi dở khóc dở cười: “Mẹ, thôi đi, con đâu có đồng ý cưới em ấy, người ta cũng chưa chắc đã chịu.”

“Ừm… đã nói đừng gọi mẹ, gọi vợ, gọi bà xã, gọi em gái Kỳ Duyên, bây giờ em là con giáp thứ mười ba đang quyến rũ chồng người khác.”

Mẹ trách móc liếc tôi một cái, dường như ghét tôi đã phá hỏng hứng thú ngoại tình của mẹ, lại dường như có chút mệt, động tác dần dần chậm lại, lời nói cũng không còn xen lẫn những tiếng rên rỉ khó chịu.

Tôi lập tức giơ tay đầu hàng: “Anh sai rồi, vợ yêu, em cứ cử động đi, chồng đang sướng đây.”

Mẹ hừ một tiếng, ngồi trên người tôi, không nhanh không chậm vặn vẹo vòng eo, miệng khuyên: “Nếu muốn hoàn toàn tránh khỏi những lời đồn thổi, con chắc chắn phải kết hôn. Đứng trên góc độ ích kỷ mà nói, Ngọc Tuyền không phải là lựa chọn phù hợp nhất sao?”

“Con bé bây giờ không người thân thích, không có nhà mẹ đẻ, tính cách lại hướng nội. Con cưới nó, chỉ cần để nó chấp nhận mối quan hệ của chúng ta, hoàn toàn không cần phải lo lắng quá nhiều chuyện khác. Con bé này ngây thơ lắm, mấy ngày nay tối nào mẹ cũng tâm sự với nó, nhiều chuyện không cần hỏi đã tự nói ra rồi. Người ta thích con lắm đấy, coi con như thần tượng lớn nhất trong đời, mẹ thấy nó chỉ hận không thể gả cho con ngay bây giờ.”

Trong lòng tôi báo động, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ không phải đang gài bẫy con đấy chứ?”

Mẹ giơ tay nhỏ lên đánh nhẹ vào người tôi, bực bội nói: “Gài bẫy cái gì? Chuyện đã nói đến nước này, con nghĩ mẹ đùa với con à? Cưới nó là lựa chọn đỡ tốn công sức nhất, cũng có lợi nhất cho chúng ta.”

“Hơn nữa con bé này ngốc quá, người ta dù sao cũng gọi con một tiếng anh, dì Hiền cũng tin tưởng giao con gái cho con, con mà không cưới nó, sau này chắc chắn bị mấy thằng ranh con bên ngoài lừa cho quay mòng mòng, con nỡ lòng sao? Chuyện này có lợi cho chúng ta, sau này chúng ta cũng có thể đồng hành, bảo vệ nó, một công đôi việc chẳng phải tốt sao?”

Tôi nhất thời có chút không quyết định được: “Như vậy… có phải là không công bằng với em ấy không?”

Nghe vậy, mẹ cúi người đè lên tôi, miệng kề sát tai tôi, liếm nhẹ vành tai tôi, hơi thở như lan: “Chồng ngốc, sao anh biết nó không vui lòng chứ? Hơn nữa, anh chẳng lẽ không muốn mẹ ruột và vợ cùng nhau trên giường gọi anh là anh trai, hầu hạ anh sao?”

Tôi địt!

Một câu nói của mẹ khiến máu tôi xộc thẳng lên não. Tôi đột ngột xòe hai tay ra, ấn vào hai bên mông mềm mại, đàn hồi của mẹ, co gối lên, nhắm vào khoang lồn ướt át, chật hẹp của mẹ mà điên cuồng địt.

Bạch! Bạch! Bạch! “Hừm… chậm thôi… chậm thôi chồng ơi… ưm ưm… Kỳ Duyên sắp không chịu nổi rồi… ưm ưm ưm…”

“Đáng đời! Kỳ Duyên dâm đãng, em dám kích thích anh này!”

Bạch! Bạch! Bạch! “A… chồng ơi… nhẹ thôi… địt chết em rồi… hừm… sắp ra rồi… tê quá… Kỳ Duyên sắp ra rồi ưm ưm ưm…”

“Chồng cũng sắp ra rồi, bắn vào đâu?”

“Ưm ưm… mẹ chọn ngày an toàn đấy… a… tử cung của mẹ ưm a… lâu lắm rồi không được con trai bắn vào…”

“Đến đây! Mẹ dâm! Con trai bắn hết cho mẹ!”

Bạch!

Tôi hung hăng thúc mạnh hông lên, cây cặc thô dài đâm sâu vào lồn mẹ, đầu cặc va vào tử cung, dùng hết sức bắn ra.

“Hức ưm…”

Thân thể mẹ run rẩy dữ dội, ôm chặt lấy tôi, đầu vùi vào cổ tôi, miệng hé ra cắn vào vai tôi, từ cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ dài, bị kìm nén…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Thông tin truyện
Tên truyện Mẹ tôi - cô giáo thể dục
Tác giả Cửu Long Di Quan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân
Tình trạng Update Phần 37
Ngày cập nhật 02/10/2025 06:33 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cửu Long Di Quan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân