Chỉ thấy Mộc Sinh đang ôm khư khư cái hộp bạc bên mình, xung quanh là binh sĩ hộ vệ kín như bưng.
Đám người Cái bang vây xung quanh, nhưng xem ra cũng đã tận lực, đánh mãi vẫn không phá được vòng bảo vệ.
– Trưởng lão, làm sao đây? Huynh đệ bị thương không ít rồi.
– Hừ, đám này thật khó chơi…
Trưởng lão Cái bang mồ hôi đầy đầu, cứ tiếp tục như vậy không ổn.
Sau đại hội Ngô gia trang, về lý Cái bang và Phong Vân bang là đồng minh. Về tình cảm thậm chí còn có quan hệ khăng khít. Nói sao, Phong Vân bang chính là đám cuỗm mất Bắc đường Cái bang. Khụ.
Trưởng lão Cái bang cũng đã phát hiện đám Lăng Phong, một bụng khó chịu. Nếu không phải ban đầu có tên chết trôi nào bên kia hắt xì, Cái bang chưa chắc đã rơi vào bị động như vậy. Đã thế một lúc sau còn có thứ gì phát nổ, quan binh chắc chắn đã nghe thấy, không sớm thì muộn cũng sẽ đến.
Lúc này, Lăng Phong lại đang giọng hỏi Bạch Ngọc Đường:
– Loạn như vậy, làm sao cướp?
Bạch Ngọc Đường búng tay cái tách, nói:
– Vậy đi, chẳng phải ngươi có thần thuật làm choáng sao? Ngươi làm choáng để ta xông vào đoạt. Tin tưởng Cẩm Mao Thử ta đã muốn lấy, không kẻ nào cản nổi.
Lăng Phong vuốt vuốt cằm nghĩ ngợi:
– Ý cũng hay. Chẳng qua, không may ta lại dùng cạn thần lực rồi. Chi bằng ngươi vung quạt điểm huyệt, để ta vào đoạt. Dù sao, điểm huyệt thời gian lâu hơn. Yên tâm, bản lĩnh trộm đồ của ta cũng không kém gì ngươi.
Bạch Ngọc Đường bĩu môi khinh bỉ.
Rõ ràng vừa rồi Lăng Phong bắn chiêu liên tục với Cao Đào không tiếc rẻ, làm sao lại “hết MP” đúng lúc như vậy chứ?
Lăng Phong nói:
– Không đồng ý? Hay thế này, nếu ngươi giúp ta đoạt mật tịch, xong xuôi ta nói bí mật Bát Mỹ Đồ ra, thế nào?
– Chút bí mật đó có là gì? Ngươi cũng khinh thường nhân phẩm của ta quá đó?
– Vậy sao? Đáng tiếc, ngươi đã nói vậy, để mai ta viết nó ra đem bán kiếm tiền. Dạo này đang thiếu…
– Ấy, còn chưa nói hết mà. Ta thích nhất chính là bí mật, cứ để đó cho ta.
– Hềhề…
Hai tên nhìn nhau cười giảo hoạt.
Nói ra thì, đừng nghĩ Lăng Phong Bạch Ngọc Đường đã là “huynh đệ tốt”, cả hai đều đang dè chừng lẫn nhau. Kẻ nào cũng biết rõ, để đối phương cầm được mật tịch trong tay, coi như mất trắng.
Bạch Ngọc Đường chuyên săn lùng bảo vật võ lâm, đặc biệt là thứ liên quan đến kinh mạch huyệt vị, bởi hắn chuyên về điểm huyệt. Chính vì theo đuổi Bát Mỹ Đồ mà mất cả 5 năm, đến khi tìm ra mới biết đồ vật nằm trong tay Tấn Vương, chỉ buồn bực lúc đồ vào tay lại không biết cách xem. Gã tiêu tốn tiếp nửa năm bôn ba, mới đoán ra chìa khóa mở Bát Mỹ Đồ là thần lực.
Chỉ là, Bạch Ngọc Đường lại không có thần lực.
Rút cục lúc bế tắc lại ngẫu nhiên gặp được Lăng Phong Cố lão, nửa hư nửa thực vờ để Cố lão đoạt mất. Gã dự định chờ Cố lão giải khai bí ẩn, sẽ âm thầm trộm lại. Chẳng ngờ, “trộm gà không xong còn mất gạo”. Vì thế Bạch Ngọc Đường mới mặt dày ở lại, còn tích cực gọi người thành lập Phong Vân bang, kỳ thực quá nửa giữ chân Lăng Phong.
Lăng Phong lại đang nghĩ, bí mật trong Bát Mỹ Đồ hắn đã xem xong. Chia sẻ cho Bạch Ngọc Đường cũng được thôi, nhưng phải xem tâm tình. Dù sao làm ăn phải tính lâu dài, Bạch Ngọc Đường đi lại nhiều, am hiểu tin tức giang hồ, Lăng Phong cũng không muốn lật mặt thành thù với đối phương.
Bạch Ngọc Đường nói:
– Vậy được, bổn Thử sẽ hỗ trợ ngươi. Gần đây bổn Thử vừa nghiên cứu ra một ma huyệt vô cùng lợi hại, có muốn xem không?
Lăng Phong cười thầm, huyệt vị có bao nhiêu chẳng lẽ hắn còn không biết?
– Cái gì cũng được. Mau ra tay đi.
– Tới ngay!
Bạch Ngọc Đường vừa vung quạt, Lăng Phong cũng cùng lúc tung người ra trước.
Ngay lập tức có tiếng Nữ Chân vang lên:
– Đằng sau có thích khách.
“Lộp bộp”
Từ quạt của Bạch Ngọc Đường bắn ra những vật thể không xác định, có lẽ còn kèm khí chiêu.
Ngay sau đó là một loạt tiếng cười cổ quái:
– Aha… aha…
Lăng Phong đang tung người trên không, bị mấy tiếng cười này làm cho rợn cả tóc gáy. Cười cũng quá cường điệu đi.
Hắn định thần nhìn lại không khỏi toát mồ hôi:
– Lão Bạch, ngươi rút cục điểm huyệt có đúng không vậy, làm sao bọn hắn cười không ngừng thế kia?
– Cười là đúng rồi. Ma huyệt này tác dụng chính là… nhột.
“Vl”
Bạch Ngọc Đường xòe tay tỉnh như ruồi:
– Thông cảm, chúng mang giáp khắp người, chỉ hở mỗi vài huyệt ở cổ, ta cũng hết cách rồi. Bảo ngươi hộ công giúp ta không chịu còn gì? Mau ra tay.
Lăng Phong chép miệng.
Hy vọng đám U Linh sơn trang kia rời đi mục đích khác mình, bằng không ẩn mình đâu đó, nhân lúc này nhảy ra đâm một kiếm, Lăng Phong muốn không bị thương cũng khó.
Nghĩ vậy hắn liền cẩn thận bật một vòng lưỡng nghi bảo hộ thân thể, cẩn tắc vô áy náy. Chỉ là cái thứ này, mỗi lần xài rất tốn kém, càng để lâu càng phí, không phải lúc cần Lăng Phong tuyệt đối không dùng.
Trong đầu liền vang lên một đoạn âm thanh:
“Dịch… hữu… thái… cực… thủy… sinh… lưỡng… nghi…”
Lăng Phong thản nhiên.
Cứ mỗi lần thi triển lưỡng nghi đồ đều sẽ xuất hiện đoạn chú ngữ kia, hắn nghe riết thành quen, ý nghĩa là gì lại không giải thích được. Lâu dần Lăng Phong cũng mặc kệ.
Chỉ là, ở một góc gần đó, có ba người mặc đạo bào nhìn thấy, liền không hẹn mà cùng nhìn nhau:
– Lưỡng Nghi Tâm pháp? Hắn cũng là người Toàn Chân?
Một đạo sĩ da sậm nói:
– Chẳng lẽ là phàn đồ Doãn Vân Phương?
– Không phải. Ta từng gặp qua hắn…
Đạo sĩ điển trai nhất nhíu mày một lát mới nói:
– Cảnh giới đã qua tầng hai Lưỡng Nghi Hộ Tâm, tu vi cũng không tệ.
Nói rồi trong nháy mắt trên đầu hắn cũng hiện một lưỡng nghi đồ giống đúc Lăng Phong, dùng một chiêu đạp hư nhún người lên không trung.
Hai người còn lại nhìn nhau chốc lát rồi cùng khinh công theo sau.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensextv.com/mat-tham-phong-van/
Phía bên kia.
Vương tử Mộc Sinh đang vô cùng lo lắng.
Mặc dù gã biết trong bảo hợp là bảo đồ, cũng biết sẽ có người đến cướp, nhưng tâm lý vẫn có chút chủ quan. Gã không nghĩ có lắm cao thủ như vậy.
Chuyến đi sứ này, vì biết sẽ có hung hiểm Trấn Nam Vương Mộc Anh đã đặc ý mời ba Hộ Giáo sứ Thiên Nhẫn hô tống cho Mộc Sinh. Chỉ là cả ba người này hiện không ở đây, đều đang ở chỗ Dương gia trợ giúp Mộc Hàm Yên.
Nhưng Mộc Sinh bức nhất, lại là quan binh người Tống.
Gã rời khỏi phủ Tấn Vương mới một đoạn không xa, giao tranh âm thanh to như vậy, vừa rồi còn có cả tiếng nổ, thế mà mãi cũng không thấy quan binh đến. Phải biết sứ đoàn ngoại giao gặp mặt, nước chủ nhà để xảy ra chuyện chính là tối kỵ. Bất kể là âm mưu gì do ai gây ra, người ta đến nhà bàn việc làm ăn lại bị cướp đồ, thử hỏi về sau có ai dám làm ăn với người Tống nữa?
Có tiếng thân binh mồ hôi cấp báo:
– Đại Vương tử, không ổn rồi, đối phương lại có thêm người.
Mộc Sinh liếc mắt nhìn, đúng là thấy một đám nhân sĩ gia nhập. Trong đó dường như có một kẻ quen mặt.
Mộc Sinh hừ lạnh:
– Hừ, chỉ cần xong đêm nay. Sáng sớm mai ta sẽ gửi thư về cho phụ vương, đem vài vạn kỵ binh áp sát biên giới, nói Đại Tống lật lọng hòa đàm, muốn ám sát sứ đoàn, để xem người Tống nói gì? Chẳng phải chúng muốn đem vàng bạc mua lại 16 châu U Vân sao? Lần này chỗ tiền đó sẽ thành tiền cứu vớt thể diện cho chúng.
Tên thân binh lại không nghĩ xa vậy, chức trách của gã là Mộc Sinh, lo lắng ra mặt nói:
– Vương tử, hay là chúng ta tạm để bảo hợp cho chúng…
– Nói bậy!
Mộc Sinh mắng lớn, rồi trầm mặc. Nếu là lúc khác, có lẽ gã đã mắng thủ hạ nhu nhược. Nhưng quả thật tình hình không mấy khả quan.
Đúng lúc, có tiếng cười nhạt của ai đó ngay bên tai gã:
– Hừm, có gì mà phải sợ?
Mộc Sinh suýt nữa tụt huyết áp, chẳng lẽ có thích khách ngay cạnh?
Người nọ ăn mặc giống thân binh Kim, lộ ra một khuôn mặt khá anh tuấn. Vừa nhìn thấy kẻ nọ, Mộc Sinh không khỏi há hốc mồm.
– Nam Cung Bình?
Nam Cung Bình, Thiên Nhẫn giáo thiếu chủ. Cũng chính là “Edward Kenway” đêm đó đánh nhau với Lăng Phong trên thuyền.
Bên cạnh Nam Cung Bình còn có ba người, lúc này cũng đã tháo bỏ khôi giáp. Nếu Lăng Phong nhìn thấy chúng, sẽ phát hiện đều là người quen cả.
Mộc Sinh thở ra.
Nam Cung Bình không có trong sắp xếp của Mộc Anh, không biết làm cách nào lại đi cùng sứ đoàn. Nếu là lúc khác, việc Nam Cung Bình trà trộn vào thân binh là đại tội, chỉ là thân phận y quá đặc thù, Mộc gia cũng khó lòng truy cứu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu giờ này không có Nam Cung Bình trợ trận, không biết còn xảy ra những chuyện gì.
Mộc Sinh vui mừng hỏi:
– Sao ngươi ở đây?
Nam Cung Bình ảm đạm:
– Còn không phải vì Hàm Yên sao?
Chuyện Nam Cung Bình theo đuổi Mộc Hàm Yên, Mộc Sinh là huynh trưởng của nàng đương nhiên biết. Nam Cung gia và Mộc gia quan hệ coi như hảo hữu, nếu không vậy Nam Cung Thanh Vân cũng không thân với Mộc Hàm Yên.
Bản thân gã cũng không phản đối Nam Cung Bình. Gả em gái cho Nam Cung Bình, Mộc Sinh vẫn thấy dễ chịu hơn gả đi Hoàn Nhan thị. Một bên là quan hệ kết minh, một bên là quan hệ suy yếu lẫn nhau. Kim Quốc ai cũng biết rõ, hôn lễ của Mộc Hàm Yên và Hoàn Nhan thị thực chất là để Hoàn Nhan kiểm soát Trân Nam Mộc gia.
Mộc Sinh thở dài:
– Ài, ta cũng đang lo lắng cho Hàm Yên. Phụ Vương bắt ta phải tìm được nó mới được trở về.
Nói rồi liếc mắt nhìn 3 tên Hộ Giáo phía sau:
– Không phải các ngươi vừa từ Dương gia về sao?
– Ta sang đến nơi thì nàng ấy đã tránh đi đâu mất.
Mộc Sinh cười khổ.
Nam Cung Bình đột ngột lạnh giọng:
– Chẳng qua, ta lại vừa tìm được một kẻ từng khống chế nàng ấy.
– Ồ? Còn có kẻ dám khống chế Hàm Yên?
Kỳ thực, Nam Cung Bình xuất hiện không chỉ vì tìm Mộc Hàm Yên, mà còn vì tìm kẻ đã phá giải được Thiên Ma Truy Hồn Đao lần nọ.
Quan hệ giữa Nam Cung Bình và Thiên Nhẫn giáo chủ “Hắc lão” gần đây tệ đi nhiều. Hắc lão không rõ vì sao rời giáo đi phương nam. Nếu tên kia có quan hệ gì đó với Hắc lão, nói không chừng ngôi vị thiếu chủ của Nam Cung Bình sẽ bị lung lay.
Cái bang, Toàn Chân giáo, Thiên Nhẫn giáo, liệu có đại chiến?
Đương nhiên, còn có cả Phong Vân bang.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |