Ngay lúc Lý Thành vừa xông ra, cả bảy thân ảnh đều chuyển động như những bóng ma, trời tối càng khiến cảnh tượng thêm khó nhìn. Sau hai nhịp thở, Lăng Phong đã hoàn toàn không nhớ nổi kẻ nào mới là kẻ cần “để tâm” như bàn tính ban đầu.
“Đây là trận pháp của chúng? Hay thân pháp?”
Lúc này, Lý Thành bỗng chửi ầm lên:
– M* nó, khinh ông không muốn đánh, lại cả đây, bày đặt mờ mờ ảo ảo cái gì?
Lăng Phong định thần nhìn lại.
Hắn phát hiện, đối phương hóa ra vẫn có thể phân biệt được, bởi chúng dùng vũ khí khác nhau. Bảy người, một thương, một trượng, một kiếm, một song trảo, một song chùy, một song giản, người còn lại dùng quải quặp vào tay.
Bảy tên kia dường như cố ý bỏ qua Lý Thành, trong đó có đến ba người nhằm vào Lăng Phong.
Lăng Phong đột nhiên cảm giác lạnh cả sống lưng, ngay lập tức dùng Hoạt Bất Lưu Thủ lùi ra sau, vận khí chuẩn bị.
Lăng Phong mất vài nhịp thở mới bật Lưỡng Nghi Hộ Tâm được, nhưng ngay khi lưỡng nghi trên đầu hắn vừa hiện ra, còn chưa kịp tán ra thành tầng, đối phương đã tấn công đợt đầu tiên.
“Nhanh thật.” Lăng Phong nhìn tốc độ của đối phương mà toát mồ hôi.
Gần đó, Tần Quyền đang cười lạnh:
– Hừ, U Linh sơn trang? Giả thần giả quỷ trước mặt ông? Trò này ông rành nhất.
Nói rồi hắn dậm chân, thân nhấc hẳn lên không, lắc qua lắc lại, hiện ra bóng mờ màu đen. Thân pháp này theo tên Thiên Nhẫn lần trước, có tên Quỷ Phiêu Phong.
Đối thủ của Tần Quyền là tên cầm trượng. Trong mắt gã chỉ hiện ra vẻ kỳ dị chốc lát, sau đó nhếch mép, xoay trượng vòng tròn trong không trung, sau đó đột ngột chống mạnh xuống đất, từ chân trượng lan ra xung quanh một vòng khí vô hình, nhờ cát bụi mới thấy được. Tiếp đó, gã để luôn cây trượng chống trên đất, phi về phía Tần Quyền.
Thạch Sơn nhìn thấy lẩm bẩm:
– Dùng trượng lập trận kỳ?
Thạch Sơn không kịp nghĩ thêm, hắn cũng bị kẻ cầm kiếm bám lấy.
Bên cạnh, Lăng Hổ cũng đã giao chiến cùng tên dùng song chùy.
Đệ tử Phật môn nổi danh về côn pháp. Lần trước loạn chiến với đám Thiên Nhẫn, Lăng Hổ từng dùng đến Đạt – ma côn pháp, trong đó có chiêu Kim Cương Phục Ma dùng nội kình đỡ chiêu, một chiêu Phật Pháp Vô Biên đánh côn mạnh xuống đất, tỏa khí ra xung quanh, chấn bay kẻ địch.
Lần này đơn chiến, Lăng Hổ dùng một bộ khác, gọi Vi Đà côn pháp. Chỉ thấy hắn co một chân, đảo người hô lớn:
– Đoạn Lưu.
Côn đánh mạnh ra trước.
“Ầm…”
Để ý kỹ sẽ thấy, chỗ tay cầm côn của Lăng Hổ hình như còn đi kèm luồng khí gì đó màu vàng nhạt.
Lại nói, cây côn gỗ của Lăng Hổ bề ngoài vô cùng sần sùi xấu xí. Ngày trước ở Vĩnh Lạc hắn ở trong rừng đốn được, cứ để thế mà dùng, không thèm gia công trang trí gì. Cây côn của Thạch Sơn ít ra còn được bọc phần tay cầm.
Có điều, đối phương không hề kém cỏi, song chùy liên tục đưa ra chống đỡ, chuyển thủ thành công.
“Choang, choang”
Lăng Hổ liên tục lùi ra sau. Cây chùy của đối phương rất nặng, Lăng Hổ phải liên tục dùng cả côn lẫn thân mình để đỡ chiêu, dù hắn mình đồng da sắt cũng phải thua thiệt, khóe miệng rỉ máu.
Thạch Sơn vội hỏi:
– Ngũ đệ, không sao chứ?
“Keng”
Lăng Hổ thở ra nặng nề, chiến ý lại bốc lên.
Ba phương đánh nhau chỉ có tiếng binh khí, ngoại trừ phía của Lý Thành, vô cùng ồn ào:
– Haha, sảng khoái, con m* nó, tên người chim nhà ngươi, chọc vào đây đi, ông đang ngứa…
“Coong… coong…”
– Haha, khá lắm, có thể đánh rung thần đao của ông…
“Ục”
– Haha, tốt lắm, còn có thể làm ông phun máu…
Bốn cặp xem chừng khá cân bằng, chỉ có Lăng Phong vô cùng chật vật, vì hắn một chọi ba.
Được đối phương đặc biệt chăm sóc, Lăng Phong chỉ biết chửi thầm.
“M* nó, không công bằng a.”
Hắn tay trái dùng Thiên Lý Truy Hồn, vừa lộn người vừa phóng ra hơn chục cây phi đao, cố thoát thân ra sau.
Chỉ là…
“Không xong, toàn cao thủ.”
Số phi đao thô sơ này Lăng Phong lấy vội từ chỗ Trương Vĩnh, nói trắng ra là sắt vụn có hình thù mũi nhọn, chứ người Khiết Đan ở đây cũng chẳng ai đúc phi đao làm gì. Chất lượng “phi đao” kém cỏi, trong khi đối phương đều là cao thủ, không khác gì gãi ngứa cho đối phương.
Thân pháp ba kẻ này quá vô định, dù chưa đạt mức ảo ảnh như đám cao thủ trong rừng lần gặp Liễu Thanh Nghi, nhưng ngay cả dùng thần thức Lăng Phong vẫn không cố định được vị trí đối phương. Nói cho cùng, nếu ba tên này xuất ra ảnh được, Lăng Phong tự sát cho nhanh. Thân pháp hóa ảnh, một người hắn cũng không đỡ được, nói gì là ba.
Đối phương ngay lập tức đã áp sát.
“Choang choang”
Lăng Phong huy đao đỡ ba phía, cả người rung lên.
Điều đáng nói là ba kẻ này dùng ba thứ vũ khí khác nhau. Lăng Phong không khác gì phải phân thân, mỗi chiêu phải đỡ một kiểu.
Tay cầm đao của Lăng Phong đã vô cùng đau đớn, xương tay muốn nứt ra, lòng bàn tay có lẽ đã máu thịt lẫn lộn. Đao không phải sở trường của Lăng Phong, nếu là thương may ra còn đỡ chút.
“Thương? Đúng rồi.” Lăng Phong linh quang chợt lóe, trong ba tên đang vây có một tên dùng thương.
Nghĩ là làm, Lăng Phong nhìn chằm chằm tên nọ, hắn muốn cướp thương.
Lăng Phong không lùi nữa, dùng Đoạn Hồn quyết bật ra trước. Cùng lúc, hai tên còn lại nhận ra Lăng Phong chuyển thủ thành công, chúng cũng đồng loạt chia ra tấn công hai bên, thành thế gọng kìm kẹp vào.
Hai tên đang vây Lăng Phong đều dùng vũ khí khá hiếm. Một tên dùng song giản lưỡi giản to bè, một tên dùng song trảo cả hai tay đều bằng sắt.
Lăng Phong quyết tâm áp sát tên cầm thương. Ngay khi đạt khoảng cách, Lăng Phong rút thần lực xuất một chiêu gây choáng, tay trái dùng Cô Hồn Hoặc Thần cự ly gần phóng ra 5 cây phi đao, quyết tâm cố định đối phương không cho gã kịp định thần.
Tên cầm thương dính choáng đơ ra, cổ tay dính phi đao thả thương. Lăng Phong mừng rỡ, bất chấp hai bên đang bị gọng kìm kẹp vào, dùng Nhất Thương Đoạt Mạng vung đao về phía tên dùng giản, có điều lần này khác biệt, tay hắn không giữ lại chuôi đao mà thả luôn.
“Keng…”
Vừa rảnh tay, hắn nhanh như cắt vươn ra đoạt thương của tên trước mặt. Chỉ là…
“Xoạt.”
Lăng Phong chỉ chặn được một phía, hắn bị tên dùng trảo móc vào vai, vết chụp rất sâu, ước chừng phải tận xương.
Mặc kệ đau đớn, Lăng Phong vội vàng nhún người thoát trảo, dậm chân bật lùi, lăng không đạp hư hai lần ngược chiều, vận dụng một chiêu Dương Quan Tam Điệp, thương trong tay xoay tròn trên không phá thế gọng kìm.
Dương Quan Tam Điệp là một chiêu khác trong bộ thương pháp Mặc lão đưa cho hắn, ý nghĩa không rõ, có lẽ liên quan đến Dương gia tướng.
Lăng Phong đứng thẳng lại, mồ hôi lạnh ra đầy trán, máu trên vai đang chảy, hắn cố gắng trấn định.
Ít nhất hắn đã cướp được thương, biết vậy ngay từ đầu nên kiếm một cây thương, đỡ phải chịu thiệt như bây giờ. Có điều, xem chừng vũ khí trong trấn cũng kém cỏi, đằng nào cũng chịu thiệt.
Có điều, kỳ quái là lúc này kẻ địch lại không động, chỉ đứng nhìn Lăng Phong.
“Sao chúng không tiếp tục? Chờ cái gì… Thôi kệ đi, thở chút cũng tốt.”
Lăng Phong tận dụng thời gian vận khí bổ sung cho Lưỡng Nghi Hộ Tâm, vết thương trên vai cũng nhói lên theo.
“Thương tốt.” Cầm được vũ khí thuận tay, Lăng Phong tự tin tăng lên, không kìm được hét lên:
“Aaa”
Lăng Phong đã kích phát chiến ý. Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Phong dùng đến nó.
Chiến ý là một thứ tự nhiên sinh ra khi luyện vũ khí nặng như đao thương. Theo lời lão đùi gà, chiến ý thuộc phạm trù chữ “ý” trong luyện thần, hơi xung khắc với bí chữ “vô” Lăng Phong vẫn hay dùng. Ngoài ra, nếu có thêm sát ý bổ sung, độ mạnh sẽ càng tăng đột biến. Chính vì vậy thương cũng được dùng nhiều trong chiến trận, càng giết nhiều càng mạnh.
Lăng Phong tự biết tham không có lợi. Vì vậy bấy lâu hắn không dùng đến bao giờ, vì sợ khắc với thần lực chữ “vô” của mình. Kéo theo cũng ít đụng đến cả thương pháp. Đây cũng là lý do tại sao hắn chỉ luyện quyền cước phi đao, mà không luyện vũ khí nặng như đao thương.
Chẳng qua, lúc này không có thời gian so đo hậu quả, hắn buộc phải dùng đến.
Lăng Phong đảo tay thương, cảm giác toàn thân bỗng nóng lên, mắt cũng đỏ rực. Tên dùng thương bên kia trong mắt liền lộ ra vẻ bất ngờ. Gã là dân trong nghề chơi thương, cũng biết một hai.
Lăng Phong bắt đầu tấn công.
– Hồi Phong Lạc Nhạn.
Cây thương trong tay Lăng Phong liên tiếp thọc ra trước, chiêu này chủ yếu dùng để lấy không gian.
Thương trong đây là vũ khí dài nhất, tuy linh hoạt thua kiếm, sức mạnh thua đao, nhưng về không gian thì đệ nhất.
Lăng Phong liên tục ép lui đối phương, người lúc thẳng lúc ngửa, chặn cả ba hướng. Hắn dần có cảm giác như đang say rượu, đầu óc quay cuồng, giác quan hỗn loạn. Lúc đầu Lăng Phong nghĩ mình đang “sung”, nhưng về sau hắn bắt đầu thấy không đúng.
Chỉ e là ý và vô xung khắc.
Mặc kệ, cố vậy.
Lúc này, tên vừa mất thương bỗng rút ra một thứ vũ khí kỳ lạ.
“Leng keng…”
“Phi trảo? Dây? Không phải. Trò gì đây?”
Lăng Phong mắt đã hoàn toàn không nhìn rõ được, chỉ dùng thần thức cảm nhận. Hắn cảm nhận đầu thương bị thứ gì đó giữ lại. Thương dài có lợi, nhưng cũng có hại, một khi bị giữ mũi thương, gần như bị khống chế cả cây.
Lăng Phong bất kể vũ khí kia là gì, hắn lựa theo thế của đối thủ, dùng một chiêu Nhất Thương Đoạt Mạng đâm luôn thương ra trước.
Chẳng ngờ tên kia cũng mượn thế Lăng Phong, thứ vũ khí kia theo thân thương xoay tròn ngược lên tay Lăng Phong.
“M* nó, vừa cướp được lại mất.”
Lăng Phong chửi thầm, buộc phải thả tay, người xoay tròn lùi ra sau.
Lúc hắn quay người lại, đốc thương đã rớt sát mặt đất, trong khi mũi thương vẫn nằm trong tay kẻ kia. Lăng Phong nhìn thấy, chả có chiêu thức gì dùng sức “sút” thẳng vào đốc thương, xem chừng muốn “ghi bàn”.
“Soạt”
Tên kia bất ngờ trúng chiêu, thương đâm xuyên vai, Lăng Phong thầm hô đáng tiếc.
“Luyện thương pháp không bằng tập sút a.”
Lăng Phong chưa kịp vui mừng, hai kẻ còn lại đã tấn công, trảo bên trái, giản bên phải.
Lăng Phong lúc này trong tay hoàn toàn trống trơn, phi đao thì chất lượng quá tệ.
“M*, làm gì đây?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |