Đợi lại vừa chờ, Trông mong rồi lại trông mong, Hải Hoàng lo lắng như một kiến bò trên chảo nóng. Đang lúc hắn thật sự chờ không được đang suy nghĩ để cho Mễ Lạc tộc trưởng kêu Long Nhất, nhưng Long Nhất lại mang vẻ mặt say mê mỉm cười hồn nhiên từ trong viện đi ra rồi.
” Thật có lỗi, Để cho bệ hạ chờ lâu rồi, Mọi người nói anh hung khó qua ải mĩ nhân, Ta bây giờ mới hiểu a, Bệ hạ chớ cười. ” Long Nhất hi hi ha ha hướng Hải Hoàng nói, Rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
” Không vội không vội, Ta đã để cho Mễ Lạc tộc tộc trưởng an bài hảo mật thất. ” Biển hoàng miệng nói không vội, Nhưng vô luận vẻ mặt hay là giọng nói đều lộ rõ tâm trạng lo lắng.
Long Nhất gật đầu cười cùng Hải Hoàng sóng vai mà đi, Trong đầu rất nhanh suy nghĩ một số sự việc.
Hai người ng ồi đ ối di ện trong m ật th ất, H ải hoàng đã không thể chờ đợi được mà hỏi thăm: ” Long Nhất, đã có tin tức Bích Hải Thần Phách chưa. ”
Long Nhất nhíu mày thở dài, Trong lòng nhưng lại thầm nhủ buồn cười, Hải Hoàng hỏi những lời này nhưng hỏi r ất có trình độ, Không hỏi hắn có chiếm được Bích Hải Thần Phách hay không, lại hỏi hắn có tin tức nơi hạ lạc hải thần phách đích.
” Không có… ” Biển hoàng tâm trầm xuống hỏi.
” Thật không phải, Ta bị thủy dị thú truyền tống tới tử vong tuyệt địa, Nơi đây khắp nơi trên đất là ma linh thần cực m ạnh, Thực lực mạnh đại quả thực chưa từng thấy, Ta vài lần sinh tử, Rốt cục xâm nhập vào một giải đất chân không, Ở nơi này gặp gỡ rồi một vị canh giữ thần trí thần cương, Ôi… ” Long Nhất biết Hải Hoàng trước đó khẳng định đã nghe Tạp Nhĩ nói qua sự tình. Bèn chân chân giả giả mà nói một lần. Kỳ thật vốn tại vào tử vong động hắn cũng không có ý nghĩ gì kh ác. Nhưng thật ra thiệt tình thật ý muốn nghĩ trợ giúp biển hoàng tìm được Bích Hải Thần Phách, Chỉ là sau lại kia thần cương thủ lĩnh nói hắn t ại Bích Hải Thần Phách không thể đi c ùng những người khác, Nói thần phách trong có một loại thủy thần không có tính chất gì đặc biệt, lại thấy Hải Hoàng vì Bích Hải Thần Phách mà rất khẩn trương, Trong lòng bèn có một tia nghi kị.
” Long Nhất, Ngươi ca thán cái gì, Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi thật ra muốn nói gì. ” Biển hoàng đứng lên, tâm trạng thu lại một chút cũng không thấy, Mặc dù hắn cực muốn bảo trì bình tĩnh, Nhưng nội tâm cực độ khát vọng kh ông thể nào áp chế.
” Thần cương đã nói cho ta biết, Bích Hải Thần Phách đích xác tồn tại, Hơn nữa ở trong tay của hắn. Chỉ là mười vạn năm qua đã đã xảy ra dị biến. Đã bị hắn dùng thần lực cấm chế rồi. ” Long Nhất nói.
” Bị cấm chế rồi? Bích Hải Thần Phách kia ngươi không có? ” Biển hoàng vội hỏi nói.
” Có được rồi. ” Long Nhất không chút do dự gật đầu, Rồi lại nói tiếp: ” Chỉ là thần cương kia báo cho ta Bích Hải Thần Phách này không thể đưa cho người khác. ”
Long Nhất nói rồi vươn tay phải, Chỉ thấy được bạch quang chợt lóe, Một đoàn lục sâu kín quang đoàn bèn phập phềnh trong tay hắn. Cả mật thất đều ánh lên một tầng sinh cơ dạt dào.
Biển hoàng bỗng nhiên đứng lên, Si mê nhìn chằm chằm trong tay Long Nhất chồng ính là Bích Hải Thần Phách, Bàn tay to không tự chủ được mà hướng tới.
Long Nhất thu tay l ại, Bích Hải Thần Phách hư không tiêu thất, lúc này Hải Hoàng bừng tỉnh đi tới.
” Long Nhất, Bích Hải Thần Phách này thực sự đôí với ta rất quan trọng, Ngươi có điều kiện gì. ” Hải Hoàng thấy Long Nhất thái độ, Biết hắn đối với chính mình cũng không yên tâm liền sảng khoái để cho hắn đưa ra điều kiện.
” Bệ hạ. Không phải ta Long Nhất không tin ngươi, Chỉ là thần cương kia đã có giao ước với ta. Ta cũng chỉ là tuân thủ lời hứa. Bất quá bệ hạ muốn Bích Hải Thần Phách này không khó, Nhưng trứơc tiên ta phải biết bệ hạ cần thứ này rốt cuộc có gì tác dụng? ” Long Nhất vừa cười vừa nói.
Hải Hoàng giật mình, Thoáng cái tựa như già nua rồi mấy trăm tuổi chán nản ngồi xuống, Thật lâu sau mới ngẩng đầu dùng thanh âm tang thương nói: ” Năm trăm năm trước nhân ngư tộc hoàng hậu hiểu ta nh ất bị ta nhẫn tâm trục xuất ra biển để chi thành, sau đó Ta cưới một hải tộc nữ tử làm vợ, Nàng sinh hạ mã toa, Chỉ là ấu khi nàng sinh hạ mã toa lại bị ma sa phái sát thủ tập kích, Mặc dù có may mắn giữ được tánh mạng, Nhưng vẫn lâm vào trạng thái chết giả.
Bởi vì chuyện này không phải chuyện đùa, Ta đối ngoại tuyên bố ta đích hoàng hậu đã chết, Thậm chí cả mã toa đều cũng không biết. Sau lại một cơ duyên xảo hợp ta biết trong tử vong động Bích Hải Thần Phách thật sự tồn tại, Nghe nói nuốt vào vật ấy liền có thể cứu sống hoàng hậu của ta, Cho nên, Ta mới nhờ vào ngươi tiến vào tử vong động tìm kiếm Bích Hải Thần Phách. ”
Hải Hoàng lâm vào tâm trạng bi thương, khí thế đại giảm, lệ quang trong mắt chảy dài, khiến cho Long Nhất cũng có chút dung động.
” Không nghĩ tới bệ hạ thật có tình có nghĩa, Chỉ là Bích Hải Thần Phách bị xuống cấm chế, Cũng không biết có thể cứu sống hoàng hậu không. ” Long Nhất vẻ mặt cảm động nói.
” Mặc kệ có thể hay không cứu sống hoàng hậu, xin cho bổn hoàng thử một lần, Chỉ cần ngươi đáp ứng, Biển hoàng cung bảo khố bảo vật mặc cho ngươi lấy. ” Biển hoàng kích động mà lôi kéo tay Long Nhất nói.
” Bệ hạ thật sự là quá khách khí, Ta Long Nhất nếu là vì bắt ngươi đưa bảo vật để đổi thật sự rất không có suy nghĩ rồi, Chỉ là bệ hạ thịnh tình không thể chối từ, Ta nếu không lấy bệ hạ sẽ không thoải mái, mà quan hệ của chúng ta cũng khó tiến triển. ” Long Nhất vỗ Hải Hoàng đích bả vai nói, Trong lòng thầm nhủ bật cười, Có bảo vật à không lấy thì thật ngốc, Đồng thời trong lòng đã thầm nhủ cảnh giác.
Hải Hoàng vẻ mặt có chút cứng đờ lập tức khôi phục lại, Cảm kích nói: ” Ngươi thật sự là rất hiểu rõ bổn hoàng rồi, Nói như thế là ngươi đáp ứng đem Bích Hải Thần Phách tặng cho ta cứu hoàng hậu rồi? Bổn hoàng cảm kích vô cùng. ”
” Bệ hạ không cần như thế, Ta nếu không đem Bích Hải Thần Phách cấp cho bệ hạ thì thật không phải người? Bất quá người không th ể tự làm được, Không bằng ta cùng với bệ hạ đang đi trước dùng Bích Hải Thần Phách đi cứu hoàng hậu, Nếu thật là dùng được, Ta đây tất nhiên là cao hứng cực kỳ, Nếu là vô dụng, mời bệ hạ trả lại này Bích Hải Thần Phách. ” Long Nhất mắt nhìn không chuyển nhìn chằm chằm Hải Hoàng, Nếu là thật thì khỏi nói, Nếu là giả thì Bích Hải Thần Phách chẳng những đòi về nguyên chủ, Hải Hoàng bảo khố chắc chắn cũng bị hắn cướp đoạt một phen rồi.
” Đương nhiên, Ngươi nếu là nguyện cùng bổn hoàng đang đi trước vốn là tốt nhất rồi. ” Hải Hoàng không chút do dự đáp ứng, Để cho Long Nhất còn tưởng rằng vốn là chính mình đa tâm.
Bàn bạc xong, Long Nhất cùng Hải Hoàng quay trở về biển hoàng cung.
Trải qua tầng tầng thông đạo phòng vệ sâm nghiêm, Hải Hoàng mang theo Long Nhất tiến nhập Hải Hoàng cung dưới nền cung điện.
Long Nhất tấm tắc khen ngợi, kiến trúc cung điện dưới đất này không có mấy trăm năm tồn tại không có khả năng kiến tao thế này, quy mô của nó to lớn hơn bề mặt Hải Hoàng cung mười lần, Nơi nơi đều là võ trang hạng nặng hải tộc binh lính tinh nhuệ, Đấy chắc chắn là căn cứ bí mật của Hải Hoàng.
Hải Hoàng đưa Long Nhất tới nơi này đủ để biểu hiện thành ý, Chỉ là Long Nhất một khi đối với một người sinh ra hoài nghi, lòng nghi ngờ sẽ không dễ dàng biến mất.
Hải Hoàng dẫn Long Nhất đi tới một khoảng cung điện cực kì trang nhã, Vén rèm lên tiến vào trong đó chính là tẩm cung, Mấy hải tộc cung nữ thanh tú cung kính rồi thi lễ lui ra ngoài.
Hai mắt Long Nhất lóe lên, Hắn phát hiện mấy cung nữ nhìn thấy Hải Hoàng vẻ mặt có một tia kinh ngạc, Hải Hoàng cũng thường tới đây mà? Nếu hắn thật sự đối với hoàng hậu tình thâm nghĩa trọng, Thậm chí vì nàng trăm phương ngàn kế muốn lấy được Bích Hải Thần Phách, Như thế nào lại không thường đi tới xem nàng đây?
Trong tẩm cung mở ra giường đá màu lục, Giường đá quanh thân khắc đầy tinh sảo hoa văn, Thập phần dị quốc phong tình.
Một thân khảm cây cỏ đồ án, một thiếu phụ xinh đẹp nhắm hai mắt yên lặng trên giường đá, Nếu không phải sắc mặt tái nhợt. Người khác nhất định sẽ nghĩ đây là một bức tuyệt mỹ nhân đồ.
” Hoàng hậu quả nhiên là thiên hạ mỹ nhân, Khó trách bệ hạ nhớ mãi không quên. ” Long Nhất quay đầu đối với biển hoàng nói, Hắn vừa rồi dùng tinh thần lực cảm ứng một chút, Vị hoàng hậu này quả thật theo như lời biển hoàng lâm vào trạng thái chết giả, Giống lúc trước Long Nhất đích gia gia tây Môn cuồng, Chỉ khác là thân thể của hắn tỏa ra vài tia năng lượng kỳ lạ, năng lượng tràn ngập trong đại não chi tâm nàng, Phảng phất tầng tầng trói buộc thân thể, Nếu muốn khôi phục quả là muôn vàn khó khăn.
Hải Hoàng ngồi trên mép giường, Hai bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé mỹ nhân, Vẻ mặt bi thương.
” Hương nhi, Bổn hoàng rốt cục tìm được Bích Hải Thần Phách rồi, Vô luận như thế nào, Ngươi nhất định phải tỉnh lại a. ” Hải Hoàng nói lẩm bẩm, lệ quang trong vắt lại ứa ra, thật là cảm thương cực độ.
Nếu Long Nhất không nhận thấy được đủ loại dấu vết để lại, Hắn nhất định sẽ bị cảm động, Dù sao Hắn trên đường cũng đã trải qua đủ loại hoàn cảnh, luôn hy vọng những người hữu tình sẽ được hưởng hạnh phúc, Nếu là giả tạo, sẽ đánh cho hồn phi phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thật lâu sau, Hải hoàng nhìn về phía Long Nhất, Mang theo một tia cầu xin vẻ.
Long Nhất cười cười, Bàn tay lật lên, Bích Hải Thần Phách di động. Hắn tâm niệm vừa động, Bích Hải Thần Phách chậm rãi bay tới trước mặt Hải Hoàng. Hải Hoàng cảm kích nhìn Long Nhất, Tay phải hư không nâng Bích Hải Thần Phách, tay trái vuốt ve khuôn mặt mĩ nhân, Chỉ thấy được tay phải hắn rất nhanh đưa t ới, Bích Hải Thần Phách hóa thành một mũi nhọn bay vào trong miệng mĩ nh ân.
Nữ tử xinh đẹp toàn thân đột nhiên lòe ra trận trận lục quang, Sắc mặt tái nhợt chợt ửng hồng.
” Thành rồi, Thật sự hữu dụng… ” Hải Hoàng kinh hỉ kêu lên, bàn tay to nắm tay nữ tử thật chặt.
Nhưng đột nhiên trong lúc đó nữ tử cả người cứng đờ đôt nhiên run rẩy, tơ máu màu lam nhạt từ mắt, mũi, miệng, tai chảy ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Long Nhất Pháp Sư - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/07/2018 08:39 (GMT+7) |