– Cô An, cô cho em cà vạt của anh Dũng Hà nhé!
Một cơn chấn động cắt đứt ảo giác của An Huyên.
Cô giật mình ngẩng lên, thấy cảnh người khác cầm đồ của mình thật chướng mắt, vội đi tới lấy lại.
– Cái này không phải của Dũng Hà.
Tiểu Hồng nhìn cô nhét hai chiếc cà vạt vào túi, tự nhiên vọt ra một câu, nửa đùa nửa thật:
– Hay là của anh em Tịch gia? Hôm ấy bọn họ cũng nói có người để tặng cà vạt rồi, mà nữ sinh trong trường chẳng thấy ai lên tiếng nhận cả.
Bàn tay đang kéo khóa túi của An Huyên khựng lại.
Cô đang không biết nên nói gì thì đã có một giọng nam cung kính từ ngoài cửa đưa tới:
– Cô An, cậu chủ cử tôi đến đón cô.
An Huyên nhìn lên, liền nhận ra thư kí Nhâm, cánh tay phải đắc lực của Tịch Minh. Đây là lần đầu tiên người của Tịch gia xuất hiện công khai để đưa đón cô.
– Tôi chưa xong việc, tối nay còn Gala chia tay trại nữa. – An Huyên đang không vui, cũng lười nhìn thêm một cái.
Thư kí Nhâm dĩ nhiên không bị phản ứng bài xích của cô làm ảnh hưởng, vẫn kiên nhẫn:
– Việc ở trường của cô sẽ có người tiếp quản. Cô cần chuẩn bị cho sự kiện buổi tối ở Tịch gia.
Mấy tiếng cuối khiến đám đông lại nổi lên một trận xôn xao.
Được lắm, hai kẻ đáng ghét kia nhất định khiến cô không thể ở lại. Hẳn là bọn họ đã no xôi chán chè, sẵn sàng dứt áo ra đi nên mặc kệ cô với mớ bòng bong và ánh mắt khinh miệt của người đời?
An Huyên dứt khoát xách túi bước thẳng ra ngoài.
Cô đang giận. Rất giận.
Để xem bọn họ rốt cuộc muốn bài binh bố trận cái sự kiện gì.
Như một trận gió lốc ào ào thổi tới, thư kí Nhâm cùng đám người không biết từ đâu mọc ra rầm rập cuốn An Huyên qua những cửa hàng tráng lệ nhất của khu phức hợp ở trung tâm thành phố.
Thử váy.
Mua giày.
Chọn nữ trang.
Dưỡng da.
Trang điểm.
Làm tóc.
Những gì cần chuẩn bị cho sự kiện buổi tối ở Tịch gia đều được thực hiện chu đáo bởi một loạt nhân viên thuần thục bậc nhất tòa cao ốc.
Cho đến khi An Huyên toàn thân lóng lánh bước ra, vẻ ngượng ngùng trên mặt còn chưa tan hết thì đã thấy một ông lão râu bạc, vóc dáng nhỏ bé ngồi chờ mình từ lúc nào. Ông cụ mặc một bộ vest sáng màu được cắt may cẩn thận, trên tay cầm một tách trà ấm. Bên cạnh ông là thư kí Nhâm đang cung kính bưng khay, lưng giữ thẳng tắp, dáng vẻ một lòng một dạ không nói câu nào.
Dáng hình điềm nhiên đó khiến An Huyên có chút sợ. Cô lúng túng làm một tư thế cúi chào. Không ngờ ông lão lại lên tiếng:
– Cô An.
– Vâng… – An Huyên kiềm chế một cơn run rẩy vô lý.
Ông cụ ngay cả cười cũng lười, chỉ có ánh mắt hơi lóe lóe.
Cẩn thận!
Cơ chế phòng vệ của cô đã được bật lên.
Thấy được vẻ hốt hoảng trong mắt cô, ông cụ chỉ khẽ chuyển động cằm. Thư kí Nhâm nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình:
– Cô An, đây là ông chủ lớn nhất của Tịch gia – ông nội của hai cậu chủ.
Giọng thư kí Nhâm nhỏ nhẹ mà An Huyên nghe như sét đánh ngang tai. Giây phút này, cô cảm nhận rất rõ mọi thứ trong tay mình đang dần tan vỡ.
Như đọc được ý nghĩ xấu hổ trong bụng cô, “ông chủ lớn của Tịch gia” chỉ nhà ra mấy chữ:
– Làm phiền cô.
Nói xong, ông liền quay đi. An Huyên sau phút ngỡ ngàng bèn tỉnh ra, bước thấp bước cao miễn cưỡng đi theo, thẳng một mạch đến căn hộ lần trước cô từng cùng hai anh em Tịch gia lăn lộn.
Quả báo của cô đến sớm quá! Ông nội người ta đến tận nơi trừng phạt cô vì tội dụ dỗ trẻ em rồi kìa!
Không một người nào khác biết được cuộc gặp kéo dài bốn mươi lăm phút của chủ tịch với An Huyên cụ thể ra sao.
Ngay cả thư kí Nhâm cũng chỉ kịp nhìn khuôn mặt phức tạp của An Huyên một chút trước khi hộ tống chủ tịch rời đi.
Còn lại một mình trong căn hộ, cô cắn chặt môi, suy nghĩ về những điều vừa trao đổi với ông nội Tịch Minh và Tịch Phụng.
Giấc mộng phi lý này đến lúc phải dừng rồi…
Chợt, điện thoại của An Huyên sáng lên. Là số máy mà cô đã thuộc lòng từ lâu.
Cô ngần ngừ một chút rồi bấm nút nghe.
– Bảo bối, em đang ở đâu? – Giọng trầm ấm của Tịch Minh vang lên, không giấu nổi vài phần mất kiên nhẫn – Bọn anh đang chờ em ở nhà nhé!
Cổ họng cô nghèn nghẹn, một lát mới nói:
– Tôi đang ở… ừm… khu phức hợp. Là căn hộ của cậu… Bữa tiệc tối nay tôi không muốn dự.
Đầu dây kia ngưng mất mấy giây, có vẻ đang suy nghĩ điều gì. Lát sau mới dịu dàng nói:
– Được rồi, chờ anh. Có lẽ sẽ hơi muộn nhưng bọn anh sẽ tới đó. Nếu em cần đồ ăn hay bất cứ thứ gì thì có thể gọi phục vụ nhé.
– Biết rồi…
An Huyên chán nản tắt máy, trong đầu vẫn nặng nề không dứt.
Cambridge… là nơi nào? 5 năm… lúc ấy cô bước sang đầu 3 rồi, còn người ta mới bắt đầu bước chân vào xã hội.
Còn có… người kia… và cả mẹ… Thân cô thì cũng thôi đi, nhưng mẹ của cô… Cuộc sống và hạnh phúc riêng của mẹ… Cô làm sao dám phá hỏng!
Ngay lúc suy nghĩ đi vào bế tắc, chán nản nhất thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ. Phục vụ phòng – dịch vụ dành riêng cho tầng VIP – nghiêm chỉnh niềm nở chào hỏi vô cùng chu đáo. Dù sao cũng là Tịch thiếu đích thân gọi điện dặn dò bọn họ phải chăm sóc thật tốt cho vị tiểu thư này. Tuy không phải sắc nước hương trời hay minh tinh đình đám gì như mấy đồng nghiệp ở dưới lầu đang bàn tán, nhưng chắc chắn không phải người có thân thế bình thường.
An Huyên định bảo cô gái mau đi đi, nhưng lại chợt nhớ đến một việc, bèn đổi ý muốn ăn bữa tối. Gì chứ, lẽ ra cô sắp được vui vẻ đi dự Gala chia tay trại hè, vậy mà bây giờ, đến bữa tối cũng không được ăn. Thật khó chịu!
Một bàn đơn chuẩn phong cách châu Âu được dọn lên, không thiếu rượu, hoa và nến. An Huyên cười khẩy, tự mình ôm lấy chai rượu vang đổ vào miệng.
Rượu ngọt, hương nồng lập tức khiến đầu óc cô điên đảo.
Tịch Minh chết tiệt! Tịch Phụng xấu xa!
Từ đâu nhảy ra làm khổ cô như vậy?
Chai rượu còn một nửa cũng là lúc khắp người cô nổi lên một tầng ửng đỏ, cơn ngứa râm ran bắt đầu lan khắp cơ thể.
Trên người An Huyên, bộ váy dạ tiệc bằng lụa và voan trắng muốt đã nhiễm đỏ đôi ba chỗ do rượu rớt xuống. Những vết loang lỗ màu đỏ mận đẹp như tranh vẽ lốm đốm trên vải trắng, càng làm cho bộ dạng An Huyên đáng thương.
Cô bực bội kéo chiếc kẹp tóc xuống, làm những lọn xoăn mềm mại đổ xuống bờ vai nõn nà như những lớp sóng mềm mại.
Không cần họ nữa, cô sẽ tự lo cho cuộc đời mình. Những đứa trẻ hư như thế cô sẽ không yêu thương gì hết. Còn phải phạt!
Bọn họ to cao như vậy, trước hết lấy dây trói vào đã. Vừa nghĩ tới đó, An Huyên liền lục tung túi xách. Dây không có, nhưng cô thấy mấy cái còng tay đồ chơi rớt ra. Thế là liền cầm còng trói luôn tay từng người vào thành giường bằng sắt.
Tịch Minh và Tịch Phụng trợn mắt nhìn nhau, không hiểu đầu đuôi thế nào.
Rõ ràng bọn họ vừa mới tan tiệc, vội vã chạy tới đây đến mức quên cả thay đồ. Còn chưa kịp hỏi cô giáo đáng yêu vì sao lại ôm chai rượu khóc nức nở như thế thì đã bị người ta vùng dậy trói nghiến cả vào.
An Huyên lần đầu chống chính quyền thành công, hào khí bừng bừng tăng lên. Cô nghiêm túc chỉ vào hai khuôn mặt tuấn tú vẫn đang mơ mơ hồ hồ, lớn tiếng mắng mỏ:
– Còn dám hư nữa không? Còn dám bắt nạt cô nữa không?
Tịch Minh buồn cười nhìn bộ dạng say mèm của cô, khẽ mím môi cười khiêu khích: “Dám thì sao?”
An Huyên lại bừng bừng cơn giận. Tưởng bọn họ có hai người mà cô sợ sao?
– Chờ… chờ đi… – Cô chưa biết làm gì tiếp theo thì khắp ngực lại truyền tới một cơn đau nhói – Ừm… Chỗ này… đau quá…
Cô buông chai rượu qua một bên, vụng về vạch rộng cổ áo xuống, làm lộ ra bầu ngực lớn trắng nõn. Mấy ngón tay vội vàng bóp lấy da thịt mát mẻ, nặng nề xoa dịu.
– Không hết đau… – Hai mắt cô ầng ậng nước, một tay không đủ, liền dùng cả hai tay bóp lấy vú mình, mang đến trước mặt Tịch Minh – Chỗ này của cô đau lắm…
Tịch Minh theo thói quen vươn người tới định ngậm lấy nhưng cái còng sắt nhỏ giữ chặt thân thể to lớn của cậu. Mà An Huyên như thể thần đồng toán học vậy, căn khoảng cách từ miệng cậu tới núm vú hồng hồng của mình vừa vặn một hơi thở. Tịch Minh giật mạnh tay mà không ăn thua, đầu vú đỏ tươi đung đưa trước mắt mà không nếm được khiến hơi thở của cậu gấp gáp, phun ra từng đợt nóng hổi trên lớp da thịt mơn mởn, chọc cho An Huyên cũng ngứa ngáy đến phát điên.
Bên kia, Tịch Phụng liền đổi giọng dụ dỗ:
– Đau lắm hả? Lại đây, em liếm vài cái là hết thôi.
Nghe tới “liếm vài cái”, An Huyên theo phản xạ rùng mình. Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, cách hai anh em Tịch gia một khoảng, bàn tay đang nắn bóp cặp bánh bao cũng dừng lại.
Hai mắt cô ươn ướt, nghi hoặc hỏi lại:
– Liếm… không phải Tịch Phụng thích nhất là liếm… chỗ này của cô sao?
Vừa nói, hai chân liền tự giác mở rộng trước mặt hai anh em. Phần voan trắng bị cô xốc lên tận bụng. Chiếc quần lót ren vướng víu cũng bị cô cởi ra, ném xuống đất.
Tịch Phụng lần đầu thấy An Huyên tự động dạng chân mời mọc mình như vậy, liền nuốt nước bọt, mừng rỡ gật đầu:
– Đúng, đúng. Em thích nhất là được liếm lồn cô đó.
– Ngon lắm sao? – An Huyên không thèm nhìn hai nam sinh đang hau háu thèm khát vùng da thịt giữa hai bắp đùi mình, lại mân mê lấy hai mép thịt hồng đang sưng lên, thuận tiện còn cầm lấy, kéo mạnh sang hai bên, làm lộ ra lỗ lồn đỏ tươi đang phập phồng chào mời.
Tịch Minh bị hình ảnh dâm mỹ trước mắt làm cho choáng váng, bèn cất giọng khàn khàn:
– Ngon lắm! Cho bọn anh nếm chút đi!
An Huyên bực bội gắt lên:
– Xưng hô cho cẩn thận! Học sinh mà dám nói với cô giáo như vậy sao? Đáng đánh đòn!
Bộ dạng cáu kỉnh của cô khiến Tịch Phụng cười toét miệng. Cậu tinh ranh dụ dỗ:
– Minh hư lắm, cô đừng để ý đến anh ấy. Lại đây, em ngoan hơn, thưởng cho em đi cô.
– Ừm… Phụng muốn thưởng cái gì?
Tịch Phụng cười híp mắt: “Lồn cô.”
An Huyên lập tức đứng lên, tiến về phía cậu. Tịch Phụng đang ngồi, tầm mắt cậu vừa vặn chiếu thẳng nơi rậm rạp ướt át kia. Hơi rượu váng vất khiến An Huyên có chút lảo đảo, nhưng may mà cô kịp tóm lấy đầu vai cậu để đứng vững trên nệm. Cô liếc xuống, Tịch Phụng đang mải nhìn vùng kín thơm tho kia, cậu chỉ kịp thốt lên mấy tiếng: “Đút cho em đi!”
An Huyên nghe lời, tự động lấy tay vạch lớp lông mịn màng ra, hai ngón tay mở toang miệng lồn để nước dâm nhỏ xuống. Cô chầm chậm đưa háng sát vào miệng Tịch Phụng.
Cậu sung sướng há thật to, ngoạm chặt miếng thịt mềm vừa được đút tận miệng.
Cảm giác ấm áp khi được bao trọn trong khoang miệng của một người con trai khiến An Huyên dễ chịu không ít. Tịch Phụng như ngậm lấy trân bảo, mút chặt không buông, đầu lưỡi dài liên tục càn quấy, liếm cọ khắp nơi. Nước dâm chảy ra liên tục, cậu ừng ực uống, không quên dùng răng nhay nhay miếng thịt mềm.
An Huyên sung sướng cười khúc khích.
Đột nhiên cô giãy ra, lùi về cuối giường. Tịch Phụng nuối tiếc cảm giác tốt đẹp trong miệng vừa mất đi, vội vàng dụ dỗ nhưng vô ích.
An Huyên cau mày nhìn cậu rồi nghiêm nghị bảo:
– Tịch Phụng, em cũng hư lắm. Chỉ biết bắt nạt cô! Em cũng bỏ cô đi Cambridge.
Lúc này, hai anh em mới ngớ ra, vội trao đổi với nhau một ánh mắt. Thì ra bí mật đã bị lộ, bảo bối đang giận việc này.
– Cô mặc kệ, cô ghét hai đứa! – Giọng lè nhè vì rượu của An Huyên bắt đầu vỡ nát – Không cho hai đứa liếm nữa…
Cô tự chơi một mình. Ừm… đúng vậy. Tự chơi một mình đâu có gì khó!
Đầu tiên là một tay bóp vú mình, tay kia sờ soạng khe lồn ướt nhẹp. Cô thì thào:
– Cô ướt quá rồi… nhưng mà không cho hai đứa đâu…
Tịch Minh nuốt khan: “Đúng là rất ướt. Nhưng như vậy chưa đủ đâu.”
– Vậy thế nào mới đủ?
– Banh lồn ra thêm chút nữa – Cậu chỉ dẫn – Nói vài câu dâm đãng đi.
An Huyên thật dễ tin người, liền mở chân lớn hơn, hai tay cũng đưa xuống, mò mẫm banh rộng lối vào hoa huyệt ướt đẫm. Ánh mắt cô mênh mang:
– Hết cỡ rồi đó, giống như sẵn sàng cho hai đứa bú liếm rồi. Mút sạch nước lồn cô đi rồi đâm mạnh vào. Cô cho hai đứa chơi đến sáng luôn.
Khỏi phải nói miệng anh em Tịch gia há to đến mức nào.
Cô giáo lúc nào cũng xấu hổ của bọn họ lại thản nhiên nói những câu tục tĩu đến thế. Không uổng công bọn họ ngày ngày trút vào tai cô đủ thứ ô ngôn uế ngữ, xem ra cô vẫn nhớ hết.
Tịch Phụng phấn chấn nói:
– Cô An, cho em liếm lồn cô chút đi… Không được hả? Vậy cô thủ dâm cho em xem đi. Em sẽ tưởng tượng mình đang uống nước lồn chảy ra.
An Huyên thở dài, một ngón tay ngọ nguậy, dò dẫm tìm đường vào chật hẹp.
– Hừm… lỗ lồn cô đúng là nhỏ xíu. Bị địt nhiều thế mà không giãn ra tí nào!
Ngón tay trắng hồng đã tìm được lỗ nhỏ, trúc trắc đi vào, cắm ngập dần đến sát gốc.
– Thêm ngón nữa đi. Lúc trước cô chịu được tới hai cây gậy của bọn em cơ mà.
Lại thêm một ngón nữa ngoan ngoãn chui vào. Co kéo một hồi, cuối cùng, bốn ngón tay cùng cắm vào rút ra miệng lỗ ướt mèm. Nước dâm phun ra tứ tung, làm bẩn cả tấm trải giường.
– Ngứa quá… ha… ừm… – An Huyên càng thêm khó chịu, bốn ngón tay không đủ làm cô sung sướng. Vành cơ ở miệng lỗ thít chặt đến đau cả tay mà cô vẫn thèm khát – Lồn cô ngứa quá…
Túng quẫn không biết làm sao, An Huyên lại lật đật đứng lên, tiến gần đầu giường nơi hai đứa học trò bị còng tay đang ngồi yên quan sát. Bốn con mắt sáng quắc lóe lên thứ ánh sáng dâm dục khi cô tới gần.
An Huyên đứng trên cao, một chân gác lên thành giường, khoe nơi vừa cắm mấy ngón tay ra trước mắt hai người. Cô tiếp tục thủ dâm. Theo nhịp co kéo của bàn tay, từng đợt bọt nước văng ra, bắn cả lên mặt hai người ở dưới. Dịch cơ thể ngọt ngào của cô chạm vào khóe môi bọn họ liền bị đầu lưỡi linh hoạt liếm sạch.
Cảm giác được thủ dâm trước mắt hai nam sinh đẹp trai như tượng khiến An Huyên muốn nổ tung. Bọn họ còn phối hợp bằng cách liên tục liếm những hạt dâm thủy văng ra, cộng thêm dùng những lời lẽ tục tĩu khen ngợi cô.
– Thèm lắm hả? – Cô cười khúc khích khi thấy ánh mắt của hai anh em Tịch gia tối dần đi. Đó là dấu hiệu cho thấy bọn họ đang quẫn trí vì tình dục. – Muốn uống không?
Cả hai gật đầu, hít một hơi thật sâu. Hương thơm dâm đãng chui thẳng vào phổi, kích thích cả hai cực độ.
An Huyên khẽ lắc mông qua lại, tính trêu tức họ thêm chút nữa. Không ngờ, nệm bị lún khiến cô loạng choạng, chân trụ vội cong lại hạ thấp trọng tâm để giữ thăng bằng.
Nhanh như chớp, anh em Tịch gia vươn người lên tấn công. Bọn họ ngậm lấy da thịt ướt át, trơn nhầy, mút chặt.
Cảm giác bị người khác tập kích thật sướng phát điên!
An Huyên rên ầm ĩ. Cô vội bám chặt vào tường, một chân vẫn gác cao lên thành giường. Phía dưới háng là hai nam sinh đang dính chặt như sam, chùn chụt bú từng dòng nước lồn thơm ngọt chảy xuống.
Lưỡi mềm của họ quét lên quét xuống, một trước một sau liếm lên vách thịt lồn mềm mại. Chốc chốc lại luân phiên nhau thọc vào miệng lỗ đang co thắt, bắt chước động tác giao cấu để địt cái miệng nhỏ bên dưới của cô. Hơi nóng từ khoang miệng của họ tỏa ra, bao trùm lấy phần nữ tính ngon lành, da thịt cô bị họ hút đến khô.
– A… a… sướng chết mất! Lồn cô đang bị hai đứa bú sạch cả nước rồi… Sướng quá… A…
An Huyên rùng mình, da thịt tầng tầng nổi gai ốc. Cô không còn phân biệt được ai đang chọc lưỡi vào lỗ lồn mình, ai đang mút âm vật của mình nữa. Chỉ biết rằng bên dưới đang có hai cái miệng đói khát thay phiên nhau hầu hạ, làm cho mình sung sướng. Cô vội túm chặt tóc một người, người đó rất nhanh hiểu ý cô, liền dụi mạnh vào háng khiến cô hét lên thỏa mãn, nước dâm văng ra khắp nơi, ướt đẫm cả khuôn mặt tuấn tú của hai người bên dưới. Tiếng mút liếm chùn chụt, tiếng nhấm nuốt nhóp nhép vang lên không dứt.
– Nữa đi… Cô banh lồn cho hai đứa liếm nè… A… Minh à, Phụng à… Đừng nhay nữa, cô chảy nhiều nước lắm rồi… Mau bú đi…
– Ưm… tuyệt quá! Liếm sạch dãi lồn của cô đi. Học sinh ngoan, cô thưởng cho lồn ngon để mút nha…
An Huyên gần như mê sảng, không kiểm soát nổi mình nữa. Khắp người cô máu chảy rần rật, bức bách đến điên loạn. Hai tay cô bóp chặt vú mình, cho tới khi một dòng nước trắng ngà phun ra, rơi thẳng xuống mái tóc người con trai bên dưới.
Cả ba sững sờ, không tin nổi vào mắt mình.
An Huyên thế mà lại chảy sữa!
Cô kinh ngạc bóp thêm lần nữa.
Quả nhiên lại một tia trắng ngà phun mạnh ra, hương thơm ngòn ngọt phảng phất quẩn quanh, đánh thức bản năng giống đực.
“Cạch! Cạch!”
Chỉ hai âm thanh khô khốc vang lên, chiếc còng tay đồ chơi giờ là mấy miếng sắt bẹp dúm nằm chỏng chơ.
Hai kẻ khát tình lập tức vồ lấy con mồi quyến rũ còn đang ngơ ngác vừa tỉnh rượu.
Muốn hành hạ bọn họ ư? Để xem ai chết trước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Liếm lồn cô giáo |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ lỗ đít, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện bú lồn, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex cưỡng dâm |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/02/2019 03:39 (GMT+7) |