Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 9 » Phần 42

Lâm Vãn Vinh - Quyển 9

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 42

– Gì? Tâm nguyện gì cơ?

Lâm đại nhân sợ đến tim gan lộn tùng phèo.

Tần Tiên Nhi mỉm cười còn đang muốn nói gì nữa, bất giác đất dưới chân lại rung chuyển, rừng cây cách đại doanh không xa bỗng bùng lên ánh lửa dày đặc, trong nháy mắt cháy phừng phật. Đám lửa nương theo gió, lan theo đường lớn lao thẳng tới đại doanh.

Liên tưởng đến bố trí lúc trước, Hứa Chấn nhất thời toát mồ hôi lạnh, nếu không có một câu của Lâm tướng quân làm bừng tỉnh, hôm nay chẳng biết sẽ gây thương vong cho bao nhiêu huynh đệ?!

Thế lửa mãnh liệt, những trướng bồng bên ngoài đại doanh chỉ giây lát đã bị thiêu rụi, trên trăm binh sĩ đem theo rồng nước, vội vội vàng vàng lao tới.

Hứa Chấn hỏi:

– Tướng quân, bây giờ làm sao?

– Đợi…

Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng:

– Càng nguy hiểm, lại càng là điểm then chốt. Chúng biểu hiện như vậy, ta dám chắc, nơi này nhất định là nơi Thành vương bỏ chạy. Hứa Chấn, bảo các huynh đệ lập trận hình, có thể địch nhân sẽ tấn công đó. Mặt khác, phát tên lệnh thông báo Từ tiên sinh, báo cáo phía nam có địch.

Hỏa pháo của thần cơ doanh xa xa gầm lên, vô số mũi tên ào ạt phóng ra như mưa, chặn đứng hơn hai ngàn hắc y nhân ở bên ngoài. Lửa hai bên đường lớn càng lúc càng mạnh, những luồng khói mù mịt bốc lên cao, bao phủ cả đại doanh Lâm Vãn Vinh. Trong ánh lửa, quân sĩ trong đại doanh, ai cứu hỏa thì cứu hỏa, cứu người thì cứu người, không thấy ai hoảng loạn chút nào.

– Tướng quân, nhìn kìa… !

Hứa Chấn kêu lớn.

Một tiếng kèn lệnh vang lên, trong ánh lửa bập bùng, chếch một bên đường chính đột nhiên xuất hiện hơn trăm hắc y nhân, bịt khăn đen, hai tay cầm đao lăm lăm, ánh bạc lóe lên, như một đàn sói hoang dữ, lao thẳng về phía đại doanh.

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, mặt không chút thay đổi, phất tay, vô số mũi tên mang theo những tiếng rít ghê rợn lao thẳng vào đám hắc y nhân. Giữa tiếng kêu gào thê lương, hơn mười người ngã xuống giãy dụa, những người đi sau lại đạp trên thi thể họ lao tới. Khoảng cách hai quân gần hơn, hắc y nhân bỏ lại sau lưng một đám thi thể, trong đám người đột nhiên cất tiếng hô to, sau lưng họ hiện ra hơn mười cung tiễn thủ, không thèm nhắm gì cả, hỏa tiễn trong tay bắn thẳng về phía trước.

– Tướng công cẩn thận!

Tần Tiên Nhi kêu lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé vung lên, thuận thế chụp cứng một mũi tên bay tới, rồi trấn hộ trước người Lâm Vãn Vinh.

– Không sao đâu, họ cách ta xa lắm!

Lâm Vãn Vinh cười cợt, nhìn Hứa Chấn gật đầu.

Hứa Chấn quát một tiếng:

– Hỏa tiễn thủ…

Hắn vừa hô lên, cương nỏ thủ phía trước liền lui ra, hỏa tiến thủ ở phía sau sớm đã chuẩn bị nãy giờ, vô số hỏa tiến bắn ra ngoài, áp chế hoàn toàn tên lửa của đối phương. Hơn trăm hắc y nhân hoặc bị trúng tên, hoặc bị lửa liếm vào quần áo. Những tiếng xì xèo, tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngớt vang lên bên tai.

Đám hắc y nhân này thật vô cùng mạnh mẽ, thân trúng vài mũi tên, vẫn mang theo thuốc nổ trên người, hô lớn vọt tới trước, đi được vài bước liền đốt dây dẫn, huyết nhục tung tóe, những tiếng nổ mãnh liệt phả những luồng nhiệt bỏng rát vào mặt chúng tướng sĩ.

Tần Tiên Nhi mặc dù được xưng là ma nữ giết người vô số, nhìn tình hình trước mắt cũng rất kinh hãi, lắc đầu thở dài:

– Nhiều tử sĩ thế, hắn làm sao hắn huấn luyện ra được?!

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

– Ta cũng không biết. Dù sao ta rất sợ chết!

Tần tiểu thư tươi cười liếc mắt hắn, khâm phục:

– Tướng công, may mà chàng nghĩ ra kế dẫn rắn khỏi hang, nếu để tử sĩ này tiềm phục trong thành, một khi phát động, chẳng biết sẽ tạo thành mối họa như thế nào.

Đám tử sĩ kẻ này tiếp nối kẻ kia, liên tục lao lên không dứt, trong nháy mắt đã phát động ba lượt xung phong, lưu lại trăm thi thể, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại. Nhìn vô số đầu người dày đặc, Hứa Chấn bực bội:

– Chúng làm cái gì thế? Biết rõ chịu chết cũng xông lên?

Lâm Vãn Vinh cũng chú ý tới vấn đề này, bên ngoài hơn hai ngàn nhân mã, bên trong còn có mấy trăm tử sĩ, tựa như thủy triều lao tới phía trước, không giống cảnh quan quân tiễu phỉ, mà ngược lại là thổ phỉ đuổi đánh quan quân.

– Mặc kệ.

Thấy đối thủ tiếp tục liều mạng, sĩ khí dâng cao, Lâm Vãn Vinh vung tay lên:

– Hứa Chấn, xung phong…

– Tuân lệnh!

Hứa Chấn xoay người lên ngựa, trường đao trong tay vung lên:

– Các huynh đệ, tới lúc giết giặc lập công. Theo ta giết…

– Giết…

Tiếng hô vang rền, mấy ngàn đại quân chờ đợi đã lâu, như hồng thủy vỡ vờ, lao ra ngoài. Hứa Chấn dẫn đầu, trường đao vung lên, trong nháy mắt có hai hắc y nhân bị hạ. Vốn quan quân đang mai phục bốn phía, thấy Hứa Chấn phát hiệu lệnh, lập tức lao ra, binh lính khắp nơi như gió quét qua đồi cát, bao vây chặt đám hắc y nhân, đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài được.

Hứa Chấn phát hiệu lệnh, quan quân khắp nơi đều phát động tổng công kích, trên sa trường tiếng chém giết rung trời, khắp nơi đều là bóng dáng của quan binh.

– Tướng công, sao mà vẫn chưa thấy kẻ cầm đầu xuất hiện?

Tình thế chiến trường hỗn độn, khắp nơi toàn là mùi thuốc súng, Tần Tiên Nhi cũng có chút lo lắng, nũng nịu hỏi.

Lâm Vãn Vinh không đáp lời nàng, ánh mắt như điện, không ngừng đánh giá xung quanh doanh trại. Chỉ tiếc đám tử sĩ này đều che mặt, không thấy rõ tướng mạo. Nhưng với thân phận Thành vương, tuyệt không có khả năng trà trộn trong đám tử sĩ này. Hắn liều mạng dẫn đại quân tấn công, rốt cuộc là vì sao chứ?

Quan quân trên đường lớn như thủy triều mãnh liệt, càng lúc càng nhiều, hắc y nhân còn lại sớm đã không còn đội ngũ, chỉ một lát nữa là có thể tiêu diệt hết bọn chúng. Hứa Chấn giết chóc rất thống khoái, lại nghe Lâm đại nhân rống to một tiếng:

– Lui lại!

“Lui lại? Chỉ còn có chút xíu nữa là trận chiến chấm dứt rồi, mắc gì lúc này lui binh chứ?” Tần Tiên Nhi lấy làm khó hiểu nhìn hắn:

– Tướng công, tại sao không đánh?!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Bây giờ không đánh, đợi người ra mới đánh tiếp! Tiên Nhi, nàng thấy cách người ta bắt cá chưa? Tướng công bắt con cá lớn cho nàng xem! Hứa Chấn nghe lệnh…

– Mạt tướng nghe!

Hứa Chấn sớm đã giục ngựa chạy về, vừa nghe Lâm tướng quân phân phó, vội vội vàng vàng hai tay ôm quyền.

Lâm Vãn Vinh hết sức nghiêm túc:

– Lệnh cho tất cả nhân mã quan quân lập tức ngừng công kích, mọi người dừng lại ở xa, không cho phép ai động, ai vi phạm sẽ xử trảm!

– Rõ!

Hứa Chấn vội vội vàng vàng nhận lệnh Lâm đại nhân truyền xuống. Tất cả quan quân tham gia công kích, không quan tâm đang đứng, đang nằm, đang chạy, lập tức rút về đội hình, đứng nghiêm chỉnh không ai dám lộn xộn. Tiếng lửa cháy lách tách không dứt bên tai, song phương không có một ai dám động đậy, đao thương cầm trong tay, chiến mã cũng không hí, chiến trường im ắng, trong nháy mắt đã trở lại cảnh bình thường. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai biết Lâm đại nhân muốn làm gì.

Hắn kêu Hứa Chấn lại, nhỏ giọng hỏi:

– Tiểu Hứa, tướng lãnh thủ hạ của ngươi, ngươi đều biết chứ?

Hứa Chấn vội vàng gật đầu:

– Đương nhiên, tướng quân có gì phân phó.

Vẻ mặt Lâm Vãn Vinh nghiêm túc:

– Truyền lệnh, tất cả tướng lãnh lập tức điểm quân, cũng lưu ý đến tình hình xung quanh, một khi có ai lạ mặt lọt vào đội ngũ, hỏa tốc cấp báo.

Hứa Chấn chần chờ trong chốc lát, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:

– Tướng quân, ngài hoài nghi có người lẫn vào quân chúng ta thừa dịp này đánh lén sao?

– Thừa dịp đánh lén hả? Ta thấy hắn không có đảm lượng này.

Lâm đại nhân hừ một tiếng:

– Tiểu Hứa, vừa rồi ngươi hỏi đúng lắm, tử sĩ này, biết rõ mình đánh không lại, vì sao phải liều mạng đi tìm cái chết chứ?

Hứa Chấn lắc lắc đầu, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Rất đơn giản, chúng muốn hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, tạo cho chủ nhân của chúng có cơ hội thoát đi. Ngươi ngẫm lại mà xem, quan binh đông như thế, nếu có người mặc quần áo tướng sĩ, thừa dịp binh hoang mã loạn mà trốn ra ngoài, ngươi có thể phát hiện được không?

“Có đạo lý!” Hứa Chấn nghe thế mắt sáng lên:

– Lâm tướng quân, ý của ngài là, con cá lớn đó, bây giờ đang ẩn thân trong quân chúng ta?

– Hẳn là như thế rồi !

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:

– Bằng không, những thủ hạ tinh anh này đã không hy sinh khơi khơi như vậy !?

Hứa Chấn quát to một tiếng, mừng rỡ:

– Hay lắm, mạt tướng đi làm ngay!

Hắn gọi ra vài tên truyền lệnh binh, dặn dò cẩn thận vài câu, truyền lệnh binh lập tức chạy đi, động tác rất mau lẹ.

Trong sân đại quân vẫn đứng nguyên một chỗ, không đánh cũng không rút, không ai biết trong hồ lô Lâm đại nhân rốt cuộc bán thuốc gì. Vài tướng lãnh thủ hạ của Hứa Chấn được tin tức, sớm đã kiểm tra toàn bộ nhân mã, đồng thời lưu ý những người bên cạnh. Trong đội ngũ bỗng nhiên ồn ào trong chốc lát, nhưng sau đó an tĩnh lại như cũ.

Lâm Vãn Vinh đợi một lúc, truyền lệnh binh đi hết, mãi đến khi người cuối cùng trở về, theo bẩm báo thì vẫn không thấy có gì dị thường.

“Kỳ quái! Chẳng lẽ là ta đã đoán sai?!” Lâm Vãn Vinh ngồi trên ghế lăn lặng lẽ trầm tư, Tần Tiên Nhi và Hứa Chấn không dám quấy rầy hắn.

– Hứa Chấn, ngươi xác nhận tất cả đội ngũ đều đã tra hết rồi?

Lâm Vãn Vinh đột nhiên ngước đầu, thần sắc kiên định.

Hứa Chấn đang muốn gật đầu, chợt nhớ tới cái gì đó, hắn biến sắc:

– Không xong, đại doanh chúng ta còn chưa tra…

“Đại doanh? Không ai ngờ tới chỗ này!” Lâm đại nhân dựng tóc gáy, khẩn cấp quát một tiếng:

– Mau tra đi! Mau lên…

Còn chưa dứt lời, đã nghe xa xa truyền đến một tiếng cười to:

– Hay cho một Lâm Tam. Hay cho một chiêu lấy tĩnh chế động! Quả thật là diệu kế vô cùng, cô vương xem như lọt vào vòng của ngươi rồi!

“Thành vương?” Mọi người hoảng hốt, vội vàng nhìn lại xa xa. Chỉ thấy ở lối vào đại doanh đang có một người đứng sững, kẻ đó đầu đội kim khôi, thân mặc giáp bào màu trắng, chân mang chiến ngoa, mày thanh, mặt vuông vức, thần sắc ung dung, không phải Thành vương thì là ai? Phía sau hắn chừng hai ba trăm nhân mã. Tất cả đều mặc phục sức binh quan, đứng phía sau Thành vương.

Tất cả quan quân ùa lên, bao vây chặt hai trăm người này kể cả Thành vương, chỉ đợi tướng quân ra lệnh một tiếng, là lao đến bắt giữ hắn.

Thấy Triệu Minh Thành thong dong thoải mái, Lâm Vãn Vinh cũng tràn đầy cảm khái: “Mặc kệ Thành vương gian hoạt bao nhiêu, nhưng nói về mưu lược, hắn đích xác xứng với mấy chữ quỷ kế đa đoan, thiên biến vạn hóa, nếu không phải Lâm mỗ luôn luôn đề phòng, hôm nay nhất định bị hắn thừa dịp xông ra ngoài.”

– Đảm lượng của vương gia khiến tiểu đệ vô cùng khâm phục!

Lâm Vãn Vinh ôm quyền, tiếng bội phục này là hoàn toàn thật tâm:

– Nếu không phải tiểu đệ vừa rồi bất chợt phát hiện ra điểm này, hôm nay vương gia có thể đã thành rồi.

Thành vương cười ha hả, giơ ngón tay cái lên:

– Lâm Tam, ngươi quả là người rất thú vị, cô vương thích người thông minh như ngươi. Chỉ tiếc, trời nhất định không cho chúng ta làm bằng hữu, trong lòng ta cũng rất tiếc nuối.

Thành vương quả là kiêu hùng một phương, hắn thấy kế đục nước béo cò bị Lâm Tam nhìn thấu, bản thân mình bị hãm chặt, đơn giản hào phóng lộ rõ thân phận. Khí thế này, không có mấy người có thể làm được.

Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười:

– Vương gia, tất cả mọi người đều là người thông minh, ta cũng không nói nói dư thừa nữa. Tiểu đệ không dám khó xử ngươi, chỉ nghĩ mời ngươi hồi cung một chuyến, đem tất cả sự việc giải thích cho hoàng thượng rõ, như vậy mọi sự đều vui vẻ. Đến lúc đó vương gia muốn ăn thịt, muốn uống rượu, tiểu đệ xin đi mời khách!!

– Hồi cung?!

Thành vương cười rộ lên:

– Trên thế giới này, nơi khó đến nhất chính là hoàng cung, trên đời có vô số người hướng tới nơi đó. Ta trở về với ngươi, vậy sau này ta ăn nói như thế nào với những huynh đệ sau lưng ta đây?

– Thề cùng vương gia đồng sinh cộng tử!

Ba trăm người sau lưng Thành vương, nhất tề lột y giáp, vẻ mặt bi tráng. Những người này buộc hỏa dược trước ngực, hết vòng này đến vòng khác, chỉ cần một tia lửa là nổ ngay, hậu quả như thế nào thì không khó tưởng tượng. Lúc này bên người Thành vương đều là những tử sĩ trong số tử sĩ, ý chí tuyệt không phải hoài nghi.

Thần sắc Lâm Vãn Vinh dần dần ngưng trọng, bất lực than thở:

– Vương gia, cần gì phải đi tới nước này, con kiến cũng muốn sống mà, huống chi là người? Ngươi và hoàng thượng là thân huynh đệ, chỉ cần ngồi xuống nói chuyện, có mắc mớ gì mà không giải quyết được?

Hắn đang nói chuyện, Hứa Chấn cũng đã chỉ huy thủ hạ, chỉ vòi rồng ngắm vào Thành vương, chuẩn bị tùy thời ứng phó biến hóa ngoài ý muốn.

Thành vương cười ha hả:

– Việc của hoàng gia, người ngoài sao biết được?! Lâm Tam, nếu có một ngày ngươi đi đến nước này, ngươi sẽ hiểu được tâm lý của ta.

– Chà chà… !

Tần Tiên Nhi liền lên tiếng, hầm hừ nói:

– Tướng công nhà ta đâu thể nào so sánh với tên loạn thần tặc tử này? Chàng bị thương như vậy, còn không phải do ngươi ban tặng sao?

Thành vương liếc mắt nhìn nàng, thở dài:

– Hoàng thượng quả nhiên có tâm kế, con gái ruột ẩn mình Bạch Liên giáo mà hắn vẫn có thể ẩn nhẫn không bộc lộ gì. Phụ hoàng năm xưa nói với ta, làm người đứng đầu, tuyệt không cần tình ái dục vọng, chỉ tiếc ta chậm lĩnh hội, không thể học được như cha ngươi, nên mới có kết cục ngày hôm nay… Tiếc, đáng tiếc!

Hắn lộ vẻ cô quạnh vô cùng, trong tiếng thở dài có vài phần cảm khái. Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Vương gia, những lời này, ngươi hẳn nên nói với hoàng thượng, ngươi nói với chúng ta thì không có tác dụng gì. Hứa Chấn, còn không mau giúp vương gia lên kiệu…

– Tuân lệnh!

Hứa Chấn đưa mắt, binh mã phía sau hắn muốn xông lên, mấy trăm tử sĩ phía sau Thành vương, mỗi người giơ cao mồi lửa, nhất tề vung lên hét:

– Ai dám đụng đến vương gia?!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/04/2017 05:34 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Quan Trường – Quyển 4
Lời này nói hơi quá đà rồi. Diệp Thạch Sinh cũng không mặn không nhạt nói lại. Dù sao thành phố Yến cũng là thành phố cấp Phó tỉnh, cho dù là không phải đi chăng nữa thì cũng là một cơ quan chính phủ bậc Đảng bộ then chốt. Tỉnh uỷ cũng không thể muốn điều ai là điều luôn, không thể không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Hạ Thiên – Quyển 2
Hoắc Tiểu Xuyên muốn chạy với tốc độ cao nhất nhưng cũng cảm thấy làm như vậy là ức hiếp người ta quá đáng, vì vậy nên chạy khá chậm, khống chế tốc độ khoảng một trăm kilomet. Rõ ràng đối với hắn thì như vậy đã thắng được Hạ Thiên, hắn lái xe nhàn nhã, còn quay đầu nhìn ra phía...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Hàn Lập – Quyển 11
Song đao dưới sự điều khiển của ma thủ rung lên, trong phút chốc hóa thành vô số bàn tay mang Đại Hắc Nguyệt Nha xé gió chém đến. Nhưng yêu ma này lại bỏ qua các tu sĩ khác, chỉ tập trung vào một đối thủ là Hàn Lập, dường như là định truy đuổi đến cùng, quyết không để hắn sống sót...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân