Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 3 » Phần 16

Lâm Vãn Vinh - Quyển 3

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 16

– Không phải là đã nói rồi sao? Giờ lại khóc tới mức nhìn không ra sao thế này?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười đưa cho Đại tiểu thư một chiếc khăn lụa, sau đó quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.

– Ngươi tên là gì vậy? Là Vu bàn tử (tên mập) phải không?
Lâm Vãn Vinh cười nhạt hướng tới Vu hội trưởng nói.

– Ta sao có thể béo…
Vu hội trưởng bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đáp lại lời hắn, may mà sớm tỉnh ngộ, vội lớn tiếng quát:
– Ngươi là ai? Sao dám nói với ta như thế ?

– Đào hội trưởng, ngươi nói cho hắn biết ta là ai !
Lâm Văn Vinh mặt cười như không, quay về phía Đào Đông Thành nói.

Đào Đông Thành cùng hắn quen biết lâu rồi, cũng không biết lai lịch thật của hắn. Tuy bề ngoài ra vẻ hùng hổ nhưng bên trong nhút nhát, đành nói:
– Lâm Tam, ngươi muốn gì? Nơi đây là Thương hội Triết Giang, không đến lượt ngươi lên tiếng.

– Chúc mừng ngươi, Vu hội trưởng, ngươi muốn lập tức béo được rồi.
Lâm Vãn Vinh như không nghe thấy Đào Đông Thành nói gì, trong mặt hiện lên một tia mờ ám, cười nhìn Vu hội trưởng.

Vu lão mập theo bản năng biết sự tình có gì đó không đúng, vội vàng kêu lên:
– Ngươi muốn làm gì?

– Lão tử là người văn minh
Lâm Vãn Vinh đưa tay kéo chiếc ghế gỗ, đem đến trước cái bàn đập mạnh xuống, một tiếng vang lớn, “a” một tiếng kinh hãi, chiếc bàn hoàn toàn tan nát.

Nhìn thẳng vào tên Vu bàn tử kia, Lâm Vãn Vinh trái phải hai bên tung liên tiếp câu quyền, bình bình hai tiếng, nện thẳng vào mặt Vu bàn tử.

Vu hội trưởng hét một tiếng “a” thảm thiết, ngã nhào liền lăn vài vòng trên mặt đất, rên rỉ kêu vài tiếng. Ngay cả sức đứng lên cũng không có, hai bên má sưng lên như bánh bao, làm con ngươi vốn không to trở thành một đường thẳng.

– Ngươi, ngươi là đồ du côn, người đâu, người đâu, mau bắt tên nô tài này.
Vu hội trưởng nằm thẳng cẳng trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, yếu ớt quát tháo.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đi tới phía trước, duỗi một chân chậm chạp đưa tới mặt Vu hội trưởng, Vu bàn từ kia tránh trái né phải, tựa hồ không sao tránh nổi một cước kia.

– Ngươi, ngươi ép người thái quá…
Vu hội trưởng bị dẫm lên mặt, mũi “hừ” một tiếng, cao giọng hô.

– Ép người quá đáng?
Lâm Văn Vinh cười lạnh nói:
– Mới vừa rồi, các người làm Tiêu Đại tiểu thư tiến thoái lưỡng nan thì có nghĩ đến bốn chữ đó không?

– Lâm Tam, ngươi thật sự coi Triết Giang thương hội chúng ta không có chăng? Các vị đồng liêu, người ta khi dễ hội trưởng của chúng ta, chúng ta còn chờ gì nữa?
Đó chính là tên chưởng quầy lúc trước làm cho Đại tiểu thư khó xử, thấy hội trưởng bị người ta dẫm chân lên, lập tức đứng lên hò hét.

– Thương hội, một thương hội thật hay a.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to nói:
– Hống hách thao túng buôn bán như thế, ép người đến vậy, thương hội, thương hội cái mẹ các ngươi.

Chân phải hắn dẫm mạnh trên mặt Vu hội trưởng một cái, khiến lão Vu bàn tử gào khóc thảm thiết.

Lâm Vãn Vinh xoay người nhìn đám thương khách của Giang Tô thương hội, ánh mắt hừng hực, cả giận nói:
– Tiêu gia là một trong những thành viên của Kim Lăng thương hội, hôm nay bị các ngươi chèn ép tới thế này, không có một ai nói gì, Kim Lăng thương hội này còn muốn làm cái gì hả?

Đại tiểu thư thấy Lâm Tam tức giận, trong lòng cũng kinh hãi, nếu Lâm Tam này lại nổi giận thì mọi việc đều không đi đến đâu cả, nàng vội vàng giữ chặt tay áo Lâm Tam:
– Lâm Tam không được lỗ mãng làm bị thương người khác.

Lâm Văn Vinh quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược nói:
– Đại tiểu thư, nhẫn nại cũng có mức độ, giờ không cần nhẫn nại nữa. Để người ta ngồi trên đầu Tiêu gia, nếu lúc nào cũng nhân nhượng, chỉ làm cho chúng được đà lấn tới.

Đại tiểu thư biết Lâm Tam nói không sai, liền cắn chặt răng không nói gì.

Vu hội trưởng kêu gào như heo bị giết:
– Lâm Tam, ngươi mau buông.. ta ra, tại đất Hàng Châu của ta, ngươi dám làm càn như thế ư? Có biết thiên l‎í không, còn biết vương pháp không?

– Ha ha ha ha…
Lâm Văn Vinh cười to:
– Bây giờ lại giảng giải vương pháp sao? Vừa rồi các ngươi thúc ép một nữ tử yếu đuối đến khổ sở, sao không giảng giải vương pháp, thiên l‎í? Thế giới này chỉ có một thiên lí‎, nắm tay ai cứng, người đó là thiên lí.

Đào Đông Thành thấy lý lẽ của Lâm Tam dã man như thế, cũng như cách hành sự của hắn, trong lòng có chút sợ hãi vội vàng nói:
– Lâm Tam, đây là đất Triết Giang, người chớ làm càn.

Lúc kích động thì như ma quỷ, mỗi người đều có huyết tính, cho nên đôi khi cũng không tránh khỏi bị kích động một chút. Phàm việc gì tính kỹ trước mới làm, thì hầu như luôn có kết quả khả quan. Lâm Vãn Vinh lúc này nghĩ, tại nơi này hắn toàn bị người ta tìm cách khi dễ, tránh không được thì không bằng trực tiếp đối đầu, chết có gì mà sợ.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, buông chân tha cho Vu hội trưởng, chậm rãi bước đến gần Đào Đông Thành nói:
– Đào công tử, Đào hội trưởng, nơi này là địa giới Triết Giang phải không? Vậy sau này trở lại Kim Lăng thì sao? Tiêu gia chúng ta có phải vẫn bị ngươi khi dễ như cũ?

– Ta khi dễ Tiêu gia khi nào? Ngươi không thể… ngươi không thể nói không căn cứ như thế.
Đào Đông Thành vội vàng phân biện cố tìm cách giấu đi những sự việc đằng sau, giảm nhẹ những điều Lâm Tam không biết.

Đối với cái loại ngụy quân tử này, giảng giải đạo lí‎ căn bản là không thể được, đối với hắn chỉ có thể đểu giả hơn, tiểu nhân hơn. Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Ngươi không có khi dễ Tiêu gia ư? Thật là điều tuyệt vời a, mới vừa rồi Vu bàn tử kia thúc ép gắt gao, ai đã trợ Trụ vi ngược chứ? Thật buồn cười, người còn dám tự xưng là hội chủ của thương hội Kim Lăng. Ngươi không có khi dễ Tiêu gia, hôm nay ta cần phải khi dễ ngươi vậy, ngươi không có ý kiến chứ?

Đại tiểu thư nhìn Lâm Tam vì chính mình mạnh mẽ ra mặt như vậy, vừa cảm động lại vừa lo lắng. Vội vàng đến bên cạnh Lâm Tam, kéo kéo tay áo hắn nhẹ giọng nói:
– Chớ vô ý để làm bị thương chính mình đó.

Lâm Vãn Vinh nghe được trong lòng mừng rỡ, cô bé này chỉ dặn ta đừng để bị thụ thương, chứ không nói muốn ta không đánh nhau, thật sự là có tiến bộ rồi.

Đào Đông Thành thấy Đại tiểu thư cùng Lam Tam vẻ mặt thân mật, trong lòng cảm thấy ghen ghét và sợ hãi. Hắn vẫn không tìm ra lai lịch thật sự của Lâm Tam, hơn nữa tên Lâm Tam này làm việc cho ai, tới tận bây giờ vẫn chưa lộ bài, chưa nắm bắt chính xác.

Hắn vội vàng kêu lên:
– Lâm Tam, ngươi hung hãn ép buộc người khác, chẳng lẽ thật sự Kim Lăng thương hội ta sợ ngươi như thế ? Tiêu gia từ ngay về sau còn muốn sống yên tại Kim Lăng thì ngươi chớ có làm gì gây tổn hại đến Tiêu gia.

– Hay cho Kim Lăng thương hội.
Lâm Vãn Vinh lạnh lẽo nhìn bốn phía xung quanh, “hừ” một tiếng nói:
– Tiêu gia chính là một trong những thành viên của Kim Lăng thương hội, vừa rồi nhận sự chèn ép của người ta, ngoại trừ Lưu đại tỷ, có ai đứng ra nói cho Tiêu gia? Ai cũng có tư tâm, điều này ta không có gì để nói, cũng không yêu cầu chư vị cái gì, nhưng hôm nay, tên họ Đào này mượn danh Kim Lăng thương hội chèn ép Tiêu gia, các ngươi sao không nhìn kĩ lại cái tên hội trưởng của Kim Lăng thương hội kia, xem cái bộ mặt thật của hắn như thế nào?

Lưu Nguyệt Nga cũng đứng lên nói:
– Lâm Tam huynh đệ, Lưu Nguyệt Nga ta ủng hộ ngươi.

Nàng nhìn bọn người Kim Lăng thương hội, cả giận nói:
– Nam nhân các ngươi chết hết rồi sao? Người ta khi dễ Tiêu Đại tiểu thư chúng ta, khi dễ đồng liêu Kim Lăng chúng ta, các ngươi lại rụt đầu vào như loài rùa đen, lão bà các ngươi mới chịu đựng được. Đổi lại là lão nương, đã cho các ngươi một cước bỏ đi từ lâu rồi.

Lưu Nguyệt Nga tâm tình đều để ngoài miệng, lời nói tuôn ra như súng máy, Kim Lăng thương nhân đang ngồi ở đây đều biết tình tình của nàng vừa thô vừa thẳng tính như ruột ngựa, hơn nữa cũng hổ thẹn với lương tâm, không ai dám phản bác.

Đại tiểu thư vội vàng giữ chặt lấy tay Lưu Nguyệt Nga, cảm kích nói:
– Cám ơn tỷ lên tiếng vì tiểu muội.

Đào Đông Thành nhìn Lâm Tam từng bước ép tới, vội hỏi:
– Lâm Tam, ngươi muốn gì?

Lâm Vãn Vinh âm trầm cười nói:
– Đào công tử đã quên lần những lời ta nói lần trước rồi sao, ngàn vạn lần đừng chọc tức ta, ngươi lại không nghe khuyên giải, nay phải trả giá mà thôi.

Đào Đông Thành thấy hắn mang đầy vẻ đe dọa, liền nghiêng người đào tẩu. Lâm Vãn Vinh tay phải đấm mạnh một quyền, định đánh vào mặt Đào Đông Thành, lại bị một đôi tay nhỏ bé ngăn lại, chính là Đào Uyển Doanh. Uyển Doanh tiểu thư mày liễu dựng ngược lên nói:
– Lâm Tam ngươi chớ có khi dễ đại ca ta.

– Lão tử là ngươi văn minh, chuyên đánh chó, không đánh người.

– Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, quyền trái nhanh chóng khua lên, tựa như sét đánh không kịp bưng tai, liên tục đánh vào mặt Đào Đông Thành.

Đào Đông Thành tuy cũng có thể chất mạnh mẽ, nhưng vẫn không phải là đối thủ có thể địch lại Lâm Vãn Vinh, một quyền này đánh trúng làm váng đầu, hoa mắt, nửa bên mặt biến thành bánh bao, mắt cũng hơn cả mắt gấu mèo.

Uyển Doanh thấy Lâm Văn Vinh đánh lén, vừa sợ vừa giận, nhảy vọt đến. Lâm Vãn Vinh lắc người tránh đi, thuận thế đá ra một cước vào chính giữa bụng Đào Đông Thành. Đào Đông Thành “a” một tiếng thảm thiết, ôm bụng lăn trên mặt đất.

– Ca ca…
Uyển Doanh kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng chạy đi, giúp đỡ Đào Đông Thành, đã thấy hắn sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi túa ra, trong mắt tràn đầy sự ngoan độc, ánh mắt dán chặt vào Lâm Vãn Vinh.

Tay đấm chân đá, Lâm Vãn Vinh phát tiết được sự giận dữ, trong lòng dễ chịu vô cùng. Một trận đánh cả Giang Tô, Chiết Giang, hai vị hội trưởng đều bị hắn đánh. Mẹ nó, nắm đấm mới là đạo l‎í, để lũ chó các ngươi nếm mùi bị người khác khi phụ.

Quét mắt nhìn mọi người, Lâm Vãn Vinh “hừ” một tiếng nói:
– Sinh ‎ý thiên hạ người trong thiên hạ làm, không phải là ai khi phụ ai cả, Tiêu gia chúng ta luôn luôn muốn điều tốt, nhưng tuyệt đối không phải yếu đuối. Nếu có người chủ trương khi dễ Tiêu gia ta, ta sẽ đánh mù cái mắt chó của hắn.

Trong đại sảnh nhất thời câm như hến, đang ngồi đây đều là thương nhân, điều truy cầu chủ yếu là lợi nhuận, nhưng họ quả chưa bao giờ thấy một kẻ dã man dùng nắm đấm thay cường quyền như hắn lúc này, khiến không một ai dám tiếp tục chống lại Tiêu gia nữa.

Đào Uyển Doanh thấy ca ca sắc mặt tái nhợt, vừa giận vừa sợ nói:
– Lâm Tam, ta nhất định phải bẩm báo Hầu đại nhân, trừng trị tội lỗi của ngươi.

Lâm Vãn Vinh khinh thường cười nhạt nói:
– Đào tiểu thư, ngươi có bổn sự cứ đến đi, chúng ta cùng nhau giao đấu.

Đại tiểu thư cũng đứng ở bên cạnh Lâm Văn Vinh, sắc mặt kiên định nói:
– Uyển Doanh tiểu thư, việc Lâm Tam đều do ta mà nên, ngươi nếu muốn cáo quan, có thể tìm ta.

– Chính là hắn, chính là hắn đó!
Một tên chưởng quỹ mang theo một đội lính vội vàng đi lên, chỉ vào Lâm Vãn Vinh nói:
– Chính là hắn, dám đánh Hội trưởng chúng ta cùng Đào công tử, chư vị đang ngồi ở đây đều là nhân chứng cả.

Vài tên lính theo lời nói liền nhào tới bắt Lâm Vãn Vinh, Đại tiểu thư cũng khẩn khẩn giữ chặt ống tay áo Lâm Vãn Vinh nói:
– Lâm Tam lần này cũng là do ta hại ngươi.

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Đại tiểu Thư, việc đánh người ta rất am hiểu, không liên quan đến nàng.

Đại tiểu thư lắc đầu kiên định nói:
– Ngươi không phải sợ, bọn họ muốn bắt ngươi lên gặp quan, muốn ngươi ngồi tù, ta sẽ đi cùng ngươi.

Tiểu ny tử này, lão tử thật hiếm khi bị nàng làm cho cảm động một lần. Lâm Vãn Vinh trong lòng cười cười, không nói ra lời, lại nghe bên ngoài cửa có người xướng to:
– Văn hoa điện đại học sĩ, Hộ bộ thượng thư Từ Vị, Từ đại nhân tới!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Mấy năm nay tôi làm công việc buôn bán đồ cổ và bản dập, kinh nghiệm nhìn người tích lũy được cũng không phải non nớt gì. Để làm được nghề này quan trọng nhất phải có nhãn lực tốt, phải nói là vừa biết nhìn đồ, vừa biết nhìn người. Tên béo này rõ ràng không phải người thành thật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Quan Trường – Quyển 20
Đêm gió mùa xuân mê say ở Dương Thành, Hạ Tưởng và Hứa quan Hoa, Mộc Phong cùng nâng ly uống rượu chung vui. Cũng là từ lúc Hạ Tưởng đến Dương Thành tới nay, đây là thời khắc nhẹ nhõm và thoải mái nhất, hắn xưa nay uống rượu vô cùng dè dặt, rốt cục cũng đã thoải mái chè chén một phen...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Thấy Bàn Tử biến sắc, tinh thần tôi không khỏi dao động. Gã Bàn Tử này tuy tính tình tùy tiện, nhưng biểu hiện của hắn lúc ở trong cổ mộ rất xuất sắc, ít ra về mặt kinh nghiệm cũng đã hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa tự mình đi đổ đấu lần nào, cũng không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân