Hắn không muốn chỉ cho cô một đôi tay máy. Đôi tay chỉ là công cụ. Hắn muốn cho cô sự tự do, theo một định nghĩa của riêng hắn. Hắn quyết định, dự án “Nữ Thần” sẽ không chỉ là chế tạo một bộ giáp, mà là chế tạo một cánh cổng để giải phóng tâm trí cô ra khỏi nhà tù xương thịt. Model trọng tâm nhất và được tạo dựng đầu tiên là phần kết nối với hệ thần kinh tủy sống, một giao diện sẽ cho phép ý thức của cô tương tác trực tiếp với máy móc, với toàn bộ căn cứ này.
Hắn giải thích ý tưởng của mình cho Xuân Hoa. Hắn ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, giọng nói đầy sự dịu dàng và mê hoặc. “Tình yêu của ta, em có mệt mỏi khi bị giam cầm trong cơ thể này không? Ta sẽ cho em một đôi cánh, không phải để bay, mà để tâm trí em được tự do. Ta sẽ để em đi đến bất cứ đâu trong vương quốc này, mà không cần phải bước đi.”
Xuân Hoa, trong trạng thái ngây thơ phụ thuộc của mình, không hiểu hết những thuật ngữ kỹ thuật, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của hắn. Cô tin tưởng hắn tuyệt đối. “Bất cứ điều gì anh muốn, anh yêu. Em là của anh.”
Quá trình thiết kế giao diện thần kinh là một thử thách chưa từng có. Đây không phải là thứ hắn có thể tự mình làm. Hắn cần sự thấu hiểu từ chính người sẽ sử dụng nó. Hắn gắn một loạt các điện cực EEG lên đầu Xuân Hoa, kết nối chúng với một máy tính. Giao diện phần mềm được lập trình để cô có thể dùng ý nghĩ di chuyển một con trỏ trên màn hình. Sau đó, hắn hiển thị những bản thiết kế kỹ thuật phức tạp lên trước mặt cô.
Và rồi, một phép màu đã xảy ra. Như thể được đánh thức bởi những ngôn ngữ quen thuộc của mạch điện và thuật toán, con người cũ của Xuân Hoa, vị kỹ sư thiên tài, bắt đầu trỗi dậy. Đôi mắt cô, vốn thường mơ màng, giờ đây trở nên tập trung một cách lạ thường. Hắn trình bày một vấn đề về độ trễ tín hiệu trong vi mạch quang tử. Hắn đã mắc kẹt ở đó nhiều ngày. Xuân Hoa chỉ nhìn vào sơ đồ, và con trỏ trên màn hình bắt đầu di chuyển, chỉ vào một chuỗi mã lệnh, rồi đến một mối nối trên sơ đồ. Hắn lập tức hiểu ra. Giải pháp của cô không tuân theo logic thông thường, nó là một bước nhảy vọt của trực giác, một sự kết hợp giữa điên loạn và thiên tài. Hắn đã sửa lại theo ý cô, và hệ thống hoạt động một cách hoàn hảo.
Họ đã làm việc cùng nhau như vậy trong nhiều tuần. Hắn là đôi tay, là người thực thi. Còn cô là bộ não, là nguồn cảm hứng vô tận. Họ đã cùng nhau thiết kế nên một cổng giao diện thần kinh hoàn hảo, một thiết bị có thể đọc và ghi dữ liệu trực tiếp từ tủy sống với tốc độ và sự chính xác không tưởng.
Cuối cùng, thiết bị đã được chế tạo xong. Nó là một ổ cắm nhỏ bằng hợp kim titan và sợi carbon, bên trong là hàng ngàn sợi nano siêu dẫn được sắp xếp theo một ma trận phức tạp. Đã đến lúc của cuộc phẫu thuật quan trọng nhất. Hắn phải cấy thiết bị này vào cột sống của Xuân Hoa. Chỉ một sai sót nhỏ nhất, một sự run tay dù chỉ một micromet, cũng có thể phá hủy hoàn toàn hệ thần kinh mỏng manh của cô, biến cô thành một cái xác vô tri thực sự.
Hắn tiến hành cuộc phẫu thuật với một sự tập trung tuyệt đối. Phòng thí nghiệm chìm trong im lặng, chỉ có tiếng bíp đều đặn của máy theo dõi sinh tồn và tiếng vo ve của cánh tay robot phẫu thuật. Hắn không tin vào tay mình. Hắn tin vào sự chính xác của máy móc. Sau gần mười giờ căng thẳng đến nghẹt thở, cổng giao diện đã được lắp đặt thành công vào sau gáy của Xuân Hoa.
Vài ngày trôi qua để vết thương của cô hoàn toàn lành lại, được thúc đẩy bởi chính dòng sữa của cô. Và rồi, thời khắc quyết định đã đến. Xuân Hoa ngồi trên chiếc ghế đặc biệt của mình. Hắn kết nối một sợi cáp quang từ máy tính trung tâm của căn hầm vào cổng giao diện trên gáy cô. Hắn nhìn vào màn hình, nơi các chỉ số sinh học của cô đang hiển thị ổn định. Rồi hắn nhấn nút “Kích hoạt”.
Một luồng dữ liệu khổng lồ bùng nổ trên màn hình. Đôi mắt của Xuân Hoa nhắm nghiền lại, cơ thể cô khẽ run lên. Và rồi, cô mở mắt. Nhưng cô không nhìn hắn. Ánh mắt cô nhìn vào một khoảng không vô định. Một nụ cười kinh ngạc và vui sướng từ từ nở trên môi cô.
“Em… em thấy rồi…” cô thì thầm, giọng nói vẫn còn yếu ớt. “Em thấy được… mọi thứ.”
Ý thức của cô không còn bị giới hạn trong cơ thể vật lí nữa. Nó đã hòa vào làm một với căn hầm. Cô có thể nhìn thấy chính bản thân mình đang ngồi trên ghế qua một camera an ninh trên trần nhà. Cô có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt ở khu vườn thủy canh. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ khi hệ thống điều hòa khởi động. Tâm trí cô đã được giải phóng.
Hạo Thiên mỉm cười. Hắn bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy một bàn chân của cô. Ngay khi tay hắn chạm vào da thịt cô, đôi mắt Xuân Hoa lập tức co lại, lấy lại tiêu cự và nhìn thẳng vào hắn. Toàn bộ sự tập trung của cô bị kéo giật về thực tại. Cơ thể vật lí của cô vẫn tiếp nhận cảm giác một cách hoàn hảo, và ngay khi có kích thích, ý thức của cô lập tức quay trở về. Cô không phải là một linh hồn thoát xác. Cô là một nữ thần có tâm trí có thể du hành khắp vương quốc của mình, nhưng thân xác vẫn là chiếc neo, là ngôi đền thiêng liêng.
“Cảm giác… thật lạ,” cô nói, nhìn vào bàn tay hắn đang nắm lấy chân mình.
“Đó là cảm giác của sự tự do, tình yêu của ta,” hắn nói, rồi ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm hơn. “Nhưng để thực sự tự do, em cần có năng lượng. Một nguồn năng lượng của riêng mình.”
Linh hồn đã được giải phóng, nhưng cơ thể vật lí của cô vẫn còn một bước biến đổi cuối cùng. Giai đoạn một đã xong, hắn nghĩ. Giờ là lúc chuẩn bị cho giai đoạn hai. Hắn cần một cách để cung cấp năng lượng cho thân thể máy móc mà hắn sắp chế tạo cho cô. Nguồn năng lượng đó không đâu khác chính là khối tinh thạch nằm sâu trong tử cung cô. Khối tinh thạch đó, sau thời gian dài được nuôi dưỡng bởi cơ thể xác sống, đã không còn là một viên đá vô tri. Nó đã phát triển, tự bao bọc lấy mình bằng một lớp màng hữu cơ, kết nối với các mao mạch xung quanh, biến tử cung của cô thành một lò phản ứng sinh học, một cỗ máy chuyển hóa năng lượng kỳ diệu.
Hắn tiến lại gần cô, tay cầm một thiết bị mà hắn đã chuẩn bị sẵn. Đó là đầu nối năng lượng. Nó được tạo hình một cách có chủ ý thành một chiếc dương vật giả thon dài bằng kim loại – gốm cách điện màu đen bóng. Phần đầu của nó được phủ một lớp hạt nano cảm ứng sinh học, có khả năng tạo ra một liên kết cộng hưởng trực tiếp với khối tinh thạch. Hắn quỳ xuống trước mặt cô.
“Anh phải làm gì đây, anh yêu?” Xuân Hoa hỏi, giọng ngây thơ. Ý thức của cô đang tập trung hoàn toàn vào cơ thể, vào từng cảm nhận nhỏ nhất.
“Ta cần phải kết nối em với chính nguồn năng lượng của em,” hắn đáp, giọng trầm xuống. Hắn nhẹ nhàng tách hai chân của bức tượng sống ra.
Hắn bôi một lớp gel dẫn truyền lạnh lẽo lên đầu nối. Khi đầu kim loại lạnh buốt đó chạm vào làn da nhạy cảm ở lối vào âm đạo, cơ thể Xuân Hoa giật nảy lên một cái. Một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng cô, khiến mọi giác quan của cô trở nên sắc bén đến cực độ. Ý thức cô hoàn toàn bị khóa chặt vào cơ thể, vào cảm giác đang diễn ra.
“Lạnh…” cô khẽ rên lên, hai má ửng hồng. “A… cái gì vậy… anh yêu…”
Hắn không trả lời, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt đang mở to vì kinh ngạc của cô, rồi từ từ đẩy đầu nối vào bên trong. Cảm giác trơn trượt, lạnh lẽo nhưng cứng rắn của vật thể lạ xâm nhập vào nơi sâu kín nhất khiến Xuân Hoa nín thở. Cơ thể cô căng cứng lại, các ngón chân co quắp. Toàn bộ sự tồn tại của cô giờ đây chỉ còn là cảm giác về vật thể đó đang từ từ tiến vào, sâu hơn, sâu hơn nữa.
“Aah… sâu… nó đang vào… vào sâu… bên trong em…” cô thở dốc, những tiếng rên không thể kiểm soát thoát ra khỏi môi. “Cảm giác… kỳ lạ quá… Nó… nó chạm vào cái gì đó… Ah! AHHHH…”
Khi đầu nối vào đến tận cùng, nó chạm vào lớp màng hữu cơ bao bọc khối tinh thạch. Một tiếng “cách” nhẹ vang lên khi các chốt từ tính ở gốc đầu nối khóa chặt vào vị trí. Ngay lập tức, một luồng năng lượng thuần túy, ấm áp từ khối tinh thạch được giải phóng, truyền qua đầu nối và chạy dọc theo các dây thần kinh của cô. Cơ thể cô cong lên như một cây cung, một tiếng hét dài, không phải của sự đau đớn, mà là của sự choáng ngợp tột độ, vang vọng khắp phòng thí nghiệm.
Một đèn báo nhỏ trên đầu nối chuyển sang màu xanh lá, xác nhận kết nối thành công. Xuân Hoa gục xuống ghế, thở hổn hển, cơ thể cô lấm tấm mồ hôi, chiếc váy lụa trắng dính chặt vào da. Cô nhìn Hạo Thiên, đôi mắt cô là một hỗn hợp của sự chấn động, sự sợ hãi, và một tia sáng của một loại khoái cảm bệnh hoạn mà cô chưa từng biết đến. Sự xâm nhập đó, dù không phải là tình dục, lại mang đến một cảm giác mãnh liệt và nguyên thủy hơn bất cứ thứ gì.
“Em… em cảm nhận được nó…” cô nói, giọng run rẩy. “Năng lượng… nó chảy khắp người… và… và cả… ở chỗ đó nữa…”
Hắn mỉm cười. Hắn đã thành công. Hắn không chỉ giải phóng linh hồn cô. Hắn vừa đánh thức cả cơ thể cô. Giờ đây, cô đã sẵn sàng để trở thành nữ thần của hắn, cả về tâm trí lẫn thể xác.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ nặn tượng trong tận thế |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Truyện bóp vú, Vú có sữa |
Tình trạng | Update Phần 30 |
Ngày cập nhật | 31/07/2025 06:38 (GMT+7) |