Thật không ngờ có được các món ăn ngon như thế nên các nàng chỉ biết trợn to mắt ếch, nhìn chằm chằm về phía nam nhân kia đang làm ra vẻ mọi chuyện cũng thường thôi.
– Hướng Quỳ, anh nấu ăn ngon thật!
Sở Sở từ đáy lòng khen ngợi.
– Sư phụ, không ngờ tài nghệ nấu ăn của anh lại giỏi như vậy, so với em còn tốt hơn nhiều.
Thạch Thanh nhìn từ trên xuống dưới mà đánh giá cầm thú sư phụ, dường như hôm nay mới nhận ra tài năng của hắn.
Duy chỉ có An đại tiểu thư vẻ mặt khinh thường:
– Xem ra người nào đó cũng không phải không có chút tài “mọn” nào, ít nhất thì cũng biết nấu ăn.
Nói tới đây, nàng đổi giọng lớn tiếng tuyên bố:
– Ta quyết định, bắt đầu từ hôm nay, một ngày ba bữa do Hướng Quỳ phụ trách!
– Nếu như là Sở Sở cùng Tiểu Thanh đương nhiên không thành vấn đề, về phần cô… An đại tiểu thư, xin miễn, tôi và cô cũng chẳng thân thiết gì, một ngày ba bữa của cô tự mình giải quyết đi.
Hướng Nhật nhìn cô nàng họ An đầy vẻ châm chọc nói. Mặc dù hắn tự nhận tài nấu nướng của mình cũng không kém, nhưng nếu muốn hắn trầm luân trong kiếp làm người đàn ông đảm đang, anh nuôi của gia đình, việc đó thì có đánh chết hắn cũng không làm được. Trước không nói tới cuộc sống nhàn nhã cơm dâng nước mời tới tận miệng của hắn coi như chấm dứt, hơn nữa còn phải hầu hạ cô nàng họ An này nữa. Một ngày ba bữa cơm? Hừ, quả thực đêm giữa ban ngày, mơ hão! Ngẫu nhiên thỉnh thoảng trổ tài còn được, nhưng mỗi ngày như thế tốt nhất là quên đi. Đương nhiên, Hướng Nhật sở dĩ mạnh miệng nói như thế do hắn cũng biết rõ tính cách của Sở Sở và đồ đệ ngoan, tuyệt đối sẽ không đang tâm nhìn hắn thay các nàng nấu cơm. Còn hắn đốp chát với cô nàng họ An cũng chỉ là một dạng cự tuyệt mà thôi.
– Ngươi có ý gì!
An Tâm không biết đối phương cũng không có ý định làm người đàn ông đảm đang, tưởng rằng hắn chỉ nhằm vào một mình mình, trong lòng phẫn nộ, không ngừng la hét:
– Ta nói cho ngươi biết, Hướng Quỳ, đừng tưởng rằng chính mình có bao nhiêu đó là giỏi, theo như ta nghĩ, ngươi căn bản chỉ là… là cái tên…
– Được rồi, được rồi…
Không đợi An tiểu thư nói xong, Thạch Thanh ở một bên gấp gáp ngắt lời, vì nàng là người hiểu rõ tính cách của cô bạn, lời nói kế tiếp khẳng định sẽ không hay ho gì, mà cầm thú sư phụ cũng không phải dễ dàng bỏ qua cho cô nàng, đến lúc đó cục diện sẽ không thể khống chế được nữa, Thạch Thanh nhanh chóng lên tiếng giảng hòa:
– An An, sư phụ nói như thế nào cũng là đàn ông, bắt sư phụ nấu cơm thường xuyên cũng không phải chuyện hay. Sau này mình và Sở Sở nấu, hai người cứ ăn là được.
Vừa nói, Thạch Thanh rất có thâm ý liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh một cái.
Hướng Nhật từ ánh mắt đầy thâm ý của đồ đệ ngoan thì biết nàng hiểu mình đang nghĩ gì, không khỏi trong lòng thầm bái phục, quả nhiên là đồ đệ vừa dịu dàng lại vừa thông minh, đồng thời hắn nhanh tay lẹ mắt gắp một cái đùi gà mà An tiểu thư định đang định gắp, bỏ vào bát cho Thạch Thanh:
– Tiểu Thanh, mấy ngày nay em khổ cực nhiều, ăn một cái đùi gà bồi bổ một chút dinh dưỡng.
An Tâm nghiến răng trèo trẹo, mắt tóe lửa nhìn nam nhân đối diện, cái tên khốn này tự nhiên đoạt cái đùi gà của bà, nhưng nghĩ lại cuối cùng cũng nhịn xuống, dù sao đối phương không phải gắp cho mình ăn, nàng cũng không tiện nói thẳng ra, chỉ phẫn hận trừng mắt liếc đối phương một cái, rồi gắp lấy một cái đùi gà khác.
Cũng không ngờ lúc chuẩn bị gắp tới lại bị Hướng Nhật cướp lấy gắp bỏ vào trong bát của Sở Sở:
– Sở Sở, em cũng ăn một cái đùi gà cho bổ một chút đi.
– Ta không ăn nữa!
An Tâm hét một tiếng, quẳng đôi đũa xuống đất, “thịch thịch thịch” chạy về phòng ngủ của mình, chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.
– Sư phụ, anh sao có thể làm như vậy!
Thạch Thanh oán trách liếc nhìn cầm thú sư phụ có chút bất mãn nói. Lúc này, có mù mới nhìn không ra cầm thú sư phụ đang chơi khăm đối phương.
Mà ngay cả Sở Sở cũng vì hành vi của lưu manh mà bất bình nói:
– Đúng vậy… Hướng Quỳ, An An là khách của tụi mình, anh sao lại có thể làm như vậy chứ. Hơn nữa cô ấy hôm nay cũng có ăn gì đâu, lại còn giúp tụi em mang hành lý về đây nữa, anh thật sự quá đáng!
– Rồi, được rồi, anh biết sai lầm rồi.
Bị hai nàng liên tục phê phán, Hướng Nhật lập tức ra vẻ tự kiểm điểm ăn năn hối lỗi, tiếp theo nhanh tay cầm bát cơm của An tiểu thư gắp một cái đùi gà bỏ vào trong bát, lúc này mới nói:
– Vì đền bù sai lầm của anh, anh bây giờ sẽ đem cơm đến phòng cho cô ấy, thế này thì được chưa?
Nói xong, dưới nét mặt kinh dị của hai nàng, Hướng Nhật đi về hướng phòng ngủ của An tiểu thư. Thực ra, hắn cũng không cần phải ân cần như vậy, chủ yếu hắn sợ An tiểu thư tức giận không nhịn được đem chuyện sáng nay hắn bị cô gái ngoại quốc kia hôn một cái nói ra, như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất.
An tiểu thư không khóa cửa phòng. Nhẹ nhàng mở cửa, Hướng Nhật bước vào phòng, lúc này An Tâm đang ngồi trên giường hờn dỗi.
– Ngươi vào đây làm gì! Cút ra ngoài!
Thấy đẩy cửa bước vào chính là tên nam nhân ghê tởm kia, An Tâm tức giận nói.
– Này, này, không nhìn được lòng tốt của tôi sao? Mang cơm cho cô ăn mà còn bị đối xử như vầy à?
Hướng Nhật nhanh nhẹn mang bát cơm đến trước mặt đối phương.
– Đừng ra vẻ người tốt trước mặt ta.
An Tâm vốn định cầm lấy, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi lại tức giận quay mặt sang một bên, dường như không nhìn thấy sự tồn tại của nam nhân kia.
– Cô thật sự không muốn ăn?
Hướng Nhật giọng nói đầy vẻ câu dẫn:
– Cô không ăn tôi ăn đấy.
Vừa nói, hắn liền gắp cái đùi gà trong bát lên cắn một miếng.
– Khốn nạn!
An Tâm trừng mắt nhìn lưu manh một cái. Bởi vì bữa sáng nàng không ăn gì, nên lúc này bụng đói cồn cào thực khó chịu, bây giờ lại thấy lưu manh ngay trước mặt dụ dỗ mình, càng hận không thể đánh cho hắn một trận. Nàng đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt chợt dừng lại nhìn lưu manh đầy vẻ nghi ngờ hỏi:
– Ngươi đang dùng bát của ta phải không?
– Đúng vậy.
Hướng Nhật vẻ mặt bình thản trả lời, lại còn thêm một câu:
– Yên tâm, tôi không ngại đâu.
– Khốn nạn! Những lời này phải là ta nói mới đúng.
An Tâm từ trên giường đứng bật lên, hai nắm tay siết chặt, dường như có thể đập hắn bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng cũng không làm như vậy, nàng chộp lấy cái bát trên tay hắn, không để ý tới cái đùi gà đã “bị ô nhiễm” phăm phăm ăn.
– Sớm như vậy có phải tốt hơn không?
Hướng Nhật thoải mái nói, đột nhiên nhảy một cái phắt nằm ngay trên giường, hai tay bắt chéo để sau đầu, dáng vẻ hưởng thụ.
– Đáng chết, ngươi dám nằm trên giường của ta? Mau đứng lên, tên ngu ngốc này!
An Tâm giận dữ, duỗi chân đạp thẳng tới.
– Khó khăn lắm mới vào được đây, cô không thể nhẫn tâm đuổi tôi ra chứ?
Hướng Nhật tránh kịp cú đá của đối phương, tiện thể trở mình một cái, than thở nói:
– Nhưng phải thú thật, giường của cô thơm thật!
Vừa nói, hắn vừa hít hít sâu vài cái, vẻ mặt mê mẩn dâm đãng. Đang muốn được voi đòi tiên với tay cầm cái gối để nằm, nhưng hắn liếc mắt thấy gần cái gối có một vật thực tinh xảo. Hướng Nhật dùng “trình độ” siêu đẳng của mình để đánh giá cái vật đó. Không sai! Vật đó tuyệt đối là một cái áo lót mỏng màu trắng! Nhìn thấy thứ này, Hướng Nhật không thể kìm hãm nổi ý nghĩ đen tối trong đầu.
An đại tiểu thư cũng không biết lưu manh đã bắt đầu chú ý đến cái áo lót của mình, thấy không đá được đối phương, trong lòng càng tức giận, vừa định buông bát xuống để xông tới liều mạng.
Hướng Nhật vội vàng khoát tay:
– Đừng động thủ, tôi lập tức đứng lên đây!
Vừa nói, hắn nhổm người ngồi dậy, mà khi ngồi dậy tay trái duỗi ra ở phía sau lưng mò lấy cái áo lót mềm mại kia, khéo léo túm lấy rồi nhân lúc đứng dậy nhét sâu vào túi quần. Các động tác đều phối hợp rất nhịp nhàng, ngay cả An Tâm gần trong gang tấc cũng không nhận ra được hành động khác thường của nam nhân thối tha kia.
– Còn không cút ra ngoài cho ta!
An Tâm thấy mình uy hiếp có tác dụng, lại mắng hắn một câu.
– Rồi, rồi, tôi lập tức đi liền.
Mới vừa vào đã lấy đi đồ cá nhân của người khác, Hướng Nhật cũng không dám ở lâu, lời còn chưa nói xong liền cứ như không thể chờ đợi được thêm một giây chạy thẳng ra khỏi phòng.
An Tâm cũng không hiểu tại sao trong nháy mắt lưu manh lại trở nên nghe lời đến vậy? Suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đơn giản và tốt nhất là không nên nghĩ tới nữa, nàng tức mình gắp cái đùi gà cắn một cái.
An tiểu thư dáng vẻ giống như không phải đang ăn đùi gà mà đang ăn chính bắp đùi của tên lưu manh khốn nạn hồi nãy.
… Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv.com/huong-nhat-quyen-3/
Tại phi trường quốc tế Bắc Hải, chuyến bay đến từ thủ đô rốt cuộc cũng hạ cánh, xuống máy bay là một đám người đông nghẹt. Trong đó có mấy thanh niên nam nữ làm cho người khác chú ý, bọn họ không những là nam thanh nữ tú, hơn nữa một người ăn mặc đỏm dáng đi ở phía trước bọn họ gây ra sự chú ý đặc biệt.
Đó là một thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, mặc một bộ Âu phục đồ hàng hiệu nước ngoài, đeo kính mắt gọng vuông, cả người toát ra vẻ vừa học thức lại vừa tiêu sái, tuyệt đối là bạch mã hoàng tử của các cô gái. Theo sát bên tay trái của hắn là một thanh niên cũng không kém, tuổi xem ra nhỏ hơn một chút nhưng chiều cao lại cao hơn cả nửa cái đầu, ít nhất cũng cao đến một thước chín, mặc nguyên một bộ đồ đen, khi bước đi tiếng bịch bịch vang lên bởi vì thân hình lực lưỡng làm người khác không dám trêu vào. Còn ở phía bên phải của thanh niên đẹp trai là một thanh niên cũng giống như thế, tuy nhiên hắn có điểm khác thường mà người khác không dám khen, sở dĩ mọi người chú ý đến nhóm của họ như vậy cũng do ảnh hưởng của hắn ít nhiều. Tóc màu đỏ đậm lại dựng thẳng đứng giống như được cắm ở trên đầu, người mặc cái áo caro, phía dưới mặc một cái quần jean có hình thánh giá ghim ở hai đầu gối, càng kỳ quái hơn chính là chân hắn mang một đôi dép, lúc đi tiếng “lẹp xẹp lẹp xẹp” vang lên không dứt bên tai.
Ở phía sau là một cô gái, một người không thể nói “nghiêng nước” nhưng thực sự có thể “nghiêng thành”, tóc thật dài, tuy đã được cột lại theo kiểu đuôi ngựa nhưng vẫn dài tới sát phần eo và mông, nàng mặc một bộ đồ da màu đen ôm sát làm nổi bật dáng người hình chữ “S” đầy đủ tiêu chuẩn của nàng. Đúng tiêu chuẩn của một mỹ nữ, đối tượng để người ta sán đến gần, song hiện tại không có một người nào dám đi đến gần bên nàng, nguyên nhân là đám bạn quái dị đang đi xung quanh nàng, nhưng đáng sợ nhất là ánh mắt giá lạnh tựa như băng của nàng đều khiến nam nhân dừng lại.
– Này, Lam, biết chúng ta lần này cần “chiếu cố” đối tượng nào không?
Nam nhân quái dị quay đầu lại nói với người đẹp ở đằng sau mình.
Người đẹp băng giá tên “Lam” ánh mắt lạnh lẽo:
– Không cần phải nói, chắc là công tử nhà ai vừa bị tẩn cho một trận, ta ghét nhất là đi làm những nhiệm vụ như thế này.
Thanh niên có vóc người cao ráo đi ở phía trước nghe vậy cũng góp vào:
– Nói sao cũng được. Cái tên đó xuất thân chắc cực tốt, đủ khiến người ta ghen ghét, thế mà suốt ngày chỉ biết gây chuyện, xong rồi lại muốn bọn ta giúp hắn dọn dẹp, nghĩ mà bực! Theo ta biết, tốt hơn hết là đi “Hắc long đảo” để rèn luyện một chuyến, chứ làm những chuyện như thế này thật lãng phí thời gian!
– Không còn cách nào khác cả, cấp trên an bài vậy, chúng ta phải chấp hành.
Tên thanh niên quái dị thở dài một hơi, nhìn về phía thanh niên đẹp trai vẫn không nói gì:
– Lão đại, anh nói gì đi chứ?
– Đi đường thì đừng có nói nhảm.
Thanh niên đẹp trai thản nhiên đáp lại một câu, bước chân không ngừng bước tới trước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/07/2022 11:33 (GMT+7) |