Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau » Phần 21

Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 21

Lão M có vẻ bớt sợ sệt hơn sau khi bố tôi về. Hắn lại nhơn lên như chưa có chuyện gì xảy ra, rút điếu thuốc hắn định châm thì bị chú hắn giật khỏi miệng rồi chửi hắn. Nhìn hắn lúc này nỗi uất ức trong tôi lại trào lên. Thật lòng trong tôi lúc này là sự giằng xé. Nhìn em tôi tôi chỉ muốn nói với bố mẹ tôi rằng với những gì hắn đã gây ra thì không thể tha thứ cho hắn được, nhưng rồi nghĩ đến chị… nghĩ đến chị tôi lại im lặng và để mặc bố mẹ tôi giải quyết. Chỉ thương chị và em tôi. Nghĩ đến chị, nghĩ đến cu Th mà thấy đắng lòng. Với chị chị phải lo lắng, chị phải khổ tâm dằn vặt. Chị nghĩ vì chị, vì người nhà chị mà anh em tôi phải đau đớn, bố mẹ tôi phải vất vả xót xa. Và hơn cả có lẽ chị lo lắng con đường để tôi và chị bấy lâu nay vun đắp để cùng nhau đi đến cái đích cuối cùng từ nay sẽ hẹp đi và sẽ nhiều chông gai sóng gió hơn, và chiều nay thì… chiều nay chị đã quyết tâm từ bỏ con đường đó có lẽ bởi chị nghĩ bố mẹ tôi sẽ không tha thứ cho anh trai chị và sẽ không bao giờ chấp nhận chị là vợ của tôi chỉ vì những gì mà anh trai chị đã gây ra. Còn em tôi, sau trận đòn đêm qua giờ đây ánh mắt nó đã dại hẳn đi. Nó không chỉ phải chịu những đớn đau về thể xác mà giờ đây bao hoài bão của nó cũng đã tan thành mây khói.

Ngồi thêm một lúc bố mẹ chị cùng lão M và hai bác kia xin phép mẹ tôi ra về. Thấy mẹ tôi mệt mỏi sau một ngày đêm canh cho cu Th tôi nói mẹ đi về nghỉ để tôi ở lại trông Th nhưng mẹ tôi không đồng ý. Mẹ nói lát cậu mợ xuống mẹ tôi sẽ đi cùng mợ lên nhà cậu mợ tôi nghỉ. Còn cậu tôi sẽ ở lại trông cu Th đêm nay. Gần 6h mẹ tôi giục tôi và H đi về chuẩn bị cơm nước và nhắc tôi cố gắng ăn để còn uống thuốc.

Chào mẹ và cu Th tôi và H cùng nhau xuống bắt xe bus đi về xóm trọ. Trời đã tạnh mưa, những tia nắng cuối ngày chen nhau len lỏi qua từng khóm lá vẫn còn ẩm ướt. Không khí giờ đây đã trong lành và mát mẻ hơn. Nghĩ đến chị, không biết giờ này chị đang làm gì. Giờ đây mọi việc đã qua rồi, anh trai chị tạm thời được yên ổn, bố mẹ chị hẳn cũng sẽ bớt lo lắng hơn. Em trai tôi tuy nó vẫn còn yếu nhưng cũng đã dần hồi tỉnh. Chỉ còn tôi và chị. Nhớ chị, thương chị nhiều lắm. Tối nay tôi sẽ gọi cho chị, sẽ nói cho chị biết mọi việc để chị không phải lo lắng, không phải muộn phiền như những ngày qua nữa. Bởi tôi không muốn chị buồn và bởi tôi vẫn còn yêu chị nhiều lắm. Ngồi trên xe nhìn xuống dưới đường… tấp nập và nhộn nhịp trong giờ tan tầm. Giữa trăm vạn người kia… ai tốt ai xấu, ai giả ai thật… ví như đem tấm lòng của chị đặt giữa trăm vạn tấm lòng kia chắc chắn sẽ không bao giờ tôi và chị lạc nhau.

Ăn cơm xong H về phòng học bài. Thi thoảng cần đến tài liệu tham khảo H lại chạy sang lục lọi đống sách mà nó và cu Th chung nhau rồi lại chạy về. Tắm rửa xong tôi ra giường ngồi, cầm quyển giáo trình định đọc qua để chuẩn bị cho buổi thi giữa tuần mà không sao nhập tâm được. Ngồi nghĩ lại cuộc nói chuyện giữa bố mẹ tôi và bố mẹ chị chiều nay… một thoáng hậm hực trào lên nhưng rồi nghĩ đến chị tôi chỉ còn thấy nhớ chị và cảm giác thấy mình yêu chị nhiều hơn. Giờ đây khó khăn đã tạm lắng xuống, cuộc nói chuyện giữa bố mẹ chị và bố mẹ tôi buổi chiều nay không biết chị đã biết chưa. Nếu biết có lẽ chị sẽ đỡ lo lắng, đỡ buồn, đỡ dằn vặt và đỡ khổ tâm hơn… mong rằng tôi và chị lại được bình yên bên nhau. Sang lấy tài liệu, thấy tôi ngồi dựa vào tường vẩn vơ suy nghĩ điều gì đó không tập trung, còn quyển giáo trình thì vẫn úp xuống đùi. H ngồi xuống ghế rồi gọi tôi:

– Anh T, anh mệt à? Anh mệt thì nghỉ đi. Học lúc khác cũng được.

– Ừm. Anh sắp thi rồi.

– Thôi để mai thì học. Anh khóa cửa đi ngủ đi. Em đi về đây.

– Ừm, còn cần sách gì thì lấy luôn đi.

– Thôi em lấy đủ rồi. Em về đây.

Chốt cửa phòng tôi lại cầm quyển giáo trình lên đọc. Cố gắng tập trung đọc và không nghĩ đến chị mà không thể nào làm được. Gần 9 giờ rồi mà sao chị vẫn chưa gọi cho tôi. Cố gắng đợi thêm một lúc nữa vậy, có thể chị bận việc gì đó – Tôi nhủ thầm. 9 giờ 20 phút, nhớ chị cồn cào tôi cầm điện thoại bấm số của chị rồi gọi. Chị không bắt máy. Thường ngày ở nhà bác, ăn cơm xong nếu phải dọn dẹp giặt giũ thì cũng chỉ giờ này là chị đã nhắn tin cho tôi hỏi tôi “đang làm gì” rồi. Cũng có thể hôm nay chị có việc gì đó đột xuất bởi hôm nay hai bác về đám cưới chị Phượng chưa lên. Sốt ruột quá tôi nhắn tin cho chị. Nhắn chị khi nào cầm máy thì gọi lại cho tôi, dẫu có muộn đến mấy tôi cũng chờ chị.

Thấp thỏm phập phồng chờ đợi mà chẳng thấy chị gọi hay nhắn lại, Ruột gan cồn cào, cầm máy tôi lại bấm số và gọi cho chị. Không có tín hiệu từ đầu dây bên kia. Băn khoăn, lo lắng… không biết chị bận, chị không cầm máy hay chị không muốn gặp tôi. Nhớ chị quá.

Hơn 11 giờ đêm, tôi lại gọi cho chị nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút dài ngân lên buồn bã. Tôi không nhớ nổi đây là cuộc điện thoại thứ bao nhiêu tôi gọi cho chị trong buổi tối hôm nay. Mệt mỏi và tuyệt vọng. Tủi thân và buồn vô cùng nhưng tôi vẫn thấp thỏm đợi chờ và hy vọng mặc cho màn đêm đang dần bao phủ xuống. Giờ này mọi người có lẽ đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn có tôi nằm đây đợi tin tức từ chị và lắng nghe những âm thanh của đêm buồn vọng lại. Tiếng thạch sùng kêu anh ách, tiếng những giọt nước còn đọng lại trên mái sau cơn mưa ban chiều rỏ tong tóc xuống chiếc chậu nhựa mà ai đó vô tình để quên ngoài hiên vắng, tiếng chuyển động lặng lẽ của chiếc kim đồng hồ trên bàn học… giữa màn đêm tĩnh mịch tất cả sao nghe thật não nùng, chúng như đồng cảm với sự cô độc và trống trải của tôi đêm nay.

Đêm buồn tĩnh lặng bơ vơ và dài rằng rặc bởi những tiếng thở dài. Đêm nay… chẳng lẽ đêm nay chị không như tôi, chẳng lẽ chị không day dứt, chẳng lẽ chị không trăn trở cho những ngày đã qua. Chiều nay chị nói xa tôi nhưng tôi hiểu rằng đó là lời nói trong lúc chị thấy cuộc sống khó khăn quá với mình. Còn giờ đây, khi những khó khăn kia không còn nữa chẳng lẽ chị vẫn muốn rời xa tôi. Tại sao lại thế?

Vùi mặt trong gối mệt mỏi mà không thể nào tôi chợp mắt được bởi nhớ chị, mong chị cùng cảm giác bơ vơ một mình giữa căn phòng tối đen mù mịt, rồi lại nghĩ đến những ngày tới đây khi tôi và chị không còn bên nhau nữa làm tôi day dứt không yên.

2h sáng. Giờ này có lẽ chị cũng không còn thức nữa nhưng tôi vẫn thấp thỏm đợi chờ. Cầm chiếc điện thoại trên tay tôi bấm số của chị rồi lại tắt đi. Bấm… rồi lại tắt đi. Căn phòng khẽ sáng lên lờ mờ mỗi khi bàn phím tự động khóa lại nhưng rồi lại tối đen mù mịt chỉ vài giây sau đó. Bỗng… tít – tít. Căn phòng lại lờ mờ sáng. Vội vã cầm chiếc điện thoại tôi mở khóa phím rồi đọc tin. Chị nhắn:

“Muộn rồi anh ngủ đi, đừng gọi cho em nữa”.

Vội vã tôi nhắn lại, như thể tôi sợ chậm trễ một giây thôi chị sẽ không thức cùng tôi nữa:

“V ơi, sao a gọi v không nghe máy?”.

Không thấy chị trả lời, tôi lại bấm số của chị. Chuông đầu tiên chưa dứt chị đã từ chối cuộc gọi. Chị nhắn lại:

“Đừng gọi đừng nhắn cho em nữa. Chuyện của chúng mình không còn gì nữa. Anh ngủ đi, muộn rồi”.

Hấp tấp tôi gọi cho chị nhưng không được. Viết nhanh những dòng chữ vội vàng rồi tôi nhấn nút gửi:

“Vì sao v lại xa a, a đã làm gì có lỗi.”

Cảm giác mất mát, đau đớn, xót xa và hờn tủi làm môi tôi mặn chát sau khi đọc những dòng tin nhắn cuối cùng của chị.

“Em biết, từ đầu em đã biết em không thể đến được với anh, em không thể làm vợ của anh được. Nhưng em vẫn cố gắng. Lỗi tất cả là ở em. Anh không có lỗi gì cả. Em khổ lắm rồi, em xin anh đừng gọi đừng nhắn cho em nữa. Em không thể chịu được nữa đâu anh ạ. Anh ngủ đi, em tắt máy”.

Rồi những cuộc gọi dồn dập của tôi đều trở lên vô vọng. Đau đớn, đắng cay và tủi hờn. Giờ đây tôi biết phải làm thế nào. Những lời em nói làm tôi cảm giác như thể mình đang ngồi một mình giữa hố sâu… không có tiếng người, không còn hơi ấm, lạnh lẽo và trống rỗng. Chẳng lẽ cứ thế này tôi mất em?

Bạn đang đọc truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau tại nguồn: http://truyensextv.com/hoi-uc-ngay-do-ta-ben-nhau-full/

Cảm giác hụt hẫng, đau đớn và đơn độc xâm lấn toàn bộ căn phòng và len lỏi vào tận trong cùng những ngóc ngách suy nghĩ của tôi. Nhớ chị, căn phòng này đêm nào chị đã trao thân… đêm nào chị đã đến và mang theo sự lạ lẫm nhưng ngọt ngào của lần đầu tiên tôi và chị đi vào đời nhau, đêm đó tôi và chị thật hạnh phúc… rụt rè nhưng cháy bỏng… vội vã nhưng ân cần. Cũng từ đó căn phòng này là nơi mà tôi và chị nép vào nhau nương náu để giành giật hạnh phúc giữa bao khổ đau nhọc nhằn. Vậy mà… sao giờ đây chỉ còn mình tôi, tại sao vậy chị? Những ngày tôi và chị gắn bó bên nhau, nương tựa vào nhau vượt qua bao sóng gió chẳng lẽ giờ chị đã quên, chẳng lẽ những tháng ngày ấy không làm chị trăn trở. Giữa căn phòng tối đen như mực giờ đây chỉ còn những tiếng thở dài cùng đôi mắt hoang mang tuyệt vọng đang trân trân nhìn lên trần nhà như cố gắng tìm ra một điểm sáng để được vơi lòng. Quá mệt mỏi tôi thiếp đi mang theo nỗi tủi hờn vào trong giấc ngủ chập chờn khi trời đã tờ mờ sáng.

– Anh T ơi, anh T.

Dậy mở cửa cho H rồi tôi lại lên giường nằm. Để chiếc cặp lồng phở lên bàn, H dặn tôi việc gì đó nhưng tôi chẳng để ý, ậm ừ vài câu tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Sau cơn mưa chiều qua hôm nay trời lại nắng gắt, 9h sáng ánh nắng đã phủ kín khoảng sân trước cửa phòng. Tỉnh dậy, ăn sáng và uống thuốc xong tôi lững thững đi lên quán nước đối diện ngân hàng ngồi chờ chị với hy vọng trưa nay chị tan làm tôi sẽ được gặp chị. 11h45p, giữa trưa hè chói chang, nheo mắt tôi cố gắng nhìn sang bên đường tìm trong đám người đang từ cơ quan chị đi ra mà chẳng thấy chị đâu. Rút điện thoại gọi cho chị máy đổ chuông nhưng chị không nghe máy. Mệt mỏi đứng dậy thanh toán tiền nước tôi lại thất thểu đi về. Lại một đêm nữa chập chờn với giấc ngủ không trọn vẹn bởi những lần giật mình thức giấc mỗi khi mơ thấy chị. Nhớ và mong chị nhiều lắm nhưng mọi cố gắng của tôi đều là vô vọng.

Sáng nay thi xong về qua cơ quan chị tôi lại xuống xe ngồi đợi. Tan làm như linh cảm được có tôi ngồi chờ. Vừa bước ra khỏi cơ quan chị đưa mắt nhìn sang quán nước đối diện. Bừng vui, tôi đứng dậy đi về phía chị. Nói với anh đồng nghiệp điều gì đó, chị tiến lại gần tôi. Nhìn thấy chị cổ họng tôi nghẹn cứng. Nửa giận hờn nửa thương xót khi nhìn vào mắt chị. Mắt chị trũng sâu như thể không còn nước mắt để khóc. Hai đêm nay có lẽ chị cũng như tôi, có lẽ chị cũng không ngủ được. Nhưng tại sao, tại sao chị lại muốn xa tôi. Nhìn chị tiều tụy, muốn ôm chị vào lòng mà tôi không dám. Ngập ngừng nhìn tôi một hồi lâu chị nói:

– Anh ra đây làm gì, anh đi về đi không nắng.

– Anh muốn gặp em. Em lấy xe đi, về phòng nói chuyện với anh được không?

Bặm môi lại, ngập ngừng chị nói:

– Thôi… anh đi về đi. Em phải đi ăn… bạn em đợi.

– Phương…

Ngước lên nhìn tôi chị chực khóc.

– Bạn em đợi… anh đi về đi.

Chị định quay đi thì tôi gọi giật lại.

– Phương… sao anh gọi em không nghe máy.

Ngân ngấn nước mắt, cúi gằm mặt chị nghẹn ngào:

– Anh gọi… để làm gì.

Rồi chị quay đi để mặc tôi đứng nhìn theo bóng chị với nỗi tủi hờn và xót xa đang trào lên trong lòng.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày dài tôi đau đớn vật vã và khổ sở vì nhớ chị. Đêm đêm đặt lưng xuống tôi lại nhớ đến chị cùng bao hình ảnh của những ngày tôi và chị gắn bó quấn quýt bên nhau. Những ngày ấy ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đây trong lòng tôi thấy xót xa và cay đắng bấy nhiêu.

Những đêm vật vờ mong nhớ, mong được trở lại những ngày tôi có chị mà không thể làm gì được. Có những ngày tôi ngồi chờ chị cả buổi, mong ngóng, ngập ngừng, một thoáng bừng vui khi nhìn thấy chị nhưng rồi lại không dám gọi chị. Những ngày đứng từ xa nhìn chị lủi thủi đi đi về về mà lòng tôi thắt lại. Đau đớn xót xa khi nhìn chị héo khô từng ngày nhưng rồi lại thấy tủi hờn, cay đắng khi nhớ đến ngày chị bỏ tôi ra đi.

Rồi thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, khi tôi đã nguôi ngoai, đã thưa dần những đêm quay quắt cồn cào vì nhớ chị, đã không còn những ngày vật vờ như một cái xác không hồn thì cũng là khi miền bắc đã sang đông. Chiều thứ 7, sau khi tan làm trên đường xuống lấy xe đi ngang qua phòng kế toán dưới tầng 1 thì một chị kế toán gọi tôi lại:

– T ơi, về à.

– Vâng, gì thế chị. Có lương à?

– Không, vừa mới lĩnh hôm kia xong, lương gì mà lắm thế. Chị bảo, nãy có cô nào đến hỏi em có còn làm ở đây nữa không đấy.

– Lâu chưa hả chị?

– Lúc em vừa đi bàn giao thiết bị về ấy. Chị định gọi mày xuống nhưng mà cô ấy bảo không cần, nên chị không gọi nữa.

– Vâng, già hay trẻ hả chị.

– Cũng tầm tầm tuổi chị.

– Vâng, thế có hỏi gì nữa không hả chị?

– Không, hỏi mỗi em có còn làm ở đây không rồi đi luôn.

– Vâng, em cảm ơn nhé. Em đi về đây.

– Ừ, về đi.

Đang băn khoăn về những lời chị kế toán vừa nói thì tôi sững sờ khi nhìn thấy chị đang ngồi trên xe trước cổng công ty. Nhìn thấy tôi ánh mắt chị khẽ ánh lên niềm vui rồi lại buồn bã. Tôi khẽ gọi chị:

– Phương…

Chị lí nhí:

– Anh…

Tôi hỏi chị:

– Sao… em lại lên đây?

Chị ngập ngừng:

– Anh có khỏe không? Anh… chuyển nhà rồi à?

– Ừm…

– Anh chuyển đi đâu?

– Anh chuyển lên Mỹ Đình.

Chị buồn bã:

– Mai anh có phải đi làm không?

– Không, mai anh được nghỉ.

Chị ngập ngừng:

– Anh đi uống nước cùng em một lúc được không.

Khẽ thở dài tôi gật đầu rồi nói:

– Em xuống quán cafe đầu phố trước đi.

– Anh… anh lên đây đi cùng em luôn.

– Anh lấy xe rồi xuống sau.

– Anh mới mua xe à.

– Ừm. Thôi em xuống trước đi.

Chọn bàn trong cùng chị ngồi đợi tôi. Tưởng rằng đã quên, nhưng chiều nay… nhìn chị gầy sọp đi, mặt mũi bơ phờ lòng tôi thắt lại xót xa. “Ai đã làm em tiều tụy như này” – tôi thầm nghĩ.

Đặt laptop xuống chiếc ghế bên cạnh tôi ngồi lặng im nhìn chị. Gần 6 tháng trôi qua kể từ ngày chị bỏ tôi ra đi. Giờ đây tôi và chị còn gì nữa đâu nhưng sao hôm nay nhìn chị tôi vẫn thấy xót xa. So với những ngày tôi và chị còn ở bên nhau giờ đây chị đã gầy đi nhiều cùng với đó là đôi mắt trũng sâu buồn bã. Nhìn tôi bối rối, chị ấp úng:

– Anh… Anh uống gì?

Giật mình tôi quay sang anh phục vụ vẫn đứng chờ tôi và chị gọi đồ uống từ khi nãy rồi nói:

– Cho em 1 cốc sinh tố xoài.

– Anh không uống cafe à?

– Không, anh sợ mất ngủ lắm.

Im lặng một hồi lâu chị hỏi tôi:

– Sao anh lại chuyển chỗ ở?

Thở dài tôi lại im lặng ngồi nhìn chị. Chẳng biết phải nói thế nào. Có lẽ chị không biết chuỗi ngày dài sau khi chị bỏ tôi ra đi tôi sống như thế nào. Đó là chuỗi ngày dài tôi mất ngủ. Thời gian đó mỗi khi đêm xuống tôi sợ vô cùng. Ban ngày mải miết đi học, đi làm nên có lẽ vì thế mà tôi ít có thời gian để buồn, ít có thời gian để nhớ và ít có thời gian để hận. Nhưng khi đêm về chỉ có một mình lủi thủi… tắt đèn là mắt lại chong chong nhìn lên trần nhà. Nhớ chị, mong chị và cả hận chị nữa. Những đêm dài trằn trọc, bơ vơ và trống trải tuyệt vọng, không có một đêm nào tôi được yên giấc. Giấc ngủ chập chờn bởi những lần giật mình tỉnh giấc mỗi khi mơ thấy chị. Hình ảnh của chị đã ám ảnh trong tâm trí tôi. Đó là chuỗi ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Thông tin truyện
Tên truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ công khai, Đụ với hàng xóm, Làm tình nơi công cộng, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện sex có thật, Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 09/04/2021 01:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Thế giới tối tăm
Sắp tết rồi “Thằng nhóc sao rồi?” Lão Đại lo lắng đi tới phòng y tế, thấy thầy Ba và Tứ Muội đang đứng ngoài chờ đợi thì hỏi. “Khá là xấu... vết thương lớn cộng với mất nhiều máu.” Thầy Ba đáp. Lão Đại tỏ ra khá lo lắng, hắn nói: “Bằng mọi giá phải cứu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú
Người tình
Tiễn Biệt Sáng thức dậy thì Hùng không thấy Lệ Hoa đâu, do lúc này cô ấy đang ở trong phòng vệ sinh để mà đánh răng, còn cậu cũng lật đật ngồi dậy tính vô trong đó chung với Lệ Hoa thì có một cuộc gọi từ nước ngoài. Cậu nghe điện: Alo! Mẹ hả? Ừm! Mẹ đây con trai. Con đang làm gì vậy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá
Cực phẩm loạn luân - Tác giả Manumylove
Sau khi tắm xong và cũng dùng xong bữa cơm tối, tôi và mẹ ngồi nghỉ ngơi tại phòng khách. Nhìn ra ngoài hiên tôi thấy khoảng sân phía trước nhà thường ngày tối thui nhưng hôm nay lại sáng lên như được thắp đèn vậy. Tôi sực nhớ hôm nay là đêm trăng tròn nên nó mới sáng như vậy, lúc này tôi lại...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Sextoy Thuốc kích dục Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hạng nặng Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex nặng Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân