Đang mải suy nghĩ tìm cách chống chiếu tướng thì điện thoại nó có tiếng chuông điện thoại, nó nhoài người vồ luôn lấy cái điện thoại, màn hình hiện lên dãy số +49 7649… Nó hơi ngớ người 1 chút nhưng vẫn trấn tĩnh lại, nó không hiểu sao lại có số điện thoại lạ thế này, nó đưa cho chú Quang xem…
– Chú Quang ơi sao số nào gọi cháu lạ thế này?
– Đâu đưa tao xem nào?
Nó rồi chú Quang đón lấy cái điện thoại của nó, đăm chiêu suy nghĩ 1 lúc khiến nó sốt hết cả ruột, tiếng chuông tắt hẳn, chú Quang đưa lại điện thoại cho nó…
– Số thế này thì là số của nước ngoài rồi, nếu tao không lầm thì đây là đầu số từ Đức…
– Giời ạ sao chú không nói sớm hơn, tắt bố nó máy rồi – Nó hậm hực…
– Thì sao mày không nghe luôn còn hỏi tao, ơ cái thằng này buồn cười nhỉ…
– Thì đâu phải điện thoại của cháu đâu, điện thoại của Mai mà, đâu phải cứ có cuộc gọi là nghe được đâu, đây lại là số lạ mà cháu chưa thấy bao giờ nữa…
– Thì mày phải để tao từ từ tao nhớ lại đã thì mới trả lời được cho mày chứ, thôi thế tập trung đánh đi, tao chiếu tướng này…
– Thôi chú ngồi mà chiếu tướng 1 mình đi – Nói rồi nó hậm hực bỏ lên ban công tầng 2 ngồi, để lại ánh mắt khó hiểu từ chỗ ông chú Quang và bàn cờ tướng chắc chắn nó thua nếu đánh tiếp. Nó cũng khôn đấy chứ…
Nó ngồi nhìn chăm chăm vào điện thoại, chú Quang bảo đầu số từ Đức thì nó chắc chắn em gọi rồi, lòng nó nóng như lửa đốt, bấm gọi lại số ấy thì toàn nghe tiếng tắt bụp đi tút… tút… Nó lại càng sốt ruột hơn. Ngồi một lúc không thấy cuộc gọi đến nữa, mẹ nó gọi vọng xuống nhà…
– Nam ơi, mày xuống đây tao bảo cái này đây?
– Dạ…
– Mày mang cái dạ xuống đây nhanh lên – Tiếng mẹ nó thúc từ dưới nhà khiến nó cuống hết cả lên…
Điện thoại thì còn có 5% pin, nó cắm sạc, để chuông báo âm lượng to nhất, mở cả cửa phòng để đề phòng khi có cuộc gọi nó còn nghe được. Nó chạy xuống bếp, cũng chẳng có việc gì tát ngoài việc mẹ nó nhờ nó cầm cái bát với đôi đũa lên cho ông chú Quang vì nãy mâm cơm cúng mẹ nó mang thiếu. Nó làu bàu bảo chuyện cỏn con thế cũng gọi nó được. Nó cầm lên thì ông chú Quang đang đứng trên cái ghế cao, xếp mâm cơm lên để chuẩn bị cúng, đón bát đũa từ tay nó, ông hỏi…
– Hình như mày có điện thoại đấy, tao nghe tiếng chuông trên kia…
– Sao chú không gọi cháu…
– Tao định gọi nhưng thấy tắt chuông luôn nên thôi…
– Ôi giời ạ ông toàn phá đám thôi…
Bực tức nó chạy nhanh lên lên phòng sau tiếng cười khanh khách của ông chú Quang, mẹ sư ông này nhây thế là cùng. Nó cầm lên xem, là gọi nhỡ của 1 số lạ khác nhưng vẫn là đầu +49, nó chán nản, nếu mà là em gọi thì không biết là em có đang lo cho nó không nhỉ…
Bữa tất niên đó nó cũng ăn chả ngon, mắt cứ dán vào cái điện thoại thôi, mẹ nó thấy thế thì cũng chỉ lắc đầu ngán ngẩm, ông chú Quang thì thấy nó thế trêu nó suốt…
– Yêu đấy, chỉ có thể là yêu mới khiến nó như này thôi haha…
Nó kệ, cũng chả thèm đáp lại ổng, cơm xong nó chui tọt lên giường đóng cửa, nó cũng hỏi nếu là em thật thì sao em gọi cho nó bằng điện thoại không được thì cũng nên gọi cho nó qua facebook chứ, máy nó bật mạng thường xuyên mà. Đang đăm chiêu suy nghĩ thì có chuông điện thoại, nó hấp tấp bấm nghe luôn không kịp nhìn số…
– Alo alo, Mai à, anh đây…
– Anh à, anh ăn cơm chưa? – Đâu dây bên kia vang lên giọng không phải của em nhưng quen quá…
Nó nhìn lại, thấy màn hình hiện số lưu Linh A13, thì ra là nhỏ Linh, nó bực tức gắt lên…
– Sao gọi giờ này làm gì?
– Ơ em gọi hỏi thăm anh thôi mà, hôm nay em phải làm cơm không lên được, anh có tập tay không đó…
– Có – nó gắt lớn lên…
– Ơ sao anh lại quát em – Giọng nhỏ Linh bắt đầu lạc đi…
– Thôi thế nhé – Nó tắt bụp máy chẳng chờ nhỏ trả lời, lúc này nó đang sốt ruột vì cuộc điện thoại từ em…
Một lát sau nó có tin nhắn, từ nhỏ Linh…
“Có vẻ anh đang có điều gì khiến anh bực tức, nhưng có gì cứ chia sẻ với em nhé, đừng dấu trong lòng, sắp sang năm mới rồi, chỉ còn vài tiếng nữa thôi nên gạt qua hết và đón nhận niềm vui nha”
Nó tắt máy, ngồi nhìn qua cửa sổ, khu nó ở hôm nay bỗng bừng sáng hơn mọi khi, những chiếc đèn nháy cứ lấp lánh cùng vài bản nhạc hát mừng năm mới, tiếng hò zô trong buổi tất niên cuối năm, tiếng cười đùa càng khiến không khí tết về gần. Tự dưng nó thấy buồn, buồn vì không có em, buồn vì cô đơn, buồn vì tính khí thất thường của nó khiến nó cáu bẩn với nhỏ Linh. Bất chợt nó khóc, nó cũng chả hiểu sao nó lại khóc, nhưng nó thấy thoải mái hơn, dễ chịu hơn, nếu ai đó nhìn thấy bảo nó yếu đuối cũng được, nó không quan tâm cho lắm…
Nó ngủ thiếp đi 1 lúc, trong cơn mơ nó thấy em đang ở bên cạnh nó, em mặc bộ váy trắng tinh như lần đầu em thuộc về nó, tay em cầm một bông hoa hướng dương, em nói em sẽ là bông hoa hướng dương, luôn hướng đến những tia nắng, và nắng là nó, Nhật Nam…
Tiếng chuông điện thoại khiến nó tỉnh giấc, đã gần 10h đêm, nó thấy số đang gọi nó là đầu +49, nó hấp tấp cầm lấy cái máy, tay run run trượt nút nghe trên màn hình. Nó làm vội như đang sợ điều này sẽ vụt mất khỏi nó vậy…
– Alo alo…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyensextv.com/hoi-ky-mua/
– Alo em à? Phải Mai không – Nó sốt sắng…
Hức… hức… đầu dây bên kia nó nghe thấy tiếng thút thít…
– Đồ chó, Tại sao em không gọi anh được, anh quên em rồi phải không? Hức… hức…
Là em, giọng của em, cái giọng lảnh lót trong trẻo ấy vang lên ở đầu dây bên kia, nó mừng húm, em đây rồi, người yêu của nó đây rồi…
– Anh đây, anh đây, anh xin lỗi…
– Hức… Hức em đã dặn anh để ý điện thoại để em gọi về, em gọi anh bao nhiêu cuộc không được, anh có biết em lo cho anh lắm không hả? – Em vẫn khóc, gào vào trong điện thoại…
– Anh xin lỗi, tại lúc đầu anh thấy số lạ nên anh không kịp nghe, lúc sau anh làm cơm nên để máy trên phòng, anh xin lỗi vợ, nín đi không khóc nữa…
– Hức… hức em tưởng anh quên em rồi… huhu…
– Thôi nào, mà sao bây giờ mới gọi cho anh?
– Em sang đó nhiều việc, ăn uống tiệc tùng với bố mẹ rồi đi thăm họ hàng nữa, em nhớ anh lắm, hôm qua em gọi về cho anh mà không được vì lỗi kết nối. Đến hôm nay em gọi thì anh lại không nghe hức… hức…
– Anh biết rồi, anh gọi cho em theo số vừa nãy cũng không được…
– Hức… Hức em quên mất là máy em sau 1 tháng lại phải gọi tổng đài đăng ký roaming quốc tế mới có thể gọi sang nước ngoài được, em quên mất không dặn anh…
– Thôi được rồi không khóc nữa, mà sao không gọi qua Facebook ấy?
– Em gọi nhưng anh có nghe đâu, anh off suốt mà huhu – Em khóc to hơn, nó lại thấy khó hiểu vì mạng nó bật suốt ngày mà…
– Sao lại thế? Anh bật mang suốt ngày mà?
– Anh xem lại xem em gọi anh bao cuộc, hức… hức…
Nó mở loa ngoài, ấn kiểm tra lại xem thì tá hỏa vì không có kết nối internet mặc dù mạng vẫn đang hiện thị là E/GPRS… Nó mới biết là em đăng ký gói mạng nhưng nó bật suốt ngày nên đã hết kb trước thời hạn đăng ký gọi mạng. Nó bật cười vì cái sự ngu dốt của mình…
– Hà hà xin lỗi em yêu, máy hết dung lượng rồi nên là không có mạng…
– Hức… bắt đền anh, làm em vừa lo vừa nhớ anh – Em mè nheo nó…
– Thôi để anh đăng ký mạng rồi gọi video nhé, anh nhớ công chúa của anh quá, xem đi hơn tuần rồi có hụt cân nào không nào?
Nó lúi húi đăng ký gói mạng theo tháng, tài khoản em nạp vào điện thoại cho nó cũng khá nhiều, phải 700,800k lận nên nó đăng ký hẳn gói tốc độ cao 3G dùng cho nó mượt… Xong xuôi bật lại mạng, nó thấy hiện lên cả đống tin nhắn, lướt lướt thì thấy 12 cuộc gọi video nhỡ từ tài khoản tên Mai Nam, nó chắc mẩm đây là em rồi. Nó ấn gọi lại…
Tín hiệu kết nối tốt, nó thấy em hiện ra, tóc em đang búi cao, em đeo cái nơ gì đó như kiểu tai thỏ vậy, thấy ngộ ngộ nó hỏi em…
– Sao đeo cái gì trông buồn cười thế kia?
– Xì em mới gội đầu xong, cái này là để vợt tóc lên, tí nữa em mới sấy…
– À thế à, nhìn đâu anh tưởng hot girl Mai thỏ chứ…
– Lại ninh đầm, dạo này có tập tay không đấy hả?
Nó dơ tay lên cho em coi, ngón trỏ của nó đã nhúc nhích sau bao nỗ lực của nó, tuy hơi yếu nhưng đã là một thành công lớn rồi. Em thấy thì cười tít mắt, khen nó giỏi, nó với em trò chuyện 1 lúc lâu, em kể cho nó nhiều chuyện xảy ra mấy hôm em sang đây. Nói chung là bố mẹ em vẫn vui vẻ và chiều em, không còn nhắc chuyện đưa em sang đó nữa, chị Lan cũng nói về thành tích học tập của em thuộc top toàn trường nên bố mẹ em cũng yên tâm hơn. Vừa nói chuyện em vừa hí húi gửi cho nó nhiều bức ảnh em chụp, em vẫn vậy, xinh đẹp như 1 nữ thần, làn da trắng bóc với đôi môi đỏ chúm chím…
– Anh, hình như bên đó đang là 11h đêm đúng không?
– 11H06p rồi thưa nàng…
– Anh có đi xem pháo hoa không? Đi đi cho em xem mới…
– Anh chưa biết, vì anh có đi xe được đâu, mà muốn xem thì phải đi xa lắm, ra ngoài trung tâm huyện lận…
– Em quên mất, thôi ở nhà đón năm mới với em, chồng nhỉ, hihi…
Nói chuyện với em một lúc nữa thì em nói có bố mẹ gọi em, em gọi lại cho nó vào đúng lúc giao thừa. Tự dưng nó muốn đi xem pháo hoa, nó muốn cùng em xem pháo hoa, cho dù khoảng cách vì địa lí nhưng ít ra nó thấy còn ý nghĩa một chút. Nghĩ là làm, nó bấm số thằng Hưng, số mấy thằng lớp nó nhưng đều không được, mấy thằng đó say hết rồi, mà không say thì cũng chở gái đi xem chứ ai chở nó làm gì… Nó lướt lướt rồi dừng lại ở số của Linh, nó lưỡng lự không biết có nên gọi nhỏ không, nãy nó vừa gắt với nhỏ, giờ gọi lại nó thấy cũng ngại ngại…
– Dạ em đây – giọng nhỏ Linh nhỏ nhẹ nghe máy…
– À ừm tớ xin lỗi vì hành động vừa nãy…
– Hì không sao đâu em quen rồi – nhỏ nói bằng giọng buồn buồn khiến nó áy náy hơn…
– Ừ thế Linh có đi xem pháo hoa không?
– Anh thích đi xem ạ, em lên đón anh nhé, giờ ra vẫn kịp đó…
– Ừ nhưng không phiền Linh chứ?
– Dạ không đâu, hì hì nãy em định rủ anh rồi nhưng anh đang bực gì đó nên thôi, anh ở nhà đi em qua liền, nhớ mặc ấm đeo gang tay vào nhé…
… Nhỏ tắt máy, nó ngồi chờ nhỏ, chẳng biết nó như vậy là đang có lỗi với em hay có lỗi với nhỏ nữa. Nó thở dài…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyensextv.com/hoi-ky-mua/
Ngồi đợi đến 11h20 thì nó nghe thấy tiếng chuông cửa, nó chạy ra thì thấy nhỏ Linh, đôi má ửng hồng lên vì lạnh, 2 tay đang xoa xoa vào nhau. Nó thấy thế thì bảo nhỏ đợi, nó chạy lên phòng lấy thêm 1 đôi gang tay với 1 cái khăn xuống. Nó đưa cho nhỏ, nhỏ hơi ngạc nhiên trước hành động của nó…
– Đeo vào đi không lạnh…
– Dạ em cảm ơn hihi – Nhỏ cười tươi với nó, nụ cười đẹp chết người…
– Thôi đi đi không có là không kịp đâu, từ đây ra đấy 20km đó – Nó leo lên xe, đẩy đẩy vai nhỏ ra hiệu…
– Dạ…
Nhỏ nổ máy xe đi, nhỏ đi Vespa LX nên là dáng lùn lùn mà thêm nó cả nhỏ đều cao nhìn cứ kiểu gì vậy. Nó thì khá lạnh nên là cuốn khăn bịt mặt luôn cho ấm, hở mỗi đôi mắt, trông nó cứ như Ninja. Đi đường nhiều ông thanh niên cứ nhìn nhỏ hau háu rồi lại quay sang nhìn nó kiểu chế nhạo nó ngồi sau nhỏ. Nó bực lắm, bình thường như thế là nó đã đốp lại luôn kiểu “Chúng mày cụp cái pha xuống, nhìn gì?” Hay “Nhìn vào chỗ cần nhìn, đừng nhìn chỗ không được nhìn kẻo lại mù mắt đấy”. Nhưng mà trong tình trạng nó như thế này thì thôi, sức khỏe đã yếu rồi nói thế chắc chúng nó nhai đầu nó mất. Hổ không gầm thì chó vẫn biết rừng xanh có chủ mà hehe (Đùa tí chứ em bây giờ điềm đạm lắm nhé, đợt ấy trẩu thì không nói)
Nó và nhỏ vẫn đi như thế, bỗng 1 xe 2 thanh niên ở đâu phi lên đi song song trêu nhỏ…
– Em gái xinh đẹp ơi, em đi đâu thế, sao lại đi cùng thằng nào nhìn bẩn bẩn vậy, hay thôi đi chơi cùng anh đi…
Nó nheo mắt, thấy 2 thằng này quen quen, nó nhớ ra 2 thằng này học cùng lớp thằng Tiến đụt đây mà. Chắc mẩm người quen, mà toàn là đệ thằng Tiến, nó cứ để im xem nhỏ Linh xử lý thế nào nhưng nhỏ vẫn cứ im lặng đi, không quan tâm đến 2 thằng kia…
– Kiêu thế em, tưởng mình xinh mà cho phép mình được kiêu à, 2 anh đây hỏi không thèm đáp luôn…
Nói rồi 2 thằng phóng lên vỉa đầu xe nó, tay lái nhỏ Linh khá yếu nên bất ngờ loạng choạng. Lúc này nó thấy hơi quá rồi mới lên tiếng…
– 2 Thằng chúng mày cút được chưa? – Nó gằn giọng…
– Cái gì? Mày nói cái gì bố mày chưa nghe rõ, nói to lên cái…
– *** Tao cho chúng mày 5s để cút, không thì đừng hỏi sao nước mắt lại mặn như nước biển…
– A con chó lợn này… – Nói rồi 2 thằng kia chặn hẳn xe nó lại, nhỏ Linh bất ngờ run lên vì sợ, vòng tay qua nắm chặt tay nó…
– Nam, đừng nói gì nữa – Thôi thôi mấy anh ơi em xin lỗi, cho em qua với ạ – Nhỏ lắp bắp…
Nó phì cười trước thái độ sợ sệt của nhỏ, vòng tay lên ôm cổ nhỏ, nó hất hàm hỏi 2 thằng kia…
– Xin rồi đấy, thế tha cho đi được chưa?
– Con chó này xin mà hẵng giọng thế à, quỳ xuống bố mày tha – 1 thằng sần sồ bước tới…
– Từ từ đi, để tao gọi thằng Tiến đụt ra quỳ thay tao nhé?
2 thằng kia bỗng khựng lại, mặt hơi biến sắc khi nhắc đến đại ca của chúng nó, nhưng vẫn tỏ ra hằm hè…
– Mày nhắc đến anh Tiến thì mày để lại mấy cái răng đấy, thằng ranh con…
Bỗng đâu có thêm 2 xe nữa kẹp 3 dừng lại, 2 3 thằng nhảy xuống chỗ 2 thằng kia hỏi chuyện, thì ra đều chung 1 nhóm, nó thấy bọn này khá trẩu, chắc khoảng lớp 10, lớp 11 thôi. 2 thằng kia giải thích 1 lúc thì chúng nó quay sang nhìn nó, ánh mắt hình viên đạn…
Nhỏ Linh thì sợ quá rồi, nó thấy nhỏ thút thít khóc, tay nhỏ siết chặt tay nó, nó thấy thế cũng thôi, không trêu nhỏ nữa. Nhẹ nhàng rút cánh tay nó ra khỏi tay nhỏ, nó kéo nhẹ cái khăn xuống, mặt vẫn lạnh tanh hướng về phía đám thanh niên kia…
– Anh mới đi có hơn tháng mà chúng mày quên giọng anh rồi à, anh đi xem pháo hoa đi qua chỗ chúng mày tí mà chúng mày làm anh sợ quá…
2 thằng kia nheo mắt, ngờ ngợ, nó thấy vậy với tay tháo hẳn cái mũ bảo hiểm xuống, hơi khó vì nó dùng tay trái. Lúc này 2 thằng kia mới nhận ra nó…
– Ơ anh Nam ạ, em tưởng anh trong viện cơ mà?
– Viện cái đầu chúng mày, tao đéo cởi ra chắc chúng mày cho tao xuống cái mương nước này rồi nhỉ…
– Dạ em không dám, hè hè, em tưởng thằng nào, chị này là người yêu anh ạ?
– Tao nhắc đến thằng Tiến rồi mà vẫn hằm hè ghê lắm mà, còn hỏi à? Hay tao gọi nó ra đây trả lời cho chúng mày biết nhé?
– Dạ thôi ạ, chị ơi em không biết, em xin lỗi chị ạ – 2 thằng gãi gãi đầu quay ra xin lỗi nhỏ Linh, mặt nhỏ lúc này đang hơi ngạc nhiên vì thái độ của 2 thằng này khác hẳn lúc nãy…
– Ông này là ông nào sao ăn nói bố láo thế? – 1 Thằng khác tiến đến hỏi…
– Suỵt, Nam “Điên” đó, đừng có đụng vào…
Mấy thằng kia nghe thì quay sang nhìn nó như sinh vật lạ, chắc cũng đều học cùng trường nó thôi. Mấy thằng tiến đến gần nó, cười cười…
– Dạ em chào anh chị, anh Nam khỏe lại chưa ạ, em thấy mấy anh bảo anh bị tai nạn ạ…
– Cảm ơn em, anh khỏe rồi, đủ sức sút vào mặt mấy thằng thích tỏ vẻ rồi em – Nó cười nhếch mép…
– Dạ em xin lỗi anh chị, bọn em không biết, anh Hưng dạo này có khỏe không anh?
– 09840000Xx số nó đấy, gọi mà hỏi, thôi được rồi, lần sau bớt cái trò trêu gái rồi hạnh họe đi nhé, gặp phải mấy anh lớn thì chúng mày nát xác đấy. Tránh ra anh đi nào, trễ mẹ giờ pháo hoa rồi đấy – Nó vừa nói vừa kéo cái khăn lên, đội lại mũ bảo hiểm…
Mấy thằng đứng dạt ra để xe nó đi, mồm vẫn cười cười chào nó, đi được 1 đoạn, nó thấy nhỏ Linh vòng tay ra phía sau nắm lấy tay nó…
– Híc, anh có biết là em sợ lắm không? May mà chúng nó biết anh, gặp bọn khác không biết thì phải làm sao? – Nhỏ nói giọng vẫn còn chưa hết run…
– Ui giời, tớ nhìn 2 thằng kia quen mặt tớ mới thế chứ không quen ai dại gì mà nói vậy…
– Thế nếu không quen, chúng nó cứ vậy thì anh có bảo vệ em không?
– Còn phải tùy tình huống chứ, chân tay như này đánh được ai, khéo nó bẻ mẹ nốt tay còn lại là hết tay ăn cơm – Nó cười hềnh hệch…
– Cũng phải, em đâu quan trọng như nó để anh phải bảo vệ chứ – Nhỏ nói lí nhí, tiếng gió vù vù khiến nó nghe chữ được chữ không, nhưng nó biết nhỏ đang buồn lắm…
Nó xem điện thoại, 11h45 rồi, đường ra trung tâm huyện bắt đầu tắc vì người người đổ ra đường xem pháo hoa, nó lo lắng sẽ không kịp giờ xem pháo hoa cùng em nên giục nhỏ Linh đi nhanh hơn. Chán quá tay lái nhỏ yếu nên nhỏ không dám lách, nó mà đi được thì khá là đơn giản. Đang loay hoay lo lắng thì nhỏ rẽ vào một lối mòn, nó giật áo nhỏ hỏi…
– Ê ê cậu đi đâu đấy Linh, đi thẳng mới ra trung tâm huyện chứ…
– Yên nào, anh thuộc đường chỗ này như em không, để em tập trung đi, có muốn kịp giờ không?
Nó im lặng để nhỏ đi, đường này khá tối và vắng, nhỏ chạy được 1 đoạn rồi rẽ lên 1 con dốc khá cao, đi với tốc độ nhanh mà lên dốc khiến nó phải quàng tay qua ôm lấy nhỏ. Đi thêm 1 đoạn mà vẫn chưa thấy đường ra đâu, 11h50 rồi, nó sốt ruột hơn. Nhỏ rẽ vào 1 lối nhỏ khác, nó thấy cuối lối nhỏ là có đèn sáng trưng, rồi lác đác bóng người. Ra đến nơi, nhỏ dừng xe, nó thấy ở đây cũng đã có mấy cặp đôi đã đến, nhỏ tắt máy xe rồi kéo tay nó chạy thẳng…
– Nhanh lên không là không có chỗ đẹp đâu…
Nó vẫn chưa hiểu gì, nhưng cứ chạy theo nhỏ, nhỏ kéo nó leo lên 1 cái chòi quân sự cao khoảng 10m, phía sau là mặt hồ, nó leo lên thì ngạc nhiên, ở đây khá cao, mà đứng đây lại nhìn xuống được dưới thị trấn dưới huyện, nếu pháo hoa bắn lên, ở đây coi là đẹp nhất…
11h55, nó đưa điện thoại lên nhưng vẫn chưa thấy em gọi, đang hí hoáy lướt lướt cái điện thoại thì nhỏ Linh ôm lấy cánh tay nó, mắt nhỏ vẫn nhìn xa xăm…
– Anh, cất điện thoại đi, sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi…
Nó không để ý cho lắm, chỉ khẽ dịch ra một chút nhưng nhỏ níu nó lại. Nó đang sốt ruột vì chẳng thấy em gọi, 2 phút nữa giao thừa rồi, chẳng lẽ em bận gì mà không thể đón năm mới cùng nó sao?
– Sắp giao thừa rồi, giao thừa đầu tiên em được ở cạnh người em yêu, hì hì – Nhỏ Linh vẫn nói, nhỏ tựa hẳn đầu vào tay nó…
11h59, một nỗi buồn trong nó dâng lên, nó vẫn dán chặt mắt vào điện thoại chờ đợi 1 cuộc gọi từ Facebook, nó tin em sẽ gọi cho nó, em đã hứa rằng sẽ đón năm mới cùng với nó, em không thể thất hứa với nó được…
Bụp… Bụp…
Từng đợt pháo hoa bắn lên, nhỏ Linh thì đang hò reo chỉ trỏ, nó bấm nguồn tắt điện thoại, 2 hàng nước mắt rời khỏi mi mắt lăn dài trên má, nó nhoẻn miệng cười. Năm mới đến rồi…
– Anh ơi đẹp quá… – Nhỏ Linh thấy nó khóc, đưa tay lên lau cho nó vệt nước mắt lăn dài…
– Anh ơi vui lên nào, năm mới rồi, thế này là dông cả năm đó…
Nhỏ Linh nắm chặt lấy bàn tay nó, tay còn lại vẫn chỉ trỏ, pháo hoa đẹp thật, từng đợt từng đợt bắn lên phản chiếu mặt hồ đằng sau lấp lánh. Sẽ đẹp hơn nếu như em ở đây, cùng nó xem pháo hoa. Một chút ích kỷ len lỏi trong tâm trí nó, giá mà lúc đó nó giữ em lại không cho em sang đó thì bây giờ người đứng cạnh nó đây là em chứ không phải nhỏ Linh. Nhưng nó cũng gạt phăng đi, bởi nó thấy mặc cảm tội lỗi với Linh, cô gái cũng hết lòng yêu nó, đáng lẽ Linh phải nhận được nhiều hơn chứ không phải đóng vai một kẻ thay thế ngay chính nơi đây.
– Cảm ơn Linh, đã rất nhiều năm rồi tớ mới được xem pháo hoa – Nó siết lấy bàn tay của Linh…
Linh hơi ngạc nhiên quay sang nhìn nó, nhưng rồi cũng vui vẻ trở lại, cười tít mắt…
– Năm mới rồi, chúc Nam của em nhiều niềm vui hơn, cố gắng luyện tập để tay trở lại bình thường nha – Nhỏ xoay người nó lại, cầm tay phải nó lên và đặt vào đó một nụ hôn nhẹ.
– Ừmm cảm ơn Linh, chúc Linh cùng gia đình có nhiều sức khỏe, vạn sự như ý, đạt được những điều mình mong muốn và trở thành cô sinh viên của trường mơ ước nhé…
– Pháo hoa sắp hết rồi, em nghe nói đứng dưới pháo hoa giao thừa, nếu như được hoàn thành 1 điều ước nhỏ thì cả năm sẽ may mắn lắm đó, anh giúp em được không?
– Điều ước gì, nói đi – Nó hơi đăm chiêu 1 lát nhưng vẫn trả lời nhỏ?
Nhỏ nhắm mắt, ngón tay khẽ chỉ vào đôi môi của nhỏ…
– Anh hôn em được không?
– Không được – Nó thấy nhỏ hơi được nước quá đà rồi…
– Anh muốn em xui cả năm chứ gì – giọng nhỏ bắt đầu mếu…
– Cái gì thì được chứ cái này nhất định không được – Nó cương quyết…
Nhỏ đứng đó mắt nhắm nghiền, nó thấy mắt nhỏ đã chảy nước mắt, tiếng pháo hoa mở cuối cùng được bắn lên sáng rực cả 1 bầu trời. Trong giây phút, khoảnh khắc ấy, nó kéo nhỏ lại, nhưng nó đặt 1 nụ hôn của nó lên trán nhỏ, vừa đủ trước khi pháo hoa lụi tắt…
Nhỏ từ từ mở mắt ra nhìn nó ngạc nhiên…
– Vậy là đủ rồi, coi như cái này tớ cảm ơn cậu vì đã đưa tớ đến đây, xin lỗi nhưng cái yêu cầu kia tớ không thực hiện được, cậu hiểu mà đúng không?
Nhỏ Linh ôm lấy nó, nó rút điện thoại ra xem, 00h20 nhưng vẫn không có 1 cuộc gọi nào từ em. Khẽ thở dài và nhìn xuống mặt hồ, mấy cặp đôi đã lác đác đi về, không gian tĩnh lặng quá, mặt hồ chẳng gợn sóng nào, chỉ lấp lóa ánh đèn đường hiu hắt. Nó đẩy nhỏ ra, nhỏ dụi dụi mắt nhìn nó…
– Thôi về thôi nào, muộn rồi…
– Vâng, ôm anh ấm quá, tí nữa thì em ngủ quên hì hì…
– Ngủ quên thì cho ở lại đây 1 mình luôn…
Nói rồi nó và nhỏ đi xuống, nhỏ lấy xe và đèo nó trở ra đường lớn theo hướng ngược lại đường lúc nãy. Nó tự nghĩ sao nhỏ thông thuộc đường thế nhỉ, mấy cái lối nhỏ này phải đi nhiều lần lắm thì mới nhớ kỹ vậy được…
– Cậu hay đi chỗ này lắm à…
– Sao anh hỏi vậy?
– Thì thấy Linh đi thuộc đường, với biết nhiều ngõ ngách…
– Hì hì trước buồn em hay lên đây, nơi này yên tĩnh mà cảnh đẹp lắm, nó buồn giống như tâm trạng của người đang thất tình vậy…
– Thảm nào quen đường thế…
– Từ lúc thích anh, em hay lên đây hơn…
Nó nghe thấy nhưng nó không trả lời nữa, nhỏ lấy tay nó quàng qua eo nhỏ giữ lấy. Nó hơi không thoải mái nhưng nhỏ siết tay nó chặt nên nó cũng để yên. Về đến nhà là gần 1h sáng, nó thấy mẹ nó đang ở cửa ngóng nó…
– Em về đây, cảm ơn anh, giao thừa năm nay đẹp lắm – Nhỏ Linh cười tươi với nó rồi phóng vụt đi…
Nó bước vào nhà, thấy mẹ nó và chú Quang đang ngồi đấy rồi, ông chú Quang thấy nó thì mặt hớn hở lắm, nó ngồi xuống luôn, đón ly rượu vang từ tay chú Quang, nó cạnh rồi chúc mừng năm mới chú. Mẹ nó thì không thích nhưng năm mới nên chỉ nhắc nhẹ…
– Sức khỏe còn chưa hồi phục hẳn, uống ít thôi con…
– Ôi dào em cứ phải lo, thanh niên giờ nó khỏe lắm, uống đê, chúc mừng năm mới thằng cháu, sớm lấy vợ nhé – Chú Quang hồ hơi cách ly với nó…
– Hehe, cháu chưa lấy vợ đâu, chú đã mừng tuổi cháu đâu mà – Nó cười đắc ý, gì thì gì chứ cứ phải đòi lì xì cái đã, tính sau…
– Tao biết ngay, làm sao qua được cái mắt cáo của mày, đây chú chuẩn bị sẵn rồi, mừng tuổi cho thằng cháu sang năm lấy vợ nhé – Chú Quang đưa nó phong bao lì xì, nó nhận rồi bấm bấm vài cái, xong nó đưa lại cho chú luôn…
– Sao thế thằng mặt giặc?
– Mỏng thế này cháu không nhận đâu – Nó cười khà khà…
– Thôi cầm tạm, bao giờ chú lấy mẹ mày thì chú lì xì cho mày gấp 100 lần chỗ ấy, ok chưa?
Cả nhà nó cười giòn tan, trước nó không thích ông này lắm nhưng càng về sau tiếp xúc nhiều, nó thấy ông chú Quang này khá tốt, tính nhây nhây cũng vui, mà được cái ông này lì nhất trong đám mấy ông đến tìm hiểu mẹ nó, chả hiểu sao mấy ông trước đến nhà gặp nó 1, 2 lần là chạy mất dép vì cái kiểu nói chuyện ngông ngông mất dạy của nó, còn chú Quang này thì thấy nó thế lại hùa theo nó luôn. Nói chung là hợp tính nó nên nó thích, nó ủng hộ.
Leo lên giường, nó nằm vật ra, cũng đã gần 2h sáng rồi, cầm điện thoại lên vẫn không thấy cuộc gọi nào của em, nó nhớ em quá, không biết bây giờ em đang làm gì, em có biết rằng nó đang đợi em không? Nó thấy lo cho em nhiều hơn là trách móc, đúng là xa mặt cách lòng, mới có hơn 1 tuần yêu xa mà tâm trạng của nó đã gần như phát điên rồi.
Mải mê suy nghĩ, nó thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, nó bật dậy với lấy cái máy, là em gọi, nó nhấc máy luôn…
– Em à, sao không gọi cho anh, em có biết anh chờ em từ giao thừa đến giờ không?
– Nam à, Chị Lan đây…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 11:46 (GMT+7) |