Em mới đi một hồi mà đã đến đoạn đường X, nơi mà có người con gái thường chờ em đèo đi học những buổi sáng. Nhưng hôm nay, cảnh vật thì vẫn vậy nhưng lại thiếu đi cái bóng dáng ấy. Chắc là bóng dáng ấy đã đi chung với ai kia rồi. Lòng em lại chợt dâng lên một nỗi buồn man mác.
Em đạp xe vòng vào nhà thằng Thuấn rủ nó đi học, thấy em vào mà thằng này nhìn em như sinh vật lạ.
– Em: Khách tới nhà không trà cũng nước, mày tính đứng nhìn tao đến bao giờ nữa đây.
– Thuấn: Phải mày không vậy Đức, tao tưởng mày quên mất đường vô nhà tao rồi.
– Em: Quên cái đầu mày, tô son trát phấn gì thì lẹ đi còn đi học. Nhanh lên bố đợi.
– Thuấn: Son phấn cái con khỉ, tao không như mày đâu. – Vừa nói nó vừa phi vào phòng thay đồ.
Đợi khoảng 3 phút thì thằng Thuấn bước ra trong bộ đồng phục thể dục, nhìn sơ qua thì cũng bảnh phết.
– Em: Nhanh như hãm mì tôm vậy mày.
– Thuấn: Tao mà, đi học thôi. – Nó hất mặt ra cửa rồi quay vào chào ông bà nó rồi mới đi học.
Hai thằng em lại vi vu vừa đi vừa tia gái như hồi trước.
– Thuấn: Ê ê, nhỏ kia xinh dữ mày.
Đi được một chút nữa thì:
– Thuấn: Đù, nhỏ kia nở nang dữ vậy mày.
– Nhỏ kia nhìn dễ thương quá mày.
… blabla… Nó nói không ngớt miệng, còn em chỉ ậm ừ cho qua.
Lên đến lớp thì em lôi nó với thằng Đại xuống căn tin. Bọn em chọn một bàn trong góc cho kín đáo.
– Đại: Tự dưng gọi bọn tao ra đây làm gì? – Thằng Đại húp nửa chai c2 rồi hỏi.
– Em: Bọn mày có nhớ cái hôm mà mình vô tình nghe được cuộc nói chuyện của thằng Toàn ở căn cứ không? – Em vào thẳng vấn đề.
– Thuấn: Cái hôm mà thằng đó thuê bọn kia để làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?
– Em: Ừ, đúng rồi. Hôm đó nó bảo là chỉ tán nhỏ Linh cho vui thôi, nên giờ tao muốn bọn mày nghĩ cách giúp tao gỡ cái mặt nạ của nó xuống để nhỏ Linh thấy được thằng Toàn là người như thế nào.
– Đại: Vậy sao mày không đi kể cho nó nghe chuyện đó luôn đi cho nhanh.
– Em: Mày nghĩ chỉ nói suông thì nó có tin không?
– Đại: Ừ ha, thế giờ phải làm sao?
– Em: Tao mà có cách thì còn gọi bọn mày ra đây làm gì.
– Thuấn: Vụ này hơi khó đây, giống y chang cái vụ án mà tao phá cách đây 15 năm về trước. – Thằng Thuấn vuốt cằm hư ông cụ non.
– Đại: Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi Thuấn?
– Thuấn: 14, Làm gì?
– Đại: Này thì phét này. – Thằng Đại ký đầu thằng Thuấn một phát.
– Thuấn: Ui da, sao đánh tao? – Thằng Thuấn ôm đầu.
– Đại: Giờ mày mới 14 tuổi thì 15 năm trước mày phá cái án gì hả? Chém gió cũng có mức độ thôi chứ mày.
– Em: Thôi, cãi nhau làm gì. Mau nghĩ cách giúp tao đi.
– Đại: Cái vụ này hơi khó xơi đấy, phải suy tính kỹ càng mới được.
– Thuấn: Đúng đấy.
– Em: Ừ, tao cũng nghĩ vậy.
– Thuấn: Muốn lột mặt nạ của nó ra thì phải có bằng chứng buộc tội nó.
– Đại: Cũng giống như một bài toán ấy hả, muốn đưa ra kết quả cuối cùng thì phải tìm điều kiện, chứng minh giả thuyết ấy hả?
– Thuấn: Ừ.
– Em: Vậy giờ moi đâu ra bằng chứng?
– Thuấn: Ừm… chuyện này… để tao suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu trước. – Thằng Thuấn lại vuốt cằm suy nghĩ.
– Em: Ừ, vậy mày cứ nghĩ đi, khi nào nghĩ ra thì nói cho tao.
– Thuấn: Ừ.
– TÙNG… TÙNG… Tiếng trống vào lớp vang lên. Từ nãy đến giờ mải nói chuyện quá nên chẳng để ý xung quanh, giờ mới thấy xung quanh em đông nghịt người, và trong đám đông em thấy lấp ló bóng dáng của nhỏ đang đi cùng thằng Toàn ra ngoài. Mặt hai người họ thì cười nói vui vẻ lắm.
Nhìn cái bản mặt đểu cáng của thằng Toàn mà em lại càng thêm ghét.
Vào trong lớp ngồi học mà đầu óc em không thể nào tập trung được.
– Boom: Ê, cô nhắc kìa. – Nhỏ Tuyền đá chân em.
– Cô: Đức lên giải bài này cho cô, ngồi học mà tâm hồn treo ngược cành cây thế hả.
– Em: Dạ có đâu cô. – Rồi em lên bảng lựa cục phấn dài nhất (hầu như bác nào lúc lên bảng cũng thế nhỉ) rồi mới đọc đề.
Cái đề toán thế nào thì em chịu, không nhớ nổi. Em đứng ngắm bảng một lúc rồi vung phấn làm bài.
– Mày vẽ con gì lên bảng vậy Đức?
– Ê, leo núi vừa thôi mày, càng viết càng lên cao thế.
– Ê, viết hẳn hoi coi, tao không dịch được. Haha.
… blabla… Lũ chúng nó ngồi dưới lớp nói vọng lên.
– Cô: Yên lặng nào, ai mà phàn nàn nữa thì lên bảng làm bài 4 cho cô.
Vậy là cả lớp im bặt luôn. Sao chứ không giỡn mặt được với co Đạt đâu, vả lại bài 4 đó là bài cực khó. Ngay cả thằng lớp trưởng còn lắc đầu chịu thua nữa là.
– Em: Em làm xong rồi cô.
– Cô: Được rồi, em về chỗ đi. Ngồi học chú ý vào.
– Em: Dạ.
Em vừa đặt mông xuống ghế thì nhỏ Tuyền hỏi.
– Boom: Nè, nghĩ gì mà như người mất hồn thế. Cô gọi mấy lần mà không nghe.
– Em: Ờ, có gì đâu. Đang nghĩ xem là có phương trình nào tính được Boom cao được mét mấy không thôi.
– Boom: Vậy tính ra chưa?
– Em: Chưa, chắc là phải đo thực tế thôi.
– Boom: Vậy đo bằng cái gì?
– Em: Thì đo đỡ bằng tay thôi chứ gì nữa. Đức xin phép nhá. – Vừa nói em vừa đưa tay đến sát người nhỏ Tuyền.
Nhỏ bất ngờ đấm thẳng vào bụng em một phát đau thấy tía má luôn.
– Boom: Không phải thấy tui đẹp rồi tính sờ mó lung tung đâu nhá, mơ đi cưng. – Nhỏ Tuyền híp mắt lè lưỡi.
– Em: Sáng nay có soi gương trước khi đi học không Boom?
– Boom: Có, sao không?
– Em: Sao mà tự tin dữ vậy.
– Boom: Ơ, tui đẹp tui phải tự tin chứ. Plè.
– Em: Ặc, phát ói, nếu muốn sờ thì Đức sờ N. Trân rồi ăn một cái tát lệch mặt còn hơn.
– N. Trân: Hai người nói xấu gì Trân đấy? – Nhỏ Trân ghé sát vào nói làm em giật mình.
– Boom: Hồi nãy Đức nói là muốn… ưm… ứm… ưm – Em đưa tay bịt mỏ nhỏ Tuyền lại.
– Em: Hềhề, có gì đâu. Đức đang khen Trân xinh đẹp, hiền lành tốt bụng ấy mà.
– N. Trân: Thôi, khỏi nịnh đi ông tướng. Trân mà biết hai người nói xấu Trân thì hai người biết tay. – Nhỏ này dứ dứ nắm đấm lên.
Em với nhỏ Tuyền cứ thế giỡn qua giỡn lại như thế, còn ở dãy bàn bên kia thì có một ánh mắt vô cùng tức tối đang theo dõi từng cử chỉ của em (chắc các bác biết là ai mà).
Hết buổi học hôm đó em ngồi nghĩ cách cho nhỏ thấy bộ mặt thật của thằng Toàn, chán thì giỡn với xóm nhà lá.
Buổi tối em cũng nằm trằn trọc cả 5 phút mà vẫn không nghĩ ra cách gì cả vì ngủ quên lúc nào không hay.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://truyensextv.com/hanh-trinh-tuoi-tho/
Ngày hôm sau, thằng Thuấn gọi em với thằng Đại xuống căn tin.
– Em: Mày nghĩ ra cách rồi hả?
– Thuấn: Ừ, như hôm qua đã nói muốn có lật mặt thằng Toàn thì trước hết phải có bằng chứng.
– Em: Ừ, rồi sao nữa.
– Thuấn: Mà muốn có bằng chứng thì phải… – Nó bỏ ngang cầm cốc nước lên uống hết sạch. – Khaàà. Phải bắt đầu chứng minh vụ anh hùng cứu mỹ nhân đó là do thằng Toàn bày ra, rồi kế tiếp là tìm con bồ lớn của nó ở trường NTP.
– Đại: Sao mày biết nó có bồ ở trên đó?
– Thuấn: Bọn mày có nhớ cái hôm nghe được bọn nó nói chuyện ngoài quán net không? Lúc đó bọn nó có nhắc đến con bồ của thằng Toàn đó.
– Đại: À, tao nhớ rồi. Nhưng mà tìm con bồ lớn đó làm gì?
– Em: Bộ đầu mày chỉ để mọc tóc thôi phỏng? Tìm no để chứng minh thằng Toàn bắt cá hai tay chứ gì nữa.
– Đại: Ồ, thì ra là thế. – Thằng Đại gật gù.
– Em: Vậy bây giờ phải làm sao chứng minh là vụ đó do nó bày ra?
– Thuấn: Cái này tao cũng đang nghĩ đây. – Thằng Thuấn thở dài.
– Đại: Hay là cử người đi nằm vùng. – Thằng Đại lâu lâu phát biểu được câu hợp lý.
– Em: Ý kiến hay. Sao hôm nay tự nhiên mày thông minh vậy Đại.
– Đại: Ý mày là bữa giờ tao ngu hả?
– Em: Ấy, đâu có. Là tự mày nói thôi, chứ ý tao là mày thông minh hơn mọi ngày. Hehe. – Em cười cầu hòa.
– Thuấn: Nhưng mà thằng Toàn biết mặt bọn mình hết rồi, lấy thằng nào nằm vùng được giờ?
– Em: Chuyện này để tao lo được rồi, hehe. – Em cười tự tin.
Và thế là bọn em lại ngồi tu hết mấy chai nước rồi đi về lớp.
Ba tiết học cuối cùng nhanh chóng trôi qua trong sự chán nản của em và bao nhiêu đứa khác.
Em đạp xe đội trời nắng chang chang về nhà. Vừa về đến nhà mà bụng em đã réo ùng ục biểu tình. Em xuống bếp vét tô cơm nguội hồi sáng cho vào chiên lên ăn cho nhanh. Ăn no em lại nằm lăn ra ghế ngủ trưa.
Lúc em thức dậy thì đã gần 2h chiều rồi, đã đến lúc em đi chuẩn bị cho kế hoạch của mình.
Em khóa cửa nẻo lại cẩn thận rồi dong xe xuống nhà thằng Thông.
– Thông: Hôm nay ngày gì mà tôm ghé nhà rồng vậy mày? – Hai anh em nó đang ngồi chém gió ngoài hiên.
– Em: À, có tí việc nhờ bọn mày thôi. – Em dựng chân chống xe rồi bước vào.
– Thọ: Việc gì vậy?
– Em: Nằm vùng.
– Thông: Là sao?
– Em: Là tao nhờ bọn mày đi nằm vùng giùm tao.
– Thọ: Nằm vùng ở đâu? Mày nói rõ xem nào.
Vậy là em ngồi kể sự tích mấy ngày nay cho hai thằng nó nghe. Nghe xong hai thằng nó lắc đầu ngán ngẩm.
– Thông: Cuộc đời mày có ngày chết vì gái.
– Thọ: Cái dại lớn nhất của một thằng đàn ông đó là dại gái.
– Em: Hai thằng mày nói lung tung gì vậy? Rốt cuộc bọn mày có giúp tao không?
– Thông: Nể tình mày là anh em với tao 6 năm, tao giúp mày lần này.
– Em: Hêhê, có thế chứ.
– Thọ: Nhưng mà bọn tao không biết mặt thằng Toàn thì làm sao tiếp cận được nó mà làm nội gián.
– Em: Hôm bữa tụi mình đá banh với nó một lần rồi, cái trận mà có thằng thủ môn một mình một ngựa ghi bàn ấy.
– Thọ: Nó là thằng thủ môn ấy hả? – Thằng Thọ kinh ngạc.
– Em: Ừ.
– Thông: Nhưng mà làm sao mới tiếp cận được nó đây nhỉ?
– Em: Cái này tao đã nghĩ qua rồi, con đường nhanh nhất để tiếp cận một thằng con trai đó chính là game. Hình như thằng đó cũng chơi võ lâm chi mộng thì phải, mày cứ lấy nick của tao rồi giả vờ đi ngang qua chỗ nó đang chơi rồi rao tin bán đồ với giá rẻ. Thế nào thằng nhỏ cũng máu rồi mày cứ thế hỏi thăm rồi tiếp cận nó.
– Thông: Ừ, thế cũng được. Mà nick võ lâm đó mày không chơi nữa thì cho tao luôn đi chứ để không vậy phí quá.
– Em: Rồi, coi như trả công trước vụ này cho mày vậy.
– Thọ: Vậy của tao đâu?
– Em: Tao hết nick rồi, còn cái nick gunny súng với đồ full 10 thôi, lấy không? (Hồi đó em đập lòi kèn mới lên được +10 đấy, bác nào chơi thì biết nhỉ).
– Thọ: Thế cũng được, đưa tao tao đưa đi bán cho mấy thằng nhóc ngáo gunny, chứ giờ tao ít chơi game đó lắm.
– Em: Ừ, tí đưa giấy tao viết cho.
Ba thằng cứ thế ngồi chém gió một lúc lâu rồi em dắt xe đi dạo quanh một xíu rồi đi chợ mua ít đồ luôn.
Thật khốn nạn cho đời 1 thằng con trai đi chợ, em đi chợ cả năm nay rồi mà mua có miếng thịt, bó rau hay cọng hành bị người ta chặt chém cho mà không biết đường xử lý.
Lần này em mua được một cân thịt lợn, một bó rau cải ngọt vài quả cà tím, vài cọng hành ngò, hai quả cà chua, một hũ sa tế nhỏ để chuẩn bị cho bữa tối nay và rạng sáng ngày mai à chết nhầm qua dự báo thời tiết rồi, nấu cho bữa tối nay và sáng mai mới đúng.
Mang được đống đồ lỉnh kỉnh về nhà thì em bắt tay vào công việc nấu nướng. Em làm món thịt kho y chang hôm bữa nhỏ chỉ em làm (dù sao cũng đơn giản với lại ăn cũng ngon). Rồi em bỏ cà tím vào nướng chín, sau đó lấy ra lột vỏ. Sau khi lột vỏ cà tím xong thì em lấy tăm nhọn xẻ cà tím ra thành từng lát mỏng vào đĩa và cuối cùng là ướp vào đó chút sa tế cho có vị một chút. Còn rau thì cất đi để sáng mai nấu canh.
Làm xong xuôi đâu vào đấy thì mấy đứa nhỏ cũng đi học về rồi ba mẹ cũng về ngay sau đó không lâu.
Em đi tắm rửa một phát cho mát rồi sắp cơm lên ăn. Đĩa cà tím em làm nhiều thế mà chỉ chịu được 5 phút là hết sạch.
– Ba: Ở dưới bếp còn món này không con? – Ba em chỉ vào đĩa cà tím đã sạch bách.
– Em: Dạ hết rồi ba.
– Ba: Ai chỉ mày làm món cà tím này mà ngon thế? – Ba em ăn xong chép miệng.
– Em: Hồi tết cậu Thương chỉ con làm mà giờ con mới làm thử.
– Ba: Vậy à, mà sao làm ít vậy.
– Em: Ơ, con làm cả một ký cà tím rồi đấy, tại nướng xong nó ngót đi vậy đấy.
– Ba: Ừ, vậy thì bữa sau làm thêm tí nữa. Chứ làm vầy còn ít quá, ăn chưa bõ.
– Em: Vâng, có gì mai con đi ra chợ xem người ta có còn cà tím không đã, chứ cái này ở đây người ta ít bán lắm.
– Ba: Ừ, mà mấy bữa nay học hành thế nào rồi? – Ba em chuyển chủ đề.
– Em: Vẫn bình thường thôi ba.
– Ba: Mà mấy bữa nay mày chở con bé nhà chú Trung đi học à?
– Em: Dạ… vâng. Tại cái Linh nói là mới chuyển về đây nên không biết đường mới nhờ con chở đi học vài bữa thôi. Bây giờ thì hết rồi. – Em bịa đại lý do mà lý do này nghe cũng hợp lý phết nhỉ.
– Ba: Chúng mày còn nhỏ không nên yêu đương sớm làm cái gì, lo mà học hành cho tốt rồi mai mốt lo chuyện yêu đương cũng được.
– Em: Bọn con có yêu đương gì đâu ba.
– Ba: Ừ tao chỉ nhắc thế thôi, thôi ăn đại đi mà còn dọn dẹp. – Ba em đứng dậy lên nhà pha ấm trà nhâm nhi.
Ăn uống xong xuôi thì lại cái điệp khúc rửa bát bất hủ vang lên và đương nhiên em là người hát cái điệp khúc đó rồi.
– Đứng đấy mà hát với chẳng hò, rửa lẹ đi rồi đi đóng bịch với mẹ. – Mẹ em từ đằng sau gọi vào.
– Em: Dạ vầng. – Em rê dài.
Thế là em lại lẽo đẽo theo mẹ xuống nhà nấm và ngồi vừa đóng nấm vừa rèn luyện lỗ tai sao cho không bị mẹ em với mẹ nhỏ tra tấn.
Em đang ngồi đóng bịch thì nhỏ đạp xe vào, tay xách một cái bịch nhỏ. Hôm nay nhỏ ăn mặc khá kín đáo, nhỏ mặc chiếc quần jean dài và chiếc áo thun trắng, khoác thêm cái áo ấm màu hồng khá đẹp.
Nhìn nhỏ tung tăng chân sáo nhảy vào trong ánh đèn màu vàng của cái bóng đèn sợi đốt làm cho nhỏ đẹp đến lạ thường. Em ngẩn người ra nhìn nhỏ một lát.
Nhỏ vào chào mẹ nhỏ với mẹ em một tiếng rồi chạy tọt vào bếp. Một lát sau nhỏ bưng ra cho hai người mẹ một đĩa bánh nhỏ rồi lại chạy vào bếp bưng ra một đĩa bánh to hơn ra chỗ em.
– Nhỏ: Nghỉ tay chút ăn bánh nè Đức.
– Em: Thôi, Đức vừa ăn cơm no rồi.
– Nhỏ: Thì nghỉ tay chút đi, ngồi đây nhâm nhi một cái thôi cũng được. – Nhỏ nài nỉ.
Nhỏ cứ nài nỉ bên tai em làm em nhức đầu quá nên đành nghỉ tay chút vậy.
– Nhỏ: Bánh Linh làm nè, ăn đi. – Nhỏ lấy một cái bánh đưa cho em.
Em đưa tay đang định nhận lấy cái bánh thơm phức đang còn tỏa chút ít khói kia nhưng lại rụt tay lại.
– Nhỏ: Sao vậy? – Nhỏ ngơ ngác.
– Em: À, không có gì… chỉ là…
– Nhỏ: Là sao? Hay là chê hả? – Nhỏ phồng má trông đáng yêu hết sẩy.
– Em: Không không, chỉ là tay Đức đang đóng bịch nên hơi dơ thôi. – Em xòe hai bàn tay dính mùn cưa tèm lem lên.
– Nhỏ: Tưởng gì, há mồm ra nào, Linh đút cho.
– Em: Thôi, như vậy không tiện lắm…
– Nhỏ: A nào, nhanh lên. – Nhỏ bẻ một miếng bánh lên đưa sát đến miệng em.
Em đành há mồm cho nhỏ đút bánh cho. Nhỏ đút bánh cho em mà cứ như kiểu người mẹ đút bột cho em bé vậy. Miếng bánh này cũng là loại bánh hôm nọ nhưng bánh hôm nay ăn ngon hơn nhiều (chắc là do có người đút cho ăn đó mà).
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình tuổi thơ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/03/2019 11:38 (GMT+7) |