Đáng tiếc, An Ngọc Mị và Cổ Tư đều là Sơ Phân nhất trọng thiên, Lâm Phức Hương thì thảm hại hơn mới là Tụ Linh nhất trọng thiên, đều không ai có một đường hy vọng khiêu chiến thành công, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng đừng nghĩ kiếm được một kiện bảo vật.
– Đáng tiếc, không thể để phụ thân đi vào, với thực lực của lão nhân gia, nhất định có thể chém liên tiếp ba cửa ải!
An Ngọc Mị nằm gọn trong lồng nực Chu Hằng, thở dài nói. An Nhược Trần cũng không có theo tới đế đô.
Chu Hằng từ chối cho ý kiến, Khai Thiên Cảnh dĩ nhiên cường đại, nhưng nếu đi vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp khiêu chiến, cảnh giới cũng sẽ bị áp chế tương ứng. Điều này xem ra là năng lực cùng giai đối kháng, mà không thể dùng cảnh giới áp chế.
Đối thủ của Tụ Linh Cảnh là đơn giản nhất, nhưng bắt đầu từ Sơ Phân Cảnh sẽ càng khó hơn nhiều. Mặc dù Chu Hằng không có tự mình thí nghiệm, nhưng “xem” Cổ Tư khiêu chiến nhiều lần như vậy, hắn cũng hiểu vài phần.
Thấm thoát lại là mấy ngày trôi qua, đang lúc bốn người Chu Hằng nghĩ là chuyện này đã kết thúc êm xuôi rồi, bọn họ lại nhận được một tấm thiếp mời.
Đây là một tấm thiệp mời không để cho cự tuyệt!
Là Thủy Nguyệt Công chúa!
Không chỉ riêng bốn người Chu Hằng, mà mọi người đều nhận được thiếp mời. Lần này mời tuấn kiệt của tám thành lớn toàn bộ đi dự, là Thủy Nguyệt Công chúa có ý định tổ chức một yến hội hoan nghênh, để tẩy trần ọi người.
Mời thỉnh như vậy, không người nào nguyện ý từ chối.
Thủy Nguyệt Công chúa chính là Địa linh thể đệ nhất của Hàn Thương Quốc từ trước tới nay, ngày sau tiến vào Khai Thiên Cảnh chính là chuyện ván đã đóng thuyền, thậm chí Sơn Hà Cảnh, Linh Hải Cảnh đều có hy vọng! Từ hai năm trước đã có thế lực siêu cấp của Lãng Nguyệt Quốc muốn thảy cho nàng một cành ô – liu, muốn thu nàng làm đồ đệ, nhưng chỉ vì Đại Diễn Thịnh Hội mới luôn bị nàng kéo dài tới nay.
Nhân vật như vậy, ai không muốn nịnh bợ?
Bốn người Chu Hằng nhưng thật ra không có tâm tư như thế, nhưng nghe đại danh của Thủy Nguyệt Công chúa đã lâu, tự nhiên là muốn gặp nàng một phen.
Hơn nữa, còn có chuyện Nam Cung Lân trước đây, Chu Hằng cũng không tin là muội muội của Nam Cung Lân, Thủy Nguyệt Công chúa thực sự sẽ từ bỏ ý đồ! Thoát được hòa thượng trốn không thoát chùa miếu, hơn nữa Chu Hằng cũng không có ý chạy trốn, hắn đâu sợ gì một trận chiến!
An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương thì muốn kiến thức một chút về dung mạo của Thủy Nguyệt Công chúa. Nghe nói nàng cũng là một đại mỹ nhân, chỉ là rất ít lộ diện vì thế mới bị Nguyễn Giai Oánh đoạt đi danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của Hàn Thương Quốc.
Vào lúc đêm xuống, An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương chăm chút ăn diện một phen, ước chừng bắt Chu Hằng và Cổ Tư đợi gần hai giờ mới lưu luyến không rời ra khỏi phòng trang điểm, khiến Chu Hằng đều có loại bị kích động muốn đập phá gian phòng.
Tuy nhiên, sau khi trau chuốt tỉ mỉ cách ăn mặc, quả nhiên hai nàng càng thêm xinh đẹp: Một nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ, một nàng thì đầy sức sống thanh xuân… khiến Chu Hằng lại có loại cảm thán không uổng công chờ đợi thời gian lâu như vậy.
– Đừng nóng giận!
Trong xe ngựa, An Ngọc Mị kỵ ngồi ở trên đùi Chu Hằng, đưa lên cặp môi thơm hôn sâu với hắn.
Chu Hằng không nhịn được kéo váy nàng ra, con cặc xông phá quần ngoài, đâm vào cái lồn dâm đãng của An Ngọc Mị. Nàng vậy mà không mặc quần lót!
An Ngọc Mị như một món trang sức treo trên người Chu Hằng, xe ngựa xóc nảy khiến nàng không cần nhún nhảy vẫn cảm nhận được con cặc không ngừng khuấy đảo trong lồn.
– Hồ lý tinh! Chưa từng thấy người không biết xấu hổ như ngươi vậy!
Lâm Phức Hương muốn kéo An Ngọc Mị xuống, dáng vẻ tức giận. Ở nhà cũng thôi đi, nhưng đây là ở trên đường, nếu ai bắt gặp thì sao?
– Tiểu muội muội! Ta và Chu lang chính là danh chính ngôn thuận vợ chồng sắp cưới, dù có thân mật thế nào cũng là chuyện bình thường!
An Ngọc Mị cười duyên khanh khách, thuận tiện nhéo một cái lên bộ ngực của Lâm Phức Hương hơi lộ ra trẻ trung hơn so với nàng kia.
– Ngươi, ngươi, ngươi…
Lâm Phức Hương không những không kéo được An Ngọc Mị xuống, con bị trêu đùa, lắp bắp nói không ra hơi.
– Quá nhỏ!
An Ngọc Mị cố ý thở dài, thuận tiện vuốt ve bộ ngực đầy đặn của mình. Nhận được Chu Hằng không ngừng chăm sóc, vốn bộ ngực kiêu ngạo của nàng lại tăng lên một vòng, càng lộ vẻ căng tròn mê người.
– Hừ! Cũng không lớn bằng Cổ Tư tỷ, còn làm ra vẻ cái gì chứ!
Lâm Phức Hương không cam lòng yếu thế, phản kích.
An Ngọc Mị lập tức cứng người lại, bộ ngực của nàng tuyệt đối có thể xưng là hùng vĩ, nhưng so với loại hàng khủng của Cổ Tư thì vẫn còn chưa đủ tư cách.
Hai nàng nói qua nói lại khiêu khích lẫn nhau, mặc dù là đấu võ mồm nhưng giọng nói yêu kiều của mỗi nàng đều vô cùng dễ nghe: Một giọng giòn tan, một giọng quyến rũ.
Chu Hằng không nhịn được đánh mông Lâm Phức Hương một cái, phân thân hiện ra, đè nàng chống hai tay lên cửa sổ xe ngựa. Hắn hất váy nàng lên eo, quần lót Lâm Phức Hương bị phân thân gạt sang một bên, lộ ra âm đạo hồng hào mọng nước.
Con cặc hắn bá đạo tiến vào thân thể nàng, đầu khấc dữ tợn dập vào tử cung Lâm Phức Hương. Khiến nàng rên khẽ một tiếng, vối vàng bưng miệng, nếu để người ngoài nghe được, nàng chỉ còn biết cách chui xuống đất.
Xe ngựa lắc lư lắc lư, rốt cục ở trong tiếng đấu võ rên của hai nàng, ngừng lại.
Đến rồi!
Chu Hằng mở cửa xe, chỉ thấy ở trước mặt hắn xuất hiện một tòa cung điện hoa lệ, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Trước cửa ngựa xe như nước, không ngừng có người đi vào, mà ở bốn phía thì có nhiều đội binh sĩ uy vũ không ngừng tuần tra. Mỗi một người đều có tu vi Luyện Thể tầng mười hai, nếu đặt ở trấn nhỏ của hắn, mỗi người đều có thể thành lập một gia tộc quyền thế thuộc về mình.
– Đi! Chúng ta đi kiến thức một chút về vị Thủy Nguyệt Công chúa kia, để xem đến tột cùng là ba đầu sáu tay như thế nào!
3 nàng An Ngọc Mị bước xuống theo, trên mặt An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương nổi lên từng mảng hồng nhạt kiều diễm.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình chịch dạo tại nguồn: http://truyensextv.com/hanh-trinh-chich-dao/
Ba nàng An Ngọc Mị đều là mỹ nữ tuyệt thế, mỗi người đều đặc sắc, một mình đi ra đều có thể dẫn tới chấn động lớn, hai nàng trong đó lúc này sắc mặt ửng hồng, thân thể thể hàm xuân, một nàng lạnh lùng cùng xuất hiện! Một đường đi qua, mọi người ai cũng nhao nhao dừng chân quay lại nhìn, khen ngợi không thôi.
Về phần Chu Hằng thì bị vứt đi xem như không thấy.
Bọn họ đi tới nơi hơi chậm, lúc này trong cung điện đã tụ tập đầy người, nhưng bởi vì còn chưa tới thời gian, mọi người đều không có ngồi vào ghế, mà tụ thành từng nhóm nói chuyện.
Đây là hành cung của Thủy Nguyệt Công chúa, sau khi nàng tiến vào Sơ Phân Cảnh, hoàng đế đương triều ban cho nàng, nên gọi là Thủy Nguyệt Cung, hùng vĩ đồ sộ, vô cùng hoa lệ.
Chu Hằng nhìn thấy Liễu Thánh Kiệt, Tỉnh Thiên, đáng tiếc là Chư Chí Hòa và Lưu Viêm sớm đã bị đào thải, nếu không có bốn tên đó ở đây khẳng định sẽ như cá gặp nước.
– Chu công tử!
Bỗng vang lên thanh âm êm tai, một nữ nhân áo tím uyển chuyển đi tới phía hắn, một thân cung trang may cắt tinh xảo làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của nàng, bộ ngực đầy đặn cao thẳng, mông lớn tròn mịn, vòng eo nhỏ nhắn.
– Nguyễn cô nương!
Chu Hằng ôm quyền lên tiếng chào. Người tới đúng là Nguyễn Giai Oánh người phụ trách của Thiên Bảo Các. Hiện tại nữ nhân này thật giống như âm hồn không tiêu tan, hắn đi đến đâu đều có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, nhưng hễ muốn động là lại chạy mất, làm Chu Hằng trong lòng ngứa ngáy.
Hiển nhiên nàng vẫn nhớ mãi không quên với bí mật của mình đây mà!
Nguyễn Giai Oánh cười khúc khích, ngược lại quay lại nói gì đó với An Ngọc Mị. Trừ Cổ Tư ra, rất nhanh ba nàng liền vang lên tiếng cười thích chí, dẫn tới ánh mắt nhìn chăm chú của những người khác, dù sao họ đều là mỹ nữ…
Trên thực tế mỹ nữ đẳng cấp cao nơi này còn có mấy người, chỉ là giữa mỹ nữ và mỹ nữ trong đó từ xưa tới nay có khi nào quý trọng lẫn nhau. Ai nấy đều có bè cánh của mình, nhưng dù thế nào cũng không so được với bốn nàng đồng thời hào quang nở rộ, tự nhiên là bị xếp xuống phía dưới.
Lập tức liền có nam nhân không quen biết tới gần làm quen… Sau vài ba lần Cổ Tư không nhịn được liền lấy ra hai thanh Nguyệt Nha Nhận cầm ở trong tay, lập tức không còn người nào dám tới nữa. Thực lực của Cổ Tư ở trong này không phải là mạnh nhất, nhưng ai lại ra tay ở trường hợp này, hơn nữa đối thủ còn là một giai nhân tuyệt sắc, không sợ Thủy Nguyệt Công chúa trách mắng sao?
– Thủy Nguyệt Công chúa tới!
Lại qua mười mấy phút sau, đột nhiên có người cao giọng kêu lên, lập tức trong cung điện im lặng xuống, mọi người đều đưa mắt nhìn vào chỗ cửa nội môn cung điện. Thủy Nguyệt Công chúa là ngụ ở đây, tự nhiên không có khả năng từ ngoài cửa chính đi vào.
Tiếng ngọc va nhau “đinh đang”, rất nhanh liền thấy một giai nhân từ bên trong đi ra, dáng người thon dài, phục sức hoa lệ.
– Quá đẹp!
– Không kém chút nào so với Tử Tinh tiểu thư!
– Ta nói, Thủy Nguyệt Công chúa mới hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất mỹ nữ!
Trong nháy mắt kinh diễm, sau đó mọi người xì xào bình luận. Đa số người ở đây đều là thiên kiêu của tám thành lớn chọn lựa ra, tu vi tâm tính tự nhiên cũng vô cùng cường đại, thưởng thức sắc đẹp nhưng tuyệt đối sẽ không rơi vào trầm mê.
Giai nhân kia quả thật phong thái như tiên, đặc biệt nàng xuất thân hoàng gia, có một loại quý khí bẩm sinh, khiến người ta không nhịn được phát lên lòng sùng bái, chỉ muốn quỳ gối cúi đầu xưng thần dưới gót chân nàng.
Nàng uyển chuyển đi tới, mỗi một bước hạ xuống đều tuyệt đẹp, hiển lộ ra hết phong thái quý tộc hoàng gia.
Nếu như có thể chinh phục nữ nhân mà mỗi một lỗ chân lông đều tản ra quý khí này, như vậy sẽ thỏa mãn biết bao? Tất cả nam nhân đồng loạt sinh ra ý nghĩ như vậy. Thiên tài võ đạo như bọn họ sẽ không bị nữ sắc mê hoặc, mà một khi chinh phục một mỹ nữ xuất sắc, thì chính là một loại cảm giác thỏa mãn vô thượng!
Thậm chí điều này có thể mang tới tinh tiến của võ đạo!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả ánh mắt của nam nhân nhìn về phía Thủy Nguyệt Công chúa đều vô cùng nóng rực, dung mạo xuất sắc cộng thêm quý khí hoàng tộc của nàng, tạo thành mị lực giống như xuân dược, khiến người ta trầm luân trong si ngốc mê say.
– Bổn cung Nam Cung Nguyệt Dung, hôm nay có hân hạnh thỉnh mời chư vị tuấn kiệt trong nước, Bổn cung thật vui vẻ. Các vị, mời ngồi!
Nam Cung Nguyệt Dung đi đến chủ vị, sau đó nhẹ hất lên bàn tay ngọc nói, thanh âm rất có lực, nhưng vô cùng êm tai, không có cảm giác chói tai chút nào.
Mọi người từng người ngồi xuống, trừ chủ vị của Nam Cung Nguyệt Dung, mỗi một chiếu ngồi đều là mười người, tránh không được người không quen biết, thậm chí không vừa mắt nhau phải ngồi chung một chỗ.
Như chỗ ngồi của Chu Hằng này còn có Tỉnh Thiên, Liễu Thánh Kiệt, còn có một người cũng thuộc Hắc Thủy Điện, tên là La Nghị, với thân phận người hầu đi theo Liễu Thánh Kiệt tới đây.
Hắn chỉ mới 24 tuổi là Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong, là người mới trọng điểm bồi dưỡng của Tam điện chủ nhất mạch. Đáng tiếc mười danh ngạch lần này tranh đoạt quá mức kịch liệt, trước sau xuất hiện Chu Hằng, Tỉnh Thiên hai tên khó lường. Mà La Nghị ngay tức thì bị Tỉnh Thiên loại ra, chỉ có thể với thân phận người hầu của Liễu Thánh Kiệt tham gia Đại Diễn Thịnh Hội.
Điều này dĩ nhiên khiến trong lòng La Nghị vô cùng khó chịu, ánh mắt nhìn Tỉnh Thiên tràn đầy oán hận.
Mà trong ba người kia rõ ràng còn có Cổ Lộ, tuy rằng trên mặt tươi cười ngọt ngào, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được giữa nàng và Cổ Tư nổi sóng ngầm mãnh liệt.
Tiệc rượu bắt đầu, bên trong điện dành ra một chỗ trống thật lớn, có cung nữ khiêu vũ, cũng có đoàn xiếc ảo thuật, thập phần náo nhiệt.
Mọi người chén qua chung lại, toàn trường cực kỳ náo nhiệt.
– Các vị! Hôm nay mời mọi người tới đây, ngoại trừ để các vị đón gió tẩy trần, còn có một sự kiện Bổn cung muốn tuyên bố với mọi người!
Nam Cung Nguyệt Dung vỗ tay một cái, toàn bộ cung điện lập tức yên tĩnh lại. Tu vi của nàng là Sơ Phân tam trọng thiên đỉnh phong tuyệt đối có thể xếp hạng tốp ba toàn trường, cộng thêm thân phận Công chúa đương triều, không người nào dám không coi trọng.
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang hướng nàng.
– Chuyện này, hẳn là một tin tức xấu!
Nam Cung Nguyệt Dung thở dài, gương mặt trắng như ngọc xinh đẹp lộ ra vẻ u sầu, nói:
– Mọi người đều là vì Đại Diễn Thịnh Hội mà đến, mà vấn đề này cũng xảy ra ở trên Đại Diễn Thịnh Hội!
– Thủy Nguyệt Công chúa! Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Có người cao giọng hỏi.
Nam Cung Nguyệt Dung trầm ngâm một chút, rồi nói:
– Mọi người đều biết, ngày xưa Đại Diễn Tông chính là thế lực lớn thứ nhất của Hàn Thương Quốc, sau khi đột nhiên bị hủy diệt, đại trận hộ sơn lại khởi động, mà chỉ có cách kỳ hạn 18 năm mới có một lần suy yếu, có thể cho võ giả Sơ Phân Cảnh trở xuống tiến vào!
Mọi người đều gật gật đầu, Chu Hằng cũng không có bất ngờ, gần đây hắn cũng từ trong miệng An Ngọc Mị biết được lai lịch cụ thể của Đại Diễn Tông.
Ở thời điểm mấy ngàn năm trước, người thống trị phía sau màn của Hàn Thương Quốc thật ra chính là Đại Diễn Tông, mà không phải là Thiên Tinh Tông, nhưng sau một trận kịch biến không giải thích được, toàn bộ Đại Diễn Tông đều trở thành tử địa, mới có Thiên Tinh Tông lên thế vị trí.
Thiên Tinh Tông vốn chính là thế lực gần với Đại Diễn Tông, tiếp nhận thượng vị cũng rất bình thường, chỉ là quốc lực của Hàn Thương Quốc lại là rớt xuống không ít, vốn trước kia Đại Diễn Tông có cường giả Sơn Hà Cảnh tọa trấn, nhưng đến Thiên Tinh Tông thay mặt ngày nay, Khai Thiên Cảnh chính là mạnh nhất.
Năm đó Đại Diễn Tông bị hủy diệt không sao biết rõ được, ai cũng không biết vì sao lại thế, chuyện gì phát sinh, là đắc tội với cường giả siêu cấp nào hay là cái gì, tóm lại, hết thảy đều là một câu đố.
Tuy nhiên, có thể khẳng định là bên trong Đại Diễn Tông có vô số bảo vật, vẫn luôn ở bên trong đó!
Tông môn này chính là thống trị Hàn Thương Quốc mấy vạn năm, thậm chí còn lâu hơn, nội tình cũng không phải Thiên Tinh Tông có thể sánh bằng, bởi vậy ai cũng muốn đi vào bên trong kiếm một khoản! Đáng tiếc là, đại trận hộ sơn chính là lúc trước cường giả Sơn Hà Cảnh thiết lập, tự động vận chuyển dù Khai Thiên Cảnh đến đây cũng trong nháy mắt bị giết chết.
Nếu có thể mời đến cường giả tuyệt thế Linh Hải Cảnh, như vậy phá giải trận pháp tự nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng nếu là Linh Hải Cảnh thì đâu thèm quan tâm tới tích lũy của tông môn Sơn Hà Cảnh, lao sư động chúng mà đến không phải bị chê cười mất mặt sao?
May mắn là, đại trận hộ sơn cứ cách mỗi mười tám năm đều sẽ có một lần suy yếu, có thể cho võ giả Sơ Phân Cảnh, Tụ Linh Cảnh tiến vào, Luyện Thể Cảnh cũng có thể đi vào, nhưng thực lực thấp như vậy đi vào để làm gì?
Có thể đi vào, cũng không đại biểu bên trong sẽ an toàn!
Nguy hiểm là nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể từ bên trong nhặt được bảo vật gì đó, thì thu hoạch cũng sẽ vô cùng kinh người, thậm chí có thể thay đổi cuộc sống của một đời người!
Chính vì vậy, danh ngạch của Đại Diễn Thịnh Hội mới trở thành trân quý như thế.
Nam Cung Nguyệt Dung nếu nói về chuyện Đại Diễn Tông, hiển nhiên vấn đề đưa ra về mặt này đều quan hệ đến lợi ích của mình, mỗi người đều khẩn trương lên, không chớp mắt theo dõi vị quý nữ thiên chi này.
– Năm nay hộ pháp đại trận tuy rằng hơi yếu, nhưng lại rất không ổn định. Dựa theo Cửu Hồ đại sư suy tính, lần này nhiều nhất chỉ có thể đi vào 150 người, nếu không sẽ dẫn tới trận pháp chấn động sinh ra hậu quả không thể liệu trước, mọi người… đều sẽ trong nháy mắt bị giết chết!
Rốt cục Nam Cung Nguyệt Dung nói ra tin tức xấu.
– Cái gì, chỉ có thể đi vào 150 người thôi sao?
– Tám thành lớn cộng thêm Thiên Tinh Tông, lần này nhân số nói như thế nào cũng có hơn 300! Hiện tại chỉ có thể đi vào một nửa, phân phối thế nào đây?
– Tuy nhiên, nếu là Cửu Hồ đại sư nói, thì khẳng định chính là như thế!
– Đúng vậy! Cửu Hồ đại sư là Trận Pháp Đại sư lợi hại nhất trong nước, hắn tuyệt đối sẽ không tính sai!
– Không tránh được phải một phen long tranh hổ đấu rồi đây!
Nam Cung Nguyệt Dung khoát tay, ý bảo mọi người yên lặng, rồi nói:
– Các vị tiền bối bản tông sau khi thương lượng, đã đưa ra quyết định: Tất cả võ giả Sơ Phân Cảnh toàn bộ có thể đi vào di tích, nhưng không được mang theo tùy tùng. Bổn cung sơ tính tổng cộng là 147 người, còn lại ba danh ngạch cuối cùng, do tất cả Tụ Linh Cảnh cùng tranh đoạt!
Lời của nàng vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Chuyện đã như thế, oán giận cũng không có ý nghĩa, thế giới này với người mạnh là vua, tự nhiên trước phải ưu tiên cho võ giả Sơ Phân Cảnh. Trên thực tế, võ giả Tụ Linh Cảnh tới đây lần này đều không vượt qua 30 tuổi, bởi vậy chỉ cần bọn họ đột phá Sơ Phân Cảnh, như vậy còn có thể có một lần cơ hội tham gia Đại Diễn Thịnh Hội.
Hơn nữa, hiện nay còn có ba danh ngạch. Vậy thì tranh một chuyến đi, xem ai là Vương giả của Tụ Linh Cảnh trong thế hệ này!
– Ai muốn tham gia tranh đoạt, ngày mai hãy đến Đấu Thú Trường! Trong vòng 3 ngày phải quyết định chọn ra ba người, cách ngày mở ra di tích Đại Diễn Tông đã rất gần, không thể lãng phí thời gian!
Nam Cung Nguyệt Dung còn nói thêm.
Mọi người nhao nhao gật đầu, cường giả Sơ Phân Cảnh tự nhiên buông cần câu chờ thời, còn các võ giả Tụ Linh Cảnh thì phải mài quyền sát chưởng, cũng không phải chỉ có mỗi một thành thứ nhất mới có cơ hội đoạt được ba danh ngạch này, chính như Chu Hằng như vậy, rất nhiều người sau khi tiến vào top 10 cũng không có tiếp tục toàn lực ứng phó.
Mà lần này, bọn họ nhất định phải liều mạng!
Cũng tốt, vừa lúc nhìn một chút xem ai mới là Vương giả của Tụ Linh Cảnh trong thế hệ này! Nên biết rằng chuyện này trước kia đúng là chưa từng phát sinh, nếu như có thể giành được đệ nhất, thì sẽ vinh quang đến cỡ nào?
– Mặt khác…
Nam Cung Nguyệt Dung đảo đôi mắt đẹp nhìn vào Chu Hằng, lập tức tạo thành uy áp đáng sợ:
– Chu công tử, nghe nói ngươi muốn dùng 1000 linh thạch để mua Bổn cung?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình chịch dạo |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm cặc, Truyện móc lồn |
Tình trạng | Update Phần 317 |
Ngày cập nhật | 16/05/2024 03:36 (GMT+7) |